Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!
Chương 22: Ngân Hà Như Cũ Vẫn Nóng Hầm Hập
Trì Bắc Ấm
11/03/2021
Nửa tháng sau, Dạ Đình Sâm cùng Nhan Chỉ Yên cử hành lễ đính hôn tại tòa cao ốc lớn Sangrila, cả toàn thành phố đều ăn mừng.
Nhan Thanh Nhược vì sao lại có thể kiên trì tới tận bây giờ, câu trả lời chính là cô yêu Dạ Đình Sâm, hèn mọn mà yêu, yêu đến thấu xương, yêu đến không đành lòng nhìn y có một chút tổn thương nào.
Y có thể không cần mình, nhưng người phụ nữ ác độc Nhan Chỉ Yên kia căn bản không xứng với y.
Buổi lễ ngày hôm đó, Nhan Thanh Nhược ăn mặc đơn giản, từ cửa sau lẻn vào hội trường.
Cô giống như người điên không khống chế được con người mình, cứ mặc kệ chính mình mà làm theo con tim.
Buổi lễ còn chưa bắt đầu, Nhan Chỉ Yên đang ở trong phòng nghỉ tại lầu 5 của cao ốc đợi lên sân khấu.
Toàn bộ lầu 5 đều bị bao chỉ vì phục vụ một cô dâu tương lai.
Trên hành lang yên tĩnh, Nhan Thanh Nhược đi tới cửa phòng, cánh cửa màu đỏ thẫm không được khóa chặt chẽ, để lộ ra một khe hở, từ khe hở truyền ra tiếng nói nhỏ của Nhan Chỉ Yên.
"Tôi vốn không thích Dạ Đình Sâm, sau khi kết hôn với hắn tôi sẽ từ từ hạ độc hắn, về sau toàn bộ gia sản của Dạ gia đều là của tôi, hahaha."
Trong đầu Nhan Thanh Nhược như có một cây cung bị kéo căng dây, cô vừa nghe được gì đây?
Cô biết Nhan Chỉ Yên thủ đoạn độc ác, lại không ngờ tới ả chỉ là giả yêu, còn muốn giết chết Dạ Đình Sâm?!
Cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Thang máy sau lưng hình như có người đi ra, Nhan Thanh Nhược nghe thấy tiếng động vội vàng rời đi.
Cuộc đính hôn này từ đầu tới cuối đều là âm mưu, cô muốn ngăn cản nó lại, muốn nói cho Dạ Đình Sâm biết.
Mười giờ sáng, buổi lễ đính hôn liền cử hành đúng giờ.
Chú rể và cô dâu tương lai đang đứng ở trung tâm khán đài, người đàn ông mặc một bộ vest đen, người phụ nữ mặc một thân lễ phục màu hồng nhạt, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, ánh đèn chiếu lên đỉnh đầu của hai người, trông như một cặp xứng đôi vừa lứa.
Khách khứa ngồi đầy chỗ, trên mặt mỗi người đều là nụ cười chúc phúc.
Chỉ là đính hôn thôi mà đã chấn động toàn thành phố, ngược lại lúc cô đăng ký kết hôn với Dạ Đình Sâm lại chẳng có một người biết đến.
Nhan Thanh Nhược tránh ở một góc, nhìn người chủ trì nịnh nọt nói lời chúc mừng.
Mỗi người ở đây đều thiệt tình vui vẻ, chỉ có cô, như một con chuột già trốn chui trốn nhủi không thể gặp ánh mặt trời, từ từ mà phân hủy ở một góc dơ bẩn nào đó.
Tình cảm của con người như biển rộng bát ngát, cô luôn cho rằng mình mệt mỏi và cả người không còn sức nữa, sự đau lòng và hận ý vẫn có đấy, nhưng cuối cùng lại chưa bỏ xuống được.
Đến phiên nhà trai đeo nhẫn, Nhan Thanh Nhược một chân bước ra khỏi bóng tối, đi đến dưới ánh đèn, "Tôi không đồng ý."
Mỗi một bước đi của cô liền khiến phía sau mình sụp xuống thành vực sâu, không thể nào quay đầu lại được nữa, cho dù phía trước có là bụi gai um tùm, đâm thủng vào ngực cô thì cũng phải thẳng sống lưng đi về phía trước.
Hai mắt cô như sao, nhìn thẳng vào Dạ Đình Sâm trên đài cao.
"Ai cho cô tới đây!"
Dạ Đình Sâm hơi nhăn mày, đôi mắt tối đen lại, "Bảo an."
Y nhìn cô, giống như nhìn thấy thằng hề không liên quan tới mình, đến để phá rối hôn lễ vốn nên thuận lợi này.
Nhan Thanh Nhược tiến lên, đi lên đài, "Các người không thể đính hôn, cô ta căn bản không hề yêu anh!"
Dưới đài bắt đầu ồn ào sôi nổi, còn phía trên là bầu không khí căng thẳng.
Nhan Chỉ Yên đi tới bên cạnh Nhan Thanh Nhược, yếu đuối nhìn cô, "Chị, em khó khăn lắm mới có được hạnh phúc, em hy vọng chị có thể thiệt tình mà chúc phúc cho bọn em."
"Không thể." Nhan Thanh Nhược lạnh lùng nhìn ả, "Các người không thể ở bên nhau, tôi vừa rồi nghe được lời cô nói, là cô muốn sát hại Dạ Đình Sâm!"
"Sao có thể." Nhan Chỉ Yên giữ chặt cánh tay cô cầu xin, "Em cầu xin chị mà, hôm nay là ngài vui..."
Nhan Thanh Nhược trong lòng ghê tởm hất tay cô ra.
Không nghĩ tới Nhan Chỉ Yêu lại mất thăng bằng ngã mạnh trên mặt đất.
Phần eo của ả chảy ra máu đỏ, dưới đài khách khứa nhốn nháo một trận.
"Yên nhi!" Dạ Đình Sâm vội vàng tiến lên ngồi xổm xuống ôm lấy ả.
Nhan Thanh Nhược thấy ả cười, một nụ cười quỷ dị khi té xuống.
Trong lòng cô kinh hãi, lại biết mình bị gày bẫy rồi.
Quả nhiên, bác sĩ tư của Nhan Chỉ Yên nhanh chóng cầm hòm thuốc chạy lên khán đài, kiểm tra này nọ rồi cau mày, "Nhan Chỉ Yên tiểu thư bị đã tổn thương đến thận, cần phải ghép thận ngay, nếu không hậu quả thật sự không dám lường trước được!"
Trên tay Dạ Đình Sâm toàn là máu, vẻ mặt y lo lắng, bế Nhan Chỉ Yên lên nhanh chóng rời đi.
"Lập tức phẫu thuật!"
Nhan Thanh Nhược bị người cưỡng ép lên xe, cô không đấu lại Nhan Chỉ Yên, lúc trước không muốn đấu, sau này lại không có lòng dạ nào, huống hồ cô không có năng lực để đấu.
___
Editor: Alissa (6.3.2021) tại dembuon.vn
P/s: Editor thề là muốn dùng cái đít nồi đập nên đầu tên nam 9 cho hắn tỉnh ra.
Nhan Thanh Nhược vì sao lại có thể kiên trì tới tận bây giờ, câu trả lời chính là cô yêu Dạ Đình Sâm, hèn mọn mà yêu, yêu đến thấu xương, yêu đến không đành lòng nhìn y có một chút tổn thương nào.
Y có thể không cần mình, nhưng người phụ nữ ác độc Nhan Chỉ Yên kia căn bản không xứng với y.
Buổi lễ ngày hôm đó, Nhan Thanh Nhược ăn mặc đơn giản, từ cửa sau lẻn vào hội trường.
Cô giống như người điên không khống chế được con người mình, cứ mặc kệ chính mình mà làm theo con tim.
Buổi lễ còn chưa bắt đầu, Nhan Chỉ Yên đang ở trong phòng nghỉ tại lầu 5 của cao ốc đợi lên sân khấu.
Toàn bộ lầu 5 đều bị bao chỉ vì phục vụ một cô dâu tương lai.
Trên hành lang yên tĩnh, Nhan Thanh Nhược đi tới cửa phòng, cánh cửa màu đỏ thẫm không được khóa chặt chẽ, để lộ ra một khe hở, từ khe hở truyền ra tiếng nói nhỏ của Nhan Chỉ Yên.
"Tôi vốn không thích Dạ Đình Sâm, sau khi kết hôn với hắn tôi sẽ từ từ hạ độc hắn, về sau toàn bộ gia sản của Dạ gia đều là của tôi, hahaha."
Trong đầu Nhan Thanh Nhược như có một cây cung bị kéo căng dây, cô vừa nghe được gì đây?
Cô biết Nhan Chỉ Yên thủ đoạn độc ác, lại không ngờ tới ả chỉ là giả yêu, còn muốn giết chết Dạ Đình Sâm?!
Cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Thang máy sau lưng hình như có người đi ra, Nhan Thanh Nhược nghe thấy tiếng động vội vàng rời đi.
Cuộc đính hôn này từ đầu tới cuối đều là âm mưu, cô muốn ngăn cản nó lại, muốn nói cho Dạ Đình Sâm biết.
Mười giờ sáng, buổi lễ đính hôn liền cử hành đúng giờ.
Chú rể và cô dâu tương lai đang đứng ở trung tâm khán đài, người đàn ông mặc một bộ vest đen, người phụ nữ mặc một thân lễ phục màu hồng nhạt, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, ánh đèn chiếu lên đỉnh đầu của hai người, trông như một cặp xứng đôi vừa lứa.
Khách khứa ngồi đầy chỗ, trên mặt mỗi người đều là nụ cười chúc phúc.
Chỉ là đính hôn thôi mà đã chấn động toàn thành phố, ngược lại lúc cô đăng ký kết hôn với Dạ Đình Sâm lại chẳng có một người biết đến.
Nhan Thanh Nhược tránh ở một góc, nhìn người chủ trì nịnh nọt nói lời chúc mừng.
Mỗi người ở đây đều thiệt tình vui vẻ, chỉ có cô, như một con chuột già trốn chui trốn nhủi không thể gặp ánh mặt trời, từ từ mà phân hủy ở một góc dơ bẩn nào đó.
Tình cảm của con người như biển rộng bát ngát, cô luôn cho rằng mình mệt mỏi và cả người không còn sức nữa, sự đau lòng và hận ý vẫn có đấy, nhưng cuối cùng lại chưa bỏ xuống được.
Đến phiên nhà trai đeo nhẫn, Nhan Thanh Nhược một chân bước ra khỏi bóng tối, đi đến dưới ánh đèn, "Tôi không đồng ý."
Mỗi một bước đi của cô liền khiến phía sau mình sụp xuống thành vực sâu, không thể nào quay đầu lại được nữa, cho dù phía trước có là bụi gai um tùm, đâm thủng vào ngực cô thì cũng phải thẳng sống lưng đi về phía trước.
Hai mắt cô như sao, nhìn thẳng vào Dạ Đình Sâm trên đài cao.
"Ai cho cô tới đây!"
Dạ Đình Sâm hơi nhăn mày, đôi mắt tối đen lại, "Bảo an."
Y nhìn cô, giống như nhìn thấy thằng hề không liên quan tới mình, đến để phá rối hôn lễ vốn nên thuận lợi này.
Nhan Thanh Nhược tiến lên, đi lên đài, "Các người không thể đính hôn, cô ta căn bản không hề yêu anh!"
Dưới đài bắt đầu ồn ào sôi nổi, còn phía trên là bầu không khí căng thẳng.
Nhan Chỉ Yên đi tới bên cạnh Nhan Thanh Nhược, yếu đuối nhìn cô, "Chị, em khó khăn lắm mới có được hạnh phúc, em hy vọng chị có thể thiệt tình mà chúc phúc cho bọn em."
"Không thể." Nhan Thanh Nhược lạnh lùng nhìn ả, "Các người không thể ở bên nhau, tôi vừa rồi nghe được lời cô nói, là cô muốn sát hại Dạ Đình Sâm!"
"Sao có thể." Nhan Chỉ Yên giữ chặt cánh tay cô cầu xin, "Em cầu xin chị mà, hôm nay là ngài vui..."
Nhan Thanh Nhược trong lòng ghê tởm hất tay cô ra.
Không nghĩ tới Nhan Chỉ Yêu lại mất thăng bằng ngã mạnh trên mặt đất.
Phần eo của ả chảy ra máu đỏ, dưới đài khách khứa nhốn nháo một trận.
"Yên nhi!" Dạ Đình Sâm vội vàng tiến lên ngồi xổm xuống ôm lấy ả.
Nhan Thanh Nhược thấy ả cười, một nụ cười quỷ dị khi té xuống.
Trong lòng cô kinh hãi, lại biết mình bị gày bẫy rồi.
Quả nhiên, bác sĩ tư của Nhan Chỉ Yên nhanh chóng cầm hòm thuốc chạy lên khán đài, kiểm tra này nọ rồi cau mày, "Nhan Chỉ Yên tiểu thư bị đã tổn thương đến thận, cần phải ghép thận ngay, nếu không hậu quả thật sự không dám lường trước được!"
Trên tay Dạ Đình Sâm toàn là máu, vẻ mặt y lo lắng, bế Nhan Chỉ Yên lên nhanh chóng rời đi.
"Lập tức phẫu thuật!"
Nhan Thanh Nhược bị người cưỡng ép lên xe, cô không đấu lại Nhan Chỉ Yên, lúc trước không muốn đấu, sau này lại không có lòng dạ nào, huống hồ cô không có năng lực để đấu.
___
Editor: Alissa (6.3.2021) tại dembuon.vn
P/s: Editor thề là muốn dùng cái đít nồi đập nên đầu tên nam 9 cho hắn tỉnh ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.