Tổng Tài Tại Thượng: Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn
Chương 1: Đơn ly hôn
Diệp Song Tuyết - Eyall
06/09/2022
Mặc dù cô biết Chu Hứa Văn là một con người cố chấp, lại có lòng kiên nhẫn hơn người bình thường, nhưng không thể nào hiểu nổi tại sao người đàn ông này đều đặn mỗi thứ hai đầu tuần sẽ gửi tới chỗ làm của cô một tờ đơn đề nghị ly hôn. Kết hôn cùng anh hơn hai năm, Tô Anh Thư dường như đã sớm quen với việc thường xuyên nhận được đơn ly hôn từ chồng.
Vốn tưởng rằng anh chỉ bồng bột nhất thời nhưng không ngờ là nó kéo dài lâu hơn cô tưởng, hơn nữa còn giữ rất đúng lịch. Là tổng giám đốc của một công ty lớn nhưng Chu Hứa Văn quả thực có lòng kiên nhẫn hiếm có khi ròng rã chờ đợi cô chịu kí vào đơn ly hôn, giải thoát cho anh mới thôi.
Tô Anh Thư mở phong thư được gửi tới, những điều kiện đề ra trong hiệp nghị ly hôn của Chu Hứa Văn luôn tăng hấp dẫn qua từng năm. Nếu không phải vì năm xưa cô đã đồng ý với ông nội cô rằng một khi kết hôn sẽ không bao giờ ly hôn để ông an tâm ra đi thì cô sớm đã kí tên. Cô đâu có bị điên đâu mà muốn dây dưa với kẻ hận mình tới tận xương tủy.
Nghĩ tới đây, Tô Anh Thư lại cảm thấy chán ghét bà chị đang ở trong tù của mình.
Sáu năm trước, Tô Minh Phương gây ra tai nạn xe trên đường cao tốc làm chết người nhưng lại bỏ trốn. Sau khi bắt tay vào điều tra, cảnh sát kết luận người bị Tô Minh Phương đâm chết là bạn gái của vị hôn thê của em gái, cô ta vì muốn trả thù thay cho em gái nên mới lái xe đâm chết người kia.
Quả thực là một lời khai vô cùng cảm động, lúc biết tin này Tô Anh Thư suýt bật khóc vì bà chị kế tốt bụng của mình.
Thôi cho cô xin, cô ta hận cô còn không hết lấy đâu ra lòng tốt thay em gái báo thù. Lời khai sặc mùi cẩu huyết như vậy mà đám cảnh sát cũng tin được, chắc hẳn là có bàn tay giật dây phía sau của cha cô cùng mẹ kế. Mà lý do bọn họ làm như vậy cũng bởi vì muốn xoa dịu dư luận, để dư luận cảm thấy Tô Minh Phương là một người chị gái vĩ đại còn cô suốt đời phải nhớ ơn cô ta.
Tuy nhiên cố ý giết người vẫn là cố ý giết người, sau sự việc đó cô ta phải vào tù mười năm. Đỗ Mỹ Kiều vì bản án này mà ngày ngày khóc lóc kể khổ thay con gái với cha cô nhưng Tô Tri Huân là ai, thứ ông ta coi trọng nhất là tiền tại và địa vị chứ không phải đứa con gái dính tiền án, tiền sự kia.
Hôm nay là cuối tuần nên buổi tối sau khi tan làm Tô Anh Thư lái xe thẳng về nhà họ Tô để ăn cơm bởi vì đây là luật bất thành văn mà ông nội cô đặt ra. Tuy hiện tại ông nội đã mất nhưng Tô Tri Huân rất kính trọng cha mình nên ông ta vẫn duy trì nó cho tới hiện tại.
Đẩy cửa bước vào bên trong biệt thư, đập vào mắt Tô Anh Thư là Đỗ Mỹ Kiều đang ngồi đọc báo trên sofa. Thấy tiếng động mở cửa, bà ta còn tưởng là Tô Tri Huân đã trở về, vội vàng xoay người đứng dậy cùng một nụ cười tươi tắn nhưng đến khi nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt bà ta bỗng biến mất, thay vào đó là một giọng nói đầy châm biếm.
- Thì ra là Chu phu nhân, ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy? Tôi còn tưởng cô từ ngày đẩy được chị gái mình vào tù, cô không còn đoái hoài gì đến cái nhà này nữa.
Nói tới đây bà ta mới sực nhớ ra gì đó, lo lắng nhìn ra phía sau lưng cô xem có Chu Hứa Văn cùng tới không rồi mới yên tâm nói tiếp:
- Ô thế chồng của Chu phu nhân đâu rồi, leo lên cành cao làm phượng hoàng nhưng bị người ta vứt bỏ rồi sao? Cũng đúng, làm gì có ai thích nổi một con gà không biết đẻ trứng.
Tô Anh Thư cười nhạt, người đàn bà này vẫn chanh chua như ngày nào. Sự ngu dốt của Đỗ Mỹ Kiều được di truyền hết sang con gái bà ta nên Tô Minh Phương mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, hại người xong cũng tự hại mình.
- Ngại quá, so với con gà chết già trong trại giam thì tôi vẫn thích làm một con người tự do hơn. Cũng chẳng biết đến lúc cô ta ra tù còn ai dám cưới một đứa giết người không nhỉ?
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ giết người khiến gương mặt xinh đẹp của Đỗ Mỹ Kiều biến sắc, bà ta tức giận đi tới muốn tát cho cô một cái thì bị Tô Anh Thư cản được, ngược lại còn bị cô đẩy ngã xuống sàn.
Người làm trong nhà thấy vậy vội vã chạy ra đỡ bà chủ, bọn họ biết cô chủ cùng bà chủ không ưa gì nhau nên mỗi lần hai người họ gặp mặt đều vô cùng căng thẳng.
Cũng may, lúc này Tô Tri Huân vừa về tới, ngay khi ông bước vào trong phòng khách đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho tức giận. Vợ ông ta đang được người làm đỡ dậy còn con gái ông thì điềm nhiên như không, khoanh tay đứng nhìn đám người kia như người ngoài cuộc.
- Chuyện gì thế này?
Tiếng quát của Tô Tri Huân khiến Đỗ Mỹ Kiều còn đang muốn xông lên đánh người vội thu lại nanh vuốt, bà ta ta chạy tới nhào vào lòng Tô Tri Huân khóc lóc kể tội:
- Tri Huân, anh xem con gái tốt của anh kia. Em chỉ hỏi thăm nó mấy câu thôi mà nó đã nổi giận đẩy ngã em.
Tô Tri Huân nhíu mày, nhìn về phía Tô Anh Thư vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng không thèm chào hỏi ông lấy một câu, lòng dâng lên sự chán ghét. Con bé giống y hệt mẹ nó, đều kiêu ngạo không coi ai ra gì.
- Mau xin lỗi mẹ con đi, thật không biết phép tắc.
Trong khoảng khắc ấy, Tô Anh Thư đã có chút sững người nhưng rất nhanh khôi phục lại gương mặt lãnh đạm vốn có. Cô không lý giải được tại sao Tô Tri Huân lại chán ghét cô tới vậy, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng vậy, chỉ cần cô cùng hai mẹ con Đỗ Mỹ Kiều tranh cãi thì ông liền nhận định là do cô sai.
Nhưng hiện tại cô đã không còn là Tô Anh Thư của ngày xưa, cô không bao giờ chịu nhận cúi đầu được người phụ nữ độc ác này.
- Mẹ con mất rồi, con chỉ có một người mẹ.
- Con, con, con,…
Tô Tri Huân tức giận chỉ tay vào mặt cô.
Điều này vừa hay hợp ý Đỗ Mỹ Kiều, bà ta chính là muốn để hai cha con Tô Anh Thư chán ghét nhau. Nhìn về phía cô, bà ta nhếch môi cười đắc ý.
Trò trẻ con!
Tô Anh Thư không tài nào hiểu được tại sao cha cô lại không nhận ra bộ mặt thật của người đàn bà này.
Hoặc chính ông cũng không muốn công nhận điều này?
Lòng đã nguội lạnh, cô bước nhanh qua cặp vợ chồng già kia và không để lại một lời nào.
Hành động này của cô càng chọc tức Tô Tri Huân hơn nhưng nghĩ tới chống lưng hiện tại của cô, ông đành phải nuốt cục tức này xuống, hạ giọng:
- Anh Thư, ta biết con vẫn hận ta chuyện của mẹ con nhưng dì Kiều không có lỗi, con đừng trách bà ấy. Cả Minh Phương nữa, chị gái đã con vì con mà tự hủy đi tương lai của nó.
Nực cười, chắc cô cần cái ân tình giả nhân giả nghĩa của bọn họ?
Tô Anh Thư dừng bước, nhìn thẳng vào đôi mắt già nua của Tô Tri Huân, trong mắt ánh ấy chưa từng có chỗ cho mẹ con cô. Đúng vậy, Tô Tri Huân chỉ yêu tiền tài và quyền lực, ông ta chọn Đỗ Mỹ Kiều đơn giản vì bà ta ngu dốt dễ điều khiển còn mẹ cô thì không như thế, bà ấy là một người phụ nữ tài giỏi, độc lập.
Chỉ tiếc là yêu sai người!
- Con không cần phần ân tình đấy của cô ta, Tô Minh Phương cũng chẳng phải vì con mà giết người. Con nói lại một lần cuối, cô ta là vì chính bản thân mình!
Vừa dứt lời cô liền rời đi không lưu lại cho bọn họ dù chỉ một ánh mắt.
Bước ra bên ngoài, nhìn bầu trời rộng lớn kia, Tô Anh Thư muốn cười mà không được, muốn khóc cũng không xong. Trong mắt tất cả mọi người chỉ có Tô Minh Phương là người hi sinh nhiều nhất, người bị tổn thương nhiều nhất. Còn những thứ cô đang làm chỉ là để chuộc tội cho cô ta.
Bao năm qua, trong lòng Tô Tri Huân chưa từng có đứa con gái là cô, nếu không phải vì nhà họ Chu rồi cả sự kiện Tô Minh Phương vào tù thì cô sớm đã bị ông ta đáp tới nơi khỉ ho cò gáy nào rồi.
Vốn tưởng rằng anh chỉ bồng bột nhất thời nhưng không ngờ là nó kéo dài lâu hơn cô tưởng, hơn nữa còn giữ rất đúng lịch. Là tổng giám đốc của một công ty lớn nhưng Chu Hứa Văn quả thực có lòng kiên nhẫn hiếm có khi ròng rã chờ đợi cô chịu kí vào đơn ly hôn, giải thoát cho anh mới thôi.
Tô Anh Thư mở phong thư được gửi tới, những điều kiện đề ra trong hiệp nghị ly hôn của Chu Hứa Văn luôn tăng hấp dẫn qua từng năm. Nếu không phải vì năm xưa cô đã đồng ý với ông nội cô rằng một khi kết hôn sẽ không bao giờ ly hôn để ông an tâm ra đi thì cô sớm đã kí tên. Cô đâu có bị điên đâu mà muốn dây dưa với kẻ hận mình tới tận xương tủy.
Nghĩ tới đây, Tô Anh Thư lại cảm thấy chán ghét bà chị đang ở trong tù của mình.
Sáu năm trước, Tô Minh Phương gây ra tai nạn xe trên đường cao tốc làm chết người nhưng lại bỏ trốn. Sau khi bắt tay vào điều tra, cảnh sát kết luận người bị Tô Minh Phương đâm chết là bạn gái của vị hôn thê của em gái, cô ta vì muốn trả thù thay cho em gái nên mới lái xe đâm chết người kia.
Quả thực là một lời khai vô cùng cảm động, lúc biết tin này Tô Anh Thư suýt bật khóc vì bà chị kế tốt bụng của mình.
Thôi cho cô xin, cô ta hận cô còn không hết lấy đâu ra lòng tốt thay em gái báo thù. Lời khai sặc mùi cẩu huyết như vậy mà đám cảnh sát cũng tin được, chắc hẳn là có bàn tay giật dây phía sau của cha cô cùng mẹ kế. Mà lý do bọn họ làm như vậy cũng bởi vì muốn xoa dịu dư luận, để dư luận cảm thấy Tô Minh Phương là một người chị gái vĩ đại còn cô suốt đời phải nhớ ơn cô ta.
Tuy nhiên cố ý giết người vẫn là cố ý giết người, sau sự việc đó cô ta phải vào tù mười năm. Đỗ Mỹ Kiều vì bản án này mà ngày ngày khóc lóc kể khổ thay con gái với cha cô nhưng Tô Tri Huân là ai, thứ ông ta coi trọng nhất là tiền tại và địa vị chứ không phải đứa con gái dính tiền án, tiền sự kia.
Hôm nay là cuối tuần nên buổi tối sau khi tan làm Tô Anh Thư lái xe thẳng về nhà họ Tô để ăn cơm bởi vì đây là luật bất thành văn mà ông nội cô đặt ra. Tuy hiện tại ông nội đã mất nhưng Tô Tri Huân rất kính trọng cha mình nên ông ta vẫn duy trì nó cho tới hiện tại.
Đẩy cửa bước vào bên trong biệt thư, đập vào mắt Tô Anh Thư là Đỗ Mỹ Kiều đang ngồi đọc báo trên sofa. Thấy tiếng động mở cửa, bà ta còn tưởng là Tô Tri Huân đã trở về, vội vàng xoay người đứng dậy cùng một nụ cười tươi tắn nhưng đến khi nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt bà ta bỗng biến mất, thay vào đó là một giọng nói đầy châm biếm.
- Thì ra là Chu phu nhân, ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy? Tôi còn tưởng cô từ ngày đẩy được chị gái mình vào tù, cô không còn đoái hoài gì đến cái nhà này nữa.
Nói tới đây bà ta mới sực nhớ ra gì đó, lo lắng nhìn ra phía sau lưng cô xem có Chu Hứa Văn cùng tới không rồi mới yên tâm nói tiếp:
- Ô thế chồng của Chu phu nhân đâu rồi, leo lên cành cao làm phượng hoàng nhưng bị người ta vứt bỏ rồi sao? Cũng đúng, làm gì có ai thích nổi một con gà không biết đẻ trứng.
Tô Anh Thư cười nhạt, người đàn bà này vẫn chanh chua như ngày nào. Sự ngu dốt của Đỗ Mỹ Kiều được di truyền hết sang con gái bà ta nên Tô Minh Phương mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, hại người xong cũng tự hại mình.
- Ngại quá, so với con gà chết già trong trại giam thì tôi vẫn thích làm một con người tự do hơn. Cũng chẳng biết đến lúc cô ta ra tù còn ai dám cưới một đứa giết người không nhỉ?
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ giết người khiến gương mặt xinh đẹp của Đỗ Mỹ Kiều biến sắc, bà ta tức giận đi tới muốn tát cho cô một cái thì bị Tô Anh Thư cản được, ngược lại còn bị cô đẩy ngã xuống sàn.
Người làm trong nhà thấy vậy vội vã chạy ra đỡ bà chủ, bọn họ biết cô chủ cùng bà chủ không ưa gì nhau nên mỗi lần hai người họ gặp mặt đều vô cùng căng thẳng.
Cũng may, lúc này Tô Tri Huân vừa về tới, ngay khi ông bước vào trong phòng khách đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho tức giận. Vợ ông ta đang được người làm đỡ dậy còn con gái ông thì điềm nhiên như không, khoanh tay đứng nhìn đám người kia như người ngoài cuộc.
- Chuyện gì thế này?
Tiếng quát của Tô Tri Huân khiến Đỗ Mỹ Kiều còn đang muốn xông lên đánh người vội thu lại nanh vuốt, bà ta ta chạy tới nhào vào lòng Tô Tri Huân khóc lóc kể tội:
- Tri Huân, anh xem con gái tốt của anh kia. Em chỉ hỏi thăm nó mấy câu thôi mà nó đã nổi giận đẩy ngã em.
Tô Tri Huân nhíu mày, nhìn về phía Tô Anh Thư vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng không thèm chào hỏi ông lấy một câu, lòng dâng lên sự chán ghét. Con bé giống y hệt mẹ nó, đều kiêu ngạo không coi ai ra gì.
- Mau xin lỗi mẹ con đi, thật không biết phép tắc.
Trong khoảng khắc ấy, Tô Anh Thư đã có chút sững người nhưng rất nhanh khôi phục lại gương mặt lãnh đạm vốn có. Cô không lý giải được tại sao Tô Tri Huân lại chán ghét cô tới vậy, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng vậy, chỉ cần cô cùng hai mẹ con Đỗ Mỹ Kiều tranh cãi thì ông liền nhận định là do cô sai.
Nhưng hiện tại cô đã không còn là Tô Anh Thư của ngày xưa, cô không bao giờ chịu nhận cúi đầu được người phụ nữ độc ác này.
- Mẹ con mất rồi, con chỉ có một người mẹ.
- Con, con, con,…
Tô Tri Huân tức giận chỉ tay vào mặt cô.
Điều này vừa hay hợp ý Đỗ Mỹ Kiều, bà ta chính là muốn để hai cha con Tô Anh Thư chán ghét nhau. Nhìn về phía cô, bà ta nhếch môi cười đắc ý.
Trò trẻ con!
Tô Anh Thư không tài nào hiểu được tại sao cha cô lại không nhận ra bộ mặt thật của người đàn bà này.
Hoặc chính ông cũng không muốn công nhận điều này?
Lòng đã nguội lạnh, cô bước nhanh qua cặp vợ chồng già kia và không để lại một lời nào.
Hành động này của cô càng chọc tức Tô Tri Huân hơn nhưng nghĩ tới chống lưng hiện tại của cô, ông đành phải nuốt cục tức này xuống, hạ giọng:
- Anh Thư, ta biết con vẫn hận ta chuyện của mẹ con nhưng dì Kiều không có lỗi, con đừng trách bà ấy. Cả Minh Phương nữa, chị gái đã con vì con mà tự hủy đi tương lai của nó.
Nực cười, chắc cô cần cái ân tình giả nhân giả nghĩa của bọn họ?
Tô Anh Thư dừng bước, nhìn thẳng vào đôi mắt già nua của Tô Tri Huân, trong mắt ánh ấy chưa từng có chỗ cho mẹ con cô. Đúng vậy, Tô Tri Huân chỉ yêu tiền tài và quyền lực, ông ta chọn Đỗ Mỹ Kiều đơn giản vì bà ta ngu dốt dễ điều khiển còn mẹ cô thì không như thế, bà ấy là một người phụ nữ tài giỏi, độc lập.
Chỉ tiếc là yêu sai người!
- Con không cần phần ân tình đấy của cô ta, Tô Minh Phương cũng chẳng phải vì con mà giết người. Con nói lại một lần cuối, cô ta là vì chính bản thân mình!
Vừa dứt lời cô liền rời đi không lưu lại cho bọn họ dù chỉ một ánh mắt.
Bước ra bên ngoài, nhìn bầu trời rộng lớn kia, Tô Anh Thư muốn cười mà không được, muốn khóc cũng không xong. Trong mắt tất cả mọi người chỉ có Tô Minh Phương là người hi sinh nhiều nhất, người bị tổn thương nhiều nhất. Còn những thứ cô đang làm chỉ là để chuộc tội cho cô ta.
Bao năm qua, trong lòng Tô Tri Huân chưa từng có đứa con gái là cô, nếu không phải vì nhà họ Chu rồi cả sự kiện Tô Minh Phương vào tù thì cô sớm đã bị ông ta đáp tới nơi khỉ ho cò gáy nào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.