Tổng Tài Tại Thượng: Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn
Chương 33: Bà ta trượt chân ngã
Diệp Song Tuyết - Eyall
06/09/2022
Sự xuất hiện của cảnh sát khiến đám người có mặt tại bữa tiệc sững người.Bọn họ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về Chu Hứa Văn, người có quyền lực nhất thành phố Z. Từ dáng vẻ ung dung như không có chuyện gì của anh thì mọi người đã đoán được phần nào.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng nhìn tình hình bên trong sảnh tiệc, mấy vị cảnh sát không khỏi sững sờ. Đặc biệt là phía góc tường kia, người phụ nữ quỳ dưới sàn chông thật đáng sợ.
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Một viên cảnh sát lên tiếng, đám người xung quanh lặng thinh không ai nói lời nào. Bọn họ đâu có ngu ngốc mà đắc tội với Chu gia.
Chỉ có điều nơi này vẫn có một người ngu ngốc là Đỗ Mỹ Kiều. Ngay khi viên cảnh sát vừa lên tiếng, bà ta như tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình, vội vàng hô to:
- Các cậu đến đúng lúc lắm, con điên này đánh đập tôi, tôi muốn kiện nó gây thương tích cho người khác, tôi muốn bắt nó vào tù,...
Giọng nói mang theo cơn cơn giận giữ, Đỗ Mỹ Kiều hung hăng chỉ tay về phía Tô Anh Thư, không ngừng gào lên.
Viên cảnh sát thấy bà ta thảm hại như vậy cũng không nghĩ nhiều mà quay qua hỏi những người có mặt:
- Lời vị phu nhân này nói có thật hay không?
Chưa kịp để người khác lên tiếng, Chu tổng cao cao tại thượng đã cướp lời, anh ung dung buông một câu xanh rờn:
- Bà ta trượt chân ngã, vợ tôi có lòng tốt qua đỡ bà ta mà người đàn bà này chẳng biết điều gì.
Tô Anh Thư suýt sặc nước bọt, trình độ nói dối thượng thừa này chỉ có Chu thái tử làm được.
Mà người ta nói quả không sai, bên cạnh vua chúa thường có nịnh thần quả không có sai. Chu Hứa Văn dám đối nói thì những người còn lại cũng dám hùa theo:
- Đúng vậy, đúng vậy, là trượt chân ngã.
Viên cảnh sát có hơi nghi ngờ nhưng những người còn mặt đã khẳng định như vậy thì họ cũng không biết nói gì thêm.
Đỗ Mỹ Kiều thấy đám người có mặt không ai lên tiếng bảo vệ mình bắt đầu chửi loạn lên:
- Các người, các người,... đều là đồ hèn. Bình thường Tô gia đối tốt với các người bao nhiêu, bây giờ chỉ vì Chu gia mà phủi mông không nhận tình nghĩa. Các người sẽ không được yên ổn đâu. Đám khốn nạn!
Đây có thể là câu chuyện buồn cười nhất trong năm, một vị quan khách có mặt không nhịn được mà châm chọc nói:
- Nếu không vì quan hệ thông gia với Chu gia thì bà nghĩ chúng tôi muốn qua lại với nhà bà? Đỗ Mỹ Kiều ơi là Đỗ Mỹ Kiều, thời thế thay đổi rồi. Bây giờ Tô gia trên thương trường chẳng là cái đinh gì.
Gương mặt Đỗ Mỹ Kiều tái lại, chuyển từ trạng thái tức giận sang luống cuống, bà không ngờ Tô gia lại sa sụt đến vậy. Bà ta cố gắng mãi mới ngồi vào được vị trí này, sao có thể để cơ nghiệp này sụp đổ được? Bà ta không cam tâm, đảo mắt tìm kiếm một bóng người:
- Tri Huân, anh nói gì đi, bọn họ nói dối phải không? Tô gia chúng ta mấy năm qua vẫn luôn làm ăn thuận lợi mà?
Trái ngược với ánh mắt mong chờ của Đỗ Mỹ Kiều, Tô Tri Huân lạnh lùng rời tầm mắt đi hướng khác. Đây có lẽ cũng được xem như một đáp án rằng Tô gia chỉ còn là một cái vỏ rỗng.
- Tôi không tin, các người đang lừa tôi, tôi không tin!
Đỗ Mỹ Kiều ngày càng đáng sợ, bà ta gào lên như một bệnh nhân tâm thần. Bà ta quay qua Tô Anh Thư, căm ghét gào thét:
- Là mày, tất cả là tại mày, là mày khiến Tô gia sa sút như ngày hôm nay. Nếu không có mày, con gái tao cũng không vào tù. Nó sẽ kế thừa gia nghiệp của Tô gia rồi khiến nó phát triển.
Giận quá hóa rồ, Đỗ Mỹ Kiều bất ngờ bật dậy, lao tới muốn bóp cổ Tô Anh Thư. Cũng may thân thủ cô nhanh nhẹn, tóm được bà ta sau đó quật ngã. Mấy viên cảnh sát có mặt cũng nhanh chóng chạy tới chế ngự.
Cảnh sát nhìn Chu Hứa Văn, sau đó quay sang Đỗ Mỹ Kiều nói:
- Phiền bà theo chúng tôi về điều tra.
- Sao phải điều tra? Tôi đâu có làm gì sai? Là Tô Anh Thư, là nó, nó mới nên bị bắt.
Đỗ Mỹ Kiều cố gắng vùng vẫy, bộ dáng lúc này của bà ta giống như một bà thím ngoài chợ chứ không phải phu nhân nhà hào môn. Quả nhiên hạ đẳng vẫn sẽ mãi là hạ đẳng, dù có mặc lên người bao nhiêu đồ hiệu thì bản chất cũng không thay đổi.
Viên cảnh sát liếc Đỗ Mỹ Kiều, lạnh lùng nói:
- Theo thông tin chúng tôi nhận được, bà Đỗ Mỹ Kiều bị bắt với tội danh biển thủ công quỹ công ty. Còn chi tiết hơn, mời bà theo chúng tôi về đồn.
Mấy vị cảnh sát có mặt cũng lười nghe Đỗ Mỹ Kiều phát điên, phát khùng nên nhanh chóng kéo bà ta đi khỏi sảnh tiệc mặc cho bà ta giãy giụa gào thét.
Đợi đến khi bóng lưng của Đỗ Mỹ Kiều biến mất sau cánh cửa, một viên cảnh sát lịch sự đi tới trước mặt Chu Hứa Văn nói:
- Thật ngại quá, vừa rồi khiến phu nhân kinh sợ. Chúng tôi nhất định sẽ điều tra thật kỹ vụ án lần này.
Chu Hứa Văn lúc này đang ôm Tô Anh Thư trong lòng, tuy biết đây không phải lỗi của bên cảnh sát nhưng gương mặt cũng chẳng vui vẻ bao nhiêu, lạnh lùng "ừm" một cái.
Cũng may là Giang Văn hiểu chuyện, nhanh chóng kéo viên cảnh sát ra một chỗ khác trò chuyện. Lúc này mà để sếp anh ta nói chuyện với cảnh sát, chắc không sớm thì muộn cũng đánh nhau.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng nhìn tình hình bên trong sảnh tiệc, mấy vị cảnh sát không khỏi sững sờ. Đặc biệt là phía góc tường kia, người phụ nữ quỳ dưới sàn chông thật đáng sợ.
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Một viên cảnh sát lên tiếng, đám người xung quanh lặng thinh không ai nói lời nào. Bọn họ đâu có ngu ngốc mà đắc tội với Chu gia.
Chỉ có điều nơi này vẫn có một người ngu ngốc là Đỗ Mỹ Kiều. Ngay khi viên cảnh sát vừa lên tiếng, bà ta như tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình, vội vàng hô to:
- Các cậu đến đúng lúc lắm, con điên này đánh đập tôi, tôi muốn kiện nó gây thương tích cho người khác, tôi muốn bắt nó vào tù,...
Giọng nói mang theo cơn cơn giận giữ, Đỗ Mỹ Kiều hung hăng chỉ tay về phía Tô Anh Thư, không ngừng gào lên.
Viên cảnh sát thấy bà ta thảm hại như vậy cũng không nghĩ nhiều mà quay qua hỏi những người có mặt:
- Lời vị phu nhân này nói có thật hay không?
Chưa kịp để người khác lên tiếng, Chu tổng cao cao tại thượng đã cướp lời, anh ung dung buông một câu xanh rờn:
- Bà ta trượt chân ngã, vợ tôi có lòng tốt qua đỡ bà ta mà người đàn bà này chẳng biết điều gì.
Tô Anh Thư suýt sặc nước bọt, trình độ nói dối thượng thừa này chỉ có Chu thái tử làm được.
Mà người ta nói quả không sai, bên cạnh vua chúa thường có nịnh thần quả không có sai. Chu Hứa Văn dám đối nói thì những người còn lại cũng dám hùa theo:
- Đúng vậy, đúng vậy, là trượt chân ngã.
Viên cảnh sát có hơi nghi ngờ nhưng những người còn mặt đã khẳng định như vậy thì họ cũng không biết nói gì thêm.
Đỗ Mỹ Kiều thấy đám người có mặt không ai lên tiếng bảo vệ mình bắt đầu chửi loạn lên:
- Các người, các người,... đều là đồ hèn. Bình thường Tô gia đối tốt với các người bao nhiêu, bây giờ chỉ vì Chu gia mà phủi mông không nhận tình nghĩa. Các người sẽ không được yên ổn đâu. Đám khốn nạn!
Đây có thể là câu chuyện buồn cười nhất trong năm, một vị quan khách có mặt không nhịn được mà châm chọc nói:
- Nếu không vì quan hệ thông gia với Chu gia thì bà nghĩ chúng tôi muốn qua lại với nhà bà? Đỗ Mỹ Kiều ơi là Đỗ Mỹ Kiều, thời thế thay đổi rồi. Bây giờ Tô gia trên thương trường chẳng là cái đinh gì.
Gương mặt Đỗ Mỹ Kiều tái lại, chuyển từ trạng thái tức giận sang luống cuống, bà không ngờ Tô gia lại sa sụt đến vậy. Bà ta cố gắng mãi mới ngồi vào được vị trí này, sao có thể để cơ nghiệp này sụp đổ được? Bà ta không cam tâm, đảo mắt tìm kiếm một bóng người:
- Tri Huân, anh nói gì đi, bọn họ nói dối phải không? Tô gia chúng ta mấy năm qua vẫn luôn làm ăn thuận lợi mà?
Trái ngược với ánh mắt mong chờ của Đỗ Mỹ Kiều, Tô Tri Huân lạnh lùng rời tầm mắt đi hướng khác. Đây có lẽ cũng được xem như một đáp án rằng Tô gia chỉ còn là một cái vỏ rỗng.
- Tôi không tin, các người đang lừa tôi, tôi không tin!
Đỗ Mỹ Kiều ngày càng đáng sợ, bà ta gào lên như một bệnh nhân tâm thần. Bà ta quay qua Tô Anh Thư, căm ghét gào thét:
- Là mày, tất cả là tại mày, là mày khiến Tô gia sa sút như ngày hôm nay. Nếu không có mày, con gái tao cũng không vào tù. Nó sẽ kế thừa gia nghiệp của Tô gia rồi khiến nó phát triển.
Giận quá hóa rồ, Đỗ Mỹ Kiều bất ngờ bật dậy, lao tới muốn bóp cổ Tô Anh Thư. Cũng may thân thủ cô nhanh nhẹn, tóm được bà ta sau đó quật ngã. Mấy viên cảnh sát có mặt cũng nhanh chóng chạy tới chế ngự.
Cảnh sát nhìn Chu Hứa Văn, sau đó quay sang Đỗ Mỹ Kiều nói:
- Phiền bà theo chúng tôi về điều tra.
- Sao phải điều tra? Tôi đâu có làm gì sai? Là Tô Anh Thư, là nó, nó mới nên bị bắt.
Đỗ Mỹ Kiều cố gắng vùng vẫy, bộ dáng lúc này của bà ta giống như một bà thím ngoài chợ chứ không phải phu nhân nhà hào môn. Quả nhiên hạ đẳng vẫn sẽ mãi là hạ đẳng, dù có mặc lên người bao nhiêu đồ hiệu thì bản chất cũng không thay đổi.
Viên cảnh sát liếc Đỗ Mỹ Kiều, lạnh lùng nói:
- Theo thông tin chúng tôi nhận được, bà Đỗ Mỹ Kiều bị bắt với tội danh biển thủ công quỹ công ty. Còn chi tiết hơn, mời bà theo chúng tôi về đồn.
Mấy vị cảnh sát có mặt cũng lười nghe Đỗ Mỹ Kiều phát điên, phát khùng nên nhanh chóng kéo bà ta đi khỏi sảnh tiệc mặc cho bà ta giãy giụa gào thét.
Đợi đến khi bóng lưng của Đỗ Mỹ Kiều biến mất sau cánh cửa, một viên cảnh sát lịch sự đi tới trước mặt Chu Hứa Văn nói:
- Thật ngại quá, vừa rồi khiến phu nhân kinh sợ. Chúng tôi nhất định sẽ điều tra thật kỹ vụ án lần này.
Chu Hứa Văn lúc này đang ôm Tô Anh Thư trong lòng, tuy biết đây không phải lỗi của bên cảnh sát nhưng gương mặt cũng chẳng vui vẻ bao nhiêu, lạnh lùng "ừm" một cái.
Cũng may là Giang Văn hiểu chuyện, nhanh chóng kéo viên cảnh sát ra một chỗ khác trò chuyện. Lúc này mà để sếp anh ta nói chuyện với cảnh sát, chắc không sớm thì muộn cũng đánh nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.