Chương 76: Có lẽ chỉ là " Giá như "...
Thư Thư Kỳ
05/06/2023
Thiên Ân tỉnh lại với những tiếng “ tít ” nhỏ vang lên bên tai. Đôi mắt mờ mịt lờ mờ nhìn thấy một vùng sáng lóa mắt, đỉnh đầu váng vất và toàn thân gần như không thể cử động được, chỗ nào cũng đau đớn như muốn nứt ra. Cánh tay phảI cắm nhằng nhịt những ống dây truyền dẫn, những chỗ lộ ra trên cơ thể mà ánh mắt cô có thể quan sát tới được quấn băng trắng xóa. Thiên Ân cố gắng cử đọng đầu ngón tay, những tiếng bíp bíp vang lên liên tục.
Gần như ngay lập tức, cánh cửa phòng bệnh của cô bật mở. Một vị bác sĩ đứng tuổi, gương mặt lo lắng chạy ùa vào phòng, áo blouse trắng khoác vội còn chưa kịp chỉnh lại cổ áo bị gập vào trong.
_ Tề tiểu thư! Nằm yên, đừng cử động mạnh!
Vị bác sĩ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, giữ cho cô nằm yên. Ông chăm chú nhìn vào những chỉ số trên bảng điện thử, chỉnh lại những chiếc túi truyền nước, kiểm tra lại ống truyền và tất cả những thứ nhỏ nhất theo chuyên môn.
_ Cô có thấy đau nhức đặc biệt ở đâu không?
Thiên Ân nhìn vào đôi mắt nhuốm màu thời gian của vị bác sĩ, nó ấm áp dịu dàng, bất giác làm cô nhớ tới cha Triệu Văn.
Đến lúc này Thiên Ân mới nhận ra, trên miệng cô gắn một chiếc máy thở ô xi, khiến cho cô không thể nói được, chỉ đơn giản lắc lắc đầu.
Vị bác sĩ đặt nhẹ tay lên mắt của Thiên Ân, kéo giãn mi mắt của cô ra, giọng nói từ tốn vang lên.
_ Nhìn theo ánh đèn này nhé!
Ánh đèn chuyện dụng sáng lòa chiếu vào mắt cô. Thiên Ân nhìn theo luồng sáng, nằm yên cho vị bác sĩ kiểm tra hai bên mắt mình. Nét mặt nhẹ nhõm hiện ra trên gương mặt đứng tuổi. Ông vuốt mái tóc cô, dịu dàng chấn an.
_ Không sao hết rồi! Tiểu thư tỉnh sớm hơn dự tính, chắc chắn sẽ hồi phục rất nhanh.
Thiên Ân chớp mắt, đầu óc nặng trịch. Đầu óc lơ mơ vẫn còn dung ảnh khi cô gieo mình rơi từ trên cao xuống, trước khi ngất lịm vô thức, cô mơ hồ còn nghe thấy tiếng gọi đau đớn của hắn...và một ánh mắt sâu hút tuyệt vọng nhìn cô.
Thiên Ân cau mày lại, mảnh kí ức mà cô không nhớ tới. Bàn tay ấm áp của vị bác sĩ đặt lên đỉnh đầu của Thiên Ân, giọng nói nhẹ nhàng như cưng nựng một đứa trẻ.
_ Tiểu thư bị mất máu nhiều phải truyền máu gấp, nhưng trong bệnh viện lại không còn...may mà Tề tiên sinh lại có cùng nhóm máu với tiểu thư, không có ngài ấy thì thật là nguy cấp!
Vị bác sĩ nhẹ giọng nói, Thiên Ân hoảng hốt giật mình....
Tề Yến Thanh, hắn hiến máu cho cô sao?
Cơn mơ hồ ập tới tâm trí, Thiên Ân nghe loáng thoáng vị bác sĩ nói nhóm máu của cô và hắn đều là Rh-, vô cùng hiếm, nói cô sau này phải cẩn thận hết sức, nói hắn vì cứu cô mà dùng dao cắt thẳng vào động mạch của mình, ép bác sĩ lấy máu....
Tề....Yến Thanh sao?
Khi Thiên Ân còn mơ hồ vô định, thì giọng nói âm trầm của bác sĩ cẩn thận vang lên.
_ Tề tiểu thư! Thể trạng của cô yếu, hơn nữa khi mang thai lại càng phải chú ý cẩn thận. Sau này đi đứng phải hết sức chú ý, nếu không sẽ lại xảy ra chuyện đáng tiếc nữa...!
Từng câu chữ như sét đánh ngang tai. Đôi mắt Thiên Ân mở bùng ra, hướng về phía vị bác sĩ kia kinh hoàng. Hơi thở cô dồn dập, khiến cho những tiếng bíp vang lên gấp gáp.
Mang thai?
Bác sĩ vừa nói...cô mang thai?
_ Bình tĩnh nào con gái! Bình tĩnh lại...!
Vị bác sĩ nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt trên giường bệnh, cô gái quá nhỏ nhắn, khiến cho ông cảm thấy đau xót. Những khoảng khắc như vậy làm cho ông thấy thật áp lực.
Lời nói vang lên rất dịu dàng, như muốn làm cho nỗi đau trong đó trở nên bớt khắc nghiệt hơn.
_ Tề tiểu thư, cô đã mang thai được 6 tuần rồi...Nhưng cú ngã va đập quá mạnh, xin lỗi...đứa bé....!
_ Khô....Khô...Kh....!
Tiếng khò khè phát ra từ khuôn miệng bị bịt kín. Thiên Ân lắc đầu, nước mắt nóng bỏng như thiêu đốt chảy xuống gối, làm ướt những sợi tóc mai. Cô không thở được, khuôn ngực phập phồng đau đớn trong cơn quặn thắt như uống phải thuốc độc. Bàn tay nhỏ bé bám lấy tay vị bác sĩ, ánh mắt như tuyệt vọng cầu cứu trở nên tuyệt vọng.
_ Bình tĩnh...bình tĩnh nào....Y tá!
Vị bác sĩ cố giữ cho cô nằm yên, nhưng nỗi đau mất con đã biến Thiên Ân trở nên như điên dại. Những tiếng tít nhiễu loạn càng lúc càng dồn dập. Cô gào lên với khuôn miệng bị bịt chặt, cảm thấy từ trong cơ thể, nỗi đau xé ruột gan bắt đầu tứa máu....!
Cô!
Chính cô....!
Chính cô....đã hại chết con mình!
Giá như lúc đó...cô không lựa chọn nhảy xuống!
Nỗi ân hận cùng đau đớn tuyệt vọng có thể giết chết một trái tim đang sống. Thiên Ân cảm thấy trời đất như sụp đổ, cô không thể chống trọi với thảm kịch như sóng vỗ liên tiếp ập đến. Mặc kệ cho cơ thể đau đến cùng cực, Thiên Ân giãy dụa, vùng vẫy. Cô nhìn thấy một người y tá chạy vào, bên tai nghe thấy tiếng quát của bác sĩ.
_ Thuốc mê loại nhẹ. 1cc!
Vị y tá cuống quýt chạy tới tủ thuốc, rút ra một chiếc xi lạnh sạch và rút một lượng thuốc mê từ lọ thủy tinh.
_ Khô....
Thiên Ân thở mạnh, nhìn thấy vị y tá cắm cây kim vào túi truyền nước, và bơm lượng thuốc mê vào trong.
Nước mắt hòa lẫn mồ hôi. Thiên Ân cảm thấy bàn tay ấm áp của vị bác sĩ đặt lên đỉnh đầu cô, dịu dàng an ủi.
_ Không sao đâu con gái....thở đều đi....thở đều....
Chân tay rã rời, đầu óc váng vất...Thiên Ân cảm thấy mọi thứ xung quanh chao đảo như mơ hồ. Hơi thở hóa thành nhẹ hẫng, bàn tay nắm lấy áo vị bác sĩ cũng vô lực buông thõng xuống....Đôi mắt mờ mịt gần như tê dại.
Trước khi ngất đi vì thuốc mê, Thiên Ân không thể cảm nhận gì cả, ngoài nỗi đau mất con đang cào xé trái tim....
*****
Lần thứ hai tỉnh lại, Thiên Ân gần như mất đi hoàn toàn khái niệm về thời gian. Cô lơ mơ cảm thấy như người say sóng ngồi trên một con thuyền chênh vênh ngoài biển. Đôi môi hé mở, cảm thấy nhẹ nhõm vì máy thở ô xi đã được tháo xuống.
Một mái đầu gục trên bụng cô, cánh tay to lớn vòng qua cơ thể cô, bàn tay to lớn rám ráp nắm nhẹ lấy bàn tay cô.
Thiên Ân nhìn Tề Yến Thanh gục đầu trên bụng mình, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ...Ánh mắt cô chợt trở nên xa vắng...
Bàn tay nhỏ bé đưa lên vuốt nhẹ mái tóc của hắn, hình như cô chưa bao giờ nhìn thấy hắn khi chìm vào giấc ngủ sâu như vậy.
Gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, có một thời gian mà trông hắn già đi rất nhiều, nhưng sự tuấn mỹ đẹp đẽ cùng những đường nét tinh tế cao ngạo thì vẫn còn nguyên đấy. Hắn là tạo vật hoàn hảo của tạo hóa, là chuẩn mực đàn ông, khiến cho phụ nữ phải thèm khát.
Bàn tay nhỏ bé đặt nhẹ lên gương mặt với đường hàm cương nghị của hắn. Thiên Ân cảm thấy nỗi đau đơn lại nở rộ trong cô như một cơn bệnh dịch, chỉ cần nhìn thấy người đàn ông này, cô đều cảm thấy đau đớn.
Dòng máu đang chảy trong huyết quản của cô bây giờ...là dòng máu của hắn.
Thiên Ân cảm thấy lồng ngực như bị một khối băng đâm xuyên vào, đâm tới đâu, lạnh thấu xương tủy tới đó.
Việc cô sảy thai, chắc hắn cũng đã biết!
Hắn...không hận cô vì đã làm mất đi cốt nhục của hắn sao? Tại sao còn hiến máu cứu cô?
Bàn tay Thiên Ân ấp lên gò má của hắn, chính bản thân cô cũng không nhận ra ngay lúc này, ánh mắt cô nhìn hắn có biết bao nhiêu dịu dàng, có biết bao nhiêu đau đớn.
Đoạn tình này, thật sự khiến cho người ta đau thắt tâm can!
Thiên Ân cảm thấy mình không chịu nổi nữa, tất cả những gì hai người đã gây ra cho nhau....cô thật sự không còn dũng khí để đối diện.
_Xin lỗi....Tề Yến Thanh!
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, mang biết bao nhiêu chất chứa cùng đau đớn. Trong giây phút cô hạ quyết tâm phải rời bỏ hắn, trong lòng cô tan nát như cây non trong bão, ngả nghiêng chao đảo.
***
Tề Yến Thanh giật mình, đôi mắt sâu hút của hắn mở ra, cảm thấy gương mặt như vẫn còn vương hơi ấm rất mơ hồ. Ánh mắt của hắn lập tức hướng đến Thiên Ân.
Hắn nhìn thấy cô ngồi tựa trên giường, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn về phía bức tường trắng trơn bên cạnh. Trong ánh mắt xa xăm mù mịt, hắn không biết cô đang nghĩ điều gì, chỉ thấy đôi mắt trong vắt của cô trở nên trống rỗng, u buồn....và bình thản.
Cái bình thản ấy khiến hắn lo sợ!
_ Ân nhi!
Hắn gọi cô. Dường như trên đời không thể có tiếng gọi nào dịu dàng hơn thế, giống như chất chứa trong đó, là tình yêu bao la đong đầy.
Thiên Ân nghe tiếng hắn gọi, chầm chậm quay lại, ánh mắt trở nên xa xăm và lãnh đạm.
Bàn tay ấm áp của hắn khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ bé mệt mỏi của cô, Tề Yến Thanh dịu dàng nâng niu như thể vuốt ve một đóa hoa trà.
_ Em còn mệt không? Ta đi gọi bác sĩ kiểm tra cho em?
_ Không! Tôi muốn nói chuyện với ông!
Thanh âm lạnh tanh của Thiên Ân vang lên, khiến hắn sởn da gà. Hắn rất sợ khoảng khắc này, vì hắn biết trong lòng mắt trong vắt mệt mỏi kia ẩn chứa điều gì, hắn cũng biết cô muốn nói gì với hắn, và hắn sợ những điều sắp diễn ra.
_ Để sau được không? Em đang mệt, nghỉ ngơi cho khỏe đã!
Tề Yến Thanh dịu dàng nói với cô, thanh âm trầm thấp như tiếng rừng khuya xào xạc, khiến cho trái tim Thiên Ân thổn thức. Cô cố gắng giữ cho khuôn mặt mình bình thản và kín bưng, bằng cánh nhìn xuống phía dưới...cô né tránh ánh mắt quá mức sâu thẳm và ấm áp của hắn, sợ rằng chỉ cần nhìn vào đó thôi, mọi nỗ lực đáng thương của cô sẽ bị hun đến tan chảy.
_ Thả tôi đi đi!
Thanh âm trong vắt vang lên, tại sao nghe lại đượm buồn. Bàn tay đang vuốt ve gò má cô khựng lại, những ngón tay khen run lên.
_ Không cho phép nói như vậy!
Thanh âm trầm thấp vang lên, vẫn là một sự uy hiếp quen thuộc, nhưng len sâu vào trong là ẩn chứa run rẩy sợ hãi. Tề Yến Thanh nắm nhẹ lấy đường hàm của cô, kéo về phía mình.
Ánh mắt trong vắt của cô thuận tình rơi vào lòng mắt sâu hút của hắn. Trong giây phút, dường như có gì vỡ tan ra trong đôi mắt đen thẫm kia, khiến Thiên Ân run rẩy.
Tề Yến Thanh....!
Bàn tay nắm chặt lấy lớp chăn, từng lời nói buông ra, khiến cho hắn đau...
Đau đến ngừng nhịp thở.
_ Ông kéo tôi về bên cạnh một ngày, tôi tìm đến cái chết một ngày...! Ông nghĩ mình có đủ máu để truyền cho tôi không?
Lời nói như nhát dao, từng chút từng chút cắt trái tim hắn ra từng mảnh. Tề Yến Thanh nhìn vào gương mặt quật cường kia của cô, bàn tay đặt trên gương mặt cô buông thõng bên người.
Trong lòng Thiên Ân cũng tan nát. Cô cũng như hắn, đau đến mức ngừng thở. Nhưng tình cảm này cô không thể bước tiếp, cũng không thể tiếp nhận...
Cho hắn một lối thoát!
Cũng là cho cô một lối thoát!
Cho dù phương thức này....tàn nhẫn đến cùng cực!
Thiên Ân đâu biết rằng, từng lời cô nói ra, cho dù là giả dối, hay chân thật, đều huỷ hoại hắn hoàn toàn.
Giờ thì...cô lại muốn hắn hận cô!
Còn hắn....thì sợ cô hận hắn!
Trùng trùng điệp điệp....oán hận luân hồi không dứt!
_ Đủ! Cho dù em có chết bao nhiêu lần! Ta cũng sẽ dùng máu của mình cứu em bấy nhiêu lần!
Tề Yến Thanh nói, rất chân thành, rất dịu dàng, chất chứa biết bao nhiêu yêu thương của hắn dành cho cô!
Chỉ tiếc là....tình yêu đó lại khiến cô sợ hãi!
Bởi vì mối oán hận truyền từ đời cha cô!
Vì những tội ác của mẹ cô!
Và vì cả.....tội lỗi của cô!
Cô....phải khiến hắn hận cô!
Hận đến mức, không muốn nhìn mặt cô nữa!
Hận tới mức...buông tay cô!
Thiên Ân cắn chặt môi lại, thanh âm vang lên như vụn vỡ...
Lời nói ra, trực tiếp như một mũi dao, ghim thẳng vào trái tim đang mềm yếu của Tề Yến Thanh.
_ Thế còn con của ông?
Đôi mắt sâu hút của hắn giật lên thống khổ. Ánh mắt hoảng hốt gần như tuyệt vọng nhìn cô.
_ Ông không biết sao? Bởi vì tôi không muốn sinh con cho ông! Nên mới cố tình lao xuống!
Thiên Ân nói mà không biết mình đang nói gì nữa, chỉ thấy khuôn mặt bàng hoàng gần như kiệt quệ của Tề Yến Thanh chết lặng nhìn cô.
_ Chính tôi giết con ông!
_ ĐỪNG NÓI NỮA!
Tề Yến Thanh đột ngột lao tới, vòng tay rộng lớn ôm chặt lấy Thiên Ân, vùi cô vào trong lòng mình.
_ Ta xin em....đừng nói nữa!
Hắn ôm lấy cô, như muốn dùng hơi ấm của mình bao bọc lấy cô, vỗ về cô.
Hắn đau đến thấu cả xương cốt, thấu cả từng thớ thịt...
_ Em đừng tự hành hạ mình như vậy! Ta không chịu nổi nữa!
Tề Yến Thanh nghẹn ngào nói, đáp lại là sự run rẩy của Thiên Ân.
_ Tôi không...có!
_ Vậy tại sao....em lại khóc?
Hắn đau đớn hỏi....Và Thiên Ân nhận ra nước mắt đã tràn ngập khuôn mặt cô từ khi nào.
Vòng ôm của hắn rất ấm áp, rất dịu dàng, như thể bao được trọn cả kiếp nhân sinh!
Bàn tay nhỏ bé muốn ôm lấy bờ vai đang run lên của hắn, nhưng Thiên Ân cắn môi kìm nén lại, nói từng câu như đứt từng hơi thở...
_ Đau đớn thế thôi....xin ông buông tôi đi!
_ Không....không....!
Hắn điên loạn hét lên, ôm cô rất chặt, chặt tới nỗi khiến cô như vụn vỡ...
Thiên Ân mờ mịt nói, thanh âm như tiếng vĩ cầm day dứt cào xé
_ Kiếp này dừng ở đây thôi....buông tha tôi, cũng là buông tha cho ông!
Tề Yến Thanh lắc đầu, đôi mắt ngập tràn sự bất lực tàn tạ. Hắn không thốt ra được lời nào nữa, chỉ run đến không ngừng, thống khổ giữ chặt lấy cô, như sợ chỉ buông tay là cô sẽ như cánh bướm mà bay mất...
_ Ân oán kiếp này...xin đừng tính toán nữa....Tôi nợ ông, ông nợ tôi....xin ngừng lại ở đây thôi!
Thiên Ân nói rất nhẹ, nhưng như gió quất vào lòng hắn, từng tiếng từng tiếng tàn nhẫn tột cùng.
_ Tôi mệt rồi....buông đi....Xin ông!
_ Thả tôi đi!
_ KHÔNG! XIN EM...!
Tề Yến Thanh gầm lên ngắt lời cô, cảm giác cô trong lòng thật sự đac trở thành vô lực. Hắn hoảng loạn, hắn sợ hãi, hắn bất lực, hắn tuyệt vọng....
Thiên Ân ở trong vòng ôm của hắn, không ngừng chảy nước mắt...
Giá như....
Anh không phải là Tề Yến Thanh!
Giá như...
Em không phải là Triệu Thiên Ân!
Giá như.....
Đừng gặp....
Giá như....!
****
Tề Yến Thanh ngồi cạnh giường bệnh, ánh mắt sâu hun hút nhìn đăm đăm về gương mặt tái nhợt mê man của Thiên Ân, bàn tay to lớn của hắn luôn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Ân, nhưng ngón tay thon dài của hắn lặng lẽ đan vào nhưng ngón tay gầy yếu của cô.
Hắn đã ngồi ở đó, bờ vai rộng lớn mạnh mẽ như có thể gánh vác cả thế gian buồn bã và cô độc, ánh mắt luôn đau đáu nhìn về phía cô, với sự khắc khoải ngập tràn trong đó. Hắn nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền vô lực, gương mặt mệt mỏi còn nhuốm nỗi đau của cô, trái tim hắn như bị ai cào đến đau đớn.
Đưa những ngón tay nhỏ bé của cô lên môi mình và đặt khẽ vào đó những nụ hôn nhỏ, hắn hi vọng trong cơn mê cô có thể cảm nhận được một chút tình yêu của hắn.
Dòng máu đang chảy trong huyết quản của cô hòa chung cùng dòng máu của hắn. Áp cổ tay nhỏ nhắn của cô lên gương mặt cao ngạo, hắn lắng nghe từng tiếng đập khẽ khàng của cô...Nâng niu cô như nâng niu một món đồ quý giá, sự sống của cô cũng mong manh như chính cô.
Người con gái nhỏ nhắn vô tư như vậy, trong sáng như vậy, giống như một đóa hoa bạch trà tinh khiết, lại bị hắn nhẫn tâm ngắt xuống, nhẫn tâm vấy bẩn.
Cô nhỏ bé như vậy, mới mười tám tuổi lại phải chịu quá nhiều nỗi đau, từ thể xác tới tinh thần, đến mức không còn muốn sống!
_ Em...hận ta tới vậy sao?
Ánh nhìn ai oán của cô khắc sâu vào trái tim hắn, hình ảnh cô gieo mình xuống vườn trà biến thành nỗi sợ của hắn. Hắn tựa đầu vào cổ tay cô, nghẹn ngào thủ thỉ.
_ Nếu như có thể khiến em đừng hận ta....
Nỗi đau thường khiến cho con người ta trở nên yếu mềm, nhưng cũng có những nỗi đau làm cho người ta trở thành mạnh mẽ.
Kẻ trải qua quá nhiều thăng trầm như Tề Yến Thanh, lần đầu tiên trong đời lại cảm thấy, hắn dường như không mạnh mẽ như hắn tưởng!
Ghé môi vào cổ tay cô, hôn lên từng mạch đập êm ả, thanh âm trầm thấp như rừng khuya vang lên xào xạc.
_ Ta....trả tự do cho em!
Bóng đêm luôn là người bạn tuyệt vời nhất, vì bóng đêm chỉ câm lặng, không thể thốt nên lời!
Khoảng khắc ấy, với bóng tối vây quanh tĩnh lặng, Thiên Ân chìm sâu vào trong cơn mê, không thể nghe thấy được....tiếng khóc của hắn!
Cuối cùng thì tình yêu....cũng không thể giữ được người mình yêu...!
Gần như ngay lập tức, cánh cửa phòng bệnh của cô bật mở. Một vị bác sĩ đứng tuổi, gương mặt lo lắng chạy ùa vào phòng, áo blouse trắng khoác vội còn chưa kịp chỉnh lại cổ áo bị gập vào trong.
_ Tề tiểu thư! Nằm yên, đừng cử động mạnh!
Vị bác sĩ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, giữ cho cô nằm yên. Ông chăm chú nhìn vào những chỉ số trên bảng điện thử, chỉnh lại những chiếc túi truyền nước, kiểm tra lại ống truyền và tất cả những thứ nhỏ nhất theo chuyên môn.
_ Cô có thấy đau nhức đặc biệt ở đâu không?
Thiên Ân nhìn vào đôi mắt nhuốm màu thời gian của vị bác sĩ, nó ấm áp dịu dàng, bất giác làm cô nhớ tới cha Triệu Văn.
Đến lúc này Thiên Ân mới nhận ra, trên miệng cô gắn một chiếc máy thở ô xi, khiến cho cô không thể nói được, chỉ đơn giản lắc lắc đầu.
Vị bác sĩ đặt nhẹ tay lên mắt của Thiên Ân, kéo giãn mi mắt của cô ra, giọng nói từ tốn vang lên.
_ Nhìn theo ánh đèn này nhé!
Ánh đèn chuyện dụng sáng lòa chiếu vào mắt cô. Thiên Ân nhìn theo luồng sáng, nằm yên cho vị bác sĩ kiểm tra hai bên mắt mình. Nét mặt nhẹ nhõm hiện ra trên gương mặt đứng tuổi. Ông vuốt mái tóc cô, dịu dàng chấn an.
_ Không sao hết rồi! Tiểu thư tỉnh sớm hơn dự tính, chắc chắn sẽ hồi phục rất nhanh.
Thiên Ân chớp mắt, đầu óc nặng trịch. Đầu óc lơ mơ vẫn còn dung ảnh khi cô gieo mình rơi từ trên cao xuống, trước khi ngất lịm vô thức, cô mơ hồ còn nghe thấy tiếng gọi đau đớn của hắn...và một ánh mắt sâu hút tuyệt vọng nhìn cô.
Thiên Ân cau mày lại, mảnh kí ức mà cô không nhớ tới. Bàn tay ấm áp của vị bác sĩ đặt lên đỉnh đầu của Thiên Ân, giọng nói nhẹ nhàng như cưng nựng một đứa trẻ.
_ Tiểu thư bị mất máu nhiều phải truyền máu gấp, nhưng trong bệnh viện lại không còn...may mà Tề tiên sinh lại có cùng nhóm máu với tiểu thư, không có ngài ấy thì thật là nguy cấp!
Vị bác sĩ nhẹ giọng nói, Thiên Ân hoảng hốt giật mình....
Tề Yến Thanh, hắn hiến máu cho cô sao?
Cơn mơ hồ ập tới tâm trí, Thiên Ân nghe loáng thoáng vị bác sĩ nói nhóm máu của cô và hắn đều là Rh-, vô cùng hiếm, nói cô sau này phải cẩn thận hết sức, nói hắn vì cứu cô mà dùng dao cắt thẳng vào động mạch của mình, ép bác sĩ lấy máu....
Tề....Yến Thanh sao?
Khi Thiên Ân còn mơ hồ vô định, thì giọng nói âm trầm của bác sĩ cẩn thận vang lên.
_ Tề tiểu thư! Thể trạng của cô yếu, hơn nữa khi mang thai lại càng phải chú ý cẩn thận. Sau này đi đứng phải hết sức chú ý, nếu không sẽ lại xảy ra chuyện đáng tiếc nữa...!
Từng câu chữ như sét đánh ngang tai. Đôi mắt Thiên Ân mở bùng ra, hướng về phía vị bác sĩ kia kinh hoàng. Hơi thở cô dồn dập, khiến cho những tiếng bíp vang lên gấp gáp.
Mang thai?
Bác sĩ vừa nói...cô mang thai?
_ Bình tĩnh nào con gái! Bình tĩnh lại...!
Vị bác sĩ nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt trên giường bệnh, cô gái quá nhỏ nhắn, khiến cho ông cảm thấy đau xót. Những khoảng khắc như vậy làm cho ông thấy thật áp lực.
Lời nói vang lên rất dịu dàng, như muốn làm cho nỗi đau trong đó trở nên bớt khắc nghiệt hơn.
_ Tề tiểu thư, cô đã mang thai được 6 tuần rồi...Nhưng cú ngã va đập quá mạnh, xin lỗi...đứa bé....!
_ Khô....Khô...Kh....!
Tiếng khò khè phát ra từ khuôn miệng bị bịt kín. Thiên Ân lắc đầu, nước mắt nóng bỏng như thiêu đốt chảy xuống gối, làm ướt những sợi tóc mai. Cô không thở được, khuôn ngực phập phồng đau đớn trong cơn quặn thắt như uống phải thuốc độc. Bàn tay nhỏ bé bám lấy tay vị bác sĩ, ánh mắt như tuyệt vọng cầu cứu trở nên tuyệt vọng.
_ Bình tĩnh...bình tĩnh nào....Y tá!
Vị bác sĩ cố giữ cho cô nằm yên, nhưng nỗi đau mất con đã biến Thiên Ân trở nên như điên dại. Những tiếng tít nhiễu loạn càng lúc càng dồn dập. Cô gào lên với khuôn miệng bị bịt chặt, cảm thấy từ trong cơ thể, nỗi đau xé ruột gan bắt đầu tứa máu....!
Cô!
Chính cô....!
Chính cô....đã hại chết con mình!
Giá như lúc đó...cô không lựa chọn nhảy xuống!
Nỗi ân hận cùng đau đớn tuyệt vọng có thể giết chết một trái tim đang sống. Thiên Ân cảm thấy trời đất như sụp đổ, cô không thể chống trọi với thảm kịch như sóng vỗ liên tiếp ập đến. Mặc kệ cho cơ thể đau đến cùng cực, Thiên Ân giãy dụa, vùng vẫy. Cô nhìn thấy một người y tá chạy vào, bên tai nghe thấy tiếng quát của bác sĩ.
_ Thuốc mê loại nhẹ. 1cc!
Vị y tá cuống quýt chạy tới tủ thuốc, rút ra một chiếc xi lạnh sạch và rút một lượng thuốc mê từ lọ thủy tinh.
_ Khô....
Thiên Ân thở mạnh, nhìn thấy vị y tá cắm cây kim vào túi truyền nước, và bơm lượng thuốc mê vào trong.
Nước mắt hòa lẫn mồ hôi. Thiên Ân cảm thấy bàn tay ấm áp của vị bác sĩ đặt lên đỉnh đầu cô, dịu dàng an ủi.
_ Không sao đâu con gái....thở đều đi....thở đều....
Chân tay rã rời, đầu óc váng vất...Thiên Ân cảm thấy mọi thứ xung quanh chao đảo như mơ hồ. Hơi thở hóa thành nhẹ hẫng, bàn tay nắm lấy áo vị bác sĩ cũng vô lực buông thõng xuống....Đôi mắt mờ mịt gần như tê dại.
Trước khi ngất đi vì thuốc mê, Thiên Ân không thể cảm nhận gì cả, ngoài nỗi đau mất con đang cào xé trái tim....
*****
Lần thứ hai tỉnh lại, Thiên Ân gần như mất đi hoàn toàn khái niệm về thời gian. Cô lơ mơ cảm thấy như người say sóng ngồi trên một con thuyền chênh vênh ngoài biển. Đôi môi hé mở, cảm thấy nhẹ nhõm vì máy thở ô xi đã được tháo xuống.
Một mái đầu gục trên bụng cô, cánh tay to lớn vòng qua cơ thể cô, bàn tay to lớn rám ráp nắm nhẹ lấy bàn tay cô.
Thiên Ân nhìn Tề Yến Thanh gục đầu trên bụng mình, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ...Ánh mắt cô chợt trở nên xa vắng...
Bàn tay nhỏ bé đưa lên vuốt nhẹ mái tóc của hắn, hình như cô chưa bao giờ nhìn thấy hắn khi chìm vào giấc ngủ sâu như vậy.
Gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, có một thời gian mà trông hắn già đi rất nhiều, nhưng sự tuấn mỹ đẹp đẽ cùng những đường nét tinh tế cao ngạo thì vẫn còn nguyên đấy. Hắn là tạo vật hoàn hảo của tạo hóa, là chuẩn mực đàn ông, khiến cho phụ nữ phải thèm khát.
Bàn tay nhỏ bé đặt nhẹ lên gương mặt với đường hàm cương nghị của hắn. Thiên Ân cảm thấy nỗi đau đơn lại nở rộ trong cô như một cơn bệnh dịch, chỉ cần nhìn thấy người đàn ông này, cô đều cảm thấy đau đớn.
Dòng máu đang chảy trong huyết quản của cô bây giờ...là dòng máu của hắn.
Thiên Ân cảm thấy lồng ngực như bị một khối băng đâm xuyên vào, đâm tới đâu, lạnh thấu xương tủy tới đó.
Việc cô sảy thai, chắc hắn cũng đã biết!
Hắn...không hận cô vì đã làm mất đi cốt nhục của hắn sao? Tại sao còn hiến máu cứu cô?
Bàn tay Thiên Ân ấp lên gò má của hắn, chính bản thân cô cũng không nhận ra ngay lúc này, ánh mắt cô nhìn hắn có biết bao nhiêu dịu dàng, có biết bao nhiêu đau đớn.
Đoạn tình này, thật sự khiến cho người ta đau thắt tâm can!
Thiên Ân cảm thấy mình không chịu nổi nữa, tất cả những gì hai người đã gây ra cho nhau....cô thật sự không còn dũng khí để đối diện.
_Xin lỗi....Tề Yến Thanh!
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, mang biết bao nhiêu chất chứa cùng đau đớn. Trong giây phút cô hạ quyết tâm phải rời bỏ hắn, trong lòng cô tan nát như cây non trong bão, ngả nghiêng chao đảo.
***
Tề Yến Thanh giật mình, đôi mắt sâu hút của hắn mở ra, cảm thấy gương mặt như vẫn còn vương hơi ấm rất mơ hồ. Ánh mắt của hắn lập tức hướng đến Thiên Ân.
Hắn nhìn thấy cô ngồi tựa trên giường, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn về phía bức tường trắng trơn bên cạnh. Trong ánh mắt xa xăm mù mịt, hắn không biết cô đang nghĩ điều gì, chỉ thấy đôi mắt trong vắt của cô trở nên trống rỗng, u buồn....và bình thản.
Cái bình thản ấy khiến hắn lo sợ!
_ Ân nhi!
Hắn gọi cô. Dường như trên đời không thể có tiếng gọi nào dịu dàng hơn thế, giống như chất chứa trong đó, là tình yêu bao la đong đầy.
Thiên Ân nghe tiếng hắn gọi, chầm chậm quay lại, ánh mắt trở nên xa xăm và lãnh đạm.
Bàn tay ấm áp của hắn khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ bé mệt mỏi của cô, Tề Yến Thanh dịu dàng nâng niu như thể vuốt ve một đóa hoa trà.
_ Em còn mệt không? Ta đi gọi bác sĩ kiểm tra cho em?
_ Không! Tôi muốn nói chuyện với ông!
Thanh âm lạnh tanh của Thiên Ân vang lên, khiến hắn sởn da gà. Hắn rất sợ khoảng khắc này, vì hắn biết trong lòng mắt trong vắt mệt mỏi kia ẩn chứa điều gì, hắn cũng biết cô muốn nói gì với hắn, và hắn sợ những điều sắp diễn ra.
_ Để sau được không? Em đang mệt, nghỉ ngơi cho khỏe đã!
Tề Yến Thanh dịu dàng nói với cô, thanh âm trầm thấp như tiếng rừng khuya xào xạc, khiến cho trái tim Thiên Ân thổn thức. Cô cố gắng giữ cho khuôn mặt mình bình thản và kín bưng, bằng cánh nhìn xuống phía dưới...cô né tránh ánh mắt quá mức sâu thẳm và ấm áp của hắn, sợ rằng chỉ cần nhìn vào đó thôi, mọi nỗ lực đáng thương của cô sẽ bị hun đến tan chảy.
_ Thả tôi đi đi!
Thanh âm trong vắt vang lên, tại sao nghe lại đượm buồn. Bàn tay đang vuốt ve gò má cô khựng lại, những ngón tay khen run lên.
_ Không cho phép nói như vậy!
Thanh âm trầm thấp vang lên, vẫn là một sự uy hiếp quen thuộc, nhưng len sâu vào trong là ẩn chứa run rẩy sợ hãi. Tề Yến Thanh nắm nhẹ lấy đường hàm của cô, kéo về phía mình.
Ánh mắt trong vắt của cô thuận tình rơi vào lòng mắt sâu hút của hắn. Trong giây phút, dường như có gì vỡ tan ra trong đôi mắt đen thẫm kia, khiến Thiên Ân run rẩy.
Tề Yến Thanh....!
Bàn tay nắm chặt lấy lớp chăn, từng lời nói buông ra, khiến cho hắn đau...
Đau đến ngừng nhịp thở.
_ Ông kéo tôi về bên cạnh một ngày, tôi tìm đến cái chết một ngày...! Ông nghĩ mình có đủ máu để truyền cho tôi không?
Lời nói như nhát dao, từng chút từng chút cắt trái tim hắn ra từng mảnh. Tề Yến Thanh nhìn vào gương mặt quật cường kia của cô, bàn tay đặt trên gương mặt cô buông thõng bên người.
Trong lòng Thiên Ân cũng tan nát. Cô cũng như hắn, đau đến mức ngừng thở. Nhưng tình cảm này cô không thể bước tiếp, cũng không thể tiếp nhận...
Cho hắn một lối thoát!
Cũng là cho cô một lối thoát!
Cho dù phương thức này....tàn nhẫn đến cùng cực!
Thiên Ân đâu biết rằng, từng lời cô nói ra, cho dù là giả dối, hay chân thật, đều huỷ hoại hắn hoàn toàn.
Giờ thì...cô lại muốn hắn hận cô!
Còn hắn....thì sợ cô hận hắn!
Trùng trùng điệp điệp....oán hận luân hồi không dứt!
_ Đủ! Cho dù em có chết bao nhiêu lần! Ta cũng sẽ dùng máu của mình cứu em bấy nhiêu lần!
Tề Yến Thanh nói, rất chân thành, rất dịu dàng, chất chứa biết bao nhiêu yêu thương của hắn dành cho cô!
Chỉ tiếc là....tình yêu đó lại khiến cô sợ hãi!
Bởi vì mối oán hận truyền từ đời cha cô!
Vì những tội ác của mẹ cô!
Và vì cả.....tội lỗi của cô!
Cô....phải khiến hắn hận cô!
Hận đến mức, không muốn nhìn mặt cô nữa!
Hận tới mức...buông tay cô!
Thiên Ân cắn chặt môi lại, thanh âm vang lên như vụn vỡ...
Lời nói ra, trực tiếp như một mũi dao, ghim thẳng vào trái tim đang mềm yếu của Tề Yến Thanh.
_ Thế còn con của ông?
Đôi mắt sâu hút của hắn giật lên thống khổ. Ánh mắt hoảng hốt gần như tuyệt vọng nhìn cô.
_ Ông không biết sao? Bởi vì tôi không muốn sinh con cho ông! Nên mới cố tình lao xuống!
Thiên Ân nói mà không biết mình đang nói gì nữa, chỉ thấy khuôn mặt bàng hoàng gần như kiệt quệ của Tề Yến Thanh chết lặng nhìn cô.
_ Chính tôi giết con ông!
_ ĐỪNG NÓI NỮA!
Tề Yến Thanh đột ngột lao tới, vòng tay rộng lớn ôm chặt lấy Thiên Ân, vùi cô vào trong lòng mình.
_ Ta xin em....đừng nói nữa!
Hắn ôm lấy cô, như muốn dùng hơi ấm của mình bao bọc lấy cô, vỗ về cô.
Hắn đau đến thấu cả xương cốt, thấu cả từng thớ thịt...
_ Em đừng tự hành hạ mình như vậy! Ta không chịu nổi nữa!
Tề Yến Thanh nghẹn ngào nói, đáp lại là sự run rẩy của Thiên Ân.
_ Tôi không...có!
_ Vậy tại sao....em lại khóc?
Hắn đau đớn hỏi....Và Thiên Ân nhận ra nước mắt đã tràn ngập khuôn mặt cô từ khi nào.
Vòng ôm của hắn rất ấm áp, rất dịu dàng, như thể bao được trọn cả kiếp nhân sinh!
Bàn tay nhỏ bé muốn ôm lấy bờ vai đang run lên của hắn, nhưng Thiên Ân cắn môi kìm nén lại, nói từng câu như đứt từng hơi thở...
_ Đau đớn thế thôi....xin ông buông tôi đi!
_ Không....không....!
Hắn điên loạn hét lên, ôm cô rất chặt, chặt tới nỗi khiến cô như vụn vỡ...
Thiên Ân mờ mịt nói, thanh âm như tiếng vĩ cầm day dứt cào xé
_ Kiếp này dừng ở đây thôi....buông tha tôi, cũng là buông tha cho ông!
Tề Yến Thanh lắc đầu, đôi mắt ngập tràn sự bất lực tàn tạ. Hắn không thốt ra được lời nào nữa, chỉ run đến không ngừng, thống khổ giữ chặt lấy cô, như sợ chỉ buông tay là cô sẽ như cánh bướm mà bay mất...
_ Ân oán kiếp này...xin đừng tính toán nữa....Tôi nợ ông, ông nợ tôi....xin ngừng lại ở đây thôi!
Thiên Ân nói rất nhẹ, nhưng như gió quất vào lòng hắn, từng tiếng từng tiếng tàn nhẫn tột cùng.
_ Tôi mệt rồi....buông đi....Xin ông!
_ Thả tôi đi!
_ KHÔNG! XIN EM...!
Tề Yến Thanh gầm lên ngắt lời cô, cảm giác cô trong lòng thật sự đac trở thành vô lực. Hắn hoảng loạn, hắn sợ hãi, hắn bất lực, hắn tuyệt vọng....
Thiên Ân ở trong vòng ôm của hắn, không ngừng chảy nước mắt...
Giá như....
Anh không phải là Tề Yến Thanh!
Giá như...
Em không phải là Triệu Thiên Ân!
Giá như.....
Đừng gặp....
Giá như....!
****
Tề Yến Thanh ngồi cạnh giường bệnh, ánh mắt sâu hun hút nhìn đăm đăm về gương mặt tái nhợt mê man của Thiên Ân, bàn tay to lớn của hắn luôn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Ân, nhưng ngón tay thon dài của hắn lặng lẽ đan vào nhưng ngón tay gầy yếu của cô.
Hắn đã ngồi ở đó, bờ vai rộng lớn mạnh mẽ như có thể gánh vác cả thế gian buồn bã và cô độc, ánh mắt luôn đau đáu nhìn về phía cô, với sự khắc khoải ngập tràn trong đó. Hắn nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền vô lực, gương mặt mệt mỏi còn nhuốm nỗi đau của cô, trái tim hắn như bị ai cào đến đau đớn.
Đưa những ngón tay nhỏ bé của cô lên môi mình và đặt khẽ vào đó những nụ hôn nhỏ, hắn hi vọng trong cơn mê cô có thể cảm nhận được một chút tình yêu của hắn.
Dòng máu đang chảy trong huyết quản của cô hòa chung cùng dòng máu của hắn. Áp cổ tay nhỏ nhắn của cô lên gương mặt cao ngạo, hắn lắng nghe từng tiếng đập khẽ khàng của cô...Nâng niu cô như nâng niu một món đồ quý giá, sự sống của cô cũng mong manh như chính cô.
Người con gái nhỏ nhắn vô tư như vậy, trong sáng như vậy, giống như một đóa hoa bạch trà tinh khiết, lại bị hắn nhẫn tâm ngắt xuống, nhẫn tâm vấy bẩn.
Cô nhỏ bé như vậy, mới mười tám tuổi lại phải chịu quá nhiều nỗi đau, từ thể xác tới tinh thần, đến mức không còn muốn sống!
_ Em...hận ta tới vậy sao?
Ánh nhìn ai oán của cô khắc sâu vào trái tim hắn, hình ảnh cô gieo mình xuống vườn trà biến thành nỗi sợ của hắn. Hắn tựa đầu vào cổ tay cô, nghẹn ngào thủ thỉ.
_ Nếu như có thể khiến em đừng hận ta....
Nỗi đau thường khiến cho con người ta trở nên yếu mềm, nhưng cũng có những nỗi đau làm cho người ta trở thành mạnh mẽ.
Kẻ trải qua quá nhiều thăng trầm như Tề Yến Thanh, lần đầu tiên trong đời lại cảm thấy, hắn dường như không mạnh mẽ như hắn tưởng!
Ghé môi vào cổ tay cô, hôn lên từng mạch đập êm ả, thanh âm trầm thấp như rừng khuya vang lên xào xạc.
_ Ta....trả tự do cho em!
Bóng đêm luôn là người bạn tuyệt vời nhất, vì bóng đêm chỉ câm lặng, không thể thốt nên lời!
Khoảng khắc ấy, với bóng tối vây quanh tĩnh lặng, Thiên Ân chìm sâu vào trong cơn mê, không thể nghe thấy được....tiếng khóc của hắn!
Cuối cùng thì tình yêu....cũng không thể giữ được người mình yêu...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.