Chương 59: Huỷ hoại
Thư Thư Kỳ
23/10/2022
Đây không phải là lần đầu tiên Lam Nghi tới CHARM, nhưng lần này khiến cho
cô có cảm giác khác biệt tới mức vừa bước chân vào sảnh lớn của CHARM đã khiến cô ngao ngán thở dài.
Trong đầu cô lúc này chỉ hiện lên câu nói của Nhiếp Phong qua điện thoại:
“Lát nữa phối hợp cho tốt! Nếu như em làm tốt việc của mình tôi sẽ để em gọi điện cho người mẹ nuôi của mình! Lát nữa chỉ cần nhớ tên tôi là Văn Trác là được…Còn lại, cứ để cho tôi lo!”
Sáng nay khi đồng hồ còn chưa điểm tới con số 5, điện thoại của Lam Nghi đã reo tới kinh hồn bạt vía.
Đôi mắt ngái ngủ cay xè của Lam Nghi còn chưa kịp mở ra cho hết, đầu óc thì còn lơ mơ đã nghe thấy giọng nói tỉnh táo vô cùng khí chất của Nhiếp Phong truyền tới bên tai.
_ Tôi về rồi!
Một câu “Tôi về rồi!” của hắn khiến cho Lam Nghỉ lập tức tỉnh cả ngủ!
Giống như giữa trời quan mây tạnh, đột nhiên phía chân trời sầm tối phát ra một tiếng sấm ầm ĩ tới náo động!
Lam Nghi vốn dĩ có thói quen đối diện với mọi thứ rất bình thản, rất chừng mực, nhưng không hiểu tại sao mỗi lần đối diện với Nhiếp Phong, cho dù chỉ là nghe giọng nói của hắn thôi cũng khiến cho cô rối tới mức nhất thời không thể nghĩ thông suốt điều gì.
_ 7h gặp em tại tầng Quản lý của CHARM, đừng để tôi phải chờ đợi!
Nói dứt lời, Nhiếp Phong lập tức cúp máy.
Tiếng tút dài vang lên bên tai, Nhiếp Phong cứ thế đột ngột xuất hiện, đột ngột rời đi, để mặc Lam Nghi còn chưa hết ngỡ ngàng.
Đêm qua cô thức muộn đọc kĩ lại “kịch bản” mà Nhiếp Phong đã đưa cho cô, tận gần 2h sáng mới đi ngủ, sáng nay chưa tới 5h thì đã bị hắn kéo bật khỏi giấc ngủ ít ỏi, bây giờ thì cũng chẳng ngủ lại được nữa.
Lam Nghi nhìn đồng hồ gắn trên bảng điện tử, 5 phút nữa là tới 7h…
Suốt cả quãng thời gian dài hơn một tháng, Lam Nghi tưởng như đã quen với cuộc sống không có Nhiếp Phong, cô cũng chưa từng một lần nghĩ đến nếu như một ngày hắn quay lại, cô sẽ đối diện với hắn như thế nào?
Sau tất cả những gì con người đó đã làm với cô, liệu rằng khi đối diện với hắn, Lam Nghi có còn giữ được sự bình thản như xưa nữa không?
Trong cô bây giờ, đối với Nhiếp Phong, không chỉ là cảm giác căm hận không đội trời chung nữa…
Mà còn sợ hắn tới mức chỉ cần nhìn thấy hắn thôi, sống lưng của cô cũng trở nên lạnh toát!
Con người của Nhiếp Phong quá mức đáng sợ! Chỉ cần một hành động dù lớn dù nhỏ của Lam Nghi mà làm trái ý hắn, hắn nhất định sẽ bắt cô trả giá gấp cả chục, thậm chí cả trăm lần! Để cho cô ghi nhớ tới tận xương tận tủy, không bao giờ có lần tái phạm tiếp theo!
Giờ trong tay hắn còn giữ sinh mạng của mẹ cô, Lam Nghi cho dù có nghĩ tới trăm phương ngàn cách để rời xa khỏi hắn, cũng không dám làm!
