Chương 107: Cay nghiệt sự thật sau cùng
Thư Thư Kỳ
05/06/2023
Đôi mắt sắc lạnh của Tề Yến Thanh nhắm lại, vết hằn sâu hoắm giữa mi tâm của hắn khi đầu lông mày đẹp đẽ như đường kiếm xô vào nhau. Giận dữ bùng ra từ thân thể hắn như một cơn thủy triều, bàn tay hắn siết chặt lại với những đường gân xanh nổi rõ lên nơi mu bàn tay mạnh mẽ. Kính Hàm ở bên cạnh cũng nhăn mặt lại, thanh âm đau khổ của anh ghét sát vào tai Tề Yến Thanh thì thầm.
_ Chúng ta đúng là sai lầm lớn rồi! Tề tổng!
Tề Yến Thanh thở hắt ra, đường hàm của hắn siết lại cứng đờ như một thanh thép nguội. Đôi môi kiêu bạc của hắn mím chặt lại thành một đường khắc nghiệt và hàm răng trắng bóng khẽ cắn lên. Trong đầu óc căng như dây đàn ấy, những hình ảnh của quá khứ ba năm trước khi hắn hành hạ cô trong cơn cuồng giận sai lầm lũ lượt kéo về như vừa trêu ngươi, vừa hỏi tội hắn.
Những giọt nước mắt sợ hãi và đau đớn của cô ám ảnh hắn. Trái tim hắn thắt lại khi nghĩ đến những cơn run rẩy cùng ánh mắt hoảng loạn của cô, những nỗi đau mà đáng ra cô không phải nhận. Tất cả chỉ vì sự sai lầm ngu muội của hắn!
Sự bối rối, ân hận và mặc cảm xâm chiếm khiến đầu óc hắn quay cuồng. Bàn tay hắn siết đến run rẩy, có thể nghe thấy cả những tiếng khớp xương của hắn kêu lên răng rắc.
_ Tề tổng!
Kính Hàm lập tức nắm lấy bàn tay đang siết chặt đến mức run rẩy ấy. Thanh âm trầm thấp cung kính của anh như ngăn cản cơn điên đang xâm chiếm lồng ngực của hắn. Nếu như anh không ngăn hắn lại, sợ rằng hắn sẽ một tay mà bóp gẫy cổ mụ đàn bà tội đồ kia.
_ Sự thật!
Thanh âm lạnh đến mức toát ra được hàn khí của hắn vang lên. Cơ thể đẹp đẽ như một bức tượng thời phục hưng ấy căng cứng lên như thể đang bước ra trường đấu. Hắn gằn giọng, như thể đang gằn cơn điên dồn ép vỡ tung lồng ngực.
_ Ta muốn bà nói ra toàn bộ sự thật! Nếu như có một chút gì giấu diếm thì ta sẽ rút sống lưỡi bà!
Ngón tay thon dài của hắn đặt chiếc máy ghi âm gần sát vào phía người đàn bà. Người đàn bà đó run rẩy, bàn tay bà ta bám chặt lấy ga giường vội vã lùi về phía sau. Ánh mắt sắc bén đó như một lưỡi dao kề vào cổ họng của bà ta, như thể chỉ cần cứa một nhịp là máu tươi sẽ đổ nhuốm đỏ ga giường nhàu nhĩ.
_ Vâng vâng....Tôi....tôi không dám....!
Người đàn bà ấy xua tay, những ngón tay khô khan gầy gò ấy run run cầm lấy chiếc máy ghi âm, hổn hển nói trong hơi thở đứt đoạn.
_ Tôi là Phạm Bình Bình. Là bác sĩ riêng của Phi lão đại và Phi phu nhân. Tôi xin thề trên tính mạng của mình, những chuyện sau đây, tất cả đều là sự thật!
Nuốt khan trong cổ họng khô khốc như sa mạc, người đàn bà ấy thều thào nói ra, như thể mỗi lần thú tội ấy đều khiến cho bà ta đau đớn.
_ Ngày đó, tôi đã cùng với lão Khuất, khi đó còn là người của tổ chức Phi điểu. Lập kế hoạch lừa đối Phi lão gia và Phi phu nhân, cũng như lên kế hoạch thanh trừng tổ chức Phi Điểu.
Ánh mắt của Tề Yến Thanh trở nên tàn nhẫn, bàn tay siết chặt vẫn được Kính Hàm giữ chặt. Tiếng hít vào của hắn lạnh toát vang lên, như thể một tiếng cào xé vào không khí.
_ Đầu tiên, tôi đã tìm gặp Triệu Văn, khi ấy Triệu Văn là người yêu đơn phơng Tình Tử, khi Tình Tử cùng Phi lão gia kết hôn. Ông ấy đã rất đau khổ, tâm trí ám ảnh đến mức đã mắc một dạng tâm thần phân liệt loại nhẹ. Ông ấy thường xuyên nằm mơ thấy Tình Tử, thậm chí nghe thấy Tình Tử gọi mình, và thường xuyên nhìn thấy Tình Tử. Đến một thời gian bệnh nặng tới nỗi, ông ấy còn tự mình luyện viết chữ bằng tay trái sao cho giống với nét chữ của Tình Tử, và tự mình viết những bức thư tình để tên Tình Tử tự gửi cho mình, thậm chí còn ghép ảnh của mình và Tình Tử lại giống như hai người chụp chung.
Người đàn bà dừng lại để nuốt khan trong cổ họng khô khốc. Thanh âm rệu rão lại vang lên, trong không gian tĩnh lặng đến gai người.
_ Lợi dụng bệnh tình của ông ta. Tôi là bác sĩ đã trực tiếp dùng nghiệp vụ của mình để tiêm nhiễm vào đầu ông ta những chuyện làm ông ta thực sự tin rằng Tình Tử là tình yêu của cuộc đời mình, ông ta phải sống chết bảo vệ người yêu của mình, và uất hận Phi lão gia, người đã cướp Tình Tử khỏi ông ta...Sau đó tôi lén ăn cắp toàn bộ những trang nhật kí, bức thư tình và cả những bức ảnh ghi dòng thơ ông ta tự mình viết khi ông ta mang đến trong buổi điều trị để gửi cho Phi lão gia, nhằm ly gián ông ấy và Tình Tử. Khi đó...Tình Tử đã mang thai!
Tề Yến Thanh nghiến răng lại, tiếng hít lạnh tanh ấy vang lên và nỗi quặn thăt trong trái tim hắn bắt đầu ngâm ngẩm dấy lên nhức nhối khi người đàn bà kia tiếp tục kể ra sự bẩn thỉu đen tối của quá khứ và sự thật đã bị những bàn tay ác độc đó bóp méo.
_ Phi lão gia rất yêu Tình Tử. Tất nhiên ông ấy không thể lập tức tin vào những điều chúng tôi dàn dựng ra. Nhưng nỗi lo lắng bất an trong lòng ông ấy là có thật. Và khi Tình Tử mang thai, chúng tôi tiếp tục làm một chuyện ác nghiệt tiếp theo.
Nuốt khan trong cổ họng, ánh mắt già nua kia hướng về phía Kính Hàm, thanh âm run rẩy vang lên.
_ Phương Hồi....và Ni Ni.....là con của một ả gái làm tiền quá tuổi dưới trướng của những kẻ ma cô bảo kê thuộc tổ chức B, hai đứa trẻ cùng mẹ khác cha. Phương Hồi từ khi mới sinh ra đã bị cô ta bán cho Khuất lão gia để lấy tiền chơi thuốc, ông ta đã đón con bé về để đào tạo thành sát thủ. Và nói dối Phương Hồi rằng mẹ con bé đã bị Phi lão gia hãm hiếp rồi sinh ra cô, nói dối Phương Hồi chính là con gái rơi của Phi lão gia, mẹ cô chết vì bị Phi lão gia giết, nguyên nhân vì Phi phu nhân. Gieo vào lòng Phương Hồi sự thù hận Phi lão gia và Phi phu nhân. Thật ra mẹ con bé là một ả điếm làm tiền nghiện ngập, ngày ngày vật vờ đầu đường xó chợ….Phương Hồi hoàn toàn bị tẩy não….và mọi việc….đã như thế!
Trái tim Kính Hàm thắt lại. Cơn đau quặn thắt rút ruột gan khiến anh khẽ kêu lên một tiếng. Bàn tay đang tóm lấy tay Tề Yến Thanh cũng run lên dữ dội. Tề Yến Thanh lập tức nắm chặt lấy tay Kính Hàm, ánh mắt đờ đẫn đỏ hoe của Kính Hàm nhìn Tề Yến Thanh, gương mặt như thể chất chứa nước mắt muốn vỡ tung.
_ Bình tĩnh....là quá khứ rồi!
Tề Yến Thanh nói dịu dàng như an ủi. Kính Hàm quay đầu đi, hàng mi dài của anh run lên dữ đội, những thanh âm rệu rão kia cứ vang lên đập vào tai anh.
_ Sau khi vụ thảm sát đó xảy ra khoảng ba năm, ả điếm đó lại lần nữa mang thai. Lần này cô ta vẫn tìm lão Khuất để bán con bé. Và ông ta đã nghĩ ra việc đưa Ni Ni lại cho tôi nuôi, đợi khi con bé lớn lên, sẽ nói với con bé rằng mẹ và chi gái nó bị Tề tiên sinh hãm hại, muốn con bé trở thành công cụ tiếp tục giúp ông ta….Sau đó không lâu thì mẹ con bé…cô ta chết vì sốc thuốc!
Bà ta cúi đầu xuống, bàn tay run đến mức tàn nhẫn , đôi mắt cũng hoảng loạn như chính hình dáng của bà ta lúc này.
_ Còn về phần Tình Tử. Sau khi cô ấy sinh con, tôi đã làm một việc mà cả đời này tôi không bao giờ có thể tha thứ cho mình. Đó là tôi đã tráo ADN con gái của Tình Tử và Phi Lão gia với ADN của Triệu Văn. Mục đích của lão Khuất chính là, sau khi Phi lão gia và Tình Tử chết, sẽ viện cơ Thiên Ân là nghiệt chủng, giết hại nốt cốt nhục duy nhât của Phi lão gia, trở thành người đứng đầu Phi Điểu.
_ Khốn kiếp!
Tề Yến Thanh gằn giọng, tường thành kiên nhẫn cuối cùng của hắn cũng bị những âm mưu toan tính bẩn thỉu trong quá khứ của Khuất lão gia và Phạm Bình Bình làm cho sụp đổ.
Người đàn bà đó co rúm lại, giống như một con sâu bị dày xéo. Ánh mắt sắc lạnh của Tề Yến Thanh dường như không buông tha khi giọng nói của hắn ngày một lạnh lẽo hơn.
_ Nói tiếp! Không được phép ngừng!
Phạm Bình Bình gật gật đầu, mặc dù bà ta là người đang đứng trước làn ranh của cái chết, và bản thân bà ta cũng không còn sợ chết nữa. Suốt hơn mấy năm qua sống trong ngục tù đọa đầy như địa ngục này, bà ta thật sự chỉ mong muốn được giải thoát bằng cái chết.
_ Nhưng điều cả tôi và lão Khuất không ngờ được…Chính là Triệu Văn lại làm phản. Bệnh thần kinh trong đầu hắn thôi thúc hắn ta làm một truyện kinh khủng, đó là bắt cóc đứa trẻ….Hắn bắt cóc Thiên Ân khi con bé còn ở trong lồng ấp, với giấy ủy quyền có chữ kí của Phi phu nhân, Tình Tử do chính hắn tạo ra. Vì nét viết của hắn giống Tình Tử đến kinh ngạc nên mọi người trong bệnh viện đã giao con bé cho hắn….Hắn….đã bắt cóc Thiên Ân, vì nghĩ tiểu thư là con mình!
Tề Yến Thanh nhìn Kính Hàm, cái nhìn sắc lạnh và ngỡ ngàng, như thể trong đầu hắn, một cánh cửa bí ẩn tưởng chừng như đã khóa kín nay bất chợt được mở ra.
_ Vậy cái chết của Phi lão gia và Phi phu nhân, cũng là do hắn làm?
_ Không!
Phạm Bình Bình lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt ngập tràn đau khổ và hối hận nhìn Tề Yến Thanh, run run trả lời.
_ Là do lão Khuất làm!
Tĩnh lặng!
Sau câu trả lời ấy, toàn bộ không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng, đến mức tiếng thở hổn hển khò khè của Phạm Bình Bình cũng trở nên to như tiếng búa nện. Cả Kính Hàm cùng Tề Yến Thanh đều câm lặng trước sự thật không thể tàn khốc hơn thế.
Phạm Bình Bình cúi đầu, thanh âm trăn trở vang lên…Bà ta thật sự đã quá ân hận vì những điều mình đã làm trong quá khứ!
_ Vì tôi là bác sĩ riêng của Phi Điểu, nên mọi giấy tờ khám bệnh tôi đều có thể điều chỉnh. Tôi điều chỉnh giấy chuẩn đoán cho ông ta bị bệnh vào thời gian xảy ra vụ thảm án, nhưng thật ra ông ta hoàn toàn khỏe mạnh. Sau đó ông ta nấp sẵn trong phòng của Phi phu nhân và Phi lão gia, chờ cho sự kiện kinh hoàng kia diễn ra…Ông ta đã xuất hiện, và bắn chết Phi phu nhân và Phi lão gia, sau đó lau sạch vân tay của mình trên báng súng, rồi ấn súng vào tay Phi phu nhân rồi nhét súng lại vào tay Phi lão gia, tạo hiện trường giả là Phi lão gia bị Phi phu nhân giết, sau đó thì đoạt được súng và….
_ Đủ rồi!
Tề Yến Thanh giơ tay lên, muốn cho Phạm Bình Bình ngừng câu chuyện lại. Đầu óc hắn thật sự điên rồi, điên đến mức muốn nổ tung. Tại sao hắn không nhận ra được sự việc sớm hơn….cho tới tận gần đây? Tại sao hắn không tự đặt câu hỏi sau quá nhiều sự trùng hợp? Ngay cả người nói rằng nhìn thấy Phi phu nhân giết Phi lão gia cũng đột ngột đột tử qua đời ngay sau đó….! Tại sao cho tới lúc này….hắn mới nhận ra? Để suốt năm qua hắn đã dằn vặt chính con gái của Phi lão gia, người mà hắn mang ân trọng nhất? Cốt nhục duy nhất của ông?
Chỉ một từ “ Hiểu lầm ”! Liệu có đủ chuộc tội cho hắn?
Phạm Bình Bình cúi đầu, nước mắt dường như không đủ để nhỏ xuống nữa. Ép thành một dòng khô khốc trên gò má già nua khổ hạnh.
_ Tề tiên sinh! Kính Hàm tiên sinh! Tôi biết tôi có tội với Phi Điểu! Có tội với Phi lão gia! Có tội với Tình Tử! Tôi có tội với đại tiểu thư….! Tôi đã làm ra những chuyện trời tru đất diệt! Tôi đã gặp quá báo! Gặp quả báo!
Mái tóc bạc trắng của bà ta gục xuống xõa sượi trên giường bệnh. Cơ thể như một cái xác khô héo không còn sức sống run rẩy như bị kinh phong. Tề Yến Thanh nhăn mặt lại. hắn nuốt khan trong cổ họng. Trái tim hắn dường như bị ai đó bóp chặt đến mức ngừng mạch đập.
Ân nhi….!
Anh…..!
Anh….xin lỗi!
Anh đã sai rồi!
Khóe mắt sắc bén thâm trầm của hắn thoáng ướt. Tề Yến Thanh lập tức quay đi, giấu đi giọt lệ đang ứa ra nơi mắt hắn. Ngón tay hắn đưa lên rất nhanh, lau vội đi giọt nước nóng rực mặn chát ấy.
Kính Hàm sững sờ nhìn Tề Yến Thanh. Theo hắn bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy hắn khóc.
Ánh nhìn của anh lập tức hướng về Phía Bình Bình, rất nhanh che đi sự run rẩy sợ hãi của mình. Anh không muốn Tề Yến Thanh phát hiện ra anh chứng kiến được phút giây yếu đuối nhất của hắn. Thanh âm lạnh lẽo vang lên, Kính Hàm gằn giọng hỏi.
_ Vậy thì cái chết của tên Triệu Văn đó là sao? Cũng do tên Khuất đó làm phải không?
Phạm Bình Bình gật gật đầu. Giọng bà ta bắt đầu khàn đặc run rẩy vì phải nói quá nhiều.
_ Phải! Lão Khuất muốn diệt cỏ tận gốc. Triệu Văn không bao giờ muốn làm hại Thiên Ân, điều này trái ngược lại với những gì lão ta đã tính toán. Vì thế sau khi truy ra được tung tích của Triệu Văn, lão ta đã sai Tiểu Minh tới giết người diệt khẩu. Nhưng Triệu Văn không ngờ nhất thời lại vô cùng sáng suốt, ông ta trước đó đã làm giả giấy tờ gửi Thiên Ân tới một cô nhi viện khác thành phố, bí mật làm một mật thất ngụy trang…và….
_ Báo tin cho tôi!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói. Hắn nhớ lại cảnh lúc đó nhìn thấy Triệu Văn chết trong thư phòng với cái chết được làm giả thành vụ tự tử bằng súng. Lúc đó chính hắn cũng bị mưu kế của ông ta lừa, nên không tìm kĩ trong biệt thự. Không ngờ Ân nhi vẫn ở trong đó khi hắn rời đi!
Tề Yến Thanh nheo mắt hỏi Phạm Bình Bình.
_ Bà là người báo cảnh sát và chỉ điểm cho bọn họ chỗ Ân nhi trốn, phải không?
_ Vâng!
Phạm Bình Bình gật đầu. Sau đó bà ta cúi xuống, nghẹn ngào nói.
_ Sau cái chết của Phi lão gia và Tình Tử, cùng tất cả mọi người trong tổ chức….Tôi cảm thấy rất ân hận! Tôi nhận ra dã tâm trong con người của lão Khuất quá lớn, quá tàn độc. Sống với con bé một thời gian, tôi đã nảy sinh tình cảm với con bé! Tôi đã ôm Ni Ni chạy về quê để sống, mục đích muốn đưa con bé thoát khỏi guồng quay thâm thù tàn nhẫn này. Còn Thiên Ân, tôi đã cầu xin phía cảnh sát đừng đưa bất kì thông tin nào về việc tìm thấy con bé lên mặt báo và….và tìm cho con bé….một cô nhi viện. Mong rằng số phận con bé sẽ thay đổi….nhưng cuối cùng thì không ngờ….!
Ánh mắt già nua hướng về phía gương mặt cao ngạo của Tề Yến Thanh, Phạm Bình Bình cúi đầu xuống, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên.
_ Không ngờ người tính không bằng trời tính….Thiên Ân vẫn cứ được Tề tiên sinh tìm thấy!
_ Sau đó thì thế nào? Tại sao bà lại vào đây?
Phạm Bình Bình nuốt khan trong cổ họng, run rẩy trả lời.
_ Lão Khuất không có được Phi Điểu vì Tề tiên sinh đã kịp thời quay về. Lão ta ôm hận, muốn nuôi Ni Ni trở thành công cụ để giết Tề tổng, với mục đích ban đầu là muốn tiêm nhiễm vào đầu con bé Tể tổng chính là người đã giết chết chị gái của con bé. Nhưng sau đó Ni Ni càng ngày càng giống Phương Hồi, giống đến mức như thể hai đứa sinh đôi, nên lão ta nảy ra ý định…Muốn biến con bé thành công cụ ly gián ngài và Kính Hàm. Lão ta biết khi gặp con bé Kính Hàm nhất định sẽ rung động, vì thế muốn gả con bé cho ngài….không ngờ rằng…..nhân tính không bằng trời tính!
Phạm Bình Bình cười nhạt, đôi môi khô khốc của bà ta ánh lên sự mỉa mai tàn tạ.
_ Tôi vốn biết sẽ có một ngày ông ta đẩy tôi đi như một thứ đồ đồng nát hết giá trị. Nên toàn bộ chứng từ bằng chứng mọi điều tôi nói, tôi đều cất gọn gàng trong một ngăn tủ cá nhân của thư viện thành phố. Tôi đã mua trọn ngăn đó, nên chứng từ luôn luôn được giữ cẩn thận. Tôi biết sẽ có ngày…ngài tìm ra tôi để tra lại cho ngài tất cả bằng chứng của sự thật trong những năm qua…! Mật mã chính là….ngày sinh nhật của Phi lão gia!
Ánh mắt sắc lạnh của Tề Yến tahnh nhìn về phía người đàn bà ấy. Sự mê muội vì tình ái của bà ta vẫn cứ hiện hữu cho dù bà ta có cố che dấu thế nào. Sự ghê tởm của hắn đẩy đến mức không thể nuốt trôi. Tề Yến Thanh vươn tay tới tóm lấy máy ghi âm, ấn nút dừng và lưu lại, sau đó không một lời, vẩy áo rời đi.
Phạm Bình Bình như còn muốn tạ lỗi với hắn, bàn tay run rẩy hướng về bóng lưng của Tề Yến Thanh, run rẩy không ngừng.
_ Tề….Tề….Yến Thanh!
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng....
Đôi khi sự im lặng lại là tột cùng của khinh bỉ!
Kính Hàm nhìn theo Tề Yến Thanh, và ánh mắt của anh dừng lại nơi gương mặt tuyệt vọng của bà ta. Anh lắc đầu lên tiếng.
_ Tôi và ngài ấy…đã từng rất kính trọng bà! Phạm Bình Bình! Nhưng chỉ vì sự ích kỉ ghen tuông đớn hèn của bà….mà bà đã làm ra chuyện gì thế này?
Phạm Bình Bình nhìn anh, ánh mắt bà ta tràn đầy thống khổ ân hận, miệng luôn khóc lóc nói như động kinh, rằng “ Tôi sai rồi! ”, “ Tôi sai rồi! ”…
_ Bà nên sám hối những ngày còn lại trong cuộc đời của mình đi! Tôi nghĩ….những ngày đó của bà cũng không còn nhiều nữa đâu! Lão Khuất….đã hết điều có thể lợi dụng ở nơi bà rồi!
Kính Hàm phẩy áo bước đi, đến gần cửa, anh chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đàn bà đang gục đầu như đã chết kia.
_ Cái giá phải trả cho tất cả những điều đó là bản thân bị giam cầm cả cuộc đời mình ở đây như một kẻ điên….liệu có xứng đáng không? Hả bác sĩ Phạm?
Tiếng đóng cửa mạnh vang lên như thể một tiếng chuông nguyện hồn. Phạm Bình Bình hoảng hốt nhìn căn phòng trống rỗng chỉ còn một mình mình. Bóng tối ập đến cùng tiếng gào thét, tiếng uất hận, tiếng khóc và tiếng rủa xả như từ dưới địa ngục bủa vây lấy bà ta. Ánh mắt uất hận của Tình Tử, ánh mắt trách móc của Phi lão gia, những ánh mắt của những người đang hấp hối như vây kín đặc những bức tường xung quanh, nhìn chằm chằm vào bà ta.
_ Không! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!
Phạm Bình Bình ôm đầu gào thét, tiếng khóc vang lên trống rỗng và vô hồn, dội vào những bức tường, ập vào cơ thể còm cõi già nua kia….
Cay nghiệt thì cay nghiệt....Những vẫn là sự thật!
Hai ngày sau….lễ tân trong một buổi sáng đã hét lên kinh hoàng khi phát hiện xác của Phạm Bình Bình lủng lẳng treo trên trần nhà với gương mặt tím tái và cái cổ nghẹo sang một bên, bị thắt vì một sợi dây làm từ ga trải giường….!
_ Chúng ta đúng là sai lầm lớn rồi! Tề tổng!
Tề Yến Thanh thở hắt ra, đường hàm của hắn siết lại cứng đờ như một thanh thép nguội. Đôi môi kiêu bạc của hắn mím chặt lại thành một đường khắc nghiệt và hàm răng trắng bóng khẽ cắn lên. Trong đầu óc căng như dây đàn ấy, những hình ảnh của quá khứ ba năm trước khi hắn hành hạ cô trong cơn cuồng giận sai lầm lũ lượt kéo về như vừa trêu ngươi, vừa hỏi tội hắn.
Những giọt nước mắt sợ hãi và đau đớn của cô ám ảnh hắn. Trái tim hắn thắt lại khi nghĩ đến những cơn run rẩy cùng ánh mắt hoảng loạn của cô, những nỗi đau mà đáng ra cô không phải nhận. Tất cả chỉ vì sự sai lầm ngu muội của hắn!
Sự bối rối, ân hận và mặc cảm xâm chiếm khiến đầu óc hắn quay cuồng. Bàn tay hắn siết đến run rẩy, có thể nghe thấy cả những tiếng khớp xương của hắn kêu lên răng rắc.
_ Tề tổng!
Kính Hàm lập tức nắm lấy bàn tay đang siết chặt đến mức run rẩy ấy. Thanh âm trầm thấp cung kính của anh như ngăn cản cơn điên đang xâm chiếm lồng ngực của hắn. Nếu như anh không ngăn hắn lại, sợ rằng hắn sẽ một tay mà bóp gẫy cổ mụ đàn bà tội đồ kia.
_ Sự thật!
Thanh âm lạnh đến mức toát ra được hàn khí của hắn vang lên. Cơ thể đẹp đẽ như một bức tượng thời phục hưng ấy căng cứng lên như thể đang bước ra trường đấu. Hắn gằn giọng, như thể đang gằn cơn điên dồn ép vỡ tung lồng ngực.
_ Ta muốn bà nói ra toàn bộ sự thật! Nếu như có một chút gì giấu diếm thì ta sẽ rút sống lưỡi bà!
Ngón tay thon dài của hắn đặt chiếc máy ghi âm gần sát vào phía người đàn bà. Người đàn bà đó run rẩy, bàn tay bà ta bám chặt lấy ga giường vội vã lùi về phía sau. Ánh mắt sắc bén đó như một lưỡi dao kề vào cổ họng của bà ta, như thể chỉ cần cứa một nhịp là máu tươi sẽ đổ nhuốm đỏ ga giường nhàu nhĩ.
_ Vâng vâng....Tôi....tôi không dám....!
Người đàn bà ấy xua tay, những ngón tay khô khan gầy gò ấy run run cầm lấy chiếc máy ghi âm, hổn hển nói trong hơi thở đứt đoạn.
_ Tôi là Phạm Bình Bình. Là bác sĩ riêng của Phi lão đại và Phi phu nhân. Tôi xin thề trên tính mạng của mình, những chuyện sau đây, tất cả đều là sự thật!
Nuốt khan trong cổ họng khô khốc như sa mạc, người đàn bà ấy thều thào nói ra, như thể mỗi lần thú tội ấy đều khiến cho bà ta đau đớn.
_ Ngày đó, tôi đã cùng với lão Khuất, khi đó còn là người của tổ chức Phi điểu. Lập kế hoạch lừa đối Phi lão gia và Phi phu nhân, cũng như lên kế hoạch thanh trừng tổ chức Phi Điểu.
Ánh mắt của Tề Yến Thanh trở nên tàn nhẫn, bàn tay siết chặt vẫn được Kính Hàm giữ chặt. Tiếng hít vào của hắn lạnh toát vang lên, như thể một tiếng cào xé vào không khí.
_ Đầu tiên, tôi đã tìm gặp Triệu Văn, khi ấy Triệu Văn là người yêu đơn phơng Tình Tử, khi Tình Tử cùng Phi lão gia kết hôn. Ông ấy đã rất đau khổ, tâm trí ám ảnh đến mức đã mắc một dạng tâm thần phân liệt loại nhẹ. Ông ấy thường xuyên nằm mơ thấy Tình Tử, thậm chí nghe thấy Tình Tử gọi mình, và thường xuyên nhìn thấy Tình Tử. Đến một thời gian bệnh nặng tới nỗi, ông ấy còn tự mình luyện viết chữ bằng tay trái sao cho giống với nét chữ của Tình Tử, và tự mình viết những bức thư tình để tên Tình Tử tự gửi cho mình, thậm chí còn ghép ảnh của mình và Tình Tử lại giống như hai người chụp chung.
Người đàn bà dừng lại để nuốt khan trong cổ họng khô khốc. Thanh âm rệu rão lại vang lên, trong không gian tĩnh lặng đến gai người.
_ Lợi dụng bệnh tình của ông ta. Tôi là bác sĩ đã trực tiếp dùng nghiệp vụ của mình để tiêm nhiễm vào đầu ông ta những chuyện làm ông ta thực sự tin rằng Tình Tử là tình yêu của cuộc đời mình, ông ta phải sống chết bảo vệ người yêu của mình, và uất hận Phi lão gia, người đã cướp Tình Tử khỏi ông ta...Sau đó tôi lén ăn cắp toàn bộ những trang nhật kí, bức thư tình và cả những bức ảnh ghi dòng thơ ông ta tự mình viết khi ông ta mang đến trong buổi điều trị để gửi cho Phi lão gia, nhằm ly gián ông ấy và Tình Tử. Khi đó...Tình Tử đã mang thai!
Tề Yến Thanh nghiến răng lại, tiếng hít lạnh tanh ấy vang lên và nỗi quặn thăt trong trái tim hắn bắt đầu ngâm ngẩm dấy lên nhức nhối khi người đàn bà kia tiếp tục kể ra sự bẩn thỉu đen tối của quá khứ và sự thật đã bị những bàn tay ác độc đó bóp méo.
_ Phi lão gia rất yêu Tình Tử. Tất nhiên ông ấy không thể lập tức tin vào những điều chúng tôi dàn dựng ra. Nhưng nỗi lo lắng bất an trong lòng ông ấy là có thật. Và khi Tình Tử mang thai, chúng tôi tiếp tục làm một chuyện ác nghiệt tiếp theo.
Nuốt khan trong cổ họng, ánh mắt già nua kia hướng về phía Kính Hàm, thanh âm run rẩy vang lên.
_ Phương Hồi....và Ni Ni.....là con của một ả gái làm tiền quá tuổi dưới trướng của những kẻ ma cô bảo kê thuộc tổ chức B, hai đứa trẻ cùng mẹ khác cha. Phương Hồi từ khi mới sinh ra đã bị cô ta bán cho Khuất lão gia để lấy tiền chơi thuốc, ông ta đã đón con bé về để đào tạo thành sát thủ. Và nói dối Phương Hồi rằng mẹ con bé đã bị Phi lão gia hãm hiếp rồi sinh ra cô, nói dối Phương Hồi chính là con gái rơi của Phi lão gia, mẹ cô chết vì bị Phi lão gia giết, nguyên nhân vì Phi phu nhân. Gieo vào lòng Phương Hồi sự thù hận Phi lão gia và Phi phu nhân. Thật ra mẹ con bé là một ả điếm làm tiền nghiện ngập, ngày ngày vật vờ đầu đường xó chợ….Phương Hồi hoàn toàn bị tẩy não….và mọi việc….đã như thế!
Trái tim Kính Hàm thắt lại. Cơn đau quặn thắt rút ruột gan khiến anh khẽ kêu lên một tiếng. Bàn tay đang tóm lấy tay Tề Yến Thanh cũng run lên dữ dội. Tề Yến Thanh lập tức nắm chặt lấy tay Kính Hàm, ánh mắt đờ đẫn đỏ hoe của Kính Hàm nhìn Tề Yến Thanh, gương mặt như thể chất chứa nước mắt muốn vỡ tung.
_ Bình tĩnh....là quá khứ rồi!
Tề Yến Thanh nói dịu dàng như an ủi. Kính Hàm quay đầu đi, hàng mi dài của anh run lên dữ đội, những thanh âm rệu rão kia cứ vang lên đập vào tai anh.
_ Sau khi vụ thảm sát đó xảy ra khoảng ba năm, ả điếm đó lại lần nữa mang thai. Lần này cô ta vẫn tìm lão Khuất để bán con bé. Và ông ta đã nghĩ ra việc đưa Ni Ni lại cho tôi nuôi, đợi khi con bé lớn lên, sẽ nói với con bé rằng mẹ và chi gái nó bị Tề tiên sinh hãm hại, muốn con bé trở thành công cụ tiếp tục giúp ông ta….Sau đó không lâu thì mẹ con bé…cô ta chết vì sốc thuốc!
Bà ta cúi đầu xuống, bàn tay run đến mức tàn nhẫn , đôi mắt cũng hoảng loạn như chính hình dáng của bà ta lúc này.
_ Còn về phần Tình Tử. Sau khi cô ấy sinh con, tôi đã làm một việc mà cả đời này tôi không bao giờ có thể tha thứ cho mình. Đó là tôi đã tráo ADN con gái của Tình Tử và Phi Lão gia với ADN của Triệu Văn. Mục đích của lão Khuất chính là, sau khi Phi lão gia và Tình Tử chết, sẽ viện cơ Thiên Ân là nghiệt chủng, giết hại nốt cốt nhục duy nhât của Phi lão gia, trở thành người đứng đầu Phi Điểu.
_ Khốn kiếp!
Tề Yến Thanh gằn giọng, tường thành kiên nhẫn cuối cùng của hắn cũng bị những âm mưu toan tính bẩn thỉu trong quá khứ của Khuất lão gia và Phạm Bình Bình làm cho sụp đổ.
Người đàn bà đó co rúm lại, giống như một con sâu bị dày xéo. Ánh mắt sắc lạnh của Tề Yến Thanh dường như không buông tha khi giọng nói của hắn ngày một lạnh lẽo hơn.
_ Nói tiếp! Không được phép ngừng!
Phạm Bình Bình gật gật đầu, mặc dù bà ta là người đang đứng trước làn ranh của cái chết, và bản thân bà ta cũng không còn sợ chết nữa. Suốt hơn mấy năm qua sống trong ngục tù đọa đầy như địa ngục này, bà ta thật sự chỉ mong muốn được giải thoát bằng cái chết.
_ Nhưng điều cả tôi và lão Khuất không ngờ được…Chính là Triệu Văn lại làm phản. Bệnh thần kinh trong đầu hắn thôi thúc hắn ta làm một truyện kinh khủng, đó là bắt cóc đứa trẻ….Hắn bắt cóc Thiên Ân khi con bé còn ở trong lồng ấp, với giấy ủy quyền có chữ kí của Phi phu nhân, Tình Tử do chính hắn tạo ra. Vì nét viết của hắn giống Tình Tử đến kinh ngạc nên mọi người trong bệnh viện đã giao con bé cho hắn….Hắn….đã bắt cóc Thiên Ân, vì nghĩ tiểu thư là con mình!
Tề Yến Thanh nhìn Kính Hàm, cái nhìn sắc lạnh và ngỡ ngàng, như thể trong đầu hắn, một cánh cửa bí ẩn tưởng chừng như đã khóa kín nay bất chợt được mở ra.
_ Vậy cái chết của Phi lão gia và Phi phu nhân, cũng là do hắn làm?
_ Không!
Phạm Bình Bình lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt ngập tràn đau khổ và hối hận nhìn Tề Yến Thanh, run run trả lời.
_ Là do lão Khuất làm!
Tĩnh lặng!
Sau câu trả lời ấy, toàn bộ không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng, đến mức tiếng thở hổn hển khò khè của Phạm Bình Bình cũng trở nên to như tiếng búa nện. Cả Kính Hàm cùng Tề Yến Thanh đều câm lặng trước sự thật không thể tàn khốc hơn thế.
Phạm Bình Bình cúi đầu, thanh âm trăn trở vang lên…Bà ta thật sự đã quá ân hận vì những điều mình đã làm trong quá khứ!
_ Vì tôi là bác sĩ riêng của Phi Điểu, nên mọi giấy tờ khám bệnh tôi đều có thể điều chỉnh. Tôi điều chỉnh giấy chuẩn đoán cho ông ta bị bệnh vào thời gian xảy ra vụ thảm án, nhưng thật ra ông ta hoàn toàn khỏe mạnh. Sau đó ông ta nấp sẵn trong phòng của Phi phu nhân và Phi lão gia, chờ cho sự kiện kinh hoàng kia diễn ra…Ông ta đã xuất hiện, và bắn chết Phi phu nhân và Phi lão gia, sau đó lau sạch vân tay của mình trên báng súng, rồi ấn súng vào tay Phi phu nhân rồi nhét súng lại vào tay Phi lão gia, tạo hiện trường giả là Phi lão gia bị Phi phu nhân giết, sau đó thì đoạt được súng và….
_ Đủ rồi!
Tề Yến Thanh giơ tay lên, muốn cho Phạm Bình Bình ngừng câu chuyện lại. Đầu óc hắn thật sự điên rồi, điên đến mức muốn nổ tung. Tại sao hắn không nhận ra được sự việc sớm hơn….cho tới tận gần đây? Tại sao hắn không tự đặt câu hỏi sau quá nhiều sự trùng hợp? Ngay cả người nói rằng nhìn thấy Phi phu nhân giết Phi lão gia cũng đột ngột đột tử qua đời ngay sau đó….! Tại sao cho tới lúc này….hắn mới nhận ra? Để suốt năm qua hắn đã dằn vặt chính con gái của Phi lão gia, người mà hắn mang ân trọng nhất? Cốt nhục duy nhất của ông?
Chỉ một từ “ Hiểu lầm ”! Liệu có đủ chuộc tội cho hắn?
Phạm Bình Bình cúi đầu, nước mắt dường như không đủ để nhỏ xuống nữa. Ép thành một dòng khô khốc trên gò má già nua khổ hạnh.
_ Tề tiên sinh! Kính Hàm tiên sinh! Tôi biết tôi có tội với Phi Điểu! Có tội với Phi lão gia! Có tội với Tình Tử! Tôi có tội với đại tiểu thư….! Tôi đã làm ra những chuyện trời tru đất diệt! Tôi đã gặp quá báo! Gặp quả báo!
Mái tóc bạc trắng của bà ta gục xuống xõa sượi trên giường bệnh. Cơ thể như một cái xác khô héo không còn sức sống run rẩy như bị kinh phong. Tề Yến Thanh nhăn mặt lại. hắn nuốt khan trong cổ họng. Trái tim hắn dường như bị ai đó bóp chặt đến mức ngừng mạch đập.
Ân nhi….!
Anh…..!
Anh….xin lỗi!
Anh đã sai rồi!
Khóe mắt sắc bén thâm trầm của hắn thoáng ướt. Tề Yến Thanh lập tức quay đi, giấu đi giọt lệ đang ứa ra nơi mắt hắn. Ngón tay hắn đưa lên rất nhanh, lau vội đi giọt nước nóng rực mặn chát ấy.
Kính Hàm sững sờ nhìn Tề Yến Thanh. Theo hắn bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy hắn khóc.
Ánh nhìn của anh lập tức hướng về Phía Bình Bình, rất nhanh che đi sự run rẩy sợ hãi của mình. Anh không muốn Tề Yến Thanh phát hiện ra anh chứng kiến được phút giây yếu đuối nhất của hắn. Thanh âm lạnh lẽo vang lên, Kính Hàm gằn giọng hỏi.
_ Vậy thì cái chết của tên Triệu Văn đó là sao? Cũng do tên Khuất đó làm phải không?
Phạm Bình Bình gật gật đầu. Giọng bà ta bắt đầu khàn đặc run rẩy vì phải nói quá nhiều.
_ Phải! Lão Khuất muốn diệt cỏ tận gốc. Triệu Văn không bao giờ muốn làm hại Thiên Ân, điều này trái ngược lại với những gì lão ta đã tính toán. Vì thế sau khi truy ra được tung tích của Triệu Văn, lão ta đã sai Tiểu Minh tới giết người diệt khẩu. Nhưng Triệu Văn không ngờ nhất thời lại vô cùng sáng suốt, ông ta trước đó đã làm giả giấy tờ gửi Thiên Ân tới một cô nhi viện khác thành phố, bí mật làm một mật thất ngụy trang…và….
_ Báo tin cho tôi!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói. Hắn nhớ lại cảnh lúc đó nhìn thấy Triệu Văn chết trong thư phòng với cái chết được làm giả thành vụ tự tử bằng súng. Lúc đó chính hắn cũng bị mưu kế của ông ta lừa, nên không tìm kĩ trong biệt thự. Không ngờ Ân nhi vẫn ở trong đó khi hắn rời đi!
Tề Yến Thanh nheo mắt hỏi Phạm Bình Bình.
_ Bà là người báo cảnh sát và chỉ điểm cho bọn họ chỗ Ân nhi trốn, phải không?
_ Vâng!
Phạm Bình Bình gật đầu. Sau đó bà ta cúi xuống, nghẹn ngào nói.
_ Sau cái chết của Phi lão gia và Tình Tử, cùng tất cả mọi người trong tổ chức….Tôi cảm thấy rất ân hận! Tôi nhận ra dã tâm trong con người của lão Khuất quá lớn, quá tàn độc. Sống với con bé một thời gian, tôi đã nảy sinh tình cảm với con bé! Tôi đã ôm Ni Ni chạy về quê để sống, mục đích muốn đưa con bé thoát khỏi guồng quay thâm thù tàn nhẫn này. Còn Thiên Ân, tôi đã cầu xin phía cảnh sát đừng đưa bất kì thông tin nào về việc tìm thấy con bé lên mặt báo và….và tìm cho con bé….một cô nhi viện. Mong rằng số phận con bé sẽ thay đổi….nhưng cuối cùng thì không ngờ….!
Ánh mắt già nua hướng về phía gương mặt cao ngạo của Tề Yến Thanh, Phạm Bình Bình cúi đầu xuống, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên.
_ Không ngờ người tính không bằng trời tính….Thiên Ân vẫn cứ được Tề tiên sinh tìm thấy!
_ Sau đó thì thế nào? Tại sao bà lại vào đây?
Phạm Bình Bình nuốt khan trong cổ họng, run rẩy trả lời.
_ Lão Khuất không có được Phi Điểu vì Tề tiên sinh đã kịp thời quay về. Lão ta ôm hận, muốn nuôi Ni Ni trở thành công cụ để giết Tề tổng, với mục đích ban đầu là muốn tiêm nhiễm vào đầu con bé Tể tổng chính là người đã giết chết chị gái của con bé. Nhưng sau đó Ni Ni càng ngày càng giống Phương Hồi, giống đến mức như thể hai đứa sinh đôi, nên lão ta nảy ra ý định…Muốn biến con bé thành công cụ ly gián ngài và Kính Hàm. Lão ta biết khi gặp con bé Kính Hàm nhất định sẽ rung động, vì thế muốn gả con bé cho ngài….không ngờ rằng…..nhân tính không bằng trời tính!
Phạm Bình Bình cười nhạt, đôi môi khô khốc của bà ta ánh lên sự mỉa mai tàn tạ.
_ Tôi vốn biết sẽ có một ngày ông ta đẩy tôi đi như một thứ đồ đồng nát hết giá trị. Nên toàn bộ chứng từ bằng chứng mọi điều tôi nói, tôi đều cất gọn gàng trong một ngăn tủ cá nhân của thư viện thành phố. Tôi đã mua trọn ngăn đó, nên chứng từ luôn luôn được giữ cẩn thận. Tôi biết sẽ có ngày…ngài tìm ra tôi để tra lại cho ngài tất cả bằng chứng của sự thật trong những năm qua…! Mật mã chính là….ngày sinh nhật của Phi lão gia!
Ánh mắt sắc lạnh của Tề Yến tahnh nhìn về phía người đàn bà ấy. Sự mê muội vì tình ái của bà ta vẫn cứ hiện hữu cho dù bà ta có cố che dấu thế nào. Sự ghê tởm của hắn đẩy đến mức không thể nuốt trôi. Tề Yến Thanh vươn tay tới tóm lấy máy ghi âm, ấn nút dừng và lưu lại, sau đó không một lời, vẩy áo rời đi.
Phạm Bình Bình như còn muốn tạ lỗi với hắn, bàn tay run rẩy hướng về bóng lưng của Tề Yến Thanh, run rẩy không ngừng.
_ Tề….Tề….Yến Thanh!
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng....
Đôi khi sự im lặng lại là tột cùng của khinh bỉ!
Kính Hàm nhìn theo Tề Yến Thanh, và ánh mắt của anh dừng lại nơi gương mặt tuyệt vọng của bà ta. Anh lắc đầu lên tiếng.
_ Tôi và ngài ấy…đã từng rất kính trọng bà! Phạm Bình Bình! Nhưng chỉ vì sự ích kỉ ghen tuông đớn hèn của bà….mà bà đã làm ra chuyện gì thế này?
Phạm Bình Bình nhìn anh, ánh mắt bà ta tràn đầy thống khổ ân hận, miệng luôn khóc lóc nói như động kinh, rằng “ Tôi sai rồi! ”, “ Tôi sai rồi! ”…
_ Bà nên sám hối những ngày còn lại trong cuộc đời của mình đi! Tôi nghĩ….những ngày đó của bà cũng không còn nhiều nữa đâu! Lão Khuất….đã hết điều có thể lợi dụng ở nơi bà rồi!
Kính Hàm phẩy áo bước đi, đến gần cửa, anh chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đàn bà đang gục đầu như đã chết kia.
_ Cái giá phải trả cho tất cả những điều đó là bản thân bị giam cầm cả cuộc đời mình ở đây như một kẻ điên….liệu có xứng đáng không? Hả bác sĩ Phạm?
Tiếng đóng cửa mạnh vang lên như thể một tiếng chuông nguyện hồn. Phạm Bình Bình hoảng hốt nhìn căn phòng trống rỗng chỉ còn một mình mình. Bóng tối ập đến cùng tiếng gào thét, tiếng uất hận, tiếng khóc và tiếng rủa xả như từ dưới địa ngục bủa vây lấy bà ta. Ánh mắt uất hận của Tình Tử, ánh mắt trách móc của Phi lão gia, những ánh mắt của những người đang hấp hối như vây kín đặc những bức tường xung quanh, nhìn chằm chằm vào bà ta.
_ Không! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!
Phạm Bình Bình ôm đầu gào thét, tiếng khóc vang lên trống rỗng và vô hồn, dội vào những bức tường, ập vào cơ thể còm cõi già nua kia….
Cay nghiệt thì cay nghiệt....Những vẫn là sự thật!
Hai ngày sau….lễ tân trong một buổi sáng đã hét lên kinh hoàng khi phát hiện xác của Phạm Bình Bình lủng lẳng treo trên trần nhà với gương mặt tím tái và cái cổ nghẹo sang một bên, bị thắt vì một sợi dây làm từ ga trải giường….!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.