Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái

Chương 88: Trên bờ biển xanh sâu thẳm

Thư Thư Kỳ

25/04/2022

Đến mãi về sau này, Giai Kỳ mới nơi biển xanh cát trắng đẹp mắt đến mức phải cảm thán này cũng là một trong những bất động sản mà Lôi Triệt sở hữu.

Lúc vị đại gia này đánh xe vào hầm để xe tự động trong căn biệt thự hắn…à không…là biệt thự của “người bạn nào đó” nằm cuối con dốc, bên hàng cây xanh rì rậm rạp, hướng mặt ra phía biển xanh êm đềm…Giai Kỳ cũng không khỏi choáng ngợp trước lối kiến trúc tân cổ điển xa hoa tráng lệ nơi đây. Những khối đá được chạm trổ theo lối kiến trúc xa hoa lộng lẫy thường thấy của quý tộc Anh cùng cả một thảm cỏ xanh tươi với hàng gạch xếp thành lối đi dẫn dến một chiếc xích đu, bên cạnh là một vườn hồng khiến Giai Kỳ cảm thấy mình như đi lạc vào trong một trang viên cổ tích…

Lúc đó vị đại gia này nói gì nhỉ…

_ Nơi đây thuộc sở hữu của một người bạn trong giới kinh doanh của anh…Hiện giờ đang cho thiết kế lại lần cuối trước khi sử dụng. Nơi này bây giờ chỉ có chúng ta thôi, em cứ tự do vui chơi đi…!

_ Thật ạ! Người ấy tốt thật ấy! Khi nào anh gặp cho em gửi lời cám ơn nhé!

Lôi Triệt nhìn ánh mắt hào hứng như trẻ con lần đầu được dẫn đến công viên vui chơi của cô, nụ cười nửa miệng cao ngạo ẩn hiện trên khóe môi mỏng bạc tình ấy, lúc ấy có quỷ mới biết trong đầu hắn nghĩ gì…Chỉ thấy ánh mắt nhìn cô quá mức chiều chuộng của hắn, lúc ấy mà Giai Kỳ biết được người mà cô đang cảm kích trong lòng chính là vị đại gia đang sừng sững trước mặt đây thì không biết cô sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?

Đúng là bé con quá mức ngây thơ rồi!

Giai Kỳ đứng đợi Lôi Triệt đóng cửa gara ô tô, sau đó hắn ngắm cô từ đầu đến chân, rồi nhẹ giọng nói.

_ Em không thể mặc bộ váy dạ hội này ra biển được, theo anh.

Lôi Triệt chìa tay ra cho Giai Kỳ và cô nắm lấy bàn tay hắn. Lôi Triệt dẫn cô lên cầu thang cẩm thạch. Cánh cửa gỗ sồi xa hoa lộng lẫy, trạm trổ cầu kí đến mức Giai Kỳ tự hỏi không biết mất bao lâu để làm xong?

_ Em nói “Mở cửa” đi!

_ Dạ?

Giai Kỳ ngơ ngẩn hỏi lại, Lôi Triệt nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Giai Kỳ, nhẹ giong giải thích.

_ Cánh cửa này dùng mật mã giọng nói. Anh cài là giọng nói của em, nên chỉ có em mới mở được cửa.

Gương mặt của Giai Kỳ sau khi nghe lời giải thích của Lôi Triệt lại càng trở nên mơ hồ, đầu lông mày xinh đẹp của cô khẽ cau lại thắc mắc…

_ Đây là biệt thự của bạn anh mà…sao lại để mật khẩu là giọng nói của em được?

Hỏng bét!

Câu hỏi của Giai Kỳ khiến cho Lôi Triệt cứng họng…trước đôi mắt trong vắt hồ nghi của cô, phản xạ của một cái đầu cáo già lọc lõi lập tức được phát huy.

_ À…không phải hôm nay anh mượn biệt thự này sao? Làm sao dùng mật khẩu là giọng nói của anh bạn kia được. Nên anh nói cậu ta tạm thời thay bằng giọng nói của em.

Cái cớ mang ra lừa con nít, không ngờ Giai Kỳ nghe xong lại tin…Cô phì cười chê hắn sến sẩm, rồi hít vào một hơi…

Lần đầu tiên trong cuộc đời cô được thử cảm giác làm…Đại gia!

_ Mở ra!

Giai Kỳ run run giọng lên tiếng, sự hồi hộp của Giai Kỳ làm Lôi Triệt bật cười…

Giọng nói AI được phát lên.

_ Mã giọng nói được chấp nhận! Xin chào mừng Giai tiểu thư!

_ Nó biết cả tên em luôn!

Giai Kỳ há hốc miệng thì thầm với Lôi Triệt, vẻ mặt hào hứng xen lẫn hoảng hốt của cô khiến hắn vừa thương vừa buồn cười. Nhướn mày lên, hắn thì thầm vào tai cô.

_ Cô ấy tên là AA, cô ấy còn làm được nhiều chuyện hay lắm, ví dụ như chơi nhạc, kể chuyện cười, xem thời tiết, kiểm tra đồ điện trong nhà, chỉ đường trong biệt thự…Em thử xem!

_ Thật ạ?

Giai Kỳ ngạc nhiên nói, cô liếm khẽ môi mình, cẩn thận lên tiếng.

_ AA! Cô có thể cho tôi biết phòng thay quần áo ở đâu được không?

_ Giai tiểu thư! Phòng thay quần áo nằm trên tầng ba, phía bên tay phải cầu thang, phòng có thể nhìn ra biển, hiện tại đã được chuẩn bị đầy đủ quần áo cho các dịp như dạ hội, dạo phố, làm việc, đi biển…Mời cô tham quan!

_ Đỉnh thật ấy!

Giai Kỳ hoảng hốt nói với Lôi Triệt…Hắn gật đầu, rồi nhẹ giọng nói với Giai Kỳ…

_ Đồ của em anh để ngay dưới tầng một, ngay trên ghế trong phòng khách. Anh sẽ ở ngoài này chờ em, thay đồ xong anh đưa em ra biển!

Giai Kỳ nuốt nước bọt nhìn vào căn phòng rộng lớn….chầm chậm tiến vào…

Bên trong là cả một không gian choáng ngợp…

Không gian mở rộng lớn và xa hoa đến mức Giai Kỳ ngỡ ngàng….không phải! Mà là hoảng hốt mới đúng…!

Trên tường treo kín tranh cổ, đủ các loại đèn đủ kiểu dáng, căn phòng lát đá cẩm thạch, rộng tới mức Giai Kỳ nghĩ rằng muốn đi hết căn biệt thự này phải mất đến hàng tiếng đồng hồ mất!



Trang phục của cô được Lôi Triệt đặt sẵn trên bộ sô pha nạm vàng…Một chiếc đầm maxi màu đỏ rực rỡ như màu của những bông hồng, và một chiếc sandal bằng cói và dây thừng được làm thủ công. Giai Kỳ sợ rằng mình sẽ đi lạc trong đây mất, nên cô quyết định ghìm tính hiếu kì của mình lại để tìm phòng vệ sinh thay đồ…

Vậy mà cô phải đi qua cả một chiếc đàn piano, cả một bàn bida…và nhìn thấy cả một bể bơi sạch bóng phản sáng lấp lánh…

Căn biệt thự này đã nằm sát biển rồi….tại sao còn xây cả bể bơi…

Đúng là suy nghĩ của những người nhiều tiền thật khó hiểu mà!

*****

Lôi Triệt đứng bên ngoài chờ một lúc, sau lưng phát ra tiếng giọng nói AA.

_ Tạm biệt Giai tiểu thư! Tôi sẽ chăm sóc căn nhà khi tiểu thư đi vắng!

_ Ơ…cảm ơn!

Giai Kỳ lè lưỡi ngay sau câu nói của mình, cảm thấy thật là ngớ ngẩn biết bao…

Ánh mắt của Lôi Triệt ngỡ ngàng đến tột độ khi nhìn thấy Giai Kỳ. Bộ Maxi màu đỏ rực rỡ mà Lam Nghi chọn giúp hắn phát huy tác dụng đến kinh ngạc.

Làn da trắng muốt của Giai Kỳ nổi bật trên nền vải đỏ mềm mại, gương mặt xinh đẹp kiều diễm và nụ cười tươi tắn, nhìn cô không khác gì một đóa hoa hồng rực rỡ…

Giai Kỳ bước xuống cầu thang, tới trước mặt Lôi Triệt xoay một vòng…

_ Em có đẹp không?

_ Em đẹp như một đóa hồng nhung!

Lôi Triệt nhấc tay cô lên, dịu dàng đặt lên m* bàn tay cô một nụ hôn…

****

Lúc chạy ra biển, Giai Kỳ háo hứng vừa chạy vừa hét váng lên, tiếng gió biển hòa cùng tiếng sóng làm thanh âm trong vắt của cô lúc được lúc mất…..Giai Kỳ chạy một mạch ra biển, vừa chạy vừa hét lên...

_ I AM THE KING OF THE WORLD!!!*

Lôi Triệt đút tay vào túi quần, chiếc áo khoác trong bộ lễ phục tuxedo của hắn bị gió biển thổi bay về phía sau, giống như áo choàng của những vị hiệp sĩ thời trung cổ. Lôi Triệt ung dung đút tay vào túi, thong thả bước đi sau Giai Kỳ, dưới ánh nắng chan hòa, gió thổi làm tung bay mái tóc đen đậm của hắn, ánh mắt sắc bén, sống mũi thẳng tắp và đương quai hàm cương nghị...Lúc này nhìn hắn như bức tượng thần Apollo, nam tính và mạnh mẽ...

Giai Kỳ quay lại nhìn hắn, chiếc váy maxi màu đỏ rực rỡ tung bay trong gió biển, mang lại một vẻ quyến rũ đến bức thở. Giai Kỳ vén những lọn tóc lòa xòa trên gương mặt ra sau tai, nụ cười thì bẽn lẽn và đôi mắt thì thích thú thế....

_ Em vẫn luôn muốn hét lên câu này ở đâu đó trước biển....!

Lôi Triệt ấm áp mỉm cười...Giai Kỳ không hề hay biết rằng trong đầu hắn lại nảy ra ý nghĩ sẽ đưa cô đi du ngoạn bờ biển Mahattan bằng du thuyền của hắn...

Khi đó cho cô đứng trên mũi thuyền mà dang tay ra hét câu này đến khản giọng thì thôi!

Bờ biển rộng và hiền hào, ánh nắng chiếu lên bóng hình Lôi Triệt và Giai Kỳ in trên nền cát mịn....Lôi Triệt nhìn cô hào hứng kéo chiếc váy lên, đột nhiên cô lại muốn đi chân trần trên cát mịn, nên cúi xuống tháo chiếc xăng đan đi biển ra...

Phịch...!

Đầu phải của Lôi Triệt quỳ xuống nền cát trước khi ánh mắt của Giai Kỳ kịp ngỡ ngàng. Giai Kỳ thất thần nhìn Lôi Triệt cứ thế quỳ một chân xuống trước mặt cô, gương mặt cao ngạo của hắn cúi xuống thấp và ngón tay hắn tìm đến nút buộc với chất liệu như dây thừng ấy....

_ Để em tự làm được mà...

_ Bám vào vai anh.

Thanh âm trầm ấm vang lên khi Lôi Triệt thấy người con gái ấy khẽ chao đảo...Bàn tay cô nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai rộng lớn mạnh mẽ của hắn, xúc động nhìn hắn cẩn thận quỳ xuống cúi đầu cởi giày cho cô...

Đôi giày được tháo ra khỏi chân, Lôi Triệt xách giày cao gót của cô đứng lên, giật mình nhìn Giai Kỳ cúi người phủi phủi những hạt cát dính trên đầu gối của hắn...

Ánh mắt dịu dàng chan chứa yêu thương của cô ngước lên, nhìn vào gương mặt cao ngạo tuấn kiệt ấy....

_ Cám ơn anh....!

*****

Suốt cả buổi sáng, Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ hào hứng kéo váy chạy dọc bãi biển...Có vẻ cô rất thích trò đứng tít sát bờ biển nhìn sóng kéo ra xa...rồi từ từ khi từng đợt liên tiếp vỗ vào bờ thì cuống quýt chạy khi con sóng đuổi theo mình...

Chơi chán thì lại đứng im trên mặt cát ẩm, cảm nhận cát mềm ôm ấp dưới lòng bàn chân, từng con sóng liên tiếp xô vào rồi cuốn ra xa....thư thái dễ chịu...

_ Sao anh không chơi đi? Biển đẹp lắm mà!

Giai Kỳ hỏi Lôi Triệt với gương mặt ửng hồng lên vì nắng, mái tóc ướt rượt vì nước biển và nụ cười rạng rỡ trên môi...

_ Em cứ chơi đi.

Lôi Triệt âm trầm trả lời...Một người đàn ông 39 tuổi có lẻ như hắn mà giờ chạy tung tăng trên bờ cát...có vẻ không hợp!

Với lại...so với ngắm biển hắn thích ngắm nhìn Giai Kỳ hơn...



Chiều xuống, thời gian còn lại, Giai Kỳ và hắn siết tay nhau tản bộ trên bờ biển....Bàn tay nhỏ nhắn của Giai Kỳ đan vào trong lòng tay ấm áp của hắn, sóng bước bên nhau, bóng hình to lớn của hắn phủ xuống bao trùm lấy thân hình nhỏ bé của cô, Lôi Triệt âu yếm nhìn Giai Kỳ, ánh nắng đã nhật màu trải trên gương mặt đã nhạt đi lớp trang điểm cầu kì, đường nét thơ trẻ khiến Lôi Triệt cảm thấy cô thật gần gũi...

Giai Kỳ lắng nghe tiếng sóng biển vỗ rì rào trên bờ cát, thanh âm ấp áp của hắn đột nhiên vang lên hòa cùng tiếng biển...

_ Nói cho anh nghe đi....em yêu anh từ bao giờ?

Câu hỏi của Lôi Triệt làm Giai Kỳ bối rối, ánh mắt mong chờ của hắn nhìn vào nụ cười có chút ngại ngần của cô, Giai Kỳ chỉ im lặng nhìn hắn rồi khẽ khàng lắc lắc đầu...

_ Không trả lời anh sao...Bé con này cũng kín miệng gớm nhỉ?

Giai Kỳ cười hì hì, đôi mắt cô nheo lại hình vòng cung xinh đẹp...

Đầu lông mày thẳng tắp như lưỡi kiếm của Lôi Triệt nhếch lên khi hắn nghiêng đầu hỏi cô...

_ Nhưng chắc là trước khi em lựa chọn rời khỏi anh, thì em đã yêu anh rồi đúng không?

_ Ai nói em yêu anh chứ?

Giai Kỳ bĩu môi, bàn tay cô rụt khỏi bàn tay hắn, xăm xăm tiến về phía trước, nhưng chưa kịp đi được bao xa thì bàn tay nhỏ bé ấy đã bị hắn giữ chặt lại...

Lôi Triệt kéo giật Giai Kỳ về phía sau, ôm trọn lấy thân hình mềm mại của cô vào trong lòng, hắn nhìn sâu vào đôi mắt của cô, nhẹ giọng thì thầm như hơi thở...

Sóng vẫn liên tiếp vỗ vào bờ cát....

Tiếng gió rì rào mênh mông...

Còn đôi mắt của anh thì quá mức sâu thẳm...

Bàn tay Giai Kỳ níu lấy ve áo hắn, những ngón tay nhỏ nhắn khẽ siết nhẹ lấy, hàng mi dài rợp bóng rủ xuống gò má non mềm...Ánh mắt cô nhìn vào lồng ngực của Lôi Triệt, nơi có trái tim ấm nóng của hắn đang đập...

_ Anh hiểu mà...

Lôi Triệt vuốt mái tóc của cô, Giai Kỳ bối rối nhìn hắn dịu dàng mỉm cười...

Giọng nói chất chứa yêu thương ấy thủ thỉ bên tai cô...

_ Nỗi sợ của em...anh hiểu mà...

Trái tim của Giai Kỳ giật thót lên...Ánh mắt sắc bén âm trầm ấy, giống như một tia X có thể nhìn thấu được nội tâm trong cô...

_ Em sợ những người em yêu thương rồi sẽ rời bỏ em...Giống như cha em, mẹ em...và giống như Quân Tường...đúng không?

Đôi môi căng mọng của Giai Kỳ khẽ run rẩy...trước giọng nói ấm áp quá mức từng trải của hắn, trước sự thấu hiểu cô đến từng nỗi tổn thương sâu kín nhất...Giai Kỳ chẳng biết nên nói thế nào...

_ Đừng sợ...!

Lôi Triệt êm ả mỉm cười, nụ cười của hắn khiến cô giật mình bồi hồi...

Trong khoảng khắc, cô tự nhiên nhớ đến hình ảnh của cha cô, lần đầu tiên dẫn cô tới trường....khi ấy cô cũng sợ hãi tới mức nắm chặt lấy tay ông, và ông cũng an ủi cô bằng một nụ cười trìu mến như thế....

Bàn tay to lớn của hắn dịu dàng xoa nhẹ tấm lưng thon thả của cô, những vết chai sạn ram ráp của hắn.... Lôi Triệt đã không còn đeo găng tay mỗi lần ở riêng với Giai Kỳ nữa rồi...

_ Anh ở đây rồi! Cứ yêu đi, đừng sợ!

Câu “tỏ tình” bá đạo y hệt như tính cách của hắn...nhưng là một sự bá đạo chỉ dành riêng cho một mình cô!

Giai Kỳ cũng đã quen thuộc với tính cách của hắn, nụ cười dịu dàng trên môi cô nở ra đẹp như một đóa hồng...Phải rồi....tại sao cô lại lo sợ chứ....Tất cả đã chỉ là quá khứ rồi, nỗi đau, tiếc thương hay sự phản bội, cũng đã là quá khứ...

Lúc này đây, cô thuộc về người đàn ông trước mắt này, cả trái tim lẫn linh hồn, vậy hà cớ gì cô không dũng cảm yêu hết lòng mình chứ...

Vòng tay mềm mại của Giai Kỳ vươn lên choàng qua bả vai hắn, trước ánh mắt có chút ngỡ ngàng của Lôi Triệt, đôi môi mềm mại của cô hôn lên môi hắn...

Dưới ánh nắng vàng, biển xanh và cát trắng dịu êm...Hình ảnh cô và hắn trong vòng tay nhau cùng hôn sâu vùi đẹp như trong tranh....

Phải....!

Em yêu anh!

Triệt!

* Câu mà nhân vật Jack đã hét khi đứng trên mũi tàu Titanic

*****

Theo dõi tài khoản của Kỳ Kỳ trên Novel toon nha ❤️

Tiktok của Kỳ Kỳ: p.thaoo0813

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook