Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!
Chương 184: Được Cứu.
Trì Bắc Ấm
09/02/2022
[Org][credits=200;1581640686882]Gã tài xế dừng xe tại vùng ngoại ô, bên cạnh cái hồ lớn, rồi gã kéo Thanh Nhược xuống xe.
Hai người đàn ông đang đứng đợi ở bên hồ thấy người tới liền chửi, "Chậm quá, muốn chết à!"
Gã tài xế đáng thương đem cô ném lên mặt đất, "Tao đã lao càng nhanh càng tốt rồi, chúng mày kêu tao vượt đèn đỏ chắc."
"Được rồi." Một trong những người đàn ông có một người không kiên nhẫn phất tay, "Mau bỏ nó vào túi và quăng xuống đi, tao đây còn chưa có ăn cơm đâu, đói quá."
"Chờ một chút." Thanh Nhược quỳ rạp trên đất, cơ thể không còn một chút sức nào, "Các người muốn tôi chết cũng được nhưng có thể nói cho tôi biết ai đã sai khiến các người...."
"Không có ai sai khiến bọn tao, đừng có nhiều lời vô ích!" Một người đàn ông trông có vẻ gầy nhất tiến lên dùng chân đá vào bụng của cô.
Thanh Nhược liền bắt lấy chân gã, bảo vệ bụng của mình và ngẩng đầu lên nhìn, rõ ràng chỉ là một đứa con gái yếu đuối nhưng ánh mắt lại lạnh lùng khiến người ta rùng mình.
Khi cô tức giận, biểu cảm và khí chất lại giống y như Dạ Đình Sâm.
Gã dễ dàng ném tay của cô ra, còn dẫm lên bả vai của cô, "Đã thế này mà mày còn sức để phản kháng?"
Gã cười tà ác, dưới chân lại chuẩn bị dùng thêm sức.
"Khoan đã." Gã tài xế đưa Thanh Nhược tới ngăn tên kia lại, "Chậc chậc, mày nhìn xem khuôn mặt này đi."
Gã dùng một tay nhéo vào cằm cô, làm càn mà đánh giá dung mạo của cô, "Đẹp đấy chứ, dáng người cũng không tồi."
Vừa nói vừa sờ vào bên hông của cô một cái.
Thanh Nhược cắn răng, dùng chút sức lăn một vòng trên đất, tránh xa sự đụng chạm của hai người đàn ông, "Muốn giết cứ giết, đừng nói nhiều."
Khuôn mặt quật cường cùng dáng người mềm mại này làm cho ba người đàn ông nhìn nhau, vẻ mặt lập tức trở nên càng rỡ.
"Dù sao thì mày cũng sắp chết rồi, không bằng làm chúng tao sướng một chút."
Ba người đàn ông xoa tay hầm hè, một người trong số đó liền đè cô lại và trực tiếp xé rách quần áo cô.
Một người khác lại dựa vào mặt cô muốn hôn cô lại bị cô dùng sức cắn vào lỗ tai.
"A!" Gã kêu lên thảm thiết, đứng dậy rồi cho cô một cái tát, còn giơ chân định đá cô.
Thang Nhược dùng toàn bộ sức lực giãy giụa, thở hồng học, cả người đã đầy mồ hôi lạnh.
"Thật đúng là nhiều trò, cũng mạnh phết." Người đàn ông giữ lấy chân cô, tay sờ đến lưng quần, chuẩn bị cởi quần của cô ra.
"Đừng..." Tròng mắt cô đỏ hoe, máu ở bên miệng chảy xuống.
Hận ý cùng sự ghê tởm trong lòng liền dâng lên mãnh liệt như nước trong hồ, ở nơi ngoại ô hoang tàn thế này, có tới ba người đàn ông còn cô thì không có sức, cho nên kiếp nạn lần này cô có muốn trốn cũng không trốn được.
Chẳng lẽ lại giống như trước kia sao, sinh linh nhỏ trong bụng cô không thể sinh ra được, con của cô vĩnh viễn đều gặp kết cục thê thảm này sao, chúng chưa một lần được tới thế gian này để nhìn ngắm ánh dương đẹp đẽ.
"Cút đi!"
Cô bị khàn tiếng, đầu lại đau như muốn nứt ra, để mặc đầu ngón tay của mình cắm sâu vào lòng bàn tay.
"Dừng lại, có người!" Gã tài xế đẩy hai người bạn bên cạnh, ba người còn chưa kịp phản ứng đã bị đám vệ sĩ cường tráng ấn trên mặt đất.
Thanh Nhược chậm rãi mở mắt lên, nhìn thấy một đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp.
Người phụ nữ này có ngũ quan thâm thúy và khí chất tài giỏi.
Cô ấy nâng Thanh Nhược dậy, và đưa tới miệng Thanh Nhược một viên thuốc nhỏ màu nâu.
Chẳng mấy chốc sức lực của cô dần hồi phục, lại có một chiếc áo che lên người cô.
"Cảm ơn..." Thanh Nhược nghẹn ngào, nắm chặt quần áo, "Xin hỏi, cô là ai?"
"Tôi gọi là Sophie, khoảng thời gian trước ba người chúng ta cũng từng bị bắt, cô quên rồi sao?"
"Tôi nhớ cô rồi, cô còn có một người bạn nữa." Lúc đó hai cô gái này đều đội tóc giả màu đen, tuy vậy cô cũng đã thấy mặt thật của hai cô gái này ở trước cửa nhà Cảnh Trường Bách.
Họ có mái tóc màu vàng và đôi mắt xinh đẹp, đặc biệt là người bạn của Sophie có diện mạo tuyệt mỹ.
"Tiểu thư kêu tôi qua đây giúp cô tìm con gái, cô biết con bé ở nơi nào không?"
Thanh Nhược hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra, "Để tôi gọi điện thoại với anh ta."
Điện thoại đã được kết nói, may mắn là chưa xóa bỏ số của đối phương.
Giọng nói lạnh băng của máy móc truyền ra, "Cô gọi điện tới đây, tốt nhất là có tin tốt."
"Tôi đã lấy được khế đất, ở nơi nào giao dịch?"
"Nhanh như vậy, chuyện này đối với cô quả nhiên dễ như trở bàn tay." Giọng máy móc lại cười lạnh, "Tôi chỉ nói cho cô biết nó nằm ở vùng ngoại ô, cụ thể là ở đâu thì tự cô tìm."
Điện thoại bị ngắt, Thanh Nhược nhìn người phụ nữ trước mặt, "Ở ngay đây, tôi có thể đoán ra hai địa điểm, một là nhà xưởng bỏ hoang ở phía Đông, hai là tại rừng cây mà lúc trước ba người chúng ta bị bắt."
____
Editor: Alissa
Cập nhật 17.6.2021[/credits][/Org]
Hai người đàn ông đang đứng đợi ở bên hồ thấy người tới liền chửi, "Chậm quá, muốn chết à!"
Gã tài xế đáng thương đem cô ném lên mặt đất, "Tao đã lao càng nhanh càng tốt rồi, chúng mày kêu tao vượt đèn đỏ chắc."
"Được rồi." Một trong những người đàn ông có một người không kiên nhẫn phất tay, "Mau bỏ nó vào túi và quăng xuống đi, tao đây còn chưa có ăn cơm đâu, đói quá."
"Chờ một chút." Thanh Nhược quỳ rạp trên đất, cơ thể không còn một chút sức nào, "Các người muốn tôi chết cũng được nhưng có thể nói cho tôi biết ai đã sai khiến các người...."
"Không có ai sai khiến bọn tao, đừng có nhiều lời vô ích!" Một người đàn ông trông có vẻ gầy nhất tiến lên dùng chân đá vào bụng của cô.
Thanh Nhược liền bắt lấy chân gã, bảo vệ bụng của mình và ngẩng đầu lên nhìn, rõ ràng chỉ là một đứa con gái yếu đuối nhưng ánh mắt lại lạnh lùng khiến người ta rùng mình.
Khi cô tức giận, biểu cảm và khí chất lại giống y như Dạ Đình Sâm.
Gã dễ dàng ném tay của cô ra, còn dẫm lên bả vai của cô, "Đã thế này mà mày còn sức để phản kháng?"
Gã cười tà ác, dưới chân lại chuẩn bị dùng thêm sức.
"Khoan đã." Gã tài xế đưa Thanh Nhược tới ngăn tên kia lại, "Chậc chậc, mày nhìn xem khuôn mặt này đi."
Gã dùng một tay nhéo vào cằm cô, làm càn mà đánh giá dung mạo của cô, "Đẹp đấy chứ, dáng người cũng không tồi."
Vừa nói vừa sờ vào bên hông của cô một cái.
Thanh Nhược cắn răng, dùng chút sức lăn một vòng trên đất, tránh xa sự đụng chạm của hai người đàn ông, "Muốn giết cứ giết, đừng nói nhiều."
Khuôn mặt quật cường cùng dáng người mềm mại này làm cho ba người đàn ông nhìn nhau, vẻ mặt lập tức trở nên càng rỡ.
"Dù sao thì mày cũng sắp chết rồi, không bằng làm chúng tao sướng một chút."
Ba người đàn ông xoa tay hầm hè, một người trong số đó liền đè cô lại và trực tiếp xé rách quần áo cô.
Một người khác lại dựa vào mặt cô muốn hôn cô lại bị cô dùng sức cắn vào lỗ tai.
"A!" Gã kêu lên thảm thiết, đứng dậy rồi cho cô một cái tát, còn giơ chân định đá cô.
Thang Nhược dùng toàn bộ sức lực giãy giụa, thở hồng học, cả người đã đầy mồ hôi lạnh.
"Thật đúng là nhiều trò, cũng mạnh phết." Người đàn ông giữ lấy chân cô, tay sờ đến lưng quần, chuẩn bị cởi quần của cô ra.
"Đừng..." Tròng mắt cô đỏ hoe, máu ở bên miệng chảy xuống.
Hận ý cùng sự ghê tởm trong lòng liền dâng lên mãnh liệt như nước trong hồ, ở nơi ngoại ô hoang tàn thế này, có tới ba người đàn ông còn cô thì không có sức, cho nên kiếp nạn lần này cô có muốn trốn cũng không trốn được.
Chẳng lẽ lại giống như trước kia sao, sinh linh nhỏ trong bụng cô không thể sinh ra được, con của cô vĩnh viễn đều gặp kết cục thê thảm này sao, chúng chưa một lần được tới thế gian này để nhìn ngắm ánh dương đẹp đẽ.
"Cút đi!"
Cô bị khàn tiếng, đầu lại đau như muốn nứt ra, để mặc đầu ngón tay của mình cắm sâu vào lòng bàn tay.
"Dừng lại, có người!" Gã tài xế đẩy hai người bạn bên cạnh, ba người còn chưa kịp phản ứng đã bị đám vệ sĩ cường tráng ấn trên mặt đất.
Thanh Nhược chậm rãi mở mắt lên, nhìn thấy một đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp.
Người phụ nữ này có ngũ quan thâm thúy và khí chất tài giỏi.
Cô ấy nâng Thanh Nhược dậy, và đưa tới miệng Thanh Nhược một viên thuốc nhỏ màu nâu.
Chẳng mấy chốc sức lực của cô dần hồi phục, lại có một chiếc áo che lên người cô.
"Cảm ơn..." Thanh Nhược nghẹn ngào, nắm chặt quần áo, "Xin hỏi, cô là ai?"
"Tôi gọi là Sophie, khoảng thời gian trước ba người chúng ta cũng từng bị bắt, cô quên rồi sao?"
"Tôi nhớ cô rồi, cô còn có một người bạn nữa." Lúc đó hai cô gái này đều đội tóc giả màu đen, tuy vậy cô cũng đã thấy mặt thật của hai cô gái này ở trước cửa nhà Cảnh Trường Bách.
Họ có mái tóc màu vàng và đôi mắt xinh đẹp, đặc biệt là người bạn của Sophie có diện mạo tuyệt mỹ.
"Tiểu thư kêu tôi qua đây giúp cô tìm con gái, cô biết con bé ở nơi nào không?"
Thanh Nhược hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra, "Để tôi gọi điện thoại với anh ta."
Điện thoại đã được kết nói, may mắn là chưa xóa bỏ số của đối phương.
Giọng nói lạnh băng của máy móc truyền ra, "Cô gọi điện tới đây, tốt nhất là có tin tốt."
"Tôi đã lấy được khế đất, ở nơi nào giao dịch?"
"Nhanh như vậy, chuyện này đối với cô quả nhiên dễ như trở bàn tay." Giọng máy móc lại cười lạnh, "Tôi chỉ nói cho cô biết nó nằm ở vùng ngoại ô, cụ thể là ở đâu thì tự cô tìm."
Điện thoại bị ngắt, Thanh Nhược nhìn người phụ nữ trước mặt, "Ở ngay đây, tôi có thể đoán ra hai địa điểm, một là nhà xưởng bỏ hoang ở phía Đông, hai là tại rừng cây mà lúc trước ba người chúng ta bị bắt."
____
Editor: Alissa
Cập nhật 17.6.2021[/credits][/Org]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.