Chương 35: Ai là tình nhân của ai ?
Thư Thư Kỳ
04/06/2023
Thiên Ân bị cơn khát cháy cổ đánh thức, tỉnh dậy trên chiếc giường rộng lớn. Căn phòng yên tĩnh chỉ có một mình cô, cha nuôi từ tối hôm đó vẫn chưa hề về qua nhà lấy một lần.
Sau cơn chấn động buổi sáng, Thiên Ân trốn luôn vào trong phòng ngồi một mình, tự gặm nhấm nỗi bất an ngày một lớn. Quản gia Phương Dung vừa về biệt thự lập tức lên phòng cô hỏi thăm, cô liền nói dối rằng cô hơi mệt trong người, muốn ở một mình cho yên tĩnh, có thể sẽ ngủ một chút. Bà cũng không hỏi nhiều, chỉ cẩn thận dặn dò cô nếu trong người khó chịu thì lập tức gọi người rồi bước ra.
Chỉ có cô hầu gái A Mẫn là chứng kiến toàn bộ sự việc, nhưng cô ấy cũng không hề đem chuyện ở ngoài vườn hoa ra kể cho quản gia Phương Dung. Vì bữa trưa mang lên phòng Thiên Ân không hề động tới, bữa chiều A Mẫn liền cẩn thận nấu một bát canh cá cay nóng ấm mang lên cho cô, còn nói rằng hồi nhỏ mỗi lần có chuyện buồn, mẹ A Mẫn thường nấu canh cá cay cho cô ăn, ăn xong tâm trạng sẽ tốt lên, không còn buồn nữa.
Vốn dĩ việc bếp núc trong biệt thự sẽ có đầu bếp riêng biệt lo, nhưng từ lúc Thiên Ân ra nước ngoài, Tề Yến Thanh cũng không về nhà, nên thức ăn trong nhà đều là do một hầu nữ chuẩn bị. Tháng trước cô ấy đã xin nghỉ việc, giờ công việc bếp núc giao cho A Mẫn.
Canh cá cay của A Mẫn làm quả thật rất ngon. Thiên Ân cảm thấy còn ngon hơn cả những món ăn cầu kì mà những người đầu bếp kia làm, gia vị nêm rất vừa phải, Thiên Ân ăn một hơi hết bát canh, đúng là ăn xong tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng canh cá cay lại khiến cho cô khát nước, Thiên Ân bước xuống giường, đèn điện tự động bật sáng. Cô mở cánh cửa lớn, bước ra ngoài.
Đêm tĩnh lặng, cả biệt thự chìm sâu vào giấc ngủ. Thiên Ân rón rén bước xuống cầu thang, khi ngang qua hành lang dẫn vào phòng cũ của cô, bước chân cô dừng lại.
Thiên Ân nhìn cánh cửa quen thuộc, chần chừ một chút rồi khẽ bước tới. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nắm cửa, cô dùng sức mở thử, nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt. Thiên Ân buông bàn tay ra, lưu luyến nhìn căn phòng lần nữa, rồi lặng lẽ bước xuống bếp.
Lần trước khi cô tỉnh giấc vào giữa đêm xuống bếp uống nước, chính là vào đêm cô mười ba tuổi. Đêm đó cha nuôi từ nước ngoài đột ngột trở về, xuất hiện như ác quỷ hiện hình, dọa cho cô hoảng sợ phát sốt. Thiên Ân ẩn ẩn suy nghĩ, không biết bây giờ mà lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, thì sẽ thành như thế nào?
Một khe sáng hẹp trải xuống sàn nhà, Thiên Ân hốt hoảng đến dựng tóc gáy nhìn cánh cửa phòng bếp khép hờ, ánh sáng từ bên trong hắt ra. Cô sợ đến đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích nửa bước.
Chẳng lẽ....cha nuôi đã về?
Thiên Ân run rẩy không ngừng, bước chân lập tức lùi lại. Cô quay đầu định cắm cổ chạy, đột nhiên bên tai truyền đến một thanh âm du dương nho nhỏ, êm ái dễ nghe vô cùng.
Bước chân của cô vô thức dừng lại. Thiên Ân im lặng lắng tai nghe, âm thanh giống như nhạc cổ phong huyền ảo mê hoặc vang lên giống như được phát ra từ máy điện thoại. Cô cau mày suy nghĩ, nửa đêm ngồi mở điện thoại nghe nhạc....hình như không giống tính cách của cha nuôi lắm!
Hắn làm gì rảnh rỗi đến vậy!
Thiên Ân nén căng thẳng, tính tò mò lấn át tất cả, chầm chậm bước gần lại, ánh mắt len lén nhìn qua khe hẹp, bên trong căn bếp là A Mẫn đang ngồi trên ghế, chăm chú xem điện thoại.
Tâm trạng lo sợ của cô thả lỏng như bong bóng xì hơi. Thiên Ân đàng hoàng đẩy nhẹ cửa bước vào, nhìn thấy A Mẫn giật mình, đứng bật dậy hốt hoảng nhìn Thiên Ân.
_ Tiểu....tiểu thư?
A Mẫn ấp úng khẽ gọi, bàn tay giấu nhẹm chiếc điện thoại vẫn đang phát nhạc ra sau lưng, ngón tay điên cuồng ấn nút khóa màn hình.
Thiên Ân nhìn bộ dạng lo lắng của A Mẫn, mỉm cười thân thiện. Cô bước đến, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, thoải mái cười nói.
_ Không cần căng thẳng! Cô ngồi xuống đây đi!
A Mẫn nhìn Thiên Ân, nụ cười tươi tắn dịu dàng trên gương mặt nhu mì, cũng cẩn thận ngồi xuống.
_ Cô không ngủ được sao? Đêm muộn rồi còn thức ở dưới này?
Thiên Ân khẽ hỏi A Mẫn, liền nhận được nụ cười ngại ngùng của cô. A Mẫn đặt điện thoại lên bàn, bàn tay bối rối gãi đầu.
_ Tôi.....từ nhỏ đã mắc bệnh mất ngủ, thường thức rất muộn, hầu như sau 12 giờ đêm tôi mới ngủ được! Tiểu thư.....cô cũng mất ngủ sao?
Thiên Ân lắc đầu, gương mặt tinh nghịch giả giọng khàn khàn nói.
_ Canh cá cay cô làm cho tôi rất ngon, nhưng mà hơi cay....Tôi khát khô cổ không ngủ nổi!
_ Ôi trời!
A Mẫn bật đứng dậy, nhiệt tình nói với Thiên Ân.
_ Thế mà sao tiểu thư không nói sớm! Tôi đi rót nước cho tiểu thư!
Thiên Ân nhìn dáng điệu vui vẻ chạy đi rót nước của A Mẫn, bất giác nở nụ cười. Cô cũng không hiểu sao, mỗi lần nói chuyện với A Mẫn, tâm trạng vốn ảm đạm thần thương của mình đột nhiên trở lên tốt hơn nhiều. Nhìn dáng điệu vô tư của A Mẫn, trong lòng Thiên Ân không khỏi ngưỡng mộ, giá như cô cũng có thể bình yên vui vẻ như thế!
_ Tiểu thư uống nước đi!
A Mẫn đặt ly nước mát lạnh trước mặt Thiên Ân, rồi ngồi xuống ghế.
Thiên Ân nhấc ly nước mát trong tay kề lên môi. Dòng nước lạnh tràn vào khoang miệng trôi xuống cái khổ khô cháy, khiến cho cô thoải mái không ngừng được mà uống một hơi hết sạch.
Đặt chiếc cốc rỗng xuống bàn, Thiên Ân nghiêng đầu nhìn A Mẫn, lại nhớ đến âm thanh huyền diệu khi nãy, tò mò hỏi cô.
_ A...vừa nãy khi tôi vào cô đang nghe một bài hát rất hay, bài hát tên gì vậy?
A Mẫn nghe Thiên Ân tò mò hỏi, gương mặt lập tức trở nên vui vẻ tinh nghịch. A Mẫn mở màn hình điện thoại, đẩy đến trước mặt Thiên Ân, hào hứng nói.
_ Không phải là nghe, mà là xem đó tiểu thư! Tiểu thư nhìn này!
Âm thanh êm ái lại vang lên, Thiên Ân tò mò nhìn vào màn hình, thì ra A Mẫn đang xem một đoạn video cảnh một người con gái đang múa cổ phong.
Người con gái ấy, dáng người thanh mảnh quyến rũ như dải lụa, mái tóc được tạo hình như những tiên nữ cổ trang, mặc một bộ váy đỏ mềm mải, làn da trắng tuyết như ẩn như hiện, dung mạo được khéo léo che đậy sau một chiếc khăn che mặt mỏng manh, nhưng không khó nhận ra từng đường nét tuyệt mĩ sắc sảo, đôi mắt phượng quyến rũ như biết nói, từng động tác nhẹ nhàng như bay trong gió, thu hút mắt người lạc vào mê hồn.
Trong bộ váy đỏ rực rỡ, múa điệu múa quyến rũ hút hồn, mà dường như lại đong đầy u buồn xót xa...
Thiên Ân mở to đôi mắt, ngỡ ngàng nhìn theo từng động tác mềm mại như mây như nước, lòng không khỏi ngưỡng mộ, trên đời tại sao lại có người xinh đẹp đến như vậy.
_ Tiểu thư, cô không biết cô ấy đúng không? Cô ấy tên là Giai Kỳ, là vũ công nổi tiếng của công ty CHARM đó!
_ CHARM?
Thiên Ân ngẩn ra. Ngày trước khi còn ở London cô đã được nghe tới công ty CHARM, đây là nơi chuyên đào tạo và quản lý những nghệ sĩ có tài năng về âm nhạc, hầu như những người được công ty CHARM bảo trợ đều có tương lai vô cùng tươi sáng trong giới nghệ thuật. Kể cả ca hậu Uyển Yên vô cùng nổi tiếng cũng là người của công ty CHARM, khi còn là sinh viên, mục đích của cô chính là sau khi tốt nghiệp có thể thực tập tại CHARM.
Chỉ là....không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này!
Thiên Ân thoáng nghĩ đến lại buồn, cô đặt điện thoại xuống, mỉm cười nói với A Mẫn.
_ Chị ấy thật là đẹp!
A Mẫn nhìn Thiên Ân đột nhiên phảng phất nét buồn, tưởng rằng cô lỡ động đến lòng tự ái của cô, hiểu lầm rằng cho dù tiểu thư có tốt bụng đến đâu, thì cũng vẫn là con gái, trực tiếp trước mặt tiểu thư ngưỡng mộ một người khác, sợ đã làm cho Thiên Ân tổn thương, vội vàng xua tay nói.
_ Tiểu thư...cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Giai Kỳ cô ấy tuy rằng rất đẹp, nhưng nét đẹp lại sắc sảo quyến rũ, tôi thích vẻ đẹp trong sáng tinh khiết tràn đầy sức sống của tiểu thư hơn!
Thiên Ân bật cười trước lời nói quá mức chân thành của A Mẫn, lắc đầu giải thích.
_ Không phải! Tôi không có nghĩ như thế đâu!
_ Tiểu thư.....tiểu thư cười thật đẹp! Sau này tiểu thư cười nhiều hơn một chút nhé!
A Mẫn ngây ngất ngắm Thiên Ân, nụ cười tươi tắn khiến khuôn mặt của cô bừng sáng lu mờ tất cả, thầm ngưỡng mộ nói với cô.
Thiên Ân không trả lời, đôi mắt vẫn u buồn, nhẹ nhàng gật đầu.
A Mẫn nhìn Thiên Ân, đột nhiên cô kéo ghế lại gần cô, thì thầm như bàn chuyện tuyệt mật.
_ Mà tiểu thư....tiểu thư có biết không? Thật ra nhìn Giai Kỳ xinh đẹp mạnh mẽ như vậy, nhưng cô ấy vừa mới trải qua một trận thập tử nhất sinh đấy!
_ Thập tử nhất sinh?
Thiên Ân nghe A Mẫn thì thầm, đôi mắt cô ngạc nhiên mở to hết cỡ. Cô nhìn vào hình ảnh Giai Kỳ tuyệt mĩ trước mắt....cô ấy sao lại trải qua chuyện thập tử nhất sinh?
_ Tiểu thư, nghe đồn Giai Kỳ bị ép làm tình nhân của một người rất là đáng sợ, ông ta là tổng giám đốc của tập đoàn Lôi Thị lừng lẫy, Lôi Triệt!
Lôi....Triệt?
Lôi Triệt?
Thiên Ân mơ hồ mờ mịt....hình như cái tên này....cô đã nghe ở đâu rồi thì phải.
" Cắt lưỡi! ".
Thanh âm trầm thấp mang theo tàn nhẫn lạnh lùng dội thẳng vào đầu cô, còn có dáng điệu cao ngạo tuyệt mỹ, đôi mắt sắc bén như chim ưng cùng gương mặt anh tuấn phong lưu hiện lên trong trí nhớ cô. Thiên Ân rùng mình lạnh toát.....Cô nhớ ra rồi! Cô nhớ ra rồi! Hắn chính là Lôi Triệt!
Người hôm đó lại phòng trà Fluer đã lạnh lùng ra lệnh cắt lưỡi giáo sư Richard! Dáng vẻ ung dung khát máu đó thân thiện ngồi cạnh cha nuôi, không khó để nhận ra hắn với cha nuôi của cô vô cùng thân thiết!
Không ngờ.....hắn cũng là kẻ giống như cha nuôi của cô, đều có sở thích cưỡng ép phụ nữ, là kẻ bên ngoài thì cao ngạo đẹp đẽ, bên trong thì biến thái đáng sợ!
Thiên Ân nhìn Giai Kỳ múa như đem toàn bộ sinh lực đặt vào bên trong, đột nhiên cảm thấy dung mạo diễm lệ kia có chút chua xót.
_ Phải đó tiểu thư! Nghe nói Lôi Triệt còn nhẫn tâm hại cả nhà hôn phu của cô ấy tan nhà nát cửa, bản thân cô ấy thì trở thành tình nhân của hắn, cô ấy không chịu đựng nổi, phải uống thủy ngân tự tử!
_ Uống thủy ngân tự tử?
Trước hé lộ của A Mẫn, Thiên Ân hoảng hốt suýt hét lên, giọng nói cô run bắn sợ hãi, nhìn vào gương mặt diễm lệ của Giai Kỳ, thật sự không dám tin,
_ Vâng! Nghe nói cô ấy trốn sang Hồng Kông nhưng vẫn không thoát được truy bắt của Lôi Triệt. Trong khoảng khắc cô ấy liều mạng uống thuỷ ngân tự tử! May mà số cô ấy chưa tận, tai qua nạn khỏi! Nhưng mà lại không thoát được Lôi Triệt!
Thiên Ân hoảng hốt nhìn A Mẫn, nếu xét đúng như tính cách của cha nuôi, thì bạn thân của hắn chắc chắn cũng sẽ là kẻ lãnh khốc tuyệt tình, chuyện đó....hoàn toàn có thể xảy ra.
_ Giờ ai cũng biết cô ấy là người của Lôi Triệt! Nếu như những người phụ nữ khác, chắc chắn sẽ vô cùng tự hào vênh mặt, vì nếu như có hậu thuẫn là Lôi Triệt, thì chẳng khác gì một bước lên mây, nhưng Giai Kỳ thì đúng là bị ép buộc. Cô ấy sống rất khép kín, thậm chí còn không bao giờ nhắc đến hai từ Lôi Triệt, giống như rất sợ hãi!
Thiên Ân u ám gật nhẹ đầu, cô có thể hiểu được tâm trạng của Giai Kỳ. Khi con người ta bị dồn vào bức đường tuyệt vọng, trong đầu sẽ rất dễ dàng nghĩ đến cái chết!
Giai Kỳ phải tìm tới cách tự tử đau đớn như vậy, cũng đủ nói lên cô đã phải trải qua nhiều chuyện kinh khủng đến thế nào!
Câu chuyện của Giai Kỳ tác động rất mạnh đến Thiên Ân. Cô buồn bã nhìn Giai Kỳ xoay tròn trên nền nhạc rồi làm một động tác ngã xuống sàn nhà đẹp mắt, giống như một đóa hồng nhung được tung lên sân khấu rồi rơi rụng u sầu. Đẹp mắt mà đau lòng không sao kể siết.
_ Tiểu thư....Lôi Triệt và ông chủ là bạn thân đấy, tiểu thư có biết không?
Thiên Ân gật đầu thừa nhận, cô không những biết, mà còn được tận mắt chứng kiến tình bạn khăng khít của họ nữa!
_ Đúng là mây tầng nào gặp gió tầng đấy. Tình nhân của Lôi Triệt là vũ công Giai Kỳ, tình nhân của ông chủ là ca hậu Uyển Yên!
_ Hả?
Thiên Ân chết sững như sét đánh ngang tai, đôi mắt mở lớn bàng hoàng nhìn A Mẫn đương sự không biết gì ở bên cạnh.
_ Tình nhân của cha nuôi tôi....là ca hậu Uyển Yên?
_ Vâng, chính là ca hậu Uyển.....Yên....
A Mẫn gật đầu thản nhiên trả lời, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thất thần của Thiên Ân. Cô lập tức chột dạ, lời nói vừa tuôn ra lập tức ấp úng, cười gượng gạo khoả lấp.
_ Tiểu thư....hay là cô coi như tôi chưa nói gì đi!
_ Không!
Thiên Ân lắc đầu, bàn tay lập tức nắm lấy cổ tay A Mẫn đang đứng dậy như muốn rời đi, đôi mắt cô nhìn xuống sàn nhà, thanh âm khô khốc vang lên.
_ Nói cho tôi biết đi....quan hệ của hai người bọn họ!
A Mẫn nhìn gương mặt đột nhiên biến đổi của Thiên Ân, dè dặt không muốn lên tiếng. Nhưng ánh mắt tha thiết của tiểu thư nhìn xoáy vào mình, cộng thêm cổ tay bị cô giữ chặt, cực chẳng đã đành cẩn thận nói ra.
_ Thật ra chuyện này ba năm trước mọi người cũng đã có tin đồi, rằng kim chủ của Uyển Yên chính là ông chủ. Ba năm này Uyển Yên đúng là lên như diều gặp gió, gặt hái biết bao nhiêu thành công, trở thành ca hậu đình đám bậc nhất. Thậm chí trước truyền thông, cô ấy cũng không ngần ngại xa gần về mối quan hệ của mình với ông chủ, hình như sinh nhật vừa rồi của cô ấy còn được tặng một chiếc xe hạng sang, người bán xe lộ ra thông tin séc chuyển đến kí tên ông chủ, vậy nên mọi người đều ngầm hiểu rằng cô ấy đúng là tình nhân của ông chủ!
A Mẫn càng nói, sắc mặt Thiên Ân càng trắng bệch, đôi mắt cô thất thần nhìn xuống dưới sàn nhà, bàn tay nắm lấy cổ tay của A Mẫn cũng nhẹ nhàng buông thõng xuống.
Hóa ra, từ trước đến nay, cha nuôi cô và Uyển Yên chính là tình nhân của nhau!
Uyển Yên xinh đẹp rực rỡ, nhận được sự sủng hạnh yêu chiều của cha nuôi....Tất cả ngọt ngào dịu dàng đều dành cho cô ấy, còn đối với cô, chỉ là hành hạ đến tàn nhẫn, tất cả chỉ là trả thù một mối thù mà đến tận bây giờ chính cô còn không biết tường tận!
Thiên Ân cảm thấy lồng ngực căng đến tức thở, thật là nực cười...việc cha nuôi sủng ai, yêu ai, có tình nhân bên ngoài là ai, căn bản đều không liên quan gì đến cô, hơn nữa hiện giờ không phải cô đang hận ông ta đến tận xương tủy, tại sao khi nghe thấy tin này, trái tim cô lại đau đến tê dại như vậy? Lồng ngực không ngừng quặn thắt, còn nếm được cả vị chua xót?
Hóa ra bị gông cùm kìm kẹp, chịu cảnh sống trong địa ngục, nếm trải tàn nhẫn, chỉ có mình cô!
Cảm giác lạ lùng trong cô nhen lên khiến cho Thiên Ân tức thở, trong đầu cô đột nhiên hiện lên điệu múa rực rỡ và bi thương của Giai Kỳ, gương mặt xinh đẹp sắc sảo như nuốt toàn bộ đau đớn vào trong.
Đầu óc Thiên Ân chợt lóe lên một suy nghĩ...
Cô vội vã đứng lên, bất giác trở nên lặng lẽ đến kỳ lạ, thanh âm buồn bã vang lên
_ Muộn rồi, tôi buồn ngủ rồi. A Mẫn cũng nghỉ sớm đi!
Nói dứt câu, Thiên Ân quay đầu bước đi gấp gáp. giống như đang chạy trốn điều gì....
A Mẫn áy náy nhìn theo bóng dáng mong manh liêu xiêu của Thiên Ân bước ra khỏi căn bếp, tiếng nhạc êm dịu cũng tắt lịm, buồn bã ngồi xuống ghế.
*****
Tề Yến Thanh ngồi trong phòng làm việc tại tầng cao nhất của Tề Thị, im lặng đọc giấy tờ. Chồng tài liệu bên cạnh tay hắn cao như núi, đầu lông mày đẹp đẽ khẽ nhíu lại, ngòi búi hắn lướt trên mặt giấy tạo thành một nét ký rồng bay phượng múa đẹp mắt.
Có tiếng gõ cửa cung kính vang lên, Tề Yến Thanh không rời mắt khỏi chồng tài liệu, thanh âm trầm thấp ưu nhã vang lên.
_ Vào đi!
Cánh cửa lớn được mở ra, Kính Hàm bước vào, thuận tay đóng cánh cửa lại. Anh bước đến gần phía Tề Yến Thanh, nhẹ giọng cung kính.
_ Thưa Tề tổng, Dung quản gia ở biệt thự vừa gọi điện thông báo, tiểu thư đột nhiên bị cảm lạnh rất nặng, bữa tiệc sinh nhật tối nay đành phải hoãn lại!
Ngòi bút của Tề Yến Thanh đang lướt trên giấy lập tức dừng khựng lại. Ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên như thú dữ, hiện lên phức tạp âm hiểm. Đầu ngón tay hắn đóng chặt nắp bút mực lại, lập tức đứng dậy nhấc áo vest choàng sau vai ghế lên khoác nhanh vào người, sải bước ra ngoài.
_ Kính Hàm! Về biệt thự!
Sau cơn chấn động buổi sáng, Thiên Ân trốn luôn vào trong phòng ngồi một mình, tự gặm nhấm nỗi bất an ngày một lớn. Quản gia Phương Dung vừa về biệt thự lập tức lên phòng cô hỏi thăm, cô liền nói dối rằng cô hơi mệt trong người, muốn ở một mình cho yên tĩnh, có thể sẽ ngủ một chút. Bà cũng không hỏi nhiều, chỉ cẩn thận dặn dò cô nếu trong người khó chịu thì lập tức gọi người rồi bước ra.
Chỉ có cô hầu gái A Mẫn là chứng kiến toàn bộ sự việc, nhưng cô ấy cũng không hề đem chuyện ở ngoài vườn hoa ra kể cho quản gia Phương Dung. Vì bữa trưa mang lên phòng Thiên Ân không hề động tới, bữa chiều A Mẫn liền cẩn thận nấu một bát canh cá cay nóng ấm mang lên cho cô, còn nói rằng hồi nhỏ mỗi lần có chuyện buồn, mẹ A Mẫn thường nấu canh cá cay cho cô ăn, ăn xong tâm trạng sẽ tốt lên, không còn buồn nữa.
Vốn dĩ việc bếp núc trong biệt thự sẽ có đầu bếp riêng biệt lo, nhưng từ lúc Thiên Ân ra nước ngoài, Tề Yến Thanh cũng không về nhà, nên thức ăn trong nhà đều là do một hầu nữ chuẩn bị. Tháng trước cô ấy đã xin nghỉ việc, giờ công việc bếp núc giao cho A Mẫn.
Canh cá cay của A Mẫn làm quả thật rất ngon. Thiên Ân cảm thấy còn ngon hơn cả những món ăn cầu kì mà những người đầu bếp kia làm, gia vị nêm rất vừa phải, Thiên Ân ăn một hơi hết bát canh, đúng là ăn xong tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng canh cá cay lại khiến cho cô khát nước, Thiên Ân bước xuống giường, đèn điện tự động bật sáng. Cô mở cánh cửa lớn, bước ra ngoài.
Đêm tĩnh lặng, cả biệt thự chìm sâu vào giấc ngủ. Thiên Ân rón rén bước xuống cầu thang, khi ngang qua hành lang dẫn vào phòng cũ của cô, bước chân cô dừng lại.
Thiên Ân nhìn cánh cửa quen thuộc, chần chừ một chút rồi khẽ bước tới. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nắm cửa, cô dùng sức mở thử, nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt. Thiên Ân buông bàn tay ra, lưu luyến nhìn căn phòng lần nữa, rồi lặng lẽ bước xuống bếp.
Lần trước khi cô tỉnh giấc vào giữa đêm xuống bếp uống nước, chính là vào đêm cô mười ba tuổi. Đêm đó cha nuôi từ nước ngoài đột ngột trở về, xuất hiện như ác quỷ hiện hình, dọa cho cô hoảng sợ phát sốt. Thiên Ân ẩn ẩn suy nghĩ, không biết bây giờ mà lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, thì sẽ thành như thế nào?
Một khe sáng hẹp trải xuống sàn nhà, Thiên Ân hốt hoảng đến dựng tóc gáy nhìn cánh cửa phòng bếp khép hờ, ánh sáng từ bên trong hắt ra. Cô sợ đến đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích nửa bước.
Chẳng lẽ....cha nuôi đã về?
Thiên Ân run rẩy không ngừng, bước chân lập tức lùi lại. Cô quay đầu định cắm cổ chạy, đột nhiên bên tai truyền đến một thanh âm du dương nho nhỏ, êm ái dễ nghe vô cùng.
Bước chân của cô vô thức dừng lại. Thiên Ân im lặng lắng tai nghe, âm thanh giống như nhạc cổ phong huyền ảo mê hoặc vang lên giống như được phát ra từ máy điện thoại. Cô cau mày suy nghĩ, nửa đêm ngồi mở điện thoại nghe nhạc....hình như không giống tính cách của cha nuôi lắm!
Hắn làm gì rảnh rỗi đến vậy!
Thiên Ân nén căng thẳng, tính tò mò lấn át tất cả, chầm chậm bước gần lại, ánh mắt len lén nhìn qua khe hẹp, bên trong căn bếp là A Mẫn đang ngồi trên ghế, chăm chú xem điện thoại.
Tâm trạng lo sợ của cô thả lỏng như bong bóng xì hơi. Thiên Ân đàng hoàng đẩy nhẹ cửa bước vào, nhìn thấy A Mẫn giật mình, đứng bật dậy hốt hoảng nhìn Thiên Ân.
_ Tiểu....tiểu thư?
A Mẫn ấp úng khẽ gọi, bàn tay giấu nhẹm chiếc điện thoại vẫn đang phát nhạc ra sau lưng, ngón tay điên cuồng ấn nút khóa màn hình.
Thiên Ân nhìn bộ dạng lo lắng của A Mẫn, mỉm cười thân thiện. Cô bước đến, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, thoải mái cười nói.
_ Không cần căng thẳng! Cô ngồi xuống đây đi!
A Mẫn nhìn Thiên Ân, nụ cười tươi tắn dịu dàng trên gương mặt nhu mì, cũng cẩn thận ngồi xuống.
_ Cô không ngủ được sao? Đêm muộn rồi còn thức ở dưới này?
Thiên Ân khẽ hỏi A Mẫn, liền nhận được nụ cười ngại ngùng của cô. A Mẫn đặt điện thoại lên bàn, bàn tay bối rối gãi đầu.
_ Tôi.....từ nhỏ đã mắc bệnh mất ngủ, thường thức rất muộn, hầu như sau 12 giờ đêm tôi mới ngủ được! Tiểu thư.....cô cũng mất ngủ sao?
Thiên Ân lắc đầu, gương mặt tinh nghịch giả giọng khàn khàn nói.
_ Canh cá cay cô làm cho tôi rất ngon, nhưng mà hơi cay....Tôi khát khô cổ không ngủ nổi!
_ Ôi trời!
A Mẫn bật đứng dậy, nhiệt tình nói với Thiên Ân.
_ Thế mà sao tiểu thư không nói sớm! Tôi đi rót nước cho tiểu thư!
Thiên Ân nhìn dáng điệu vui vẻ chạy đi rót nước của A Mẫn, bất giác nở nụ cười. Cô cũng không hiểu sao, mỗi lần nói chuyện với A Mẫn, tâm trạng vốn ảm đạm thần thương của mình đột nhiên trở lên tốt hơn nhiều. Nhìn dáng điệu vô tư của A Mẫn, trong lòng Thiên Ân không khỏi ngưỡng mộ, giá như cô cũng có thể bình yên vui vẻ như thế!
_ Tiểu thư uống nước đi!
A Mẫn đặt ly nước mát lạnh trước mặt Thiên Ân, rồi ngồi xuống ghế.
Thiên Ân nhấc ly nước mát trong tay kề lên môi. Dòng nước lạnh tràn vào khoang miệng trôi xuống cái khổ khô cháy, khiến cho cô thoải mái không ngừng được mà uống một hơi hết sạch.
Đặt chiếc cốc rỗng xuống bàn, Thiên Ân nghiêng đầu nhìn A Mẫn, lại nhớ đến âm thanh huyền diệu khi nãy, tò mò hỏi cô.
_ A...vừa nãy khi tôi vào cô đang nghe một bài hát rất hay, bài hát tên gì vậy?
A Mẫn nghe Thiên Ân tò mò hỏi, gương mặt lập tức trở nên vui vẻ tinh nghịch. A Mẫn mở màn hình điện thoại, đẩy đến trước mặt Thiên Ân, hào hứng nói.
_ Không phải là nghe, mà là xem đó tiểu thư! Tiểu thư nhìn này!
Âm thanh êm ái lại vang lên, Thiên Ân tò mò nhìn vào màn hình, thì ra A Mẫn đang xem một đoạn video cảnh một người con gái đang múa cổ phong.
Người con gái ấy, dáng người thanh mảnh quyến rũ như dải lụa, mái tóc được tạo hình như những tiên nữ cổ trang, mặc một bộ váy đỏ mềm mải, làn da trắng tuyết như ẩn như hiện, dung mạo được khéo léo che đậy sau một chiếc khăn che mặt mỏng manh, nhưng không khó nhận ra từng đường nét tuyệt mĩ sắc sảo, đôi mắt phượng quyến rũ như biết nói, từng động tác nhẹ nhàng như bay trong gió, thu hút mắt người lạc vào mê hồn.
Trong bộ váy đỏ rực rỡ, múa điệu múa quyến rũ hút hồn, mà dường như lại đong đầy u buồn xót xa...
Thiên Ân mở to đôi mắt, ngỡ ngàng nhìn theo từng động tác mềm mại như mây như nước, lòng không khỏi ngưỡng mộ, trên đời tại sao lại có người xinh đẹp đến như vậy.
_ Tiểu thư, cô không biết cô ấy đúng không? Cô ấy tên là Giai Kỳ, là vũ công nổi tiếng của công ty CHARM đó!
_ CHARM?
Thiên Ân ngẩn ra. Ngày trước khi còn ở London cô đã được nghe tới công ty CHARM, đây là nơi chuyên đào tạo và quản lý những nghệ sĩ có tài năng về âm nhạc, hầu như những người được công ty CHARM bảo trợ đều có tương lai vô cùng tươi sáng trong giới nghệ thuật. Kể cả ca hậu Uyển Yên vô cùng nổi tiếng cũng là người của công ty CHARM, khi còn là sinh viên, mục đích của cô chính là sau khi tốt nghiệp có thể thực tập tại CHARM.
Chỉ là....không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này!
Thiên Ân thoáng nghĩ đến lại buồn, cô đặt điện thoại xuống, mỉm cười nói với A Mẫn.
_ Chị ấy thật là đẹp!
A Mẫn nhìn Thiên Ân đột nhiên phảng phất nét buồn, tưởng rằng cô lỡ động đến lòng tự ái của cô, hiểu lầm rằng cho dù tiểu thư có tốt bụng đến đâu, thì cũng vẫn là con gái, trực tiếp trước mặt tiểu thư ngưỡng mộ một người khác, sợ đã làm cho Thiên Ân tổn thương, vội vàng xua tay nói.
_ Tiểu thư...cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Giai Kỳ cô ấy tuy rằng rất đẹp, nhưng nét đẹp lại sắc sảo quyến rũ, tôi thích vẻ đẹp trong sáng tinh khiết tràn đầy sức sống của tiểu thư hơn!
Thiên Ân bật cười trước lời nói quá mức chân thành của A Mẫn, lắc đầu giải thích.
_ Không phải! Tôi không có nghĩ như thế đâu!
_ Tiểu thư.....tiểu thư cười thật đẹp! Sau này tiểu thư cười nhiều hơn một chút nhé!
A Mẫn ngây ngất ngắm Thiên Ân, nụ cười tươi tắn khiến khuôn mặt của cô bừng sáng lu mờ tất cả, thầm ngưỡng mộ nói với cô.
Thiên Ân không trả lời, đôi mắt vẫn u buồn, nhẹ nhàng gật đầu.
A Mẫn nhìn Thiên Ân, đột nhiên cô kéo ghế lại gần cô, thì thầm như bàn chuyện tuyệt mật.
_ Mà tiểu thư....tiểu thư có biết không? Thật ra nhìn Giai Kỳ xinh đẹp mạnh mẽ như vậy, nhưng cô ấy vừa mới trải qua một trận thập tử nhất sinh đấy!
_ Thập tử nhất sinh?
Thiên Ân nghe A Mẫn thì thầm, đôi mắt cô ngạc nhiên mở to hết cỡ. Cô nhìn vào hình ảnh Giai Kỳ tuyệt mĩ trước mắt....cô ấy sao lại trải qua chuyện thập tử nhất sinh?
_ Tiểu thư, nghe đồn Giai Kỳ bị ép làm tình nhân của một người rất là đáng sợ, ông ta là tổng giám đốc của tập đoàn Lôi Thị lừng lẫy, Lôi Triệt!
Lôi....Triệt?
Lôi Triệt?
Thiên Ân mơ hồ mờ mịt....hình như cái tên này....cô đã nghe ở đâu rồi thì phải.
" Cắt lưỡi! ".
Thanh âm trầm thấp mang theo tàn nhẫn lạnh lùng dội thẳng vào đầu cô, còn có dáng điệu cao ngạo tuyệt mỹ, đôi mắt sắc bén như chim ưng cùng gương mặt anh tuấn phong lưu hiện lên trong trí nhớ cô. Thiên Ân rùng mình lạnh toát.....Cô nhớ ra rồi! Cô nhớ ra rồi! Hắn chính là Lôi Triệt!
Người hôm đó lại phòng trà Fluer đã lạnh lùng ra lệnh cắt lưỡi giáo sư Richard! Dáng vẻ ung dung khát máu đó thân thiện ngồi cạnh cha nuôi, không khó để nhận ra hắn với cha nuôi của cô vô cùng thân thiết!
Không ngờ.....hắn cũng là kẻ giống như cha nuôi của cô, đều có sở thích cưỡng ép phụ nữ, là kẻ bên ngoài thì cao ngạo đẹp đẽ, bên trong thì biến thái đáng sợ!
Thiên Ân nhìn Giai Kỳ múa như đem toàn bộ sinh lực đặt vào bên trong, đột nhiên cảm thấy dung mạo diễm lệ kia có chút chua xót.
_ Phải đó tiểu thư! Nghe nói Lôi Triệt còn nhẫn tâm hại cả nhà hôn phu của cô ấy tan nhà nát cửa, bản thân cô ấy thì trở thành tình nhân của hắn, cô ấy không chịu đựng nổi, phải uống thủy ngân tự tử!
_ Uống thủy ngân tự tử?
Trước hé lộ của A Mẫn, Thiên Ân hoảng hốt suýt hét lên, giọng nói cô run bắn sợ hãi, nhìn vào gương mặt diễm lệ của Giai Kỳ, thật sự không dám tin,
_ Vâng! Nghe nói cô ấy trốn sang Hồng Kông nhưng vẫn không thoát được truy bắt của Lôi Triệt. Trong khoảng khắc cô ấy liều mạng uống thuỷ ngân tự tử! May mà số cô ấy chưa tận, tai qua nạn khỏi! Nhưng mà lại không thoát được Lôi Triệt!
Thiên Ân hoảng hốt nhìn A Mẫn, nếu xét đúng như tính cách của cha nuôi, thì bạn thân của hắn chắc chắn cũng sẽ là kẻ lãnh khốc tuyệt tình, chuyện đó....hoàn toàn có thể xảy ra.
_ Giờ ai cũng biết cô ấy là người của Lôi Triệt! Nếu như những người phụ nữ khác, chắc chắn sẽ vô cùng tự hào vênh mặt, vì nếu như có hậu thuẫn là Lôi Triệt, thì chẳng khác gì một bước lên mây, nhưng Giai Kỳ thì đúng là bị ép buộc. Cô ấy sống rất khép kín, thậm chí còn không bao giờ nhắc đến hai từ Lôi Triệt, giống như rất sợ hãi!
Thiên Ân u ám gật nhẹ đầu, cô có thể hiểu được tâm trạng của Giai Kỳ. Khi con người ta bị dồn vào bức đường tuyệt vọng, trong đầu sẽ rất dễ dàng nghĩ đến cái chết!
Giai Kỳ phải tìm tới cách tự tử đau đớn như vậy, cũng đủ nói lên cô đã phải trải qua nhiều chuyện kinh khủng đến thế nào!
Câu chuyện của Giai Kỳ tác động rất mạnh đến Thiên Ân. Cô buồn bã nhìn Giai Kỳ xoay tròn trên nền nhạc rồi làm một động tác ngã xuống sàn nhà đẹp mắt, giống như một đóa hồng nhung được tung lên sân khấu rồi rơi rụng u sầu. Đẹp mắt mà đau lòng không sao kể siết.
_ Tiểu thư....Lôi Triệt và ông chủ là bạn thân đấy, tiểu thư có biết không?
Thiên Ân gật đầu thừa nhận, cô không những biết, mà còn được tận mắt chứng kiến tình bạn khăng khít của họ nữa!
_ Đúng là mây tầng nào gặp gió tầng đấy. Tình nhân của Lôi Triệt là vũ công Giai Kỳ, tình nhân của ông chủ là ca hậu Uyển Yên!
_ Hả?
Thiên Ân chết sững như sét đánh ngang tai, đôi mắt mở lớn bàng hoàng nhìn A Mẫn đương sự không biết gì ở bên cạnh.
_ Tình nhân của cha nuôi tôi....là ca hậu Uyển Yên?
_ Vâng, chính là ca hậu Uyển.....Yên....
A Mẫn gật đầu thản nhiên trả lời, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thất thần của Thiên Ân. Cô lập tức chột dạ, lời nói vừa tuôn ra lập tức ấp úng, cười gượng gạo khoả lấp.
_ Tiểu thư....hay là cô coi như tôi chưa nói gì đi!
_ Không!
Thiên Ân lắc đầu, bàn tay lập tức nắm lấy cổ tay A Mẫn đang đứng dậy như muốn rời đi, đôi mắt cô nhìn xuống sàn nhà, thanh âm khô khốc vang lên.
_ Nói cho tôi biết đi....quan hệ của hai người bọn họ!
A Mẫn nhìn gương mặt đột nhiên biến đổi của Thiên Ân, dè dặt không muốn lên tiếng. Nhưng ánh mắt tha thiết của tiểu thư nhìn xoáy vào mình, cộng thêm cổ tay bị cô giữ chặt, cực chẳng đã đành cẩn thận nói ra.
_ Thật ra chuyện này ba năm trước mọi người cũng đã có tin đồi, rằng kim chủ của Uyển Yên chính là ông chủ. Ba năm này Uyển Yên đúng là lên như diều gặp gió, gặt hái biết bao nhiêu thành công, trở thành ca hậu đình đám bậc nhất. Thậm chí trước truyền thông, cô ấy cũng không ngần ngại xa gần về mối quan hệ của mình với ông chủ, hình như sinh nhật vừa rồi của cô ấy còn được tặng một chiếc xe hạng sang, người bán xe lộ ra thông tin séc chuyển đến kí tên ông chủ, vậy nên mọi người đều ngầm hiểu rằng cô ấy đúng là tình nhân của ông chủ!
A Mẫn càng nói, sắc mặt Thiên Ân càng trắng bệch, đôi mắt cô thất thần nhìn xuống dưới sàn nhà, bàn tay nắm lấy cổ tay của A Mẫn cũng nhẹ nhàng buông thõng xuống.
Hóa ra, từ trước đến nay, cha nuôi cô và Uyển Yên chính là tình nhân của nhau!
Uyển Yên xinh đẹp rực rỡ, nhận được sự sủng hạnh yêu chiều của cha nuôi....Tất cả ngọt ngào dịu dàng đều dành cho cô ấy, còn đối với cô, chỉ là hành hạ đến tàn nhẫn, tất cả chỉ là trả thù một mối thù mà đến tận bây giờ chính cô còn không biết tường tận!
Thiên Ân cảm thấy lồng ngực căng đến tức thở, thật là nực cười...việc cha nuôi sủng ai, yêu ai, có tình nhân bên ngoài là ai, căn bản đều không liên quan gì đến cô, hơn nữa hiện giờ không phải cô đang hận ông ta đến tận xương tủy, tại sao khi nghe thấy tin này, trái tim cô lại đau đến tê dại như vậy? Lồng ngực không ngừng quặn thắt, còn nếm được cả vị chua xót?
Hóa ra bị gông cùm kìm kẹp, chịu cảnh sống trong địa ngục, nếm trải tàn nhẫn, chỉ có mình cô!
Cảm giác lạ lùng trong cô nhen lên khiến cho Thiên Ân tức thở, trong đầu cô đột nhiên hiện lên điệu múa rực rỡ và bi thương của Giai Kỳ, gương mặt xinh đẹp sắc sảo như nuốt toàn bộ đau đớn vào trong.
Đầu óc Thiên Ân chợt lóe lên một suy nghĩ...
Cô vội vã đứng lên, bất giác trở nên lặng lẽ đến kỳ lạ, thanh âm buồn bã vang lên
_ Muộn rồi, tôi buồn ngủ rồi. A Mẫn cũng nghỉ sớm đi!
Nói dứt câu, Thiên Ân quay đầu bước đi gấp gáp. giống như đang chạy trốn điều gì....
A Mẫn áy náy nhìn theo bóng dáng mong manh liêu xiêu của Thiên Ân bước ra khỏi căn bếp, tiếng nhạc êm dịu cũng tắt lịm, buồn bã ngồi xuống ghế.
*****
Tề Yến Thanh ngồi trong phòng làm việc tại tầng cao nhất của Tề Thị, im lặng đọc giấy tờ. Chồng tài liệu bên cạnh tay hắn cao như núi, đầu lông mày đẹp đẽ khẽ nhíu lại, ngòi búi hắn lướt trên mặt giấy tạo thành một nét ký rồng bay phượng múa đẹp mắt.
Có tiếng gõ cửa cung kính vang lên, Tề Yến Thanh không rời mắt khỏi chồng tài liệu, thanh âm trầm thấp ưu nhã vang lên.
_ Vào đi!
Cánh cửa lớn được mở ra, Kính Hàm bước vào, thuận tay đóng cánh cửa lại. Anh bước đến gần phía Tề Yến Thanh, nhẹ giọng cung kính.
_ Thưa Tề tổng, Dung quản gia ở biệt thự vừa gọi điện thông báo, tiểu thư đột nhiên bị cảm lạnh rất nặng, bữa tiệc sinh nhật tối nay đành phải hoãn lại!
Ngòi bút của Tề Yến Thanh đang lướt trên giấy lập tức dừng khựng lại. Ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên như thú dữ, hiện lên phức tạp âm hiểm. Đầu ngón tay hắn đóng chặt nắp bút mực lại, lập tức đứng dậy nhấc áo vest choàng sau vai ghế lên khoác nhanh vào người, sải bước ra ngoài.
_ Kính Hàm! Về biệt thự!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.