Có trời mới biết con người như Nhiếp Phong có thể làm ra những chuyện kinh hoàng tới như thế nào nữa!
Tiếng cửa thang máy mở ra, tầng Quản lý chỉ cách cô một bước chân nhỏ…Lam Nghi bỗng nhiên không hề muốn bước ra!
Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với Nhiếp Phong!
Hoặc giả nói rằng, cô cũng không biết nên khoác lên chiếc mặt nạ nào để đối điện với ánh mắt lạnh lẽo như hố sâu tăm tối ấy của hắn?
Cửa tháng máy rì rì đóng lại, kéo cô ra khỏi suy nghĩ u uẩn miên man…Lam Nghi vội vã ấn nút mở cửa, rồi lại tự mình giật mình rối bời…
Rõ ràng là không dám không gặp…! Rõ ràng là bản thân nhu nhược hèn hạ, vậy mà còn cứ chần chừ không bước cái nỗi gì nữa chứ?
Lam Nghi thở hắt ra, tự bật cười nhạo chính mình…Ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng bị Nhiếp Phong cướp trắng trợn, bản thân cũng không dám mở miệng ra cãi đạo lý với hắn…Yếu nhược tới mức như vậy còn hi vọng gì nữa!
Cô…vốn dĩ đã không còn là Lam Nghi của ngày xưa nữa rồi!
Hành lang vừa dài vừa rộng, lại yên ắng tới mức chính những bước chân của Lam Nghi cũng khiến cô náo động!
Lam Nghi dừng lại trước căn phòng Giám đốc nhân sự, nơi mà cô biết chắc là Nhiếp Phong đang ở trong đó!
Mồ hôi tay túa ra theo nhịp tim đập dồn dập của Lam Nghi khi cô giơ những ngón tay lên, phát hiện ra ngón tay của mình không ngừng run rẩy.
Thật lòng…Lam Nghi không biết mình ghét điều gì hơn…Nhiếp Phong? Hay bản thân nhu nhược của cô lúc này?
Nhưng khi cánh tay cô còn chưa kịp giơ lên, thì cửa phòng đột ngột mở ra…
Và đúng như vậy…Nhiếp Phong thật sự xuất hiện!
Một tháng không gặp hắn…giờ đột ngột bốn mắt chạm nhau, Lam Nghi hoảng hốt tới mức đờ cả ra.
Gương mặt điềm tĩnh tựa như thinh không, hàng lồng mày đẹp đẽ và ánh mắt thông tuệ sâu thẳm như hút hồn người khác, sống mũi thẳng tắp và đôi môi đẹp tới kinh ngạc, đường nét gương mặt tuyệt đẹp tinh tế cùng khí chất lịch lãm thành đạt, vô cùng đặc biệt.
Lam Nghi nhìn Nhiếp Phong, chợt nhận ra dường như một tháng không gặp, hắn có chút gầy đi!
Không phải!
Mà là gầy đi rõ rệt!
Công việc của hắn thời gian qua…vất vả lắm hay sao?
Gương mặt xinh đẹp cá tính của Lam Nghi in sâu vào lòng mắt hắn, cùng đôi mắt hoang dại như sa mạc….Lòng mắt đen thẫm sâu thẳm hướng xuống nét môi đầy đặn gợi cảm của cô, nét môi mà hắn biết là nồng nhiệt chẳng khác gì lửa cháy ấy!
Nhiếp Phong cứ đứng lặng như thế nhìn Lam Nghi, không hề thốt lên một câu nói nào…nhưng có điều gì đó trong đôi mắt của hắn khiến cho Lam Nghi không thể rời mắt đi, cũng không thể giải thích nổi!
Rồi đột ngột, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng ấy hướng về phía sau lưng cô….
Và rồi chẳng có chút hẹn trước….hắn đột ngột ôm ghì lấy cô…!
Và nụ hôn nóng rẫy, mang theo cả sự tước đoạn điên cuồng ghì chặt xuống đôi môi của Lam Nghi!
Đầu óc của Lam Nghi tưởng như nổ tung!
Đợi đã!
Cái này…đâu có trong kịch bản?
Cơ thể của Lam Nghi gồng cứng lên, bàn tay đặt trên lồng ngực của Nhiếp Phong ra sức đẩy mạnh, đẩy thật mạnh…
Nhưng Nhiếp Phong giống như một bức tường vững chãi, chẳng hề hấn gì trước sự phản kháng như gãi ngứa của Lam Nghi, cứ như thế mạnh mẽ hôn vùi cô.
Khi đôi môi như ngọn lửa của Nhiếp Phong ghì chặt lấy đôi môi của cô, Lam Nghi thật lòng không hiểu liệu có phải hắn đang diễn hay không?
Tại sao lại có thể cuồng nhiệt tới như vậy?
Bàn tay hắn ôm lấy gương mặt xinh đẹp của Lam Nghi, những ngón tay đan vào mái tóc cô và vặn xoắn nó lại trong những cái siết dữ dội…
Lam Nghi thật lòng muốn đẩy hắn ra mà hỏi cho ra lẽ…Rõ ràng trước đây hắn từng chính miệng mình nói với cô, rằng hắn sẽ không làm những việc mất thời gian như là…hôn môi?
Vậy tại sao lại cưỡng đoạt cô những hai lần?
Và khi Nhiếp Phong buông đôi môi của Lam Nghi ra, trong hơi thở tràn đầy mùi hương nam tính chỉ thuộc về hắn, Lam Nghi nghe thấy tiếng thì thầm đầy mê luyến vang lên nho nhỏ bên tai…
_ Bây giờ tôi cần em…phối hợp cùng tôi!
****
Sau khi đỗ chiếc xe phân khối lớn vào hầm gửi xe, Lam Nghi cởi mũ bảo hiểm, rũ tung mái tóc dày dặn gợi cảm ra sau lưng, kiểm tra lại chiếc USB chưa file tài liệu cần mang tới cho Nhiếp Phong, rồi mới yên tâm theo lối dẫn tới quán Bar bước tới.
Cho dù ngoài mặt bình thản như chẳng hề có chuyện gì, nhưng giờ đây trong đầu của Lam Nghi tràn ngập hình bóng của một cô gái nhỏ có đôi mắt trong vắt tinh khiết như pha lê, gương mặt tươi trẻ và đôi môi xinh đẹp, tựa như một bông hoa trà thuần khiết xinh đẹp!
Ánh mắt tổn thương tan vỡ khi cô bé ấy nhìn Lam Nghi thật sự…rất ám ảnh!
Đáng lẽ cô không nên giúp Nhiếp Phong làm việc này!
Không gì độc ác bằng hủy hoại trái tim của một cô gái khi họ mới chớm bước chân vào tình yêu…!
Cô đã góp công vào huỷ hoại cô bé tinh khiết như đoá Bạch Trà ấy!
Tồi tệ thật!
Lam Nghi thở dài, vuốt mái tóc xoăn của mình ngược ra phía sau, đột nhiên lại bắt gặp một chậu hoa Diên Vĩ rất đẹp đặt trên hành lang…Màu tím ngắt thu hút tới kì lạ, khiến cho Lam Nghi không ngừng được mà dừng lại.
Bàn tay cô với ra một chút, chạm vào những cánh hoa mềm mại…
Rồi một sự thôi thúc nhen lên trong lồng ngực, khiến cô không đừng được vùi sâu mình vào những cánh hoa xinh đẹp ấy…
Chẳng mấy chốc, cả cơ thể cô đã thoang thoảng mùi hương hoa Diên vĩ nồng say…
Giá mà lúc nào cô cũng có thể yên bình mà vùi mình vào hoa như thế này…thì tốt biết bao!
Nhưng thực tại thì tàn khốc hơn rất nhiều, rất nhiều!
Và cuối cùng, thì Lam Nghi cũng đành phải quay trở lại với thực tại tàn khốc của mình!
Cánh cửa nơi Tề Yến Thanh, Lôi Triệt và Nhiếp Phong đang ở ngay trước mặt rồi…
Lam Nghi lưu luyến lướt những ngón tay trên cánh hoa, rồi ngậm ngùi buông xuống…
Bàn tay cô mở cánh cửa gỗ ra, trầm lặng bước vào!
Trong đầu cô lúc này chỉ hiện lên câu nói của Nhiếp Phong qua điện thoại:
“Lát nữa phối hợp cho tốt! Nếu như em làm tốt việc của mình tôi sẽ để em gọi điện cho người mẹ nuôi của mình! Lát nữa chỉ cần nhớ tên tôi là Văn Trác là được…Còn lại, cứ để cho tôi lo!”
Sáng nay khi đồng hồ còn chưa điểm tới con số 5, điện thoại của Lam Nghi đã reo tới kinh hồn bạt vía.
Đôi mắt ngái ngủ cay xè của Lam Nghi còn chưa kịp mở ra cho hết, đầu óc thì còn lơ mơ đã nghe thấy giọng nói tỉnh táo vô cùng khí chất của Nhiếp Phong truyền tới bên tai.
_ Tôi về rồi!
Một câu “Tôi về rồi!” của hắn khiến cho Lam Nghỉ lập tức tỉnh cả ngủ!
Giống như giữa trời quan mây tạnh, đột nhiên phía chân trời sầm tối phát ra một tiếng sấm ầm ĩ tới náo động!
Lam Nghi vốn dĩ có thói quen đối diện với mọi thứ rất bình thản, rất chừng mực, nhưng không hiểu tại sao mỗi lần đối diện với Nhiếp Phong, cho dù chỉ là nghe giọng nói của hắn thôi cũng khiến cho cô rối tới mức nhất thời không thể nghĩ thông suốt điều gì.
_ 7h gặp em tại tầng Quản lý của CHARM, đừng để tôi phải chờ đợi!
Nói dứt lời, Nhiếp Phong lập tức cúp máy.
Tiếng tút dài vang lên bên tai, Nhiếp Phong cứ thế đột ngột xuất hiện, đột ngột rời đi, để mặc Lam Nghi còn chưa hết ngỡ ngàng.
Đêm qua cô thức muộn đọc kĩ lại “kịch bản” mà Nhiếp Phong đã đưa cho cô, tận gần 2h sáng mới đi ngủ, sáng nay chưa tới 5h thì đã bị hắn kéo bật khỏi giấc ngủ ít ỏi, bây giờ thì cũng chẳng ngủ lại được nữa.
Lam Nghi nhìn đồng hồ gắn trên bảng điện tử, 5 phút nữa là tới 7h…
Suốt cả quãng thời gian dài hơn một tháng, Lam Nghi tưởng như đã quen với cuộc sống không có Nhiếp Phong, cô cũng chưa từng một lần nghĩ đến nếu như một ngày hắn quay lại, cô sẽ đối diện với hắn như thế nào?
Sau tất cả những gì con người đó đã làm với cô, liệu rằng khi đối diện với hắn, Lam Nghi có còn giữ được sự bình thản như xưa nữa không?
Trong cô bây giờ, đối với Nhiếp Phong, không chỉ là cảm giác căm hận không đội trời chung nữa…
Mà còn sợ hắn tới mức chỉ cần nhìn thấy hắn thôi, sống lưng của cô cũng trở nên lạnh toát!
Con người của Nhiếp Phong quá mức đáng sợ! Chỉ cần một hành động dù lớn dù nhỏ của Lam Nghi mà làm trái ý hắn, hắn nhất định sẽ bắt cô trả giá gấp cả chục, thậm chí cả trăm lần! Để cho cô ghi nhớ tới tận xương tận tủy, không bao giờ có lần tái phạm tiếp theo!
Giờ trong tay hắn còn giữ sinh mạng của mẹ cô, Lam Nghi cho dù có nghĩ tới trăm phương ngàn cách để rời xa khỏi hắn, cũng không dám làm!
Có trời mới biết con người như Nhiếp Phong có thể làm ra những chuyện kinh hoàng tới như thế nào nữa!
Tiếng cửa thang máy mở ra, tầng Quản lý chỉ cách cô một bước chân nhỏ…Lam Nghi bỗng nhiên không hề muốn bước ra!
Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với Nhiếp Phong!
Hoặc giả nói rằng, cô cũng không biết nên khoác lên chiếc mặt nạ nào để đối điện với ánh mắt lạnh lẽo như hố sâu tăm tối ấy của hắn?
Cửa tháng máy rì rì đóng lại, kéo cô ra khỏi suy nghĩ u uẩn miên man…Lam Nghi vội vã ấn nút mở cửa, rồi lại tự mình giật mình rối bời…
Rõ ràng là không dám không gặp…! Rõ ràng là bản thân nhu nhược hèn hạ, vậy mà còn cứ chần chừ không bước cái nỗi gì nữa chứ?
Lam Nghi thở hắt ra, tự bật cười nhạo chính mình…Ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng bị Nhiếp Phong cướp trắng trợn, bản thân cũng không dám mở miệng ra cãi đạo lý với hắn…Yếu nhược tới mức như vậy còn hi vọng gì nữa!
Cô…vốn dĩ đã không còn là Lam Nghi của ngày xưa nữa rồi!
Hành lang vừa dài vừa rộng, lại yên ắng tới mức chính những bước chân của Lam Nghi cũng khiến cô náo động!
Lam Nghi dừng lại trước căn phòng Giám đốc nhân sự, nơi mà cô biết chắc là Nhiếp Phong đang ở trong đó!
Mồ hôi tay túa ra theo nhịp tim đập dồn dập của Lam Nghi khi cô giơ những ngón tay lên, phát hiện ra ngón tay của mình không ngừng run rẩy.
Thật lòng…Lam Nghi không biết mình ghét điều gì hơn…Nhiếp Phong? Hay bản thân nhu nhược của cô lúc này?
Nhưng khi cánh tay cô còn chưa kịp giơ lên, thì cửa phòng đột ngột mở ra…
Và đúng như vậy…Nhiếp Phong thật sự xuất hiện!
Một tháng không gặp hắn…giờ đột ngột bốn mắt chạm nhau, Lam Nghi hoảng hốt tới mức đờ cả ra.
Gương mặt điềm tĩnh tựa như thinh không, hàng lồng mày đẹp đẽ và ánh mắt thông tuệ sâu thẳm như hút hồn người khác, sống mũi thẳng tắp và đôi môi đẹp tới kinh ngạc, đường nét gương mặt tuyệt đẹp tinh tế cùng khí chất lịch lãm thành đạt, vô cùng đặc biệt.
Lam Nghi nhìn Nhiếp Phong, chợt nhận ra dường như một tháng không gặp, hắn có chút gầy đi!
Không phải!
Mà là gầy đi rõ rệt!
Công việc của hắn thời gian qua…vất vả lắm hay sao?
Gương mặt xinh đẹp cá tính của Lam Nghi in sâu vào lòng mắt hắn, cùng đôi mắt hoang dại như sa mạc….Lòng mắt đen thẫm sâu thẳm hướng xuống nét môi đầy đặn gợi cảm của cô, nét môi mà hắn biết là nồng nhiệt chẳng khác gì lửa cháy ấy!
Nhiếp Phong cứ đứng lặng như thế nhìn Lam Nghi, không hề thốt lên một câu nói nào…nhưng có điều gì đó trong đôi mắt của hắn khiến cho Lam Nghi không thể rời mắt đi, cũng không thể giải thích nổi!
Rồi đột ngột, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng ấy hướng về phía sau lưng cô….
Và rồi chẳng có chút hẹn trước….hắn đột ngột ôm ghì lấy cô…!
Và nụ hôn nóng rẫy, mang theo cả sự tước đoạn điên cuồng ghì chặt xuống đôi môi của Lam Nghi!
Đầu óc của Lam Nghi tưởng như nổ tung!
Đợi đã!
Cái này…đâu có trong kịch bản?
Cơ thể của Lam Nghi gồng cứng lên, bàn tay đặt trên lồng ngực của Nhiếp Phong ra sức đẩy mạnh, đẩy thật mạnh…
Nhưng Nhiếp Phong giống như một bức tường vững chãi, chẳng hề hấn gì trước sự phản kháng như gãi ngứa của Lam Nghi, cứ như thế mạnh mẽ hôn vùi cô.
Khi đôi môi như ngọn lửa của Nhiếp Phong ghì chặt lấy đôi môi của cô, Lam Nghi thật lòng không hiểu liệu có phải hắn đang diễn hay không?
Tại sao lại có thể cuồng nhiệt tới như vậy?
Bàn tay hắn ôm lấy gương mặt xinh đẹp của Lam Nghi, những ngón tay đan vào mái tóc cô và vặn xoắn nó lại trong những cái siết dữ dội…
Lam Nghi thật lòng muốn đẩy hắn ra mà hỏi cho ra lẽ…Rõ ràng trước đây hắn từng chính miệng mình nói với cô, rằng hắn sẽ không làm những việc mất thời gian như là…hôn môi?
Vậy tại sao lại cưỡng đoạt cô những hai lần?
Và khi Nhiếp Phong buông đôi môi của Lam Nghi ra, trong hơi thở tràn đầy mùi hương nam tính chỉ thuộc về hắn, Lam Nghi nghe thấy tiếng thì thầm đầy mê luyến vang lên nho nhỏ bên tai…
_ Bây giờ tôi cần em…phối hợp cùng tôi!
****
Sau khi đỗ chiếc xe phân khối lớn vào hầm gửi xe, Lam Nghi cởi mũ bảo hiểm, rũ tung mái tóc dày dặn gợi cảm ra sau lưng, kiểm tra lại chiếc USB chưa file tài liệu cần mang tới cho Nhiếp Phong, rồi mới yên tâm theo lối dẫn tới quán Bar bước tới.
Cho dù ngoài mặt bình thản như chẳng hề có chuyện gì, nhưng giờ đây trong đầu của Lam Nghi tràn ngập hình bóng của một cô gái nhỏ có đôi mắt trong vắt tinh khiết như pha lê, gương mặt tươi trẻ và đôi môi xinh đẹp, tựa như một bông hoa trà thuần khiết xinh đẹp!
Ánh mắt tổn thương tan vỡ khi cô bé ấy nhìn Lam Nghi thật sự…rất ám ảnh!
Đáng lẽ cô không nên giúp Nhiếp Phong làm việc này!
Không gì độc ác bằng hủy hoại trái tim của một cô gái khi họ mới chớm bước chân vào tình yêu…!
Cô đã góp công vào huỷ hoại cô bé tinh khiết như đoá Bạch Trà ấy!
Tồi tệ thật!
Lam Nghi thở dài, vuốt mái tóc xoăn của mình ngược ra phía sau, đột nhiên lại bắt gặp một chậu hoa Diên Vĩ rất đẹp đặt trên hành lang…Màu tím ngắt thu hút tới kì lạ, khiến cho Lam Nghi không ngừng được mà dừng lại.
Bàn tay cô với ra một chút, chạm vào những cánh hoa mềm mại…
Rồi một sự thôi thúc nhen lên trong lồng ngực, khiến cô không đừng được vùi sâu mình vào những cánh hoa xinh đẹp ấy…
Chẳng mấy chốc, cả cơ thể cô đã thoang thoảng mùi hương hoa Diên vĩ nồng say…
Giá mà lúc nào cô cũng có thể yên bình mà vùi mình vào hoa như thế này…thì tốt biết bao!
Nhưng thực tại thì tàn khốc hơn rất nhiều, rất nhiều!
Và cuối cùng, thì Lam Nghi cũng đành phải quay trở lại với thực tại tàn khốc của mình!
Cánh cửa nơi Tề Yến Thanh, Lôi Triệt và Nhiếp Phong đang ở ngay trước mặt rồi…
Lam Nghi lưu luyến lướt những ngón tay trên cánh hoa, rồi ngậm ngùi buông xuống…
Bàn tay cô mở cánh cửa gỗ ra, trầm lặng bước vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.