Chương 79: Đi qua thương nhớ
Thư Thư Kỳ
05/06/2023
Trong khoảng khắc, thời gian dường như ngưng đọng thành một khối, không gian lặng phắc khi Kính Hàm đứng ngay thềm cửa, nhìn thẳng vào Tề Yến Thanh với ánh mắt kinh hoàng.
Lý do duy nhất Tề Yến Thanh chưa kịp nổ súng, là vì hắn cũng bị sự xuất hiện của Kính Hàm làm cho kinh ngạc.
Nhưng khoảng lặng ấy trôi qua rất nhanh, trong đầu Kính Hàm, một tiếng hét váng động vang lên như đánh thức tất cả mọi