Chương 113: Cốt nhục
Thư Thư Kỳ
25/04/2022
Cánh tay bị trói chặt của Giai Kỳ tê rần tụ máu và đau điếng khi cô cố gắng thoát khỏi sợi dây thừng siết chặt. Mái tóc xõa tung che hết nửa bên mặt làm tầm nhìn của cô trở nên khó khăn…Giai Kỳ cắn đôi môi khô khốc vì mất nước, hướng về phía Lyly, giống như người chết đuối vớ được cọc, Giai Kỳ gắng sức gọi Lyly với cổ họng khô khốc và ánh mắt chờ mong…
_ Lyly! Chúng ta bị bắt cóc! Chị cẩn thận…đừng để hắn phát hiện ra!
Giai Kỳ nghĩ rằng kẻ đã bắt cốc cô tại Trung tâm Thương mại cũng bắt cóc cả Lyly, mục đích có thể là vì tiền, hay hắn muốn một điều gì đó...Cô không biết nữa! Đầu óc hoảng loạn làm cô chẳng thể suy nghĩ được gì nên hồn! Giai Kỳ thấy Lyly đang đứng ở trước mặt, thân thể không hề bị thương tích, cũng không có dấu hiệu hoảng loạn thì mừng rỡ…Xem ra tên bắt cóc này vẫn chưa làm hại cô và Lyly…Nếu như Lyly có mệnh hệ gì, thì chắc chắn Giai Kỳ sẽ rất áy náy!
_ Lyly! Chị mau tới cởi trói cho em…rồi chúng ta cùng tìm cách thoát khỏi đây!
Trước ánh mắt khẩn thiết tràn đầy mong chờ của Giai Kỳ, Lyly ngược lại chẳng hề có động tích. Cô ả chỉ đứng đó và nhìn Giai Kỳ với ánh mắt xa lạ và soi mói, giống như nhìn một con thú nhỏ bị nhốt trong chuồng.
Giai Kỳ cứ nghĩ rằng có thể Lyly đang bị sốc, và cô cũng sợ tên bắt cóc sẽ quay lại. Hắn trói cô trong một nhà kho ngổn ngang đồ cũ bụi bặm và bỏ đi…chắc chắn không bỏ đi xa! Giai Kỳ sợ Lyly mở điện sáng như vậy sẽ thu hút sự chú ý của tên bắt cóc! Hắn quay trở lại thì mọi chuyện sẽ xấu đi rất nhiều!
_ Lyly! Chị mau tắt điện đi! Đừng để tên bắt cóc phát hiện ra chị đã cởi được trói! Hắn sẽ hại chị!
_ Ồ đừng lo em gái bé bỏng...hắn sẽ không làm được gì chị đâu!
Thanh âm cao vút quen thuộc của Lyly vang lên, nghe giống như tiếng móng kim loại cào vào một tấm bảng sắt, giống như tiếng móng sắt của tên Freddy trong bộ phim A Nightmare on Elm Street....Lyly ung dung đong đưa cơ thể, biểu cảm đó làm cho Giai Kỳ cảm thấy chột dạ...
Ánh mắt của cô lập tức chuyển sang ánh nhìn ngờ vực, cơ thể tê dại lật đật khó khăn gượng dậy...Cô hướng về phía Lyly...
Sự ngờ tăng lên ngày một lớn hơn, khi Giai Kỳ cảm nhận thấy Lyly hoàn toàn không có một chút lo lắng, hay sợ hãi gì trong hoàn cảnh này...Thanh âm do dự và hồ nghi của Giai Kỳ vang lên, trong không gian trống trải càng thêm cô tịch...
_ Lyly...sao....chị biết...hắn không làm gì chị?
Gương mặt của Lyly hiện ra một nụ cười ẩn ý độc ác, ánh nhìn xa lạ khiến Giai Kỳ rợn hết cả gai ốc với một suy nghĩ ngấm ngầm dâng lên trong đầu...
_ Chị....chị....là đồng lõa...của kẻ bắt cóc!
_ Teng!!!! Sai rồi bé cưng!
Thanh âm chói gắt vang lên, Lyly thỏa mãn bước những bước tự tin trong phòng, oai phong như thể cô ả sở hữu nơi này. Ánh nhìn chòng chọc vẫn không rời Giai Kỳ nửa phân...Cô ả kéo một cái ghế, tiếng chân ghế miết xuống mặt sàn chói gắt, khiến Giai Kỳ phải nhắm chặt mắt lại theo bản năng....
Lyly ngồi phịch lên chiếc ghế, đối diện trước mặt Giai Kỳ, ánh nhìn lộ đầy sát khí của cô ả khiến nhịp tim của cô đập điên cuồng...
_ Tao không phải là kẻ đồng lõa! Tao...là CHỦ MƯU! Chết tiệt thật đến bước này rồi mày vẫn coi thường tao!
_ Cái gì....
Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của Lyly khiến Giai Kỳ choáng váng. Thậm chí bây giờ nếu như người sao hỏa có xuất hiện lù lù trước mặt, Giai Kỳ cũng cảm thấy đáng tin hơn chuyện Lyly là kẻ chủ mưu đứng phía sau!
Đầu óc của Giai Kỳ trở nên đờ đẫn, kinh hoàng tới mức Giai Kỳ không khép miệng lại được. Cô cố gắng lục lọi trong trí nhớ, hình ảnh của cô quản lý ân cần chu đáo, lúc nào cũng bênh vực bảo vệ cô, lúc nào cũng vui vẻ chăm sóc cô...đột nhiên sau một đêm....lại biến thành kẻ...chủ mưu?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
_ Bất ngờ lắm đúng không? Mày làm sao có thể tưởng tượng được một người quản lý lúc nào cũng theo sát bên mày, bênh vực mày lo lắng cho mày lại trở thành kẻ bắt cóc mày chứ gì? Cũng chỉ vì tao diễn quá giỏi mà thôi! Nếu như tao có khuôn mặt như mày, thì chắc chắn tao sẽ trở thành một diễn viên nổi tiếng! Nhưng với cái khuôn mặt lai đầy tàn nhang này của tao, tao chỉ có thể vĩnh viễn là một đứa quản lý, hay nói đúng hơn, là một con nô lệ của mày!
_ Chị....đang nói cái gì vậy?
Trước thanh âm giận giữ và cái nhìn phẫn uất của Lyly, Giai Kỳ kinh ngạc hỏi lại....Cô thật không ngờ từ bao lâu nay Lyly lại luôn mang trong mình một suy nghĩ tệ hại đến như thế? Từ trước đến nay Giai Kỳ chưa từng, chưa bao giờ coi Lyly là một người quản lý! Cô đều coi Lyly giống như bạn thân, giống như chị gái của mình...Vậy mà Lyly lại luôn ôm sự hiểu lầm như vậy với cô!
_ Tôi chưa từng bao giờ coi chị là...là những gì như chị nói!
_ Phải đứng sau lưng mày! Nhìn mày ngày một thành công, trở thành phượng hoàng của làng múa, còn tao thì vĩnh viễn chỉ là một đứa sai vặt. Ở giữa thế giới của nhưng nghệ sĩ danh tiếng, những ngôi sao hạng A....Tao chỉ như kẻ ngoại tộc! Tại sao chúng mày được quan tâm, được chú ý, mà trong khi tao lại không? Tất cả chỉ vì cái bản mặt xinh đẹp của chúng mày mà thôi!
_ Chị đang nói cái gì vậy? Lyly!
Giai Kỳ gắt lên, cô cố gắng gượng dậy, tì cánh tay bị trói gập vào một điểm tựa và ngồi thẳng lên, đôi chân tê dại bắt đầu mất hết cảm giác...
_ Tôi chưa bao giờ! Không bao giờ nghĩ rằng chị là người ngoài! Tôi luôn coi chị giống như người thân trong gia đình! Tình cảm tôi dành cho chị là thật! Tôi luôn khao khát tình cảm, chị cũng biết mà...Tôi chỉ không hiểu tại sao chị lại mong muốn và ghen tị với điều đó? Và tôi không thể tin được chỉ vì ghen tị mà chị có thể làm ra chuyện như thế này?
_ Chỉ vì ghen tị với mày ư? HAHAHA!!!
Tiếng cười lanh lảnh của Lyly vang lên, khiến cho Giai Kỳ rợn hết tóc gáy. Ánh mắt trở nên cuồng loạn của Lyly khiến Giai Kỳ lạnh toát cả sống lưng...
Lyly nhoài người đến gần Giai Kỳ, nụ cười rộng ngoác tới tận mang tai khiến Giai Kỳ sợ đến cứng cả miệng...
_ Tao không hiểu tại sao đàn ông lại thích mày nhỉ? Tại vì mày ngây thơ ư? Hay tao phải nói đúng hơn...là ngu ngốc!
_ Mày nghĩ chỉ vì chuyện ghen tị cỏn con đó mà tao bỏ thời gian công sức ra để bắt cóc mày ư? Mày nghĩ hàng bao nhiêu tháng ngày nay tao ở cạnh mày, thân thiết đến mức việc mày có con mày còn gọi điện cho tao đầu tiên...Mày có nghĩ tao bị ngu hay không mà phải làm mọi chuyện rườm rà thế này trong khi chỉ cần một ly thuốc độc là xong?
Câu nói của Lyly nhắc đến con của cô khiến Giai Kỳ sợ đến hóa đá...Ánh mắt cô hoảng loạn hướng về phía Lyly, khi cô ả nhún vai luyến tiếc...
_ Nhưng thật ra hồi đó tao cũng chưa muốn giết mày! Vì nói thẳng ra tao cũng có một chút thiện cảm với mày! Với cả sau vụ con Châu Huệ Yến đó, Lôi Triệt bảo vệ mày kín kẽ đến từng chân tơ kẽ tóc, chỗ nào cũng thấy camera an ninh, chỗ nào cũng thấy vệ sĩ, tao có muốn ra tay cũng khó nhằn lắm...
Liếc nhìn Giai Kỳ, ánh mắt của Lyly trở nên thâm độc một cách đáng sợ...
_ Với cả lệnh của “người ấy” hạ xuống nên tao không thể giết mày!
_ “Người ấy”.... “người ấy” là ai?
_ Ôi! Thật sự cả Lôi Triệt và Quân Tường đều yêu một con đầu đất như thế này á? Người ta nói đúng! Đàn bà thông minh quá sẽ làm đàn ông sợ!
Lyly hét ầm lên khiến Giai Kỳ giật bắn mình...Nụ cười man rợ ấy, và cả ánh mắt như thần chết ấy nữa...
_ Đừng bảo với tao...mày chưa nghe Lôi Triệt nói gì về người có tên là Độc nhãn nhé!
“Độc nhãn”
Giai Kỳ hít vào một hơi nặng nề... Cô đương nhiên biết Độc nhãn – hắn là kẻ thù không đội trời chung của Lôi Triệt....đã từ lâu lắm rồi! Hình như Độc nhãn còn là kẻ có liên quan đến cái chết của cha mẹ Lôi Triệt!
Nhưng mà...làm sao Lyly lại biết tới Độc nhãn...?
_ Nhìn biểu cảm của mày chắc chắn là mày biết rồi!
Lyly đứng dậy, kéo mạnh chiếc ghế ra phía sau...Âm thanh chói gắt lần nữa vang lên, khiến Giai Kỳ cau chặt mày lại...
Và giây khắc ấy, gương mặt Lyly bỗng nhiên phóng đại trước mắt Giai Kỳ, khiến cho nhịp tim cô ngừng đập một khắc...
Nụ cười rộng tới tận mang tai, Lyly làm ra biểu cảm dường như điều mà cô ta sắp sửa nói ra sau đây sẽ vô cùng...
Hấp dẫn...
_ Giai Kỳ bé bỏng...!
Bàn tay với những ngón tay lạnh lẽo của Lyly vuốt nhẹ trên gò má của cô..Giai Kỳ nuốt khan trong cổ họng, ánh mắt sợ hãi lướt theo những đầu ngón tay đang mân mê trên đường hàm của cô...
Tiếng gọi dịu dàng “Giai Kỳ bé bỏng” của Lyly vang lên, nếu như ngày xưa, Lyly sẽ cảm thấy vô cùng thích thú...nhưng bây giờ....
Đầu ngón tay của Lyly siết lấy đường hàm xinh đẹp của Giai Kỳ, nhấc mạnh lên...
Ánh nhìn sắc bén chòng chọc vào Giai Kỳ, từ từ lên tiếng, từng câu từng chữ...hé lộ một sự thật kinh hoàng..
_ Tao....là con gái của Độc nhãn!1
****
_ Lyly! Chúng ta bị bắt cóc! Chị cẩn thận…đừng để hắn phát hiện ra!
Giai Kỳ nghĩ rằng kẻ đã bắt cốc cô tại Trung tâm Thương mại cũng bắt cóc cả Lyly, mục đích có thể là vì tiền, hay hắn muốn một điều gì đó...Cô không biết nữa! Đầu óc hoảng loạn làm cô chẳng thể suy nghĩ được gì nên hồn! Giai Kỳ thấy Lyly đang đứng ở trước mặt, thân thể không hề bị thương tích, cũng không có dấu hiệu hoảng loạn thì mừng rỡ…Xem ra tên bắt cóc này vẫn chưa làm hại cô và Lyly…Nếu như Lyly có mệnh hệ gì, thì chắc chắn Giai Kỳ sẽ rất áy náy!
_ Lyly! Chị mau tới cởi trói cho em…rồi chúng ta cùng tìm cách thoát khỏi đây!
Trước ánh mắt khẩn thiết tràn đầy mong chờ của Giai Kỳ, Lyly ngược lại chẳng hề có động tích. Cô ả chỉ đứng đó và nhìn Giai Kỳ với ánh mắt xa lạ và soi mói, giống như nhìn một con thú nhỏ bị nhốt trong chuồng.
Giai Kỳ cứ nghĩ rằng có thể Lyly đang bị sốc, và cô cũng sợ tên bắt cóc sẽ quay lại. Hắn trói cô trong một nhà kho ngổn ngang đồ cũ bụi bặm và bỏ đi…chắc chắn không bỏ đi xa! Giai Kỳ sợ Lyly mở điện sáng như vậy sẽ thu hút sự chú ý của tên bắt cóc! Hắn quay trở lại thì mọi chuyện sẽ xấu đi rất nhiều!
_ Lyly! Chị mau tắt điện đi! Đừng để tên bắt cóc phát hiện ra chị đã cởi được trói! Hắn sẽ hại chị!
_ Ồ đừng lo em gái bé bỏng...hắn sẽ không làm được gì chị đâu!
Thanh âm cao vút quen thuộc của Lyly vang lên, nghe giống như tiếng móng kim loại cào vào một tấm bảng sắt, giống như tiếng móng sắt của tên Freddy trong bộ phim A Nightmare on Elm Street....Lyly ung dung đong đưa cơ thể, biểu cảm đó làm cho Giai Kỳ cảm thấy chột dạ...
Ánh mắt của cô lập tức chuyển sang ánh nhìn ngờ vực, cơ thể tê dại lật đật khó khăn gượng dậy...Cô hướng về phía Lyly...
Sự ngờ tăng lên ngày một lớn hơn, khi Giai Kỳ cảm nhận thấy Lyly hoàn toàn không có một chút lo lắng, hay sợ hãi gì trong hoàn cảnh này...Thanh âm do dự và hồ nghi của Giai Kỳ vang lên, trong không gian trống trải càng thêm cô tịch...
_ Lyly...sao....chị biết...hắn không làm gì chị?
Gương mặt của Lyly hiện ra một nụ cười ẩn ý độc ác, ánh nhìn xa lạ khiến Giai Kỳ rợn hết cả gai ốc với một suy nghĩ ngấm ngầm dâng lên trong đầu...
_ Chị....chị....là đồng lõa...của kẻ bắt cóc!
_ Teng!!!! Sai rồi bé cưng!
Thanh âm chói gắt vang lên, Lyly thỏa mãn bước những bước tự tin trong phòng, oai phong như thể cô ả sở hữu nơi này. Ánh nhìn chòng chọc vẫn không rời Giai Kỳ nửa phân...Cô ả kéo một cái ghế, tiếng chân ghế miết xuống mặt sàn chói gắt, khiến Giai Kỳ phải nhắm chặt mắt lại theo bản năng....
Lyly ngồi phịch lên chiếc ghế, đối diện trước mặt Giai Kỳ, ánh nhìn lộ đầy sát khí của cô ả khiến nhịp tim của cô đập điên cuồng...
_ Tao không phải là kẻ đồng lõa! Tao...là CHỦ MƯU! Chết tiệt thật đến bước này rồi mày vẫn coi thường tao!
_ Cái gì....
Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của Lyly khiến Giai Kỳ choáng váng. Thậm chí bây giờ nếu như người sao hỏa có xuất hiện lù lù trước mặt, Giai Kỳ cũng cảm thấy đáng tin hơn chuyện Lyly là kẻ chủ mưu đứng phía sau!
Đầu óc của Giai Kỳ trở nên đờ đẫn, kinh hoàng tới mức Giai Kỳ không khép miệng lại được. Cô cố gắng lục lọi trong trí nhớ, hình ảnh của cô quản lý ân cần chu đáo, lúc nào cũng bênh vực bảo vệ cô, lúc nào cũng vui vẻ chăm sóc cô...đột nhiên sau một đêm....lại biến thành kẻ...chủ mưu?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
_ Bất ngờ lắm đúng không? Mày làm sao có thể tưởng tượng được một người quản lý lúc nào cũng theo sát bên mày, bênh vực mày lo lắng cho mày lại trở thành kẻ bắt cóc mày chứ gì? Cũng chỉ vì tao diễn quá giỏi mà thôi! Nếu như tao có khuôn mặt như mày, thì chắc chắn tao sẽ trở thành một diễn viên nổi tiếng! Nhưng với cái khuôn mặt lai đầy tàn nhang này của tao, tao chỉ có thể vĩnh viễn là một đứa quản lý, hay nói đúng hơn, là một con nô lệ của mày!
_ Chị....đang nói cái gì vậy?
Trước thanh âm giận giữ và cái nhìn phẫn uất của Lyly, Giai Kỳ kinh ngạc hỏi lại....Cô thật không ngờ từ bao lâu nay Lyly lại luôn mang trong mình một suy nghĩ tệ hại đến như thế? Từ trước đến nay Giai Kỳ chưa từng, chưa bao giờ coi Lyly là một người quản lý! Cô đều coi Lyly giống như bạn thân, giống như chị gái của mình...Vậy mà Lyly lại luôn ôm sự hiểu lầm như vậy với cô!
_ Tôi chưa từng bao giờ coi chị là...là những gì như chị nói!
_ Phải đứng sau lưng mày! Nhìn mày ngày một thành công, trở thành phượng hoàng của làng múa, còn tao thì vĩnh viễn chỉ là một đứa sai vặt. Ở giữa thế giới của nhưng nghệ sĩ danh tiếng, những ngôi sao hạng A....Tao chỉ như kẻ ngoại tộc! Tại sao chúng mày được quan tâm, được chú ý, mà trong khi tao lại không? Tất cả chỉ vì cái bản mặt xinh đẹp của chúng mày mà thôi!
_ Chị đang nói cái gì vậy? Lyly!
Giai Kỳ gắt lên, cô cố gắng gượng dậy, tì cánh tay bị trói gập vào một điểm tựa và ngồi thẳng lên, đôi chân tê dại bắt đầu mất hết cảm giác...
_ Tôi chưa bao giờ! Không bao giờ nghĩ rằng chị là người ngoài! Tôi luôn coi chị giống như người thân trong gia đình! Tình cảm tôi dành cho chị là thật! Tôi luôn khao khát tình cảm, chị cũng biết mà...Tôi chỉ không hiểu tại sao chị lại mong muốn và ghen tị với điều đó? Và tôi không thể tin được chỉ vì ghen tị mà chị có thể làm ra chuyện như thế này?
_ Chỉ vì ghen tị với mày ư? HAHAHA!!!
Tiếng cười lanh lảnh của Lyly vang lên, khiến cho Giai Kỳ rợn hết tóc gáy. Ánh mắt trở nên cuồng loạn của Lyly khiến Giai Kỳ lạnh toát cả sống lưng...
Lyly nhoài người đến gần Giai Kỳ, nụ cười rộng ngoác tới tận mang tai khiến Giai Kỳ sợ đến cứng cả miệng...
_ Tao không hiểu tại sao đàn ông lại thích mày nhỉ? Tại vì mày ngây thơ ư? Hay tao phải nói đúng hơn...là ngu ngốc!
_ Mày nghĩ chỉ vì chuyện ghen tị cỏn con đó mà tao bỏ thời gian công sức ra để bắt cóc mày ư? Mày nghĩ hàng bao nhiêu tháng ngày nay tao ở cạnh mày, thân thiết đến mức việc mày có con mày còn gọi điện cho tao đầu tiên...Mày có nghĩ tao bị ngu hay không mà phải làm mọi chuyện rườm rà thế này trong khi chỉ cần một ly thuốc độc là xong?
Câu nói của Lyly nhắc đến con của cô khiến Giai Kỳ sợ đến hóa đá...Ánh mắt cô hoảng loạn hướng về phía Lyly, khi cô ả nhún vai luyến tiếc...
_ Nhưng thật ra hồi đó tao cũng chưa muốn giết mày! Vì nói thẳng ra tao cũng có một chút thiện cảm với mày! Với cả sau vụ con Châu Huệ Yến đó, Lôi Triệt bảo vệ mày kín kẽ đến từng chân tơ kẽ tóc, chỗ nào cũng thấy camera an ninh, chỗ nào cũng thấy vệ sĩ, tao có muốn ra tay cũng khó nhằn lắm...
Liếc nhìn Giai Kỳ, ánh mắt của Lyly trở nên thâm độc một cách đáng sợ...
_ Với cả lệnh của “người ấy” hạ xuống nên tao không thể giết mày!
_ “Người ấy”.... “người ấy” là ai?
_ Ôi! Thật sự cả Lôi Triệt và Quân Tường đều yêu một con đầu đất như thế này á? Người ta nói đúng! Đàn bà thông minh quá sẽ làm đàn ông sợ!
Lyly hét ầm lên khiến Giai Kỳ giật bắn mình...Nụ cười man rợ ấy, và cả ánh mắt như thần chết ấy nữa...
_ Đừng bảo với tao...mày chưa nghe Lôi Triệt nói gì về người có tên là Độc nhãn nhé!
“Độc nhãn”
Giai Kỳ hít vào một hơi nặng nề... Cô đương nhiên biết Độc nhãn – hắn là kẻ thù không đội trời chung của Lôi Triệt....đã từ lâu lắm rồi! Hình như Độc nhãn còn là kẻ có liên quan đến cái chết của cha mẹ Lôi Triệt!
Nhưng mà...làm sao Lyly lại biết tới Độc nhãn...?
_ Nhìn biểu cảm của mày chắc chắn là mày biết rồi!
Lyly đứng dậy, kéo mạnh chiếc ghế ra phía sau...Âm thanh chói gắt lần nữa vang lên, khiến Giai Kỳ cau chặt mày lại...
Và giây khắc ấy, gương mặt Lyly bỗng nhiên phóng đại trước mắt Giai Kỳ, khiến cho nhịp tim cô ngừng đập một khắc...
Nụ cười rộng tới tận mang tai, Lyly làm ra biểu cảm dường như điều mà cô ta sắp sửa nói ra sau đây sẽ vô cùng...
Hấp dẫn...
_ Giai Kỳ bé bỏng...!
Bàn tay với những ngón tay lạnh lẽo của Lyly vuốt nhẹ trên gò má của cô..Giai Kỳ nuốt khan trong cổ họng, ánh mắt sợ hãi lướt theo những đầu ngón tay đang mân mê trên đường hàm của cô...
Tiếng gọi dịu dàng “Giai Kỳ bé bỏng” của Lyly vang lên, nếu như ngày xưa, Lyly sẽ cảm thấy vô cùng thích thú...nhưng bây giờ....
Đầu ngón tay của Lyly siết lấy đường hàm xinh đẹp của Giai Kỳ, nhấc mạnh lên...
Ánh nhìn sắc bén chòng chọc vào Giai Kỳ, từ từ lên tiếng, từng câu từng chữ...hé lộ một sự thật kinh hoàng..
_ Tao....là con gái của Độc nhãn!1
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.