Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Chương 186: Đầu Óc Không Tỉnh Táo.

Trì Bắc Ấm

09/02/2022

Trong căn phòng rộng lớn, có những tấm rèm che khuất ánh mặt trời, người đàn ông nằm trên giường đang từ từ tỉnh dậy.

Có một người đang dựa vào lòng ngực của y, thông qua cảm xúc ở làn da, y có thể cảm nhận được hai người đều không có mặc quần áo.

Y đứng dậy, dùng sức đem người phụ nữ đẩy ra.

Kha Nhã suýt chút nữa bị ném xuống giường, cô ta liền mở to đôi mắt ngập nước, có chút hờn dỗi nói, "Đình Sâm, anh thô lỗ với em vậy."

Dạ Đình Sâm nhíu mày lại, tầm mắt tránh nhìn vào cơ thể của cô ta, "Chuyện này là sao?"

"Anh uống rượu say, không khống chế được cho nên sau đó đã cùng em..."

"Nói dối." Vẻ mặt và giọng nói của y nhuốm đầy sương giá, "Cho cô một cơ hội cuối cùng, nói ra sự thật."

Giữa trưa, người phụ nữ này lấy danh nghĩa của ba cô ta để mời y đi ăn cơm, y ở phòng đợi mười lắm phút đồng hồ mà không thấy người tới nên chuẩn bị rời đi thì đột nhiên đầu bắt đầu hôn mê rồi mất đi ý thức.

"Hương trong phòng đó là thuốc mê?"

"Mặc kệ như thế nào, anh xác thật đã xảy ra quan hệ với em rồi." Người đàn bà ngồi ở đầu giường khóc lóc rơi nước mắt lã chã, rồi chậm rãi bò tới bên người y, để lộ ra ánh mắt câu dẫn người, "Đình Sâm, anh phải chịu trách nhiệm với em."

Dạ Đình Sâm lấy chăn che đậy cơ thể của mình rồi bước xuống giường, mặt của y giờ đã phủ đầy băng, "Cô rất thiếu đàn ông lắm sao? Thật kinh tởm."

"Cái gì, anh đang mắng em à?" Cơ thể của Kha Nhã run lên, những viên nước mắt to rơi xuống, cô ta khóc không thành tiếng, "Em yêu anh, anh cứ như vậy mà phá hỏng sự chân thành của em sao?"

"Em cũng không phải loại phụ nữ ngoan cố, còn anh có chết cũng không chịu thừa nhận đã cùng em xảy ra quan hệ đúng không, thế nhưng anh cũng đã huỷ hoại trong sạch của em nên phải cho em một lời giải thích, nếu không ba của em sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

"Lấy thị trưởng Kha ra uy hiếp tôi?" Vẻ mặt của y vô cảm, thấp giọng cười lạnh, "Tôi ghét nhất là bị người uy hiếp tôi."



"Vì cô nói những thứ vô nghĩa, vậy tôi liền cho cô chứng cứ." Y quay đầu lại nhìn chằm chằm vào người cô ta, không để ý cô ta đang không mảnh vải che thân mà nhìn như thể đang nhìn một cái xác, "Cô thấy sao, trên người của cô và tôi đều sạch sẽ, không có một dấu vết, thế mà cô nói tôi chạm qua cô rồi?"

Y cười lạnh một tiếng, ánh mắt mang theo đầy sự chán ghét, "Khi đó tôi hôn mê bất tỉnh, thử hỏi xem làm như thế nào có phản ứng?"

"Không ngờ anh lại là người như vậy!" Trong lòng Kha Nhã hoảng loạn, vẻ tức giận hiện ra mặt, "Chạm vào chính là chạm vào, anh dám làm mà không dám nhận sao? Tôi đúng là nhìn lầm, anh quả là tên hèn nhát!"

Người đàn ông không nghĩ để ý tới cô ta nữa nên liền muốn xoay người rời đi.

Thế mà cơ thể y lại đột nhiên mất sức, ngay sau đó quỳ nửa bên trên mặt đất.

Đi kèm với cảm giác không còn sức lúc đầu thì y dần cảm thấy một cổ nóng nảy tới, khiến y khẩn trương muốn trút bỏ xuống hết quần áo.

Mặt y lạnh lẽo cố đứng dậy, đôi tay dùng sức kéo nhưng cánh cửa lại không mở được.

Y xoay người, vẻ mặt lúc này đã khủng bố tới đỉnh điểm, "Đưa chìa khóa đây!"

Dưới đáy lòng Kha Nhã có chút sợ nhưng vẫn ngoan cố lắc đầu, "Không có chìa khóa, sáng sớm ngày mai tự khắc sẽ có người đến mở."

Chờ tới ngày mai thì gạo cũng đã nấu thành cơm rồi, lúc đó y muốn phản bác cũng không thể được.

Cô ta lớn mật xuống giường đi đến bên cạnh người đàn ông, rồi dán vào người y, "Nơi này chỉ có hai chúng ta, anh trúng thuốc rồi nếu mà không phát tiết thì thất khiếu sẽ đổ máu mà chết đấy."

Cô ta duỗi tay muốn kéo đi chăn trên người đàn ông thì đột nhiên bị y bóp chặt cổ.

Cô ta dùng sức vùng vẫy, mà không thể thở nổi, "Anh, buông tay..."



"Không ai dám tính kế tôi." Trong mắt của Dạ Đình Sâm ấp ủ gió lốc, "Mở cửa!"

Tay y càng dùng thêm sức, hai mắt đỏ bừng, rồi đột nhiên cơ thể phát ra một luồng nhiệt lưu khiến y cong lưng, nhíu chặt mày.

Kha Nhã được buông ra, nên vội vàng tránh xa người đàn ông, "Em nói rồi, không có chìa khóa, cảnh cửa này chỉ được mở vào ngày mai."

Cô ta ho khan dữ dội, cơ thể cũng hồng lên, "Anh dám đối xử với em như vậy, cứ chờ xem, em sẽ nhìn anh bị thất khiếu chảy máu tới chết!"

Kha Nhã ngồi lại mép giường, thế là trôi qua nửa giờ, rồi cô ta cười lạnh, "Thế nào, có phải rất khó chịu lắm không?"

Cô ta đi đến ngồi bên cạnh người đàn ông, dùng một ngón tay nâng cằm của y lên, "Đáng thương quá đi mất, mũi và lỗ tai của anh bắt đầu chảy máu rồi kìa, sao nào, hiện tại cầu xin em cứu còn kịp đấy."

Dạ Đình Sâm hung hăng cắn đầu lưỡi, khắc chế xúc động trong cơ thể, "Cút..."

Ý thức của y đã mơ hồ rồi, lại cảm thấy thân thể của người phụ nữ này thật mát, thế là phòng tuyến cuối cùng trong lòng cũng đổ ầm ầm xuống.

Y bắt lấy cánh tay của người phụ nữ, đầu ngón tay ấn lún vào da thịt của cô ta.

Kha Nhã nhịn đau đớn, thấp giọng cười khẽ, "Ngoài miệng anh đuổi em cút, nhưng cơ thể lại muốn chạm vào em đó."

"Hay là, anh đem em tưởng tượng thành người phụ nữ anh thích cũng được, em không để bụng đâu."

_____

Editor: Alissa

Cập nhật 18.6.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook