Tổng Tài Tái Sinh: Thanh Xuân Trở Lại
Chương 7: Đánh ghen
Mộc Mộc Tầm Tầm
31/07/2023
Lê Yến Thư bực bội đi về lớp, nếu không phải tiện đường thì cô cũng không nhận lời giúp thầy giám thị chuyển lời đến tên đáng ghét kia.
"Lâm Thy Nhã, mày đừng nghĩ mày có tí nhan sắc thì muốn quyến rũ bồ của tao. Tao cảnh cáo mày. Nếu mày dám tiếp tục làm phiền đến Trần Nhậm nữa thì đừng trách tao."
"Trần Nhậm, cậu mau giải thích với bạn gái cậu đi chứ. Rõ ràng chúng ta chẳng có gì với nhau. Chính cậu thuê tôi làm bài tập cho cậu, tôi đến lớp tìm cậu chỉ để giao bài tập thôi mà. Tại sao cậu lại không chịu giải thích hả?"
"Bài tập hả? Thy Nhã, mày nghĩ tao ngu sao? Anh ấy đứng nhất lớp đấy, còn cần mày làm bài tập dùm sao. Mày có lý do nào hợp lý hơn không?"
Lê Yến Thư vừa đi qua ngã rẽ hành lang thì vô tình chứng kiến được màn đánh ghen giữa "chính thất và tiểu tam", cô không nhìn thấy được gương mặt của cô gái đang đánh ghen nhưng lại nhìn ra được bạn học đang bị đánh ghen. Lâm Thy Nhã, học sinh xuất sắc của khối. Đang tò mò nghe lén, thì bất ngờ cô gái đang đánh ghen quay mặt lại về phía cô. Chuyện chẳng có gì nếu như cô không nhìn thấy thời gian hiển thị trên trán của cô ấy đang nhấp nháy màu đỏ. Cô sững sờ rồi gương mặt tái nhợt.
"Nhìn cái gì? Chưa từng nhìn thấy người khác đánh ghen hả?" Cô bạn kia đến trước mặt Lê Yến Thư trừng mắt.
"Bạn còn có điều gì muốn làm nhất trước khi chết không?" Lê Yến Thư do dự rồi lên tiếng.
Cô bạn kia dừng bước chân, rồi quay mặt lại nhíu mày mắng Lê Yến Thư.
"Cô bị điên hả? Đang yên đang lành hỏi câu này làm gì. A… chẳng lẽ cô là bà pháp sư. Thôi thôi, làm ơn đừng nhìn đến tôi. Tôi còn chưa muốn chết đâu." Cô bạn kia bỏ lại một câu rồi quay người bỏ chạy thật nhanh.
Lê Yến Thư nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bỏ chạy như ma đuổi của cô bạn đó chỉ biết thở dài. Trên trán cô ấy nhấp nháy thời gian màu đỏ, và cô ấy chỉ còn thời gian một giờ. Cô ấy còn quá trẻ, cô rất muốn giúp đỡ và cứu lấy cô ấy. Nhưng đáng tiếc cô không có cách nào.
"Cảm ơn bạn."
"Hả? Cảm ơn gì chứ?"
"Nếu bạn không bất ngờ xuất hiện thì có lẽ bạn học kia đã đánh tôi rồi. Cô ta thật không biết nói lý lẽ."
"Không có gì chỉ là trùng hợp thôi. Tôi về lớp đây."
Vừa rồi tuy Lê Yến Thư không nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của Lâm Thy Nhã và bạn học kia, nhưng từ những gì cô nghe được, cô cũng đoán ra nguyên nhân. Và dĩ nhiên nguyên nhân chắc chắn đến từ người bạn trai của bạn học kia.
"Trần Nhậm, sao nghe tên và giọng quen thế nhỉ?" Lê Yến Thư vừa đi vừa lẩm bẩm.
***
"Trần Nhậm, sao anh ở đây?"
"Nói nhỏ thôi."
"Nhưng đây là nhà vệ sinh nữ đó. Anh tìm em ở đây không phải rất… ưm."
"Tiểu Nghiên ngoan. Anh rất nhớ em."
Trần Nhậm kéo Vương Tiểu Nghiên vào phòng vệ sinh rồi khóa trái cửa. Hắn vừa hôn vừa đưa tay làm loạn trên người Vương Tiểu Nghiên, khiến cô rên rỉ tay chân chẳng còn chút sức lực. Hắn tiếp tục lần tìm bàn tay đến khe hở giữa hai chân của cô. Cô theo phản xạ khép chặt chân lại. Hắn nhíu mày rồi thủ thỉ vào tai cô.
