Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 23: Lời giúp đỡ bất ngờ

Thư Thư Kỳ

03/08/2022

Lam Nghi trầm mặc ngồi cạnh giường bệnh, ánh mắt thương yêu, lòng tay ấm rực ấp lên gương mặt trắng bệch tiều tụy của Trương Nhị. Tiếng máy móc vang lên đều đều, tuy không lớn nhưng lại làm lòng người không ngừng xao lãng, không ngừng rung động.

Vén mái tóc dày dặn của mình ra sau vai, Lam Nghi tựa đầu lên ngực mẹ, nhắm mắt lắng nghe từng tiếng thở đều đều, tiếng nhịp tim êm ả như tiếng kim đồng hồ tíc tắc.

Lời nói của bác sĩ điều trị văng vẳng bên tai Lam Nghi, hòa cùng tiếng máy móc khô khan lạnh lẽo.

“Mẹ của cháu bị bệnh tim, do không được điều trị kịp thời giờ bệnh đã trở nặng. Cộng với việc mẹ cháu rất hay thức khuya bán hàng, đối với bệnh nhân bị tim là điều tối kị. Hơn nữa vừa qua lại trải qua quá nhiều cú sốc, khiến cho tim đã yếu lại càng yếu, hiện giờ đã dẫn đến tình trạng suy tim. Nếu muốn kéo dài sự sống, chỉ còn cách phẫu thuật mổ tim. Tuy nhiên cần phụ thuộc rất nhiều vào tình trạng sức khỏe của bệnh nhân và kinh tế của gia đình…Chi phí một ca điều trị mổ tim rất đắt!”

Cánh tay của Lam Nghi vòng qua thân hình gầy gò của mẹ, ôm trọn bà trong niềm yêu thương khắc khoải đau đớn. Hàng lông mày đẹp đẽ của Lam Nghi cau chặt lại, hàm răng trắng tinh như ngọc nghiến lấy đôi môi căng mọng đầy đặn…

_ Lam Nghi…

Tiếng gọi đứt quãng của mẹ vang lên, Lam Nghi vội vã ngẩng mặt lên, nhìn vào lòng mắt ấm áp nhưng tiều tụy của mẹ.

_ Mẹ…

Bàn tay mềm mại của Lam Nghi ôm lấy gương mặt của mẹ cô, thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy tự nhiên lại ẩn chứa bi thương xoáy sâu như một cơn lốc…

_ Mẹ có đau lắm không? Có mệt không? Con đi gọi bác sĩ nhé?

_ Không cần đâu! Con đừng đi đâu cả, ở lại đây với mẹ đi!

Bàn tay mẹ cô siết lấy cánh tay Lam Nghi, những ngón tay khô khốc như cây héo không còn mạch nước run rẩy kéo tay cô.

Hàng mi dài phủ bóng xuống gương mặt cá tính xinh đẹp, Lam Nghi trầm lặng thở dài, ngồi xuống bên cạnh mẹ…

Bàn tay Lam Nghi siết lấy những ngón tay hao gầy của mẹ, ánh nhìn như sa mạc thẳm sâu hoang hoải chiếu lên gương mặt trắng bệch hết sức sống của mẹ mình…

_ Mẹ….Mẹ biết bệnh lâu rồi mà giấu bọn con đúng không ạ?

Mẹ cô mỉm cười, nụ cười hiền hậu buồn bã…cúi đầu nhìn xuống đối bàn tay nhăn nheo đan vào đôi tay mềm mại của Lam Nghi.

_ Mẹ cứ nghĩ là bệnh người già, nghỉ ngơi vài ba bữa là khỏi thôi…



_ Lần trước mẹ ngất...cũng vì ảnh hưởng của bệnh suy tim. Có phải mẹ đã nói với bác sĩ giấu bọn con đúng không?

Lam Nghi nhẹ giọng hỏi, nhìn vào nụ cười thân quen của mẹ….Bà lắc đầu, chầm chậm thở ra một hơi não nề.

_ Gần đây gia đình trải qua quá nhiều việc, mẹ cũng không muốn con phải bận tâm hơn nữa…Mẹ nghĩ nếu mình có thể chịu đựng được thì cứ âm thầm mà chịu đựng...

_ Mẹ…sao mẹ lại nghĩ như thế chứ? Có bệnh phải chữa…Mẹ càng giấu thì bệnh càng nặng thêm cứ có thuyên giảm đi được đâu!

Lam Nghi gấp gáp nói với mẹ, vì quá lo lắng áp lực, thanh âm của cô cao hơn, có chút lớn tiếng…Mẹ cô chỉ mỉm cười, hiền hậu lắc đầu.

_ Xin lỗi con Lam Nghi…Mẹ đã không giúp gì được cho con, lại để cho con phải bận lòng lo lắng quá nhiều….

Bàn tay bà nhẹ nhàng vỗ về m* bàn tay của Lam Nghi, trong tiếng thở dài có chút bất lực.

_ Dạo gần đây rất nhiều đêm mẹ suy nghĩ…Giá mà đêm đó mẹ không nhất mực nhận con làm con nuôi, thì có lẽ cuộc đời con đã khác. Con đã không phải lo lắng cho một bà mẹ bệnh tật, rồi phải đối mặt với biết bao rắc rối như thế này…Có khi con đã có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn, được một gia đình giàu có hơn, hạnh phúc hơn nuôi nấng…

_ Hoặc có thể con đã tiếp bước bà mẹ của con, trở thành một ả điếm chuyên nghiệp!

Giọng nói khàn nhẹ, có chút ngông cuồng bất cần của Lam Nghi vang lên….Ánh mắt đẹp đẽ chất chứa của Lam Nghi nhìn sâu vào lòng mắt âng ấng nước của mẹ.

_ Mẹ…Cả cuộc đời này, chưa từng bao giờ con hết cảm thấy số phận của mình thật may mắn khi được làm con của mẹ! Ngày mà con gặp được mẹ là ngày hạnh phúc nhất của con! Nếu như không có mẹ, có lẽ của đời của con đã đen tối…rất đen tối!

Nụ cười mềm mại nở trên đôi môi căng mọng của Lam Nghi, siết bàn tay mẹ trong tay mình, Lam Nghi an ủi mẹ bằng chất giọng ấm áp như ánh lửa.

_ Nên là á…mẹ đừng lo lắng nữa…Bây giờ mẹ chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, giữ sức khỏe….Mọi chuyện đã có Lam Nghi con lo!

****

Đóng cánh cửa phòng bệnh lại sau lưng, nụ cười trên môi của Lam Nghi cũng lập tức tắt ngấm.

Sự lo lắng hiện lên trong lòng mắt hoang hoải đẹp mê hồn của cô. Lam Nghi trầm lặng tựa đầu vào cánh cửa lạnh lẽo, bàn tay rút chiếc điện thoại ra, trên màn hình sáng rực là dòng tin nhắn từ văn phòng của Nhiếp Phong.

“Phòng Tài chính Kế toán và Phòng Kinh doanh thuộc Tập đoàn Luật Nhiếp thị xin được gửi thông báo Án phí của Quý khách là 58.000 NDT bao gồm VAT. Thời hạn cuối cùng thanh toán Án phí là 10/07.

(Vì yêu cầu từ lãnh đạo cấp cao, án phí trên là số thực sau khi đã được giảm trừ 10 lần. Trân trọng!)."



****

Lam Nghi ngồi một mình tại giảng đường, mặc kệ tiếng nô đùa ồn ào vang lên chộn rộn xung quanh. Gương mặt trầm ngâm vẽ nguệch ngoạc những đường vòng xoáy ốc trên tờ giấy trắng.

_ Chào bạn học Lam…Đang chờ giáo sư kiểm tra Khóa luận à?

Một giọng nói lảnh lót vang lên bên tai, ngòi bút trong tay Lam Nghi dừng lại….Cô ngước mắt lên, nhìn thấy bạn học Nam Anh đang vui vẻ mỉm cười với cô.

_ Chỗ này chưa có ai ngồi đúng không? Tớ ngồi với nhé!

Chẳng cần để ý xem Lam Nghi có đồng ý hay không, Nam Anh vui vẻ ngồi xuống cạnh Lam Nghi, tự tiện kéo tờ giấy nháp trước mặt cô ra.

_ Đang vẽ vời cái gì thế này….Nhìn mấy cái vòng xoắn ốc này chắc tâm trạng cậu cũng đang rối bời lắm đấy nhỉ!

Lam Nghi nhướn mày nhìn Nam Anh, đôi mắt đang cười tít của cô bạn học in vào lòng mắt hoang hoải của cô.

_ Những chuyện vừa rồi xảy ra với cậu…Các giáo sư và bạn học trong trường đều biết. Ai cũng lo lắng và thông cảm cho cậu…Chuyện này xảy ra đúng thật là quá mức khó tin mà!

_ Cám ơn cậu!

Lam Nghi hít vào một hơi, nhẹ giọng trả lời. Thật ra chuyện xảy ra với gia đình cô đúng là chẳng khác gì Lôi động Nam bang...Cũng vì chuyện này…mà Lam Nghi chẳng còn một người bạn nào trong trường!

Làm gì có ai muốn làm bạn với một người em gái vừa tự tử, dây vào Luật pháp, lại còn đắc tội với biết bao nhiêu người….Ai cũng sợ dây dưa, tên rơi đạn lạc…!

_ Lam Nghi…không phải tớ tọc mạch đâu, nhưng mà hình như mẹ cậu đang nằm viện đúng không? Nghe nói là cô bị bệnh cũng nặng sau cú sốc vừa rồi đúng không?

_ Ừm…phải! Nhưng có chuyện gì sao?

Ánh mắt của Lam Nghi nheo lại nhìn Nam Anh, cô bạn chẳng ngại ngần gì cười cười nói nói…nhẹ giọng nói với Lam Nghi.

_ Với cả theo tớ được biết, án phí của Đại luật sư họ Nhiếp kia không hề rẻ…Cậu quen biết mà mời được ngài ấy là giỏi lắm rồi….Tớ cũng không có ý gì đâu nhưng mà…cậu đã trả được hết án phí chưa?

Lam Nghi không trả lời, cô bạn kia vẫn nhẹ giọng hỏi thăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook