Chương 99: Bản năng gốc
Thư Thư Kỳ
26/08/2024
Ánh nắng dịu dàng xuyên qua kẽ lá, từng giọt vàng ươm ấm áp đọng lại những đốm rực rỡ trên nền lá xanh tươi, xuyên qua từng tầng lớp, rơi xuống gò má của Lam Nghi.
Trong khu vườn bí mật, Nhiếp Phong vùi mình vào Lam Nghi, trên nền cỏ xanh mượt, dưới tán cây rậm rạp, gió thổi qua làm bùng lên ngọn lửa đam mê tận cùng,
Tình yêu đẩy lên đỉnh điểm, Nhiếp Phong ôm chặt lấy Lam Nghi, đè ghì cô lên thân cây thô ráp. Cử chỉ có phần lỗ mãng, quần áo của Lam Nghi vốn đã không còn đứng đắn.
Mái tóc rối tung, vương trên gò má, vương trên làn da tươi mát, phủ lên một phần bầu ngực căng đầy. Cổ áo xô lệch bị kéo xuống chỉ đủ che đi đầu nhũ hoa cương cứng háo hức, đôi mắt mê li vừa ngây dại vừa hoang dã, cho dù Lam Nghi đã trở nên dịu dàng và ngây thơ như không còn là cô nữa, thì đâu đó trong cô, vẻ hoang dại nồng cháy vẫn không hề mất đi...
Bàn tay của Nhiếp Phong lướt trên bờ vai cô khi đôi môi hắn vùi vào hõm cổ cong mềm, nơi mạch đập máu nóng dồn dập như sóng dội. Hắn giữ lấy cổ áo trễ nải của cô, gắn một tiếng rồi kéo mạnh xuống...
_ Anh...
Lam Nghi sợ hãi, đôi mắt ánh lên chút không can tâm tình nguyện. Bàn tay túa mồ hôi giữ lấy đôi tay đang làm càn của hắn.
Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, hắn kéo mạnh cô về phía hắn, đôi môi của hắn dồn dập cướp lấy tiếng kêu hốt hoảng của cô, gặm cắn như loài thú dữ, rễ môi xuồn đường hàm hấp dẫn của cô, rễ xuống cần cổ...
Hắn kéo mạnh lần nữa, cổ áo trượt khỏi vai cô, bầu ng*c tròn đầy cắn mọng bật ra.
Gió thổi dìu dịu, mơn man qua đầu ng*c run run vươn cao mời gọi. Ánh mắt Nhiếp Phong tối tăm như chính những góc khuất trong khu vườn này, nơi ánh sáng không thể soi tới...
Hắn chẳng còn nhớ nổi Lam Nghi vẫn chỉ giống như một tờ giấy trắng, cho dù những điều này có đang là bản năng gốc đi chắn nữa, thì hắn cũng đang quá vội vàng...
Vì thế hắn hiểu lầm rằng, cánh tay đang đẩy bả vai mình ra là một lời mời gọi. Đôi môi hắn mãnh liệt và dứt khoát, siết lên đầu ng*c đang vươn cao ấy.
Lam Nghi cựa sát mình vào lớp vỏ cây tô ráp sau lưng mình. Đôi mắt cô nhìn về phía tầm lá trên cao kia, những đốm sáng như đang nhẩy múa. Hơi thở dồn dập nóng rẫy, Lam Nghi oằn người như thể đang chịu một cơn đau vô hình khu Nhiếp Phong day nụ hoa của cô bằng môi lưỡi thuần thục.
Quá sức mất...
Bàn tay của hắn lướt xuống vòng eo run rẩy của cô, tiến dần đến chiếc quần lót đã ướt đẫm...
Đầu ngón tay móc vào viền ren, hắn kéo chiếc quần khỏi đôi chân thon dài đang liều mạng kháng nghị của cô...
Lam Nghi sợ phát khiếp, ngô nghê như một con búp bê xinh đẹp trong tay Nhiếp Phong, tuỳ ý để cho hắn trêu chọc.
Nắm chiếc quần trong tay, Nhiếp Phong đưa lên trước mặt, rồi vùi mũi vào lớp vải mềm mại, hít lấy hương vị nữ tính nồng nàn của cô.
Hàng động bản năng tuyệt đối của Nhiếp Phong, chỉ có hắn mới có thể vừa lịch lãm lại vừa trần trụi cùng một lúc như thế...
Chỉ có hắn có thể biến một hành động dung tục như vậy trở nên vô cùng gợi cảm...
Lam Nghi đông cứng trước hành động ấy, ánh mắt sâu thẳm đầy tình ý thâm sâu nuốt lấy cô.
. Sau này khi chỉ ở nhà với anh, em có thể nào đừng mặc đồ lót không?
Chất giọng tinh tế tràn đầy ám dục vang lên, Lam Nghi còn chưa kịp phản ứng, hai tay hắn đã tóm lấy bàn chân cô, mãnh liệt tách đôi nó ra...
Hắn vồ vập, hắn mãnh liệt, hắn điên cuồng, hắn thô lỗ, hắn dịu dàng, hắn tinh tế, hắn nâng niu cưỡng đoạt cô.
Lam Nghi bấu víu lấy hắn, khóc nức nở giữa vô vàn cảm xúc dữ dội trong mình.
Lối vào trơn tuột khi hắn vào tận sâu trong cô, lớp quần áo của hai người hỗn loạn níu giữ. Nhiếp Phong kéo mạnh cổ áo của Lam Nghị, trói cô trong chính trang phục của mình, bắt đầu cơn ham muốn dữ dội nhất.
Cảm giác quen thuộc như thể đã khắc sâu trong hắn từ kiếp trước. Nóng, ướt, và mời gọi.
Từng cơn nhấp không khoan nhượng, hắn đã nín nhịn bao lâu đến dây phút này. Cơ khát như từng cơn gió, thổi ham muốn của hắn như thuỷ triều.
Mỗi lần bên trong cô co rút, mỗi lần tay chân cô co quắp cứng đờ bám chặt lấy hắn, mỗi lần cô lắp bắp gọi tên hắn trong cơn nức nở...hắn biết cô đã tới cho hắn bao nhiêu...
Ba...?
Hay bốn... ?
Hắn đếm mà không thể nhớ nổi...sự mềm mại dịu ngọt này.
Giá mà hắn có thể nuốt trọn cô, hay hành hạ cô hơn nữa...
Đôi mắt u tối của hắn dại đi... những hình ảnh hắn tưởng tượng có thể làm với cô khiến cho nhịp tim của hắn đập như muốn vỡ tung.
Em giết tôi mắt...
Hắn gắn lên, nức nở rót vào tai cô trong hơi thở thô suyễn...
– Em đang giết tôi...Nghi...
Hắn hét tên cô, và rồi vùi vào trong cô tận cùng, tuôn trào sâu trong nơi cô..
Lam Nghi cắn chặt môi, vòng tay cô ôm ấp lấy thân hình đẹp đẽ đang thở dốc trên ngực mình, ánh mắt tê dại hướng lên vòm trời đang khuất sau tán cây...
Cao...
Thật rực rỡ.....
Trong khu vườn bí mật, Nhiếp Phong vùi mình vào Lam Nghi, trên nền cỏ xanh mượt, dưới tán cây rậm rạp, gió thổi qua làm bùng lên ngọn lửa đam mê tận cùng,
Tình yêu đẩy lên đỉnh điểm, Nhiếp Phong ôm chặt lấy Lam Nghi, đè ghì cô lên thân cây thô ráp. Cử chỉ có phần lỗ mãng, quần áo của Lam Nghi vốn đã không còn đứng đắn.
Mái tóc rối tung, vương trên gò má, vương trên làn da tươi mát, phủ lên một phần bầu ngực căng đầy. Cổ áo xô lệch bị kéo xuống chỉ đủ che đi đầu nhũ hoa cương cứng háo hức, đôi mắt mê li vừa ngây dại vừa hoang dã, cho dù Lam Nghi đã trở nên dịu dàng và ngây thơ như không còn là cô nữa, thì đâu đó trong cô, vẻ hoang dại nồng cháy vẫn không hề mất đi...
Bàn tay của Nhiếp Phong lướt trên bờ vai cô khi đôi môi hắn vùi vào hõm cổ cong mềm, nơi mạch đập máu nóng dồn dập như sóng dội. Hắn giữ lấy cổ áo trễ nải của cô, gắn một tiếng rồi kéo mạnh xuống...
_ Anh...
Lam Nghi sợ hãi, đôi mắt ánh lên chút không can tâm tình nguyện. Bàn tay túa mồ hôi giữ lấy đôi tay đang làm càn của hắn.
Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, hắn kéo mạnh cô về phía hắn, đôi môi của hắn dồn dập cướp lấy tiếng kêu hốt hoảng của cô, gặm cắn như loài thú dữ, rễ môi xuồn đường hàm hấp dẫn của cô, rễ xuống cần cổ...
Hắn kéo mạnh lần nữa, cổ áo trượt khỏi vai cô, bầu ng*c tròn đầy cắn mọng bật ra.
Gió thổi dìu dịu, mơn man qua đầu ng*c run run vươn cao mời gọi. Ánh mắt Nhiếp Phong tối tăm như chính những góc khuất trong khu vườn này, nơi ánh sáng không thể soi tới...
Hắn chẳng còn nhớ nổi Lam Nghi vẫn chỉ giống như một tờ giấy trắng, cho dù những điều này có đang là bản năng gốc đi chắn nữa, thì hắn cũng đang quá vội vàng...
Vì thế hắn hiểu lầm rằng, cánh tay đang đẩy bả vai mình ra là một lời mời gọi. Đôi môi hắn mãnh liệt và dứt khoát, siết lên đầu ng*c đang vươn cao ấy.
Lam Nghi cựa sát mình vào lớp vỏ cây tô ráp sau lưng mình. Đôi mắt cô nhìn về phía tầm lá trên cao kia, những đốm sáng như đang nhẩy múa. Hơi thở dồn dập nóng rẫy, Lam Nghi oằn người như thể đang chịu một cơn đau vô hình khu Nhiếp Phong day nụ hoa của cô bằng môi lưỡi thuần thục.
Quá sức mất...
Bàn tay của hắn lướt xuống vòng eo run rẩy của cô, tiến dần đến chiếc quần lót đã ướt đẫm...
Đầu ngón tay móc vào viền ren, hắn kéo chiếc quần khỏi đôi chân thon dài đang liều mạng kháng nghị của cô...
Lam Nghi sợ phát khiếp, ngô nghê như một con búp bê xinh đẹp trong tay Nhiếp Phong, tuỳ ý để cho hắn trêu chọc.
Nắm chiếc quần trong tay, Nhiếp Phong đưa lên trước mặt, rồi vùi mũi vào lớp vải mềm mại, hít lấy hương vị nữ tính nồng nàn của cô.
Hàng động bản năng tuyệt đối của Nhiếp Phong, chỉ có hắn mới có thể vừa lịch lãm lại vừa trần trụi cùng một lúc như thế...
Chỉ có hắn có thể biến một hành động dung tục như vậy trở nên vô cùng gợi cảm...
Lam Nghi đông cứng trước hành động ấy, ánh mắt sâu thẳm đầy tình ý thâm sâu nuốt lấy cô.
. Sau này khi chỉ ở nhà với anh, em có thể nào đừng mặc đồ lót không?
Chất giọng tinh tế tràn đầy ám dục vang lên, Lam Nghi còn chưa kịp phản ứng, hai tay hắn đã tóm lấy bàn chân cô, mãnh liệt tách đôi nó ra...
Hắn vồ vập, hắn mãnh liệt, hắn điên cuồng, hắn thô lỗ, hắn dịu dàng, hắn tinh tế, hắn nâng niu cưỡng đoạt cô.
Lam Nghi bấu víu lấy hắn, khóc nức nở giữa vô vàn cảm xúc dữ dội trong mình.
Lối vào trơn tuột khi hắn vào tận sâu trong cô, lớp quần áo của hai người hỗn loạn níu giữ. Nhiếp Phong kéo mạnh cổ áo của Lam Nghị, trói cô trong chính trang phục của mình, bắt đầu cơn ham muốn dữ dội nhất.
Cảm giác quen thuộc như thể đã khắc sâu trong hắn từ kiếp trước. Nóng, ướt, và mời gọi.
Từng cơn nhấp không khoan nhượng, hắn đã nín nhịn bao lâu đến dây phút này. Cơ khát như từng cơn gió, thổi ham muốn của hắn như thuỷ triều.
Mỗi lần bên trong cô co rút, mỗi lần tay chân cô co quắp cứng đờ bám chặt lấy hắn, mỗi lần cô lắp bắp gọi tên hắn trong cơn nức nở...hắn biết cô đã tới cho hắn bao nhiêu...
Ba...?
Hay bốn... ?
Hắn đếm mà không thể nhớ nổi...sự mềm mại dịu ngọt này.
Giá mà hắn có thể nuốt trọn cô, hay hành hạ cô hơn nữa...
Đôi mắt u tối của hắn dại đi... những hình ảnh hắn tưởng tượng có thể làm với cô khiến cho nhịp tim của hắn đập như muốn vỡ tung.
Em giết tôi mắt...
Hắn gắn lên, nức nở rót vào tai cô trong hơi thở thô suyễn...
– Em đang giết tôi...Nghi...
Hắn hét tên cô, và rồi vùi vào trong cô tận cùng, tuôn trào sâu trong nơi cô..
Lam Nghi cắn chặt môi, vòng tay cô ôm ấp lấy thân hình đẹp đẽ đang thở dốc trên ngực mình, ánh mắt tê dại hướng lên vòm trời đang khuất sau tán cây...
Cao...
Thật rực rỡ.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.