"Ngoan, mở chân ra."
"Em sợ đau."
"Anh sẽ làm thật nhẹ nhàng."
"Ưm…"
***
"Thy Nhã, bà về rồi hả? Sao đi lâu quá vậy? Vừa rồi bà pháp sư nổi tiếng trong trường đến tìm Quân Hạo của lớp chúng ta đấy."
Lâm Thy Nhã vừa về đến chỗ ngồi đã bất ngờ trước lời thầm thì to nhỏ của bạn cùng bàn. Dĩ nhiên cô cũng biết "bà pháp sư " trong lời nói của cô bạn là chỉ ai. Nhưng điều cô ngạc nhiên chính là vì sao Yến Thư lại đến tìm Quân Hạo? Cô từng gặp Yến Thư mấy lần, cũng từng nhìn thấy cô ấy từ chối tình cảm của nhiều bạn học nam.
"Thy Nhã, bà không đoán được lý do bà pháp sư đến tìm Quân Hạo đâu? Bẻ lái gắt lắm."
"Không phải đưa thư tình thì chắc được thầy cô giáo viên nhờ vả chuyển lời chuyện gì đúng không? Sáng nay Quân Hạo đi trễ, đánh Nam Thành bị cô giáo chủ nhiệm bắt được. Tôi nghĩ Yến Thư đến tìm Quân Hạo vì lý do này."
"Trời ơi! Thy Nhã, bà thông minh quá! Quả nhiên là hoa khôi kim trạng nguyên của khối. Nhưng mà tôi đoán chắc chắn họ có tình cảm với nhau. Thậm chí Quân Hạo còn rất rất thích Yến Thư. Một bên có quyền lực, một bên có tiền. Hai người họ kết hôn thì ai dám đụng chạm đến họ nữa."
Thy Nhã nhíu mày liếc nhìn Trương Quân Hạo. Tại sao cô bạn cùng bàn của cô lại dự đoán như vậy nếu như hai người họ không có biểu hiện mờ ám nào. Rõ ràng Lê Yến Thư không muốn yêu đương sớm và Trương Quân Hạo từng nói không thích thể loại con gái như Lê Yến Thư. Vậy thì vì sao hai người họ có thể thích nhau được? Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm cho nên Trương Quân Hạo bất ngờ ngước mắt nhìn đến cô. Ánh mắt sắc lạnh của anh làm cô giật mình sợ hãi cúi đầu không dám nhìn anh nữa.
"Thy Nhã, tôi thấy bà với Quân Hạo rất xứng đôi. Bà tốt hơn bà pháp sư rất nhiều, vừa dịu dàng, học giỏi còn xinh đẹp và thân thiện nữa. Mặc dù có hơi nghèo một chút."
Thy Nhã siết chặt nắm tay, ai cũng nhận ra cô rất tốt, rất hoàn hảo. Vậy thì tại sao Trương Quân Hạo lại không thích cô? Có phải bởi vì cô nghèo thật không? Nhưng rõ ràng trước đây Quân Hạo không xem thường cô, tại sao hôm nay bất ngờ lại không muốn đến gần cô. Thậm chí còn chán ghét cô ra mặt như vậy. Cô đã làm sai điều gì mà chính bản thân cô không nhận ra sao?
Trương Quân Hạo nheo mắt nhìn Lâm Thy Nhã đang cúi gằm mặt, anh nhếch mép cười lạnh. Nhớ về kiếp trước anh từng ngu ngốc bị lừa bởi ánh mắt đáng thương của cô ta để rồi cuối cùng chết đau đớn trước nụ cười đắc ý và khinh thường của cô ta. Kiếp này chắc chắn anh sẽ không thể nào bước vào vết xe đổ đó một lần nữa. Anh luôn tự nhắc nhở bản thân, những gì cô ta đang biểu hiện trước mặt anh chỉ là bộ mặt giả tạo của cô ta.
"Tin nóng hổi đến mọi người ơi!"
"Lại có chuyện gì nữa? Nói nhanh đi, làm mọi người hồi hợp. Có phải cô giáo chủ nhiệm của chúng ta chết thật rồi không?"
"Cô giáo chết chưa thì tôi không biết nhưng phát hiện một bạn nữ chết ở phòng vệ sinh gần khu vực sân bóng là có thật."
Vương Khôi Nguyên nhíu mày với tin tức của cậu bạn, rồi chẳng kịp hỏi lại có thật sự có người chết hay không đã đứng lên chạy ra khỏi lớp. Sau Vương Khôi Nguyên thì lần lượt các bạn học khác cũng tò mò chạy theo.
"Lâm Thy Nhã, mày đừng nghĩ mày có tí nhan sắc thì muốn quyến rũ bồ của tao. Tao cảnh cáo mày. Nếu mày dám tiếp tục làm phiền đến Trần Nhậm nữa thì đừng trách tao."
"Trần Nhậm, cậu mau giải thích với bạn gái cậu đi chứ. Rõ ràng chúng ta chẳng có gì với nhau. Chính cậu thuê tôi làm bài tập cho cậu, tôi đến lớp tìm cậu chỉ để giao bài tập thôi mà. Tại sao cậu lại không chịu giải thích hả?"
"Bài tập hả? Thy Nhã, mày nghĩ tao ngu sao? Anh ấy đứng nhất lớp đấy, còn cần mày làm bài tập dùm sao. Mày có lý do nào hợp lý hơn không?"
Lê Yến Thư vừa đi qua ngã rẽ hành lang thì vô tình chứng kiến được màn đánh ghen giữa "chính thất và tiểu tam", cô không nhìn thấy được gương mặt của cô gái đang đánh ghen nhưng lại nhìn ra được bạn học đang bị đánh ghen. Lâm Thy Nhã, học sinh xuất sắc của khối. Đang tò mò nghe lén, thì bất ngờ cô gái đang đánh ghen quay mặt lại về phía cô. Chuyện chẳng có gì nếu như cô không nhìn thấy thời gian hiển thị trên trán của cô ấy đang nhấp nháy màu đỏ. Cô sững sờ rồi gương mặt tái nhợt.
"Nhìn cái gì? Chưa từng nhìn thấy người khác đánh ghen hả?" Cô bạn kia đến trước mặt Lê Yến Thư trừng mắt.
"Bạn còn có điều gì muốn làm nhất trước khi chết không?" Lê Yến Thư do dự rồi lên tiếng.
Cô bạn kia dừng bước chân, rồi quay mặt lại nhíu mày mắng Lê Yến Thư.
"Cô bị điên hả? Đang yên đang lành hỏi câu này làm gì. A… chẳng lẽ cô là bà pháp sư. Thôi thôi, làm ơn đừng nhìn đến tôi. Tôi còn chưa muốn chết đâu." Cô bạn kia bỏ lại một câu rồi quay người bỏ chạy thật nhanh.
Lê Yến Thư nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bỏ chạy như ma đuổi của cô bạn đó chỉ biết thở dài. Trên trán cô ấy nhấp nháy thời gian màu đỏ, và cô ấy chỉ còn thời gian một giờ. Cô ấy còn quá trẻ, cô rất muốn giúp đỡ và cứu lấy cô ấy. Nhưng đáng tiếc cô không có cách nào.
"Cảm ơn bạn."
"Hả? Cảm ơn gì chứ?"
"Nếu bạn không bất ngờ xuất hiện thì có lẽ bạn học kia đã đánh tôi rồi. Cô ta thật không biết nói lý lẽ."
"Không có gì chỉ là trùng hợp thôi. Tôi về lớp đây."
Vừa rồi tuy Lê Yến Thư không nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của Lâm Thy Nhã và bạn học kia, nhưng từ những gì cô nghe được, cô cũng đoán ra nguyên nhân. Và dĩ nhiên nguyên nhân chắc chắn đến từ người bạn trai của bạn học kia.
"Trần Nhậm, sao nghe tên và giọng quen thế nhỉ?" Lê Yến Thư vừa đi vừa lẩm bẩm.
***
"Trần Nhậm, sao anh ở đây?"
"Nói nhỏ thôi."
"Nhưng đây là nhà vệ sinh nữ đó. Anh tìm em ở đây không phải rất… ưm."
"Tiểu Nghiên ngoan. Anh rất nhớ em."
Trần Nhậm kéo Vương Tiểu Nghiên vào phòng vệ sinh rồi khóa trái cửa. Hắn vừa hôn vừa đưa tay làm loạn trên người Vương Tiểu Nghiên, khiến cô rên rỉ tay chân chẳng còn chút sức lực. Hắn tiếp tục lần tìm bàn tay đến khe hở giữa hai chân của cô. Cô theo phản xạ khép chặt chân lại. Hắn nhíu mày rồi thủ thỉ vào tai cô.
"Ngoan, mở chân ra."
"Em sợ đau."
"Anh sẽ làm thật nhẹ nhàng."
"Ưm…"
***
"Thy Nhã, bà về rồi hả? Sao đi lâu quá vậy? Vừa rồi bà pháp sư nổi tiếng trong trường đến tìm Quân Hạo của lớp chúng ta đấy."
Lâm Thy Nhã vừa về đến chỗ ngồi đã bất ngờ trước lời thầm thì to nhỏ của bạn cùng bàn. Dĩ nhiên cô cũng biết "bà pháp sư " trong lời nói của cô bạn là chỉ ai. Nhưng điều cô ngạc nhiên chính là vì sao Yến Thư lại đến tìm Quân Hạo? Cô từng gặp Yến Thư mấy lần, cũng từng nhìn thấy cô ấy từ chối tình cảm của nhiều bạn học nam.
"Thy Nhã, bà không đoán được lý do bà pháp sư đến tìm Quân Hạo đâu? Bẻ lái gắt lắm."
"Không phải đưa thư tình thì chắc được thầy cô giáo viên nhờ vả chuyển lời chuyện gì đúng không? Sáng nay Quân Hạo đi trễ, đánh Nam Thành bị cô giáo chủ nhiệm bắt được. Tôi nghĩ Yến Thư đến tìm Quân Hạo vì lý do này."
"Trời ơi! Thy Nhã, bà thông minh quá! Quả nhiên là hoa khôi kim trạng nguyên của khối. Nhưng mà tôi đoán chắc chắn họ có tình cảm với nhau. Thậm chí Quân Hạo còn rất rất thích Yến Thư. Một bên có quyền lực, một bên có tiền. Hai người họ kết hôn thì ai dám đụng chạm đến họ nữa."
Thy Nhã nhíu mày liếc nhìn Trương Quân Hạo. Tại sao cô bạn cùng bàn của cô lại dự đoán như vậy nếu như hai người họ không có biểu hiện mờ ám nào. Rõ ràng Lê Yến Thư không muốn yêu đương sớm và Trương Quân Hạo từng nói không thích thể loại con gái như Lê Yến Thư. Vậy thì vì sao hai người họ có thể thích nhau được? Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm cho nên Trương Quân Hạo bất ngờ ngước mắt nhìn đến cô. Ánh mắt sắc lạnh của anh làm cô giật mình sợ hãi cúi đầu không dám nhìn anh nữa.
"Thy Nhã, tôi thấy bà với Quân Hạo rất xứng đôi. Bà tốt hơn bà pháp sư rất nhiều, vừa dịu dàng, học giỏi còn xinh đẹp và thân thiện nữa. Mặc dù có hơi nghèo một chút."
Thy Nhã siết chặt nắm tay, ai cũng nhận ra cô rất tốt, rất hoàn hảo. Vậy thì tại sao Trương Quân Hạo lại không thích cô? Có phải bởi vì cô nghèo thật không? Nhưng rõ ràng trước đây Quân Hạo không xem thường cô, tại sao hôm nay bất ngờ lại không muốn đến gần cô. Thậm chí còn chán ghét cô ra mặt như vậy. Cô đã làm sai điều gì mà chính bản thân cô không nhận ra sao?
Trương Quân Hạo nheo mắt nhìn Lâm Thy Nhã đang cúi gằm mặt, anh nhếch mép cười lạnh. Nhớ về kiếp trước anh từng ngu ngốc bị lừa bởi ánh mắt đáng thương của cô ta để rồi cuối cùng chết đau đớn trước nụ cười đắc ý và khinh thường của cô ta. Kiếp này chắc chắn anh sẽ không thể nào bước vào vết xe đổ đó một lần nữa. Anh luôn tự nhắc nhở bản thân, những gì cô ta đang biểu hiện trước mặt anh chỉ là bộ mặt giả tạo của cô ta.
"Tin nóng hổi đến mọi người ơi!"
"Lại có chuyện gì nữa? Nói nhanh đi, làm mọi người hồi hợp. Có phải cô giáo chủ nhiệm của chúng ta chết thật rồi không?"
"Cô giáo chết chưa thì tôi không biết nhưng phát hiện một bạn nữ chết ở phòng vệ sinh gần khu vực sân bóng là có thật."
Vương Khôi Nguyên nhíu mày với tin tức của cậu bạn, rồi chẳng kịp hỏi lại có thật sự có người chết hay không đã đứng lên chạy ra khỏi lớp. Sau Vương Khôi Nguyên thì lần lượt các bạn học khác cũng tò mò chạy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.