Chương 166: Vì anh là em trai của anh Phong
Chi Nho
11/05/2021
Tô Phương Dung hơi giật mình: “Xin hỏi anh là?”
Giọng của người đối diện vô cùng vang dội: “Chị dâu cả! Chị quên em rồi à? Em là Tiết Cảnh Kỳ đây.”
“Tiết Cảnh Kỳ?” Cô cũng không nghĩ ra.
“Đúng vậy ạ! Người bên cạnh anh Lộc.”
Nhắc tới đây, Tô Phương Dung bừng tỉnh hiểu ra: “A, hóa ra là cậu! Xin lỗi, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Chị dâu, có chuyện này muốn làm phiền chị.” Tiết Cảnh Kỳ ấp a ấp úng nói.
“Chuyện gì?”
“Anh Lộc ở chỗ em. Có điều hình như có tâm sự gì đó! Anh em chúng em đã nhiều năm thế rồi mà chưa từng thấy dáng vẻ này của anh ấy! Cho nên bọn em rất lo cho anh ấy, muốn xin chị khuyên anh ấy chút.”
“Nhưng tôi phải khuyên anh ta thế nào?” Tô Phương Dung nhướng mày.
“Chao ôi, chị dâu, anh ấy rất nghe lời chị. Chị nói chuyện với anh ấy thì chắc chắn sẽ có ích hơn chúng em nói nhiều! Hơn nữa chỉ bằng quan hệ của hai người thì chuyện này cũng không có gì khó. Anh ấy cứ uống hết ly này tới ly khác, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.”
Lời anh ta khiến Tô Phương Dung không có cách nào phản bác được, càng từ chối thì như càng có gì đó.
Cô mấp máy khóe môi, cân nhắc nhiều lần giữa đi và không đi, cuối cùng cô nói: “Được, lát nữa tôi sẽ qua.”
Đúng lúc này, Tần Lệ Phong đi ra từ phòng tắm, cầm khăn mặt sạch lau tóc, giọt nước lăn từ lồng ngực anh xuống.
“Điện thoại của ai?” Anh hỏi.
Tô Phương Dung không muốn giấu diếm: “Bạn của Tiêu Bảo Lộc.”
Quả nhiên, mặt Tần Lệ Phong đen lại.
Cô nói chuyện xảy ra cho anh biết xong, lặng lẽ liếc anh một cái, phát hiện anh càng khó chịu hơn. Cô lập tức đứng dậy, ân cần nói: “Em sấy tóc giúp anh nhé.”
“Không cần.” Anh hừ một từ đơn ra từ lỗ mũi đầy uể oải.
Tô Phương Dung không có chuyện gì làm, vươn tay nhận lấy khăn lông. Tần Lệ Phong không nói gì, mặt không chút thay đổi tiếp.
Cô rất ít trông thấy anh có tính trẻ con như thế. Cô học theo dáng vẻ anh, vươn tay nắn bóp mặt anh: “Sao lại ghét Tiêu Bảo Lộc thế? Đừng quên, trước tiên, anh ta là em trai của anh, sau đó mới là một người đàn ông.”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Ơ, lại càng lúc càng biết nói chuyện nhỉ. Xem ra quản lý của các em không phí công đào tạo em đâu.”
Biết anh đang lừa mình, Tô Phương Dung rất bá đạo mà ngồi trong lòng anh, khóe môi nhếch lên, tiện thể quấn tay lên cổ anh: “Cho nên ý anh là để anh ta uống chết ở đó thì thôi, chúng ta không cần để ý tới anh ta à?”
Tần Lệ Phong hơi cau mày: “Anh thật sự bắt đầu ghét phụ nữ biết nói chuyện.”
“Ghét là vì hay nhìn vào! Thì ra em cũng có chỗ khiến anh nhìn thẳng à!” Tô Phương Dung cười rồi nhận ngay lấy một ánh mắt sắc như dao. Cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tần Lệ Phong không ấm áp không nóng nảy nhìn cô một cái: “Với tư cách là ông chủ của em, anh đặc biệt phê chuẩn cho em một kỳ nghỉ có lương. Không hạn chế yêu cầu nghỉ phép, tùy em muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ!”
“Cái này có khác gì từ chức chứ?” Tô Phương Dung cau mày, hơi ăn vạ mà nằm trong lòng anh, thẳng thắn nói. Nếu chuyện này nói vào lúc khác và ở chỗ khác thì có khi cô gật đầu bằng lòng thật.
“Không vừa ý? Hay là sợ anh không nuôi nổi em?”
“Cũng không phải.” Cô nói: “Không có lý gì dưới tình huống em có năng lực lại có giá trị nhan sắc mà phải làm một con sâu gạo cả!”
Thấy cô nói với dáng vẻ tình lý đương nhiên, Tần Lệ Phong bị cô làm cho hơi tức giận: “Đàn ông nuôi phụ nữ thành sâu gạo mới gọi là cho có năng lực.”
“Không cần.” Tô Phương Dung từ chối dứt khoát: “Nói như thế thì em sẽ bị Gia Bảo coi thường.”
Tần Lệ Phong nhìn cô, đôi đồng tử đen như mực có sức quyến rũ khiến người ta bị cuốn hút, liếc nhìn sẽ trầm luân.
Tô Phương Dung bị anh nhìn thì không được tự nhiên, lập tức dùng kế hoạch khẩn cấp, ôm cổ anh làm nũng không ngừng: “Ôi chao, em có lòng tốt mà! Hẳn anh nên cảm ơn em mới đúng! Vì rõ ràng những chuyện này đều là anh nên làm nhưng anh không làm, vậy chỉ có thể khiến em vất vả thôi.”
Thật lâu sau anh mới rũ mắt: “Nói thế thì anh nên cảm ơn em?”
“Đương nhiên rồi!”
Anh lại hừ khẽ rồi nói: “Anh đưa em đi.”
Biết anh chịu thua rồi, Tô Phương Dung nở nụ cười: “Không cần! Anh còn việc chưa làm xong, ngày mai lại có cuộc họp sớm. Bây giờ không tính là quá muộn, em đi sớm về sớm, sẽ báo cáo với anh bất cứ lúc nào!”
Anh còn định nói gì đó tiếp thì cô đã nhanh chóng hôn lên môi anh: “Chờ em quay về.”
Sau đó cô đứng dậy thay quần áo, đi ra khỏi nhà.
…
Tiêu Bảo Lộc còn đang uống rượu, dáng vẻ buồn chán trăm điều.
“Anh Lộc.” Tiết Cảnh Kỳ đẩy gọng kính, đi tới cạnh anh ta: “Chuyện này…Tôi gọi chị dâu tới.”
“Cái gì!” Nghe nói như thế, Tiêu Bảo Lộc lập tức ngồi dậy, cau mày, thay đổi dáng vẻ chán chường lúc nãy: “Ai cho cậu nhiều chuyện?” Anh ta quở mắng không nặng không nhẹ.
Anh ta rất ít khi nổi giận với anh em. Tiết Cảnh Kỳ sờ mũi, khẽ nói: “Anh Lộc, là lỗi của tôi, xin anh bớt giận.”
Tiết Cảnh Kỳ ngoảnh mặt đi, không muốn để ý tới anh ta nữa. Nhưng mắt Tiêu Bảo Lộc lại từ từ có thêm chút chờ mong rất rõ ràng…
Tô Phương Dung tới rất nhanh.
Cô liếc mắt đã thấy Tiêu Bảo Lộc. Không thể phủ nhận đàn ông nhà họ Tần đều là vật phát sáng tự nhiên! Ai cũng có ưu điểm, lại cứ làm người khác chú ý như thế.
“Anh sao thế?” Cô liếc Tiêu Bảo Lộc, giật bình rượu đầy tức giận: “Học cách nát rượu từ lúc nào vậy?”
Một tay Tiêu Bảo Lộc chống cằm, mắt lười nhác nhìn cô, chỉ bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn cách đó không xa: “Trời đất chứng giám. Tôi đến làm sứ giả hộ hoa.”
Tô Phương Dung nhìn theo hướng anh ta nhìn, vậy mà lại thấy Molly. Cô sửng sốt.
“Molly!”
Lúc này, Tiêu Bảo Lộc ngoắc tay với người đứng cách đó không xa.
Molly ngoảnh lại, vốn cô ta đang hơi hưng phấn nhưng khoảnh khắc thấy Tô Phương Dung thì lập tức mất đi sự mong chờ trong ánh mắt.
Cô ta chần chừ một lát rồi đi tới cạnh hai người, chào hỏi như trước đây: “Tổng giám đốc Tiêu, chị Dung.”
“Molly, sao cô lại ở đây? Dù sao chỗ này cũng không an toàn.” Tô Phương Dung hỏi đầy quan tâm.
Nhắc tới việc này, Molly bĩu môi: “Không còn cách nào cả. Mấy đứa bé trong nhà cần dùng tới tiền. Tôi phải kiếm nhiều tiền chút mới được! Hơn nữa…”
Molly nhìn bốn phía xung quanh, thoải mái mà nói: “Đồ biến thái hôm qua không quay lại nữa.”
Đương nhiên Tiêu Bảo Lộc sẽ không nói cho cô ta biết là anh ta bảo mấy người qua dọn dẹp tên kia, không tới mười ngày nửa tháng thì không ra viện nổi.
Molly lại muốn đi làm việc, Tô Phương Dung ngoảnh sang nhìn anh ta: “Cho nên tôi hiểu lầm anh thật à?”
Tiêu Bảo Lộc phất tay: “Không còn cách nào. Gần đây làm chuyện tốt không thích để lại tên tuổi mới có thể tạo thành nhiều sự hiểu lầm của mọi người như thế.”
“Anh đắc ý quá nhỉ.” Thấy anh ta như thế, Tô Phương Dung buồn cười lắc đầu: “Hại Tiết Cảnh Kỳ lo lắng cho anh như thế. Anh đúng nên kiểm điểm bản thân đi.”
Tiêu Bảo Lộc nhún vai: “Đây là phong cách cá nhân của tôi.”
Tô Phương Dung ngồi xuống cạnh Tiêu Bảo Lộc, hỏi: “Sao bỗng để ý cô bé này như thế? Chẳng lẽ anh…”
Biết cô muốn hỏi gì, Tiêu Bảo Lộc lắc ly rượu trong tay: “Thì ra là cô nghĩ thế à…”
Bầu không khí bỗng trở nên hơi lúng túng. Tô Phương Dung nhất thời không nói được gì, nghĩ nếu không có chuyện gì thì về nhanh chút là được rồi. Vì vậy cô nói: “Vẫn nên uống ít chút thôi.”
Một tay Tiêu Bảo Lộc chống cằm, trong đôi mắt nhìn Tô Phương Dung có thêm chút nóng bỏng ngày thường khó thấy. Anh ta từ từ nói: “Cô đang lo lắng cho tôi sao?”
Tô Phương Dung gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vì sao?” Anh ta hỏi tới cùng.
“Vì anh là em trai của anh Phong.”
Cô trả lời rất đương nhiên. Ánh lửa trong mắt Tiêu Bảo Lộc sáng rồi tắt trong khoảnh khắc như một lớp bụi mờ, như làn sương mỏng manh. Anh ta rót đầy ly rượu, uống cạn một hơi.
Tô Phương Dung không phải không hiểu. Mặc kệ Tiêu Bảo Lộc là vô tình hay cố ý với cô, cắt đứt suy nghĩ trong đầu anh ta sớm chút thì tốt hơn.
Cô tới nhà vệ sinh rồi quay lại.
Lúc đó Tiêu Bảo Lộc đã nhảy một điệu nóng bỏng, kề sát vào một người phụ nữ quyến rũ nhưng không chút để ý rằng người phụ nữ này là cô cả nhà họ Lạc, Lạc Thanh Tâm.
Molly đứng bên cạnh nhìn hai người trong sàn nhảy, cúi đầu xuống, khẽ kéo đồ đồng phục trên người mình. Cô ta chưa bao giờ thoát khỏi sự tự ti này.
Để ý thấy cô ta, Tô Phương Dung đi tới cạnh cô ta hỏi: “Nhan Ninh có khỏe không?”
Mắt Molly mềm nhũn, nói: “Khỏe lắm.”
“Có thời gian thì cô dẫn nó tới nhà tôi chơi. Chắc chắn Gia Bảo sẽ rất vui.”
Molly hơi được sủng ái mà lo sợ: “Có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể. Dù sao con bé cũng là con dâu tôi.” Tô Phương Dung trêu ghẹo nói.
Cô ta thật cẩn thận mà hỏi: “Nhưng… Tổng giám đốc Tần sẽ đồng ý sao?”
Tô Phương Dung chớp mắt với cô ta: “Yên tâm, chuyện lớn trong nhà như thế này đều do tôi làm chủ.”
Giữa sàn nhảy, Lạc Thanh Tâm tựa vào lòng Tiêu Bảo Lộc, ôm lấy cổ anh ta, đôi mắt quyến rũ như lụa: “Muốn làm một cuộc giao dịch với tôi không?”
Anh ta hơi không tập trung: “Giao dịch gì?”
“Quyền hành lớn trong nhà họ Lạc còn chưa vào tay tôi. Tôi cần sự giúp đỡ từ bên ngoài.” Cô ta cười khẽ, thấp giọng nói vào tai anh ta: “Tôi nghĩ anh cũng thế.”
“Vậy có thể là cô sai rồi.” Tiêu Bảo Lộc liếc xéo cô ta: “Tôi khác với cô ở chỗ là tôi không có hứng thú.”
“Với cô ta thì sao?” Mắt Lạc Thanh Tâm nhìn thẳng về phía Tô Phương Dung.
Tiêu Bảo Lộc như bị người ta chạm vào chỗ cấm kỵ, tay không kiềm được mà xiết chặt, ôm chặt eo cô ta, gằn từng chữ cảnh cáo: “Đừng xen vào việc của người khác!”
Lạc Thanh Tâm chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh người bỗng giảm đi vài độ. Cô ta khẽ cười. Phản ứng của anh ta càng lớn càng chứng minh cô ta nắm chắc thắng lợi trong tay.
Cô ta nói không nhanh không chậm: “Điều tôi cần là anh. Bất kể cô ta là người phụ nữ của ai, chỉ cần tôi thích thì tôi sẽ cướp lấy.”
Anh ta cười khẩy: “Như cô với anh trai cô ấy à?”
“Đúng.” Cô ta ngẩng đầu, đồng tử từ từ nheo lại, lộ ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, từ từ nói rõ ham muốn của mình: “Tôi thích anh ấy cho nên tôi đã định là muốn anh ấy rồi!”
Anh ta nhìn cô ta chằm chằm hồi lâu, rũ mắt: “Nếu không chiếm được thì sao?”
“Không có nếu như.” Giọng cô ta đầy chắc chắn rồi lại mềm mại nằm vào lòng anh ta: “Anh Tiêu, anh là người thông minh! Sao? Muốn hợp tác không?”
Anh ta khẽ cười, không nhìn ra cảm xúc: “Chuyện này ấy à…Tôi phải suy nghĩ một chút.”
Cuối cùng, câu trả lời của anh ta không còn là từ chối trước sau như một.
Lạc Thanh Tâm cong đôi môi đỏ mọng, từ từ rời khỏi lòng anh ta, đá lông nheo với anh ta: “Vậy cũng đừng để tôi đợi quá lâu…”
Nhìn qua bóng lưng cô ta, đồng tử Tiêu Bảo Lộc có thêm chút sắc bén.
Trong bóng tối, một bóng người di chuyển, lặng lẽ đi theo…
Tô Phương Dung sắp đi. Tiêu Bảo Lộc đi tới cạnh cô từ bao giờ: “Tôi tiễn cô.”
Nếu anh ta có thể chủ động rời khỏi đây thì Tô Phương Dung cầu còn không được. Cô gật đầu ngay: “Được!”
Giọng của người đối diện vô cùng vang dội: “Chị dâu cả! Chị quên em rồi à? Em là Tiết Cảnh Kỳ đây.”
“Tiết Cảnh Kỳ?” Cô cũng không nghĩ ra.
“Đúng vậy ạ! Người bên cạnh anh Lộc.”
Nhắc tới đây, Tô Phương Dung bừng tỉnh hiểu ra: “A, hóa ra là cậu! Xin lỗi, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Chị dâu, có chuyện này muốn làm phiền chị.” Tiết Cảnh Kỳ ấp a ấp úng nói.
“Chuyện gì?”
“Anh Lộc ở chỗ em. Có điều hình như có tâm sự gì đó! Anh em chúng em đã nhiều năm thế rồi mà chưa từng thấy dáng vẻ này của anh ấy! Cho nên bọn em rất lo cho anh ấy, muốn xin chị khuyên anh ấy chút.”
“Nhưng tôi phải khuyên anh ta thế nào?” Tô Phương Dung nhướng mày.
“Chao ôi, chị dâu, anh ấy rất nghe lời chị. Chị nói chuyện với anh ấy thì chắc chắn sẽ có ích hơn chúng em nói nhiều! Hơn nữa chỉ bằng quan hệ của hai người thì chuyện này cũng không có gì khó. Anh ấy cứ uống hết ly này tới ly khác, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.”
Lời anh ta khiến Tô Phương Dung không có cách nào phản bác được, càng từ chối thì như càng có gì đó.
Cô mấp máy khóe môi, cân nhắc nhiều lần giữa đi và không đi, cuối cùng cô nói: “Được, lát nữa tôi sẽ qua.”
Đúng lúc này, Tần Lệ Phong đi ra từ phòng tắm, cầm khăn mặt sạch lau tóc, giọt nước lăn từ lồng ngực anh xuống.
“Điện thoại của ai?” Anh hỏi.
Tô Phương Dung không muốn giấu diếm: “Bạn của Tiêu Bảo Lộc.”
Quả nhiên, mặt Tần Lệ Phong đen lại.
Cô nói chuyện xảy ra cho anh biết xong, lặng lẽ liếc anh một cái, phát hiện anh càng khó chịu hơn. Cô lập tức đứng dậy, ân cần nói: “Em sấy tóc giúp anh nhé.”
“Không cần.” Anh hừ một từ đơn ra từ lỗ mũi đầy uể oải.
Tô Phương Dung không có chuyện gì làm, vươn tay nhận lấy khăn lông. Tần Lệ Phong không nói gì, mặt không chút thay đổi tiếp.
Cô rất ít trông thấy anh có tính trẻ con như thế. Cô học theo dáng vẻ anh, vươn tay nắn bóp mặt anh: “Sao lại ghét Tiêu Bảo Lộc thế? Đừng quên, trước tiên, anh ta là em trai của anh, sau đó mới là một người đàn ông.”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Ơ, lại càng lúc càng biết nói chuyện nhỉ. Xem ra quản lý của các em không phí công đào tạo em đâu.”
Biết anh đang lừa mình, Tô Phương Dung rất bá đạo mà ngồi trong lòng anh, khóe môi nhếch lên, tiện thể quấn tay lên cổ anh: “Cho nên ý anh là để anh ta uống chết ở đó thì thôi, chúng ta không cần để ý tới anh ta à?”
Tần Lệ Phong hơi cau mày: “Anh thật sự bắt đầu ghét phụ nữ biết nói chuyện.”
“Ghét là vì hay nhìn vào! Thì ra em cũng có chỗ khiến anh nhìn thẳng à!” Tô Phương Dung cười rồi nhận ngay lấy một ánh mắt sắc như dao. Cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tần Lệ Phong không ấm áp không nóng nảy nhìn cô một cái: “Với tư cách là ông chủ của em, anh đặc biệt phê chuẩn cho em một kỳ nghỉ có lương. Không hạn chế yêu cầu nghỉ phép, tùy em muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ!”
“Cái này có khác gì từ chức chứ?” Tô Phương Dung cau mày, hơi ăn vạ mà nằm trong lòng anh, thẳng thắn nói. Nếu chuyện này nói vào lúc khác và ở chỗ khác thì có khi cô gật đầu bằng lòng thật.
“Không vừa ý? Hay là sợ anh không nuôi nổi em?”
“Cũng không phải.” Cô nói: “Không có lý gì dưới tình huống em có năng lực lại có giá trị nhan sắc mà phải làm một con sâu gạo cả!”
Thấy cô nói với dáng vẻ tình lý đương nhiên, Tần Lệ Phong bị cô làm cho hơi tức giận: “Đàn ông nuôi phụ nữ thành sâu gạo mới gọi là cho có năng lực.”
“Không cần.” Tô Phương Dung từ chối dứt khoát: “Nói như thế thì em sẽ bị Gia Bảo coi thường.”
Tần Lệ Phong nhìn cô, đôi đồng tử đen như mực có sức quyến rũ khiến người ta bị cuốn hút, liếc nhìn sẽ trầm luân.
Tô Phương Dung bị anh nhìn thì không được tự nhiên, lập tức dùng kế hoạch khẩn cấp, ôm cổ anh làm nũng không ngừng: “Ôi chao, em có lòng tốt mà! Hẳn anh nên cảm ơn em mới đúng! Vì rõ ràng những chuyện này đều là anh nên làm nhưng anh không làm, vậy chỉ có thể khiến em vất vả thôi.”
Thật lâu sau anh mới rũ mắt: “Nói thế thì anh nên cảm ơn em?”
“Đương nhiên rồi!”
Anh lại hừ khẽ rồi nói: “Anh đưa em đi.”
Biết anh chịu thua rồi, Tô Phương Dung nở nụ cười: “Không cần! Anh còn việc chưa làm xong, ngày mai lại có cuộc họp sớm. Bây giờ không tính là quá muộn, em đi sớm về sớm, sẽ báo cáo với anh bất cứ lúc nào!”
Anh còn định nói gì đó tiếp thì cô đã nhanh chóng hôn lên môi anh: “Chờ em quay về.”
Sau đó cô đứng dậy thay quần áo, đi ra khỏi nhà.
…
Tiêu Bảo Lộc còn đang uống rượu, dáng vẻ buồn chán trăm điều.
“Anh Lộc.” Tiết Cảnh Kỳ đẩy gọng kính, đi tới cạnh anh ta: “Chuyện này…Tôi gọi chị dâu tới.”
“Cái gì!” Nghe nói như thế, Tiêu Bảo Lộc lập tức ngồi dậy, cau mày, thay đổi dáng vẻ chán chường lúc nãy: “Ai cho cậu nhiều chuyện?” Anh ta quở mắng không nặng không nhẹ.
Anh ta rất ít khi nổi giận với anh em. Tiết Cảnh Kỳ sờ mũi, khẽ nói: “Anh Lộc, là lỗi của tôi, xin anh bớt giận.”
Tiết Cảnh Kỳ ngoảnh mặt đi, không muốn để ý tới anh ta nữa. Nhưng mắt Tiêu Bảo Lộc lại từ từ có thêm chút chờ mong rất rõ ràng…
Tô Phương Dung tới rất nhanh.
Cô liếc mắt đã thấy Tiêu Bảo Lộc. Không thể phủ nhận đàn ông nhà họ Tần đều là vật phát sáng tự nhiên! Ai cũng có ưu điểm, lại cứ làm người khác chú ý như thế.
“Anh sao thế?” Cô liếc Tiêu Bảo Lộc, giật bình rượu đầy tức giận: “Học cách nát rượu từ lúc nào vậy?”
Một tay Tiêu Bảo Lộc chống cằm, mắt lười nhác nhìn cô, chỉ bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn cách đó không xa: “Trời đất chứng giám. Tôi đến làm sứ giả hộ hoa.”
Tô Phương Dung nhìn theo hướng anh ta nhìn, vậy mà lại thấy Molly. Cô sửng sốt.
“Molly!”
Lúc này, Tiêu Bảo Lộc ngoắc tay với người đứng cách đó không xa.
Molly ngoảnh lại, vốn cô ta đang hơi hưng phấn nhưng khoảnh khắc thấy Tô Phương Dung thì lập tức mất đi sự mong chờ trong ánh mắt.
Cô ta chần chừ một lát rồi đi tới cạnh hai người, chào hỏi như trước đây: “Tổng giám đốc Tiêu, chị Dung.”
“Molly, sao cô lại ở đây? Dù sao chỗ này cũng không an toàn.” Tô Phương Dung hỏi đầy quan tâm.
Nhắc tới việc này, Molly bĩu môi: “Không còn cách nào cả. Mấy đứa bé trong nhà cần dùng tới tiền. Tôi phải kiếm nhiều tiền chút mới được! Hơn nữa…”
Molly nhìn bốn phía xung quanh, thoải mái mà nói: “Đồ biến thái hôm qua không quay lại nữa.”
Đương nhiên Tiêu Bảo Lộc sẽ không nói cho cô ta biết là anh ta bảo mấy người qua dọn dẹp tên kia, không tới mười ngày nửa tháng thì không ra viện nổi.
Molly lại muốn đi làm việc, Tô Phương Dung ngoảnh sang nhìn anh ta: “Cho nên tôi hiểu lầm anh thật à?”
Tiêu Bảo Lộc phất tay: “Không còn cách nào. Gần đây làm chuyện tốt không thích để lại tên tuổi mới có thể tạo thành nhiều sự hiểu lầm của mọi người như thế.”
“Anh đắc ý quá nhỉ.” Thấy anh ta như thế, Tô Phương Dung buồn cười lắc đầu: “Hại Tiết Cảnh Kỳ lo lắng cho anh như thế. Anh đúng nên kiểm điểm bản thân đi.”
Tiêu Bảo Lộc nhún vai: “Đây là phong cách cá nhân của tôi.”
Tô Phương Dung ngồi xuống cạnh Tiêu Bảo Lộc, hỏi: “Sao bỗng để ý cô bé này như thế? Chẳng lẽ anh…”
Biết cô muốn hỏi gì, Tiêu Bảo Lộc lắc ly rượu trong tay: “Thì ra là cô nghĩ thế à…”
Bầu không khí bỗng trở nên hơi lúng túng. Tô Phương Dung nhất thời không nói được gì, nghĩ nếu không có chuyện gì thì về nhanh chút là được rồi. Vì vậy cô nói: “Vẫn nên uống ít chút thôi.”
Một tay Tiêu Bảo Lộc chống cằm, trong đôi mắt nhìn Tô Phương Dung có thêm chút nóng bỏng ngày thường khó thấy. Anh ta từ từ nói: “Cô đang lo lắng cho tôi sao?”
Tô Phương Dung gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vì sao?” Anh ta hỏi tới cùng.
“Vì anh là em trai của anh Phong.”
Cô trả lời rất đương nhiên. Ánh lửa trong mắt Tiêu Bảo Lộc sáng rồi tắt trong khoảnh khắc như một lớp bụi mờ, như làn sương mỏng manh. Anh ta rót đầy ly rượu, uống cạn một hơi.
Tô Phương Dung không phải không hiểu. Mặc kệ Tiêu Bảo Lộc là vô tình hay cố ý với cô, cắt đứt suy nghĩ trong đầu anh ta sớm chút thì tốt hơn.
Cô tới nhà vệ sinh rồi quay lại.
Lúc đó Tiêu Bảo Lộc đã nhảy một điệu nóng bỏng, kề sát vào một người phụ nữ quyến rũ nhưng không chút để ý rằng người phụ nữ này là cô cả nhà họ Lạc, Lạc Thanh Tâm.
Molly đứng bên cạnh nhìn hai người trong sàn nhảy, cúi đầu xuống, khẽ kéo đồ đồng phục trên người mình. Cô ta chưa bao giờ thoát khỏi sự tự ti này.
Để ý thấy cô ta, Tô Phương Dung đi tới cạnh cô ta hỏi: “Nhan Ninh có khỏe không?”
Mắt Molly mềm nhũn, nói: “Khỏe lắm.”
“Có thời gian thì cô dẫn nó tới nhà tôi chơi. Chắc chắn Gia Bảo sẽ rất vui.”
Molly hơi được sủng ái mà lo sợ: “Có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể. Dù sao con bé cũng là con dâu tôi.” Tô Phương Dung trêu ghẹo nói.
Cô ta thật cẩn thận mà hỏi: “Nhưng… Tổng giám đốc Tần sẽ đồng ý sao?”
Tô Phương Dung chớp mắt với cô ta: “Yên tâm, chuyện lớn trong nhà như thế này đều do tôi làm chủ.”
Giữa sàn nhảy, Lạc Thanh Tâm tựa vào lòng Tiêu Bảo Lộc, ôm lấy cổ anh ta, đôi mắt quyến rũ như lụa: “Muốn làm một cuộc giao dịch với tôi không?”
Anh ta hơi không tập trung: “Giao dịch gì?”
“Quyền hành lớn trong nhà họ Lạc còn chưa vào tay tôi. Tôi cần sự giúp đỡ từ bên ngoài.” Cô ta cười khẽ, thấp giọng nói vào tai anh ta: “Tôi nghĩ anh cũng thế.”
“Vậy có thể là cô sai rồi.” Tiêu Bảo Lộc liếc xéo cô ta: “Tôi khác với cô ở chỗ là tôi không có hứng thú.”
“Với cô ta thì sao?” Mắt Lạc Thanh Tâm nhìn thẳng về phía Tô Phương Dung.
Tiêu Bảo Lộc như bị người ta chạm vào chỗ cấm kỵ, tay không kiềm được mà xiết chặt, ôm chặt eo cô ta, gằn từng chữ cảnh cáo: “Đừng xen vào việc của người khác!”
Lạc Thanh Tâm chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh người bỗng giảm đi vài độ. Cô ta khẽ cười. Phản ứng của anh ta càng lớn càng chứng minh cô ta nắm chắc thắng lợi trong tay.
Cô ta nói không nhanh không chậm: “Điều tôi cần là anh. Bất kể cô ta là người phụ nữ của ai, chỉ cần tôi thích thì tôi sẽ cướp lấy.”
Anh ta cười khẩy: “Như cô với anh trai cô ấy à?”
“Đúng.” Cô ta ngẩng đầu, đồng tử từ từ nheo lại, lộ ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, từ từ nói rõ ham muốn của mình: “Tôi thích anh ấy cho nên tôi đã định là muốn anh ấy rồi!”
Anh ta nhìn cô ta chằm chằm hồi lâu, rũ mắt: “Nếu không chiếm được thì sao?”
“Không có nếu như.” Giọng cô ta đầy chắc chắn rồi lại mềm mại nằm vào lòng anh ta: “Anh Tiêu, anh là người thông minh! Sao? Muốn hợp tác không?”
Anh ta khẽ cười, không nhìn ra cảm xúc: “Chuyện này ấy à…Tôi phải suy nghĩ một chút.”
Cuối cùng, câu trả lời của anh ta không còn là từ chối trước sau như một.
Lạc Thanh Tâm cong đôi môi đỏ mọng, từ từ rời khỏi lòng anh ta, đá lông nheo với anh ta: “Vậy cũng đừng để tôi đợi quá lâu…”
Nhìn qua bóng lưng cô ta, đồng tử Tiêu Bảo Lộc có thêm chút sắc bén.
Trong bóng tối, một bóng người di chuyển, lặng lẽ đi theo…
Tô Phương Dung sắp đi. Tiêu Bảo Lộc đi tới cạnh cô từ bao giờ: “Tôi tiễn cô.”
Nếu anh ta có thể chủ động rời khỏi đây thì Tô Phương Dung cầu còn không được. Cô gật đầu ngay: “Được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.