Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái

Chương 97: Tan cửa nát nhà

Thư Thư Kỳ

25/04/2022

_ Máy quay sẵn sàng chưa? Có quay rõ mặt tôi không? Nhớ lấy cả khung cảnh căn biệt thự phía sau lưng nữa và đám người kia nữa! Giơ cao mic lên chĩa thẳng vào tôi! Rồi 3 – 2 – 1!

_ Xin kính chào quý vị và các bạn! Tôi là phóng viên Mai Liên đưa tiên trực tiếp từ hiện trường. Như quý vị đã thấy, sau lưng chúng tôi là địa điểm đang được quan tâm bậc nhất của cả nước. Trang viên căn biệt thự Hà gia, Tổng giám đốc tập đoàn Hà thị. Hiện giờ cũng có rất nhiều nhiều phóng viên báo đài đang tập trung ở đây để đưa tin! Theo nguồn tin chính thức từ cảnh sát, Hà thiếu gia của tập đoàn Hà thị - ông Hà Quân Tường đang bị điều tra về hành vi gây tai nạn chết người và bỏ trốn của vụ tai nạn cách đây 10 năm. Danh tính nạn nhân đang được giấu tên để bảo vệ thông tin thân nhân! Ngoài ra ông Hà Quân Tường còn đang bị điều tra thêm tội giết người có tổ chức – một người phụ nữ tại chung chư cũ Đằng Lâm đã bị ám sát. Sát thủ theo nguồi tin đang tin cậy là do ông Hà thuê để giết người bịt đầu mối!

Nữ phóng viên nhìn chằm chằm vào ống kính camera trước mặt, phong thái tự tin thao thao bất tuyệt. Đằng sau cô, phải có đến hàng trăm phóng viên bu đen đặc như kiến trước cổng sắt kiên cố của Hà gia. Hàng trăm chiếc camera, hàng trăm chiếc máy ảnh và hàng trăm Micro thu thanh chĩa chơm chởm về phía căn biệt thự đống kín cửa kéo kín rèm, kín bưng như thể căn biệt thự chết. Tiếng ồn ào kích động của đám phóng viên hóa hức bên ngoài chỉ chực chờ bên trong có một ly cử động là ào tới săn tin.

Trái ngược với sự náo động đến điên loạn bên ngoài, bên trong căn biệt thự của Hà gia vô cùng lạnh lẽo. Vẻ xa hoa sang trọng thường ngày biến mất, chỉ còn sự trống trải ớn lạnh. Cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có tiếng Tivi trong phòng khách liên tục đưa tin về vụ án của Hà gia…

_ Theo bản tin của Bộ tài chính sáng nay, giá cổ phiếu được niêm yết trên sàn Chứng khoán của tập đoàn danh tiếng và tai tiếng Hà gia đã giảm thấp tới mức kỷ lục trong phòng 10 năm qua. Cụ thế một giá cổ phiếu chưa tới 1 Nhân dân tệ. Nguyên nhân là do các cổ đông lớn, các nhà đầu tư đang nắm giữ cổ phiếu của tập đoàn đã nhanh chóng bán tống bán tháo cổ phiếu mình đang nắm giữ sau bê bối đời tư chấn động của ông Hà Quân Tường, thiếu gia của tập đoàn Hà thị nên đã gây ra tình trạng giá cổ phiếu của tập đoàn không khác gì một mớ giấy lộn…

UỲNH!!!

Chiếc gạt tàn bằng ngọc bích từ đâu bay tới, hướng thẳng về phía chiếc Tivi đang đưa bản tin tài chính sáng mà nện vào. Mặt hình kính vỡ nát sau cú va chạm mạnh. Tiếng nổ lớn đến inh tai rúng động, chiếc gạt tàn rơi xuống đất váng động, mảnh ngọc vỡ nát trên đất.

Hà lão gia giận đến mức mặt mũi tái mét, bàn tay còn run run sau khi tự tay mình ném chiếc gạt tàn vào mà hình Tivi. Chiếc điện thoại của ông cũng đã chịu chung số phận, nằm trên bàn với màn hình vỡ nát.1

_ LŨ GIẬU ĐỔ BÌM LEO! LŨ ĂN CHÁO ĐÁ BÁT! BỌN CHÚNG QUÊN MẤT RẰNG CHÍNH AI LÀ NGƯỜI ĐÃ GÂY DỰNG NÊN CƠ NGƠI NGÀY HÔM NAY SAO? BỌN CHÚNG KÍ SINH VÀO HÀ GIA, ĂN CỦA HÀ GIA KHÔNG BIẾT BAO NHIÊU TIỀN CỦA? BÂY GIỜ LẠI QUẸT MỎ QUAY LƯNG, LŨ KHỐN NẠN! LŨ ĐỂU CÁNG!

Hà lão gia giận run người, bàn tay ông càng lúc càng run mạnh, mồ hôi ông vã ra như tắm, ngồi phịch xuống ghế bành rộng thở phì phò như một con bò mộng.

Hà phu nhân ôm đầu, tóc tai rũ rượi, không còn sự đài các kiêu sa thường thấy, mà chỉ còn sự tiều tụy hoảng loạn.

_ Hết thật rồi! Hết thật rồi! Chúng ta phá sản rồi! Chúng ta trắng tay rồi! Hết thật rồi!

Bà ôm đầu gào khóc, thanh âm uất nghẹn vang lên gần như muốn phá tung lồng ngực. Ánh mắt đỏ mọng vì khóc của bà hướng về phía Hà lão gia, hoảng loạn lên tiếng.

_ Hay là…chung ta trốn! Mua vé sang nước ngoài! Chúng ta vẫn còn tài khoản ngân hàng ở nước ngoài cơ mà? Tài khoản tại Thụy Sĩ và tài khoản tại Monaco?

_ Tôi vừa gọi cho bên ngân hàng. Chậm chân rồi! Không biết tại sao những ngân hàng ở nước ngoài đó đã bị rờ tới từ trước. Giờ chính phủ đã phóng tỏa tài khoản, không thể rút tiền ra được nữa! Chúng ta đã như cá mắc rọ rồi!

_ Cái gì?

Hà phu nhân tê dại hỏi lại, bà không tin vào tai mình nữa? Công sức? Mồ hôi? Bao nhiêu tủi nhục cay đắng suốt những năm qua…chẳng lẽ lại chịu trắng tay ư?

_Còn tiền mặt? Chúng ta vẫn còn giữ tiền mặt trong két! Em sẽ lấy xuống rồi chúng ta đêm Tường nhi bỏ trốn!

Hà phu nhân đứng vội dậy, gắng sức nói trong hoảng loạn.

CHOANG!

Tiếng chiếc ly bằng ngọc phỉ thúy đập mạnh vào tường, vỡ vụn sau cú vung tay của Hà lão gia khiến cả căn nhà câm lặng chấn động. Trần quản gia từ bên trong phòng bếp vội đi ra, bà nhìn gương mặt tím ngắt như một quả việt quất vì tức giận của Hà lão gia và gương mặt trắng bệch như một tờ giấy của Hà phu nhân…Bước chân lập tức ngừng lại, thở dài rồi quay đầu vào bếp.

Hà phu nhân ngỡ ngàng nhìn chồng mình, bà không ngờ người đàn ông đầu gối tay ấp mấy chục năm lại có thể ném chiếc cốc phỉ thúy ngay vào bức tường phía sau mặt mình một cách thẳng tay như thế…

_ Ông…?

Thanh âm nghẹn đắng lại của Hà phu nhân nghẹn ngào thốt lên, ánh mắt bà nhìn chòng chọc vào gương mặt giận điên cuồng của chồng mình.

_ Còn không phải tại bà sao? Không phải tại bà ban đầu nuông chiều nó mới ra nông nỗi này sao? Nếu như không phải tại bà thì cơ sự cũng đâu đến mức tiêu tan sản nghiệp, nhà tan cửa nát như thế này?

_ Tôi là mẹ nó! Có người mẹ nào đang tâm nhìn tương lai con của mình bị hủy hoại mà không giang tay ra không? Nó là con tôi! Nó cũng là con ông! Ông không thương nó hay sao? Tôi lo cho nó cũng là lo cho tương lai của Hà gia không có người kế nghiệp! Năm đó chính ông là người đồng ý chuyện này!



Hà phu nhân giận dữ hét lên với chồng mình, tiếng cười nhạt của Hà lão gia lạnh lẽo vang lên khi đối diện với ánh mắt trách cứ cùng những lời buộc tội từ vợ mình.

_ Đúng là con hư tại mẹ!

_ Ông nói cái gì? Ông thì hay lắm sao? Nếu như ông không sai tên sát thủ đó đi đến chúng cư của con yêu nghiệt đó thì có đến cơ sự mọi chuyện bung bét thế này không? Con trai ông cũng không phải tội chồng thêm tội!

Hà phu nhân gào thét lên với chồng. Lần này đến lượt gương mặt của Hà lão gia trở nên tái mét, ông gầm lên như một con bò mộng bị thương.

_ Làm sao tôi biết được tên người Nhật đó lại bắn chết mụ ta và người của Lôi Triệt? Ban đầu tôi nói hắn tống cho mụ ta tiền, dọa cho mụ ta sợ, lấy con trai mụ ta ra mà uy hiếp rồi chở mụ ta đi đến một nơi mà không ai tìm ra được! Tôi sẽ lo cho mụ ta và cả nhà mụ ta đầy đủ sung túc! Nhưng ai mà ngờ tên khốn đó lại bắn chứ?

_ Ông đừng có già mồm! Nếu như không phải mệnh lệnh của ông thì làm sao tên sát thủ đó ra tay? Tôi nói cho ông biết! Nếu như công an thúc ép điều tra Tường nhi vì vụ cái chết của mụ già đó! Tôi sẽ khai ra ông là người sai khiến sát thủ đến giết mụ ta! Tôi sẽ không bao giờ để con trai tôi chịu tội thay kẻ khốn nạn là ông!

_ Con khốn này! Bà dám sao?

Hà lão gia tức giận lao tới, giang rộng cánh tay, tuyệt tình tát lên mặt vợ mình.

Tiếng tát váng động vang lên, gương mặt của Hà phu nhân lật sang một bên, gò má của bà nóng rát lên vì cú tát quá mạnh của chồng, thậm chí còn nếm được cả vị tanh mặn của máu trong khoang miệng…

Bàn tay run rẩy đưa lên gò má, Hà phu nhân thẫn thờ quay lại, ánh mắt ngỡ ngàng ngập tràn thất vọng nhìn bàn tay đang run lên của chồng mình, đờ đẫn hỏi…

_Ông…tát tôi?

Hà lão gia nắm bàn tay nóng rát của mình lại, nhìn gương mặt đỏ rực mà mái tóc tán loán của vợ mình, hoảng loạn run rẩy thốt lên…

_ Tôi….

_ Lão già khốn nạn! Ông dám tát tôi sao?

Hà phu nhân nổi điên lên như một con gà mái mẹ, bà lao vào liên tục đánh đấm lên người chồng mình cùng tiếng gào thét khóc lóc lạc giọng…

_ Cha…mẹ!

Thanh âm thẫn thờ tê dại từ cầu thang vọng xuống. Những nắm đấm của Hà phu nhân dừng lại, bà vội vã nhìn lên cầu thang…Giật mình thấy Quân Tường đang đứng ở đó, chết lặng nhìn bố mẹ mình.

_ Tường nhi…

Tiếng gọi thảng thốt của bà vang lên, nhưng Quân Tường lập tức lắc đầu, quay người bỏ lên trên. Hà phu nhân vội vã chạy tới, luống cuống leo lên cầu thang níu anh lại.

_ Tường nhi…con nghe mẹ đã! Mẹ xin lỗi con! Mẹ xin lỗi!

_ Con không muốn nghe!

Quân Tường hét lên, giật mạnh tay khỏi tay bà. Gương mặt điển trai giờ tiều tụy và hoảng loạn, Hà phu nhân đau lòng như cắt, vội vã an ủi anh.

_ Con đừng lo! Rồi chúng ta sẽ tìm ra cách cứu con! Chúng ta sẽ thuê những luật sư giỏi nhất! Chúng ta sẽ nhờ cả đến Nhiếp Phong! Nhiếp Phong là bạn của Lôi Triệt! Nhất định cậu ta sẽ giúp con!

_ Mẹ! Người muốn giúp thì đã giúp rồi! Lôi Triệt! Anh ta chỉ chờ có ngày hôm nay để thâu tóm Hà thị! Việc này chắc chắn là anh ta đứng đằng sau! Anh ta cướp Giai Kỳ của con! Anh ta cướp Hà thị của con! Con phải tìm anh ta! Con phải sống mái với anh ta!

Quân Tường gào thét lên như điên loạn, anh gạt tay Hà phu nhân ra và chạy xuống cầu thang, nhưng những bước chân chưa đến được cửa lớn. Quân Tường đã bị Hà lão gia giữ lại. Ông nắm chặt lấy cánh tay anh, hét lên.



_ Quân Tường! Mày tỉnh lại đi! Giờ mày ra đó để người ta xâu xé mày sao?

_ Cha buông con ra! Con phải đi! Con phải tìm Lôi Triệt! Con phải sống mái với hắn!

_ Quân Tường! QUÂN TƯỜNG!

Mặc kệ tiếng quát gầm của cha mình, Quân Tường giống như một con cá mắc lưới, liên tục giãy dụa vùng thoát. Đôi mắt đỏ vằn giận dữ của Hà lão gia lộ ra một tia mất bình tĩnh, và nắm đấm của ông vung lên, nhắm thẳng vào gò má Quân Tường mà giáng xuống.

Máu đỏ từ miệng anh phun ra, văng xuống đất. Quân Tường theo đã ngã sấp xuống, trong tiếng hét thất thanh của Hà phu nhân.

_ TƯỜNG NHI! TƯỜNG NHI!

Bà hoảng hốt chạy xuống, lao về phía Hà lão gia la hét điên dại.

_ ÔNG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY? ĐỒ HÈN MẠT! ÔNG KHÔNG GIẢI QUYẾT ĐƯỢC VIỆC GIỜ ÔNG ĐÁNH VỢ! ÔNG ĐÁNH CON SAO? ÔNG CÓ PHẢI LÀ ĐÀN ÔNG KHÔNG?

_ PHẢI! TÔI KHÔNG PHẢI LÀ ĐÀN ÔNG! KHÔNG PHẢI LÀ ĐÀN ÔNG MỚI ĐỂ CHO NGƯỜI VỢ LÀ BÀ NGỒI LÊN ĐẦU LÊN CỔ! MỚI CÓ THẰNG CON NGHIỆT SÚC NHƯ THẾ NÀY!

Hà lão gia gầm thét lên, mặt mũi đỏ gắt. Ông ôm lấy ngực mình lăn vật xuống ghế, cay đắng thốt lên.

_ Ông trời ơi! Tại sao cuối đời Hà gia lại phải chịu đựng oan nghiệt này?

Người làm trong nhà thấy động vội vã lao ra, nhưng khi đến nơi đều bị Trần quản gia cản lại. Tất cả chỉ dám đứng từ phía xa quan sát, sợ đến mức không dám thốt nên cậu, không dám gây ra một tiếng động.

Hà phu nhân quỳ xuống, ôm chặt lấy Quân Tường. Quân Tường sợ hãi hoảng loạn vò đầu bứt tai, bàn tay anh ta ôm chặt lấy cánh tay mẹ mình, run rẩy khóc lóc…

_ Mẹ ơi….con không muốn vào tù! Con không muốn bị bắt! Con ân hận rồi! Con sẽ dập đầu tạ lỗi mà! Con không muốn vào tù đâu! Con không có cố ý gây ra tai nạn! Con cũng không giết người đàn bà kia mà…!

Tiếng khóc uất ức của Quân Tường vang lên, Hà phu nhân cay đắng ôm chặt lấy anh, nghẹn ngào an ủi trong nước mắt.

_ Mẹ biết rồi! Mẹ sẽ nghĩ cách! Mẹ sẽ nghĩ cách mà!

Quân Tường ôm chặt lấy mẹ mình, run rẩy như một cây con trước gió…cả căn phòng truyền đến sự thê lương….

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng còi hú của cảnh sát. Tiếng còi khiến toàn bộ người trong Hà gia choáng váng xây xẩm. Hà lão gia vội vã đứng bật dậy. Quân Tường ôm chặt lấy mẹ mình, điên loạn gào lên…

_ NGƯỜI TA ĐẾN BẮT CON! MẸ ƠI! NGƯỜI TA ĐẾN BẮT CON!

_ KHÔNG SAO TƯỜNG NHI! CÓ MẸ Ở ĐÂY RỒI! MẸ SẼ KHÔNG ĐỂ AI BẮT CON ĐI ĐÂU!

Hà phu nhân an ủi Quân Tường trong khi gương mặt của bà cũng tái mét…Và tiếng loa phát thanh của cảnh sát ồ ồ vang lên ở bên ngoài.

_ HÀ LÃO GIA! HÀ PHU NHÂN! CHÚNG TÔI LÀ LỰC LƯỢNG CẢNH SÁT HÌNH SỰ CỦA THÀNH PHỐ! CHÚNG TÔI TỚI ĐỂ ĐỌC LỆNH BẮT TẠM GIAM ÔNG HÀ QUÂN TƯỜNG PHỤC VỤ ĐIỀU TRA ÁN MẠNG NGHIÊM TRỌNG! ĐỀ NGHỊ ÔNG BÀ MỞ CỔNG HỢP TÁC! NẾU KHÁNG CỰ! CHÚNG TÔI SẼ TIẾN HÀNH CƯỠNG CHẾ!

****

Follow tài khoản của Kỳ nhé ❤️

Tiktok của Kỳ: p.thaoo0813

Ai dùng tiktok cho Kỳ xin mấy trái tim nha ????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook