Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái

Chương 24: Tin dữ

Thư Thư Kỳ

25/04/2022

Đôi mắt sâu thẳm của Giai Kỳ vừa có khao khát mãnh liệt, vừa có u buồn tĩnh lặng như một mặt hồ mùa thu, từng tầng sâu nằm dưới mặt nước phẳng lặng, khiến cho người khác phải đắm chìm vào nét đẹp đẽ tĩnh mịch ấy. Bàn tay nàng nắm chặt lấy áo Quân Tường, những ngón tay gầy gầy của cô siết mạnh đến nỗi từng đốt xương nhỏ nhô lên trên lớp da mong manh, da thịt lộ ra bị khí lạnh làm cho run rẩy, mong manh tựa như một cánh hoa nhỏ.

Ánh mắt của Quân Tường hút sâu vào hõm cổ gợi cảm, vào đôi vai trần tròn trịa mềm mại, làn da trắng mịn căng bóng phản chiếu ánh điện tràn đầy sức sống, hơi ấm dịu dàng cùng hương thơm của nàng tỏa ra ngây ngất. Quân Tường đứng như một pho tượng, hoàn toàn bị vẻ đẹp của nàng làm cho mê mẩn tâm trí.

Đôi môi căng mọng của Giai Kỳ hé mở, lần nữa như một nụ hoa hút lấy đôi môi của Quân Tường. Chỉ một cái chạm môi mong mảnh cũng khiến cho tâm trí của Quân Tường điên đảo. Vẻ gợi cảm mê người của Giai Kỳ khiến máu nóng trong lồng ngực của anh sôi lên sùng sục, thân thể mềm mại như dải lụa nép sát vào lòng anh, bầu ng*c căng tràn sức sống chạm lên khuôn ngực phẳng phiu ấm nóng của anh. Đứng trước sự mời gọi trí mạng của nàng, Quân Tường hoàn toàn buông bỏ vũ khí khiến giáp, trực tiếp ôm chặt lấy nàng mà hôn xuống như vũ bão.

Anh cúi người hít một hơi rồi bế bổng nàng lên, chẳng kịp bỏ giày cứ thế bước thẳng vào nhà, tiến đến phòng ngủ.

Đẩy cánh cửa phòng ngủ sang một bên, Quân Tường bế thốc nàng đặt lên giường, tiếng giường kêu lên ken két khi anh trèo lên trên.

Mái tóc mềm mại của nàng xõa tung trên gối, gương mặt phiếm hồng còn ướt nước mắt quay nghiêng sang một bên, một vài sợi tóc vương trên che đi đôi mắt nàng, cần cổ căng lên và khuôn ng*c nàng nhấp nhô vì hô hấp vội vã, bàn tay nàng nắm chặt lấy ga giường, siết chúng lại trong tay.

Bàn tay to lớn của Quân Tường vuốt dọc cánh tay nàng, giữ nhẹ khuỷn tay nàng trong tay, đầu gối anh chống xuống giường và thân người ấm nóng của anh hạ thấp xuống, đôi môi ấm áp của anh đặt lên cần cổ, nơi mạch máu đang đập điên cuồng của Giai Kỳ.

Giai Kỳ hít vào một hơi, hàm răng trắng tinh của nàng cắn chặt lấy đôi môi căng mọng, cần cổ run lên trong nụ hôn của anh, đôi môi nóng bỏng và ẩm ướt, đầu lưỡi trượt trên da thịt nàng lướt xuống, đậu lên xương quai xanh tròn trịa, hàm răng của anh há ra và cắn nhẹ lên xương quai xanh của nàng.

Giai Kỳ bắt đầu thở dồn dập, hàm răng nàng cắn chặt lấy ngón tay để ngăn tiếng thở dốc vang lên. Đầu ngón tay của Quân Tường lướt lên trên da thịt nàng, chạm lấy dây áo mỏng manh của nàng và kéo mạnh xuống.

Mái tóc của Quân Tường xõa tung tương phản trên nền da thịt trắng mịn của Giai Kỳ, những sợi tóc của anh lướt trên cơ thể nhạy cảm của nàng khiến cho Giai Kỳ run rẩy, bán tay nàng níu chặt lấy áo anh khi Quân Tường vùi mặt hãm rãnh ng*c nàng, đầu lưỡi vờn quanh bắt đầu chu du thám hiểm.

Tiếng thở của Giai Kỳ vang lên, gò má nàng đỏ ửng nóng rẫy, máu dồn đến từng nơi mà Quân Tường hôn vùi, khao khát mãnh liệt của anh cuồn cuộn như sóng vỗ, cuốn phăng nàng ra xa...

Nhưng ngay khi đoạn tình cảm này đang sục sôi dâng trào, tưởng như không gì có thể ngăn cản được thì đột nhiên tiếng chuộng điện thoại của Quân Tường vang lên.1

Nụ hôn nóng rẫy trên cơ thể của Giai Kỳ dừng khựng lại, Quân Tường thở hổn hển, đôi môi vẫn gắn chặt lên thân thể của Giai Kỳ không muốn buông ra, tiếng chuông điện thoại thì vẫn liên hồi liên hồi náo động, phá tan đi giây phút nóng rẫy.

Máu chảy trong người cũng nguội lạnh xuống, Quân Tường ôm lấy bả vai nàng, gục đầu xuống hõm cổ nàng, tiếng thở dài cũng luồng hơi nóng rẫy của anh phả vào da thịt nàng mang theo sự luyến tiếc, rồi Quân Tường trèo xuống giường, thọc tay vào túi áo lôi điện thoại ra.

Còn lại một mình trên chiếc giường xộc xệch, Giai Kỳ lặng lẽ ngồi dậy, những ngón tay run run kéo lại váy áo nhàu nát, vụng trộm lau đi những vết ẩm ướt trên da thịt mình, trái tim đột nhiên thật trống rỗng.

Máu nóng trong người đã nguội lạnh, kích thích ban đầu cũng tan biến, Giai Kỳ chợt cảm thấy mình thật rẻ rúng, thật tồi tệ!

Người phụ nữ như nàng, chấp nhận trao thân cho bạn trai mình không phải xuất phát từ thăng hoa tình yêu, mà vì nỗi sợ hãi và sự toan tính.....Trong một giây phút hèn nhát, nàng đã nghĩ rằng nếu như nàng thuộc về Quân Tường, may mắn chăng nếu như Lôi Triệt biết được, hắn sẽ không háo hức muốn đoạt được nàng như thế nữa, dù sao cũng là người phụ nữ đã thuộc về người khác, người cao ngạo như Lôi Triệt....chắc chắn không cần!

Giai Kỳ đã nghĩ như vậy khi nhìn thấy Quân Tường xuất hiện tại cửa nhà mình!

Người phụ nữ như nàng....Ba mẹ anh bảo vệ nàng đến vậy, mà anh cũng thương yêu nàng đến vậy...mà nàng lại ngang nhiên dùng hèn kế để lợi dụng anh! Giai Kỳ không khỏi cảm thấy mình thật sự là một người phụ nữ tồi tệ! Mình hèn kém! Mình vô dụng!

Lúc Quân Tường quay trở lại, Giai Kỳ đang ngồi co ro trên giường, bàn tay ôm lấy gương mặt mình. Mái tóc xoã tung che đi bả vai thon thả đang run lên của nàng. Quân Tường hít vào một hơi, bước chân anh nhẹ tiến đến giường. Chiếc giường kêu khẽ lên khi anh ngồi cạnh nàng, vòng tay ấm áp của anh vươn tới ôm lấy nàng, nhốt trong lòng mình.



Vòng tay nàng vươn tới ôm chàm lấy bả vai anh, nàng vùi mặt vào ngực anh, nức nở thổn thức.

_ Quân Tường....Quân Tường....thực ra em....em tệ lắm!

Thanh âm mỏng manh như một làn gió, Quân Tường ôm lấy thân mình mềm mại như một dải lụa, giọng nói dịu dàng của anh vang lên.

_ Đừng tự trách mình nữa em! Giai Kỳ! Em không có lỗi! Lỗi là ở bản thân anh!....Làm một thằng đàn ông mà không bảo vệ được người phụ nữ của mình! Thật vô dụng!

Quân Tường đau khổ gục đầu xuống, Giai Kỳ hoảng sợ, bàn tay nhỏ bé của nàng vội ôm lấy gương mặt anh đang gục trên ngực mình.

Quân Tường lắc đầu, né tránh ánh mắt của Giai Kỳ, đau khổ tự trách.

_ Giai Kỳ....thật ra anh đã nói dối em!

Giai Kỳ khó hiểu nhìn Quân Tường, chỉ thấy anh cau màu, gương mặt anh gục trên bàn tay cô, phô ra dáng vẻ yếu đuối bạc nhược.

_ Thật ra hôm nay anh không phải tới CHARM tìm em....mà vì....vữa rồi anh đã nghe lễ tân nói hôm qua em tới văn phòng tìm anh, sau đó anh kiểm tra lại camera an ninh, mới biết hôm qua em đã....ở ngoài văn phòng anh!

Giai Kỳ im lặng, nỗi đau dâng lên trong lòng mắt khi nhìn Quân Tường buồn bã gục đầu trên tay mình, lặng lẽ thốt ra câu hỏi run run...

_ Em....đã biết chuyện rồi? Phải không Giai Kỳ?

Giai Kỳ nhắm mắt lại, nàng im lặng không nói, hoặc nàng không thể thốt ra thành lời, chỉ có nước mắt âm thầm rơi xuống như thú nhận những sợ hãi cùng đau khổ trong lòng nàng.

_ Giai Kỳ! Anh đã muốn giấu em...Anh đã muốn giấu em! Đây là cuộc chiến của anh! Tại sao em lại phải tự dằn vặt mình?

Quân Tường siết chặt lấy tay nàng, đau đớn nghẹn giọng hỏi. Giai Kỳ siết lấy bàn tay anh, yếu ớt lắc đầu.

_ Không....em không nỡ nhìn anh như vậy...Quân Tường! Nhìn thấy anh như vậy, em rất đau lòng!

Giai Kỳ cắn môi, bàn tay nàng run run nắm lấy tay anh, giọng nói nghẹn ngào, nhát ngừng lên tiếng.

_ Quân Tường...bao lâu nay em đều mang ơn Hà gia, đều mang ơn anh! Ân huệ to lớn khiến em canh cánh trong lòng! Em vẫn biết bản thân mình không xứng với anh, và em cũng luôn muốn một ngày sẽ trả được đại ơn này....Bây giờ chuyện thế này, hay là anh...anh buông em đi...để em....

Lời nói của Giai Kỳ chưa hết, Quân Tường đã giật tay mình khỏi tay nàng, phẫn uất đè nén điên cuồng gào sôi sục mà gàl trách bản thân.

_ ANH! ĐỀU LÀ TẠI ANH! TẠI ANH NGU XUẨN MỚI KHIẾN EM NÓI RA NHỮNG LỜI TỔN THƯƠNG NHƯ VẬY! ĐỀU TẠI ANH....GIAI KỲ!

Rồi Quân Tường vung tay lên, liên tục tát vào mặt mình, khiến cho Giai Kỳ hoảng hốt vội vã lao tới giữ chặt tay anh, vừa khóc vừa van xin anh, đau thương như dứt từng khúc ruột.



_ Quân Tường! Em xin anh....đừng mà!

Quân Tường kéo giật tay nàng, ôm chặt nàng trong tay, nụ hôn chứa cơn tức giận ngấu nghiến lấy môi nàng, Giai Kỳ còn nếm ra được cả vị mặn của máu trên môi Quân Tường, vì những cái tát vừa rồi đã khiến anh chảy máu môi.

_ Đừng bao giờ nói ra những lời đau lòng như vậy nữa! Xin em Giai Kỳ...Anh xin em...đừng bao giờ nói như vậy, cũng đừng bao giờ suy nghĩ như vậy! Cho dù có chết...anh cũng phải bảo vệ em!

Giai Kỳ nức nở trong vòng ôm dữ dội của Quân Tường, nước mắt ướt đẫm khoé mi. Nàng cắn chặt răng, không để tiếng khóc của mình vang lên, sợ sẽ khiến Quân Tường đau lòng.

Đêm đau thương cứ thế trôi qua....

****

Buổi sáng hôm sau khi nàng tỉnh dậy, ánh nắng đã lên rất cao. Quân Tường sau khi dỗ nàng nín cũng rời đi, chuyện dang dở đó, cuối cùng cũng không làm!1

Vì hôm qua khóc nhiều, sau khi tỉnh giấc Giai Kỳ cảm thấy khát nước đến kho cháy cổ họng. Nàng uể oải xuống giường, tiến vào bếp lấy nước. Nhưng vừa mới uống được hai ngụm, tiếng chuông điện thoại đã réo liên hồi.

Giai Kỳ nhìn đồng hồ, đã quá 10h sáng! Hôm nay nàng lại không tới CHARM, chắc là Lyly gọi điện tới.

Nhấc điện thoại lên, tên của cô quản lý hiện rõ trên màn hình, Giai Kỳ vẫn cầm cốc nước, gạt nút nghe.

_ Lyly...em xin lỗi! Em ngủ quên mất! Hôm nay chắc em cũng...

Giai Kỳ nhẹ giọng nói, nhưng chưa hết câu đã bị giọng nói khẩn thiết của Lyly làm cho giật mình.

_ Giai Kỳ! Hiện giờ em đang ở đâu? Hà gia đã thông báo cho em chưa? Em đã đọc báo sáng nay chưa?

_ Có chuyện gì thế ạ?

Giai Kỳ hoảng hốt hỏi lại, lập tức nghe thấy tiếng thở dồn dập và thanh âm bức thiết của Lyly!

_ Công an kinh tế nhận được đơn tố cáo của các bên thiết kế, vật tư, xây dựng tố cáo Quân Tường lừa đảo công ty họ, khiến họ thua lỗ mấy chục tỷ đồng! Giờ Quân Tường đang bị tạm giữ để điều tra!

CHOANG!

Chiếc cốc trên tay nàng rơi xuống đất vỡ tan tành, thuỷ tinh và nước văng tung toé khắp nơi trên sàn nhà! Chiếc điện thoại trong bàn tay buông thõng của nàng khi nàng khuỵ xuống vẫn vọng ra những tiếng gọi khẩn thiết của Lyly.

_ Giai Kỳ....Giai Kỳ....Em có sao không? Giai Kỳ...Giai Kỳ....?

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook