Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng
Chương 128: Ốm nghén
Virginana
21/08/2023
Ái quay trở lại căn nhà nhỏ của mình và mẹ lúc trước, nơi chứa đầy kỉ
niệm của mẹ và cô. Cô từ bệnh viện trở về, đôi chân có chút sựng lại.
Hắn từng hứa với mẹ cô là sẽ chăm sóc bảo vệ cô giờ đây chính hắn là
người đẩy cô ra xa, cô phải quay lại nơi này. Cô sách vali của mình vào
trong nhà, theo thói quen mà lấy chiếc chìa khoá dưới chậu cây nhỏ trước nhà. Thuần thục mà mở cửa, đáng lẽ ra cô còn phải ở bệnh viên nhưng cô
đã xin về đây. Cô cảm thấy ngột ngạt chán nản khi cứ ở mãi trong bệnh
viện như thế.
Kéo chiếc vali nặng nề vào trước nhà lần nữa mở cửa, bên trong vẫn sạch sẽ gọn gàng như ngày nào mẹ cô vẫn còn ở đây vậy. Trong suy nghĩ Ái nghĩ nó sẽ bụi bẩn lắm, sẽ phải dọn dẹp rất cực nữa là...nhưng không nó khá sạch sẽ đó chứ. Cô kéo vali mình vào căn phòng nhỏ ngày nào mệt mỏi nằm lên chiếc giường nhỏ mềm mại, từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Những hình ảnh lúc cô còn là một cô gái không biết gì gặp phải anh, bị người ta ức hiếp đến lúc bị thứ gọi là lời mật ngọt dụ dỗ. Rồi từng việc đáng sợ trải qua, mẹ cô mất ba cô quay trở lại nhưng chỉ để lợi dụng cô làm điều xấu. Rồi mọi chuyện như hiện tại chẳng khác nào một giấc mơ dài đằng đẵng.
Mộng Ái chợt tỉnh dậy vì cơn đói bụng của mình bây giờ không chỉ một mình cô cần ăn còn cả bé con trong bụng, cô cần phải ăn thật nhiều còn bồi bổ cho bé con nữa chứ. Nhưng mà bây giờ đi mua đồ rồi đi nấu thì cô có hơi lười mà ăn thức ăn bên ngoài không tốt. Cô lười nhát lê thân thể mệt mỏi đi siêu thị mua ít đồ, cô đang thèm thứ gì đó có vị ngọt.
Cô chưa kịp ra khỏi cửa nhà thì Mỹ Lam gọi đến.
"Nè, sao cậu dám xuất viện hả?" Bên kia đầu dây Lam hét lên in ỏi khiến Ái phát sợ.
"Mình hông thích ở đó nên về nhà rồi, mình đang chuẩn bị đi siêu thị đây. Bé con đói rồi nên phải ăn thôi." Cô nhàn nhạt cười giọng điệu có chút tinh nghịch, nghe cứ như mọi thứ rất bình thường nhưng chỉ có Lam mới biết được mọi chuyện diễn ra thế nào mà thôi.
Mỹ Lam cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể thở dài cho qua. Dặn dò Ái cẩn thận cô liền lái xe sang đó chăm sóc bà cô nhỏ và bé con nữa.
Ái đi lòng vòng siêu thị mà vẫn không biết mua gì cho phải cái gì đó ngọt ngọt chứ, đi một lúc cô lại đi ngang quầy đầy ắp bánh ngọt. Cô không kiềm được mà nước bọt liền nuốt ngược vào, trong ngon lắm luôn...nhưng cô chưa có ăn gì có nên ăn không. Không biết là có nên ăn hay không mà lúc này cô đang ở nhà ngồi ăn mấy cái bánh ngọt đó rồi, ngon vô cùng. Không hiểu sao bánh ngon như vậy đáng lý ra cô phải vui hoàn toàn ngược lại nước mắt rơi lã chã trên bàn. Cô cố kiềm đi nước mắt, rồi không hiểu sao cô thấy buồn nôn.
Cô chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh ngay sau đó bên trong phát ra tiếng nôn ẹo đến rợn người, Mỹ Lam cũng vừa đến thấy cảnh này liền lúng túng. Chạy vào trong xem thế nào thấy Ái ói đến xanh mặt mài, đưa tay vỗ nhẹ lưng cho cô.
Ái nhẹ nhàng xua tay, ỉu xìu lắc lắc cười cười.
"Mình hông...sao..ổn rồi. Chỉ là buồn nôn một chút thôi."
"Cậu ăn bánh ngọt sao? Giỡn với mình á...mau lên ra đây xem nào. Mình mua đồ ăn ngon lắm cho cậu và bé con đó." Lam kéo tay Ái ra bên ngoài, trong lúc đi đầy lời trách móc.
"Tại mình thèm chứ bộ...cả bé con cũng thế.." Cô đưa tay xoa xoa bụng thể hiện là bé con muốn ăn lại bị Mỹ Lam lườm cho một cái.
Cô ấy đem cháo cá tới cho Ái đó, là cháo cá. Ái nhìn với vẻ Ái ngại nhưng cũng ăn thử đương nhiên là như lúc nãy chạy đến không kịp vào nhà vệ sinh mà buồn nôn. Mỹ Lam đành phải đi vào xem thế nào, Ái không những nôn mà còn khóc. Cô khóc tiếng rất nhỏ the thé như tiếng mèo con kêu vậy, những tiếng nấc nhẹ.
Lam ngồi xuống cạnh. Mộng Ái quay sang khóc lớn với cô, đưa lời oán hận Tề Dụ Minh.
"Cậu nói xem anh ta là đồ tồi, mình làm gì sai chứ...anh ta không tin mình. Rõ ràng lúc trước đã hứa với mẹ mình kia mà...sao bây giờ lại bỏ rơi mình. Hức..hức cả bé con nữa, sau này nó sẽ không có cha hay sao...mình không cam tâm, càng không muốn đứa bé không có cha giống mình, phải chịu tuổi nhục cả đời. Đáng lẽ...đáng lẽ mình không nên theo anh ta về đây, nên ở đó vẫn tốt hơn...hức sẽ không có ngày như hôm nay." Ái bật khóc nức nỡ như một đứa trẻ vẫn đề không chỉ là một mình cô mà còn có cả đứa bé trong bụng. Phụ nữ có thai, ai không muốn có cha đứa bé bên cạnh chăm sóc. Bây giờ Ái còn bị ốm nghén như thế cần người đàn ông hơn bao giờ hết, hắn bây giờ ở đâu đang làm gì chẳng thèm đối ngoài đến cô.
Mỹ Lam chỉ có thể bất lực làm chỗ dựa để Ái khóc, nhưng hắn thật sự không ló cho cô sao. Đêm hôm qua, dù đã nói sáng hôm sau cô sẽ biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn đã cho người chặn hết thông tin vì không muốn ảnh hưởng đến cô quá nhiều.
Nam Thành vẫn luôn thắc mắc ông chủ của cậu đang mưu tính gì thế kia, ngài ấy lắm rất nhiều thứ cậu không hiểu được. Nghi ngờ Sở tiểu thư đáng cắp tài liệu, nghi ngờ cô ấy ngoại tình nửa đêm đuổi cô ấy ra khỏi nhà, nhưng lại kêu người theo dõi cô ấy. Nếu bây giờ ngài ấy biết Sở tiểu thư có thai sẽ như thế nào...?
Kéo chiếc vali nặng nề vào trước nhà lần nữa mở cửa, bên trong vẫn sạch sẽ gọn gàng như ngày nào mẹ cô vẫn còn ở đây vậy. Trong suy nghĩ Ái nghĩ nó sẽ bụi bẩn lắm, sẽ phải dọn dẹp rất cực nữa là...nhưng không nó khá sạch sẽ đó chứ. Cô kéo vali mình vào căn phòng nhỏ ngày nào mệt mỏi nằm lên chiếc giường nhỏ mềm mại, từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Những hình ảnh lúc cô còn là một cô gái không biết gì gặp phải anh, bị người ta ức hiếp đến lúc bị thứ gọi là lời mật ngọt dụ dỗ. Rồi từng việc đáng sợ trải qua, mẹ cô mất ba cô quay trở lại nhưng chỉ để lợi dụng cô làm điều xấu. Rồi mọi chuyện như hiện tại chẳng khác nào một giấc mơ dài đằng đẵng.
Mộng Ái chợt tỉnh dậy vì cơn đói bụng của mình bây giờ không chỉ một mình cô cần ăn còn cả bé con trong bụng, cô cần phải ăn thật nhiều còn bồi bổ cho bé con nữa chứ. Nhưng mà bây giờ đi mua đồ rồi đi nấu thì cô có hơi lười mà ăn thức ăn bên ngoài không tốt. Cô lười nhát lê thân thể mệt mỏi đi siêu thị mua ít đồ, cô đang thèm thứ gì đó có vị ngọt.
Cô chưa kịp ra khỏi cửa nhà thì Mỹ Lam gọi đến.
"Nè, sao cậu dám xuất viện hả?" Bên kia đầu dây Lam hét lên in ỏi khiến Ái phát sợ.
"Mình hông thích ở đó nên về nhà rồi, mình đang chuẩn bị đi siêu thị đây. Bé con đói rồi nên phải ăn thôi." Cô nhàn nhạt cười giọng điệu có chút tinh nghịch, nghe cứ như mọi thứ rất bình thường nhưng chỉ có Lam mới biết được mọi chuyện diễn ra thế nào mà thôi.
Mỹ Lam cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể thở dài cho qua. Dặn dò Ái cẩn thận cô liền lái xe sang đó chăm sóc bà cô nhỏ và bé con nữa.
Ái đi lòng vòng siêu thị mà vẫn không biết mua gì cho phải cái gì đó ngọt ngọt chứ, đi một lúc cô lại đi ngang quầy đầy ắp bánh ngọt. Cô không kiềm được mà nước bọt liền nuốt ngược vào, trong ngon lắm luôn...nhưng cô chưa có ăn gì có nên ăn không. Không biết là có nên ăn hay không mà lúc này cô đang ở nhà ngồi ăn mấy cái bánh ngọt đó rồi, ngon vô cùng. Không hiểu sao bánh ngon như vậy đáng lý ra cô phải vui hoàn toàn ngược lại nước mắt rơi lã chã trên bàn. Cô cố kiềm đi nước mắt, rồi không hiểu sao cô thấy buồn nôn.
Cô chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh ngay sau đó bên trong phát ra tiếng nôn ẹo đến rợn người, Mỹ Lam cũng vừa đến thấy cảnh này liền lúng túng. Chạy vào trong xem thế nào thấy Ái ói đến xanh mặt mài, đưa tay vỗ nhẹ lưng cho cô.
Ái nhẹ nhàng xua tay, ỉu xìu lắc lắc cười cười.
"Mình hông...sao..ổn rồi. Chỉ là buồn nôn một chút thôi."
"Cậu ăn bánh ngọt sao? Giỡn với mình á...mau lên ra đây xem nào. Mình mua đồ ăn ngon lắm cho cậu và bé con đó." Lam kéo tay Ái ra bên ngoài, trong lúc đi đầy lời trách móc.
"Tại mình thèm chứ bộ...cả bé con cũng thế.." Cô đưa tay xoa xoa bụng thể hiện là bé con muốn ăn lại bị Mỹ Lam lườm cho một cái.
Cô ấy đem cháo cá tới cho Ái đó, là cháo cá. Ái nhìn với vẻ Ái ngại nhưng cũng ăn thử đương nhiên là như lúc nãy chạy đến không kịp vào nhà vệ sinh mà buồn nôn. Mỹ Lam đành phải đi vào xem thế nào, Ái không những nôn mà còn khóc. Cô khóc tiếng rất nhỏ the thé như tiếng mèo con kêu vậy, những tiếng nấc nhẹ.
Lam ngồi xuống cạnh. Mộng Ái quay sang khóc lớn với cô, đưa lời oán hận Tề Dụ Minh.
"Cậu nói xem anh ta là đồ tồi, mình làm gì sai chứ...anh ta không tin mình. Rõ ràng lúc trước đã hứa với mẹ mình kia mà...sao bây giờ lại bỏ rơi mình. Hức..hức cả bé con nữa, sau này nó sẽ không có cha hay sao...mình không cam tâm, càng không muốn đứa bé không có cha giống mình, phải chịu tuổi nhục cả đời. Đáng lẽ...đáng lẽ mình không nên theo anh ta về đây, nên ở đó vẫn tốt hơn...hức sẽ không có ngày như hôm nay." Ái bật khóc nức nỡ như một đứa trẻ vẫn đề không chỉ là một mình cô mà còn có cả đứa bé trong bụng. Phụ nữ có thai, ai không muốn có cha đứa bé bên cạnh chăm sóc. Bây giờ Ái còn bị ốm nghén như thế cần người đàn ông hơn bao giờ hết, hắn bây giờ ở đâu đang làm gì chẳng thèm đối ngoài đến cô.
Mỹ Lam chỉ có thể bất lực làm chỗ dựa để Ái khóc, nhưng hắn thật sự không ló cho cô sao. Đêm hôm qua, dù đã nói sáng hôm sau cô sẽ biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn đã cho người chặn hết thông tin vì không muốn ảnh hưởng đến cô quá nhiều.
Nam Thành vẫn luôn thắc mắc ông chủ của cậu đang mưu tính gì thế kia, ngài ấy lắm rất nhiều thứ cậu không hiểu được. Nghi ngờ Sở tiểu thư đáng cắp tài liệu, nghi ngờ cô ấy ngoại tình nửa đêm đuổi cô ấy ra khỏi nhà, nhưng lại kêu người theo dõi cô ấy. Nếu bây giờ ngài ấy biết Sở tiểu thư có thai sẽ như thế nào...?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.