Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái

Chương 107: Anh thích con trai, hay con gái

Thư Thư Kỳ

25/04/2022

Giai Kỳ xoay một vòng, thích thú ngắm mình qua chiếc gương cổ tinh xảo với đường viền bằng đồng đen quý hiếm trong phòng ngủ. Chiếc váy lụa mềm mại ôm lấy khuôn ngực căng mịn và đường eo thon mảnh mai. Dáng người kiều diễm mềm mại như một dải lụa, mái tóc mềm mại buông lơi xuống chấm tới đáy thắt lưng. Cô ngắm mình trong gương, bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa chiếc bụng phẳng lì, tiếng thở dài của cô len lén vang lên…

Chỉ mấy tháng nữa thôi, chiếc bụng phẳng phiu này của cô sẽ nhô lên, nở phồng ra như một cái bánh bao được hấp chín. Chẳng mấy chốc mà bắp chân của cô sẽ to ra, thân hình sẽ ục ịch mũm mĩm, mấy bộ váy vóc của cô sẽ chật hết, thay vào đó là những chiếc váy bầu rộng thùng thình với chất vải bông….Chẳng còn vóc dáng thon thả thế này nữa.

Giai Kỳ chép miệng, bàn tay cô vỗ vỗ lên bụng. Đúng là quãng thời gian mang thai, sinh con cũng là quãng thời gian mà người phụ nữ phải chịu hi sinh nhiều nhất!

Mang thai, sinh con là thiên chức thiêng liêng mà Ông Trời đã ban cho phụ nữ….Đánh đổi bằng cả sức khỏe, bằng cả thanh xuân….

Vì thế điều mong muốn lớn nhất, tâm nguyện lớn nhất của phụ nữ, chính là có thể sinh con cho người đàn ông mà mình yêu!

“Con à! Mẹ vất vả như thế đấy! Nên con phải ngoan ngoãn lớn nhanh! Phải thật khỏe mạnh yên bình! Đừng xảy ra bất cứ chuyện gì nhé!”

_ Em đang nghĩ gì vậy?

Thanh âm trầm thấp vang lên sau lưng khiến Giai Kỳ giật mình…Cô quay người lại, thấy Lôi Triệt đang ngồi tựa vào thành ghế bành rộng, điềm nhiên ngắm cô như đang thưởng thức một bức tranh nghệ thuật quý giá. Hắn tĩnh lặng như một pho tượng đá, làm cô quên bẵng mất hắn đang ở trong phòng cùng mình!

Ánh mắt sâu thẳm tràn đầy từ tính yêu thương của hắn còn xen giữa chút say mê dâng trào. Giai Kỳ mỉm cười, ngón tay cô vô thức vén một sợi tóc mai ra sau tai…Cử chỉ nữ tính của cô len vào đôi mắt hắn, khiến Lôi Triệt ngẩn người.

_ Em đang tò mò không biết, con của chúng ta sẽ là con trai…hay con gái?

Giai Kỳ xoay xoay người nhìn vào gương, ánh mắt phân vân nhìn vào chiếc bụng lép kẹp. Bóng dáng cao lớn của Lôi Triệt phản chiếu trong chiếc gương trong vắt. Thân thể cao lớn của hắn đứng sau lưng cô, vững vàng như một ngọn núi, cao lớn và mạnh mẽ, là chỗ dựa vững chắc của cuộc đời cô, của số phận cô!

Ngón tay chi chít vết sẹo của Lôi Triệt dịu dàng vén mái tóc mềm mại của cô ra sau tai…Giai Kỳ kín đáo nhìn bàn tay trái đầy vết thương của hắn..Mỗi lần nhìn vào bàn trai chi chít vết sẹo bỏng ngang dọc của hắn, cô cũng cảm thấy đau lòng. Lôi Triệt chưa bao giờ kể cho cô rút cuộc lúc đó, chuyện gì đã thực sự xảy ra….và cô biết thân biết phận, cũng chưa từng một lần hỏi….Mỗi lần nhìn thấy bàn tay trái của hắn, Giai Kỳ chỉ biết cố gắng không để Lôi Triệt phát hiện ra ánh nhìn thương cảm của mình…

Con người mạnh mẽ tràn đầy ngạo nghễ như Lôi Triệt, hắn ghét nhất là ánh nhìn thương cảm của người khác, cho dù “người khác” đó….có là cô đi chăng nữa!

Cho dù hắn đã bộc lộ tất cả, cả những góc khuất yếu đuối nhất trong tâm hồn hắn, phơi bày tất cả trước cô, nhưng có những làn ranh mà Giai Kỳ biết mình không thể động tới….Dù chỉ là một cái nhìn nhỏ nhoi….

_ Anh thích con trai hay con gái?

Giai Kỳ nhẹ giọng hỏi hắn, bàn tay nhỏ nhắn của cô vươn lên, ngập ngừng nắm lấy bàn tay trái của hắn. Giai Kỳ căng thẳng quan sát biểu cảm gương mặt của Lôi Triệt in trên nền gương trong vắt, sợ hãi một cái nhíu mày khó chịu của hắn…

Nhưng Lôi Triệt lại chẳng hề phản ứng, nụ cười vẫn ấm áp và âu yếm như thế…Hắn tựa cằm vào đỉnh đầu cô, ánh nhìn sâu thẳm ngắm hình ảnh cô nằm gọn trong vòng tay hắn…Trong khoảng khắc này, hắn đang ôm trọn hai điều linh thiêng nhất, tuyệt diệu nhất, quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn….

_ Chỉ cần là con của em! Trai hay gái anh đều thích! Nếu là con gái, thì anh sẽ bảo vệ con và em! Còn nếu là con trai, thì anh và con sẽ bảo vệ em!1

Thanh âm trầm ấm vang lên, dịu dàng và thân thương, như một dòng nước ấm áp rót vào trái tim cô….

Đôi mắt trong vắt của cô âng ấng lên ngấn lệ, một giọt nước mắt từ từ ứa ra nơi khóe mi, tràn xuống qua đường gò má, trôi xuống đường cằm xinh đẹp…



Câu nói của Lôi Triệt quá mức yêu thương, quá mức bao bọc, thể hiện toàn bộ tình yêu của hắn, sự bao dung của hắn, nỗi lo lắng của hắn, trái tim hắn và cả linh hồn hắn, mọi thứ của hắn dành cho cô….

Đã rất lâu rồi, Giai Kỳ không còn cảm nhận được cảm giác an toàn thế này, cảm giác yên bình nhường đây….

Quay đầu nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, hình ảnh cô yếu ớt với đôi mắt ngân lệ in sâu vào lòng mắt hắn…Giai Kỳ cắn khẽ môi, vòng tay cô đan lấy eo lưng thon gọn mạnh mẽ của hắn, tựa đầu vào lồng ngực ấm áp ấy mà thốt lên…

_ Triệt…Đời này kiếp này….em nguyện làm người của anh!

Trái tim kiên cường của Lôi Triệt đập mạnh, rất mạnh….Thanh âm nhu mì, mùi hương ngọt ngào, thân xác kiều diễm ấy thuộc về hắn….

Cô…thuộc về hắn!

Thân hình Giai Kỳ nằm gọn trong vòng ôm thít chặt…Lôi Triệt vùi mặt lên mái tóc cô, đôi môi hắn hôn lên mái tóc cô, bàn tay to lớn giữ chặt lấy bả vai cô…

Thanh âm trầm thấp quyến rũ, giống như một ly rượu vang hảo hạng thấm vào trái tim cô….

_ Giai nhi! Anh sẽ bảo vệ em! Cả cuộc đời này của anh! Anh sẽ dùng nó…chỉ để bảo vệ em!

*****

_ Anh không muốn em đi!

Lôi Triệt nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Giai Kỳ, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn vào gương mặt háo hức của Giai Kỳ. Giai Kỳ siết bàn tay của Lôi Triệt, và đưa lên môi hôn…

_ Thôi nào…đừng trẻ con thế! Em hứa là em chỉ đi 2 tiếng thôi là em về ngay mà!

_ Bây giờ tình thế vẫn chưa ổn định, anh không muốn em đi!

Lôi Triệt cau mày nói, tiếng thở dài của hắn vang lên đầy bất mãn…

_ Em cũng đâu thể cả ngày cứ bám riết lấy anh được! Với cả hôm nay anh cũng có việc phải tới Tập đoàn! Cả ngày em lang thang ở biệt thự, rồi lại ra vườn hoa….Buồn chết mất!

Giai Kỳ nũng nịu nói, mặc kệ cho ấn đường của Lôi Triệt cau chặt lại…Hắn gầm gừ như một con hổ bất mãn…

_ Em có thể tới tập đoàn của anh và làm tất cả những gì em muốn!

_ Để rồi bảo vệ sẽ xách cổ em như xách một con gà ném ra khỏi cổng vì tội phá phách mọi người đang làm việc ấy!

_ Bất kì ai dám xách cổ em ra ngoài thì cổ của hắn sẽ rơi xuống đất trước khi tay hắn động vào được gáy em!

Lôi Triệt nói với Giai Kỳ, và có điều gì trong ánh mắt của anh làm cho Giai Kỳ bỗng cảm thấy anh không hề nói đùa!



_ Được rồi! Em biết rồi mà! Em đã chiều anh không tới CHARM làm việc nữa, cho tới khi con của chúng ta ra đời! Em đã hứa là em đi đâu cũng có ít nhất 10 vệ sĩ của anh cũng Ngô Lỗi đi cùng! Có ai còn có thể động vào em với vòng vây kín như bưng thế nữa! Với cả em đi cũng là sắm đồ cho cục cưng mà!

Giai Kỳ chỉ chỉ vào chiếc bụng của mình, cười ỏn ẻn. Lôi Triệt nén tiếng thở dài, ngày trước Lôi Triệt đã khó từ chối bất kì yêu cầu nào của cô, bây giờ trong bụng của cô còn có bảo bối….Hắn đúng là chưa đánh đã thua rồi!

_ Anh làm việc xong về sẽ đưa em đi! Hoặc anh sẽ mua cả cái trung tâm thương mại cho em!

Lôi Triệt vẫn còn cố gắng với vát…nhưng Giai Kỳ rất bương bỉnh, nhất định lắc đầu với anh…

_ Triệt! Phụ nữ đi mua sắm đâu phải chỉ là mua sắm! Bọn em còn đi để giải trí, để giảm stress nữa mà….Bọn em đi mua vài thứ của phụ nữ nữa….Anh đi theo không tiện đâu! Em hứa là em đi đúng 1 tiếng! Và lúc nào cũng kè kè cạnh Ngô Lỗi và vệ sĩ của anh! Được chưa nào?

Nhìn vẻ mặt vừa cương quyết vừa nũng nịu của cô, Lôi Triệt cũng chẳng còn cách nào khác! Hắn đành thở dài, rồi buông tay cô ra!

Ấn đường của hắn cau chặt lại, ngón trỏ hắn chỉ ra cửa, thanh âm lạnh lùng vang lên…

_ Đi đi! Trước khi anh đổi ý!

_ Cám ơn anh!

Giai Kỳ vui vẻ reo lên, nhón chân bám lấy vai hắn vào hôn chụt lên gò má hắn, rồi ùa ra khỏi nhà như một đứa trẻ!

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc không che dấu của cô, Lôi Triệt nén tiếng thở dài…Cũng là vì hắn, giữ chặt cô quá mức, nói trắng ra chẳng khác gì tù giam lỏng…Bây giờ được ra ngoài một chút, xem cô mừng rỡ mà hắn lại đau lòng….

Lôi Triệt thở dài lắc đầu….rồi gương mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Hắn rút điện thoại trong túi, gọi điện cho Ngô Lỗi.

_ Cậu hỏi kĩ xem cô ấy muốn tới đâu mua sắm! Sau đó nói nơi đó không được phép chiếu bất kì tin tức thời sự nào! Cậu theo sát cô ấy! Không được rời một bước! Bất cứ điều gì có thể gây tổn hại cho cô ấy, cứ dùng biện pháp mạnh nhất mà giải quyết! Rõ chưa?

Buông điện thoại xuống, ánh mắt của Lôi Triệt không giấu nổi âu lo…Cảm giác bất an trong lòng này thật khó chịu!

Có tiếng chuông reo lên, Lôi Triệt mở máy, tiếng thư kí cung kính vang lên.

_ Thưa ngài! Đối tác đã tới Công ty, đang đợi ngài rồi ạ!

_ Mời bọn họ loại rượu hảo hạng nhất và giới thiệu cho họ về dự án trước đi! 30 phút nữa tôi sẽ tới!

*****

VOTE CHO KỲ KỲ NHA

Tình iu nào lỡ quên chưa Theo dõi của tài khoản của Kỳ Kỳ để nhận truyện mới thì ấn Theo dõi đi nhá ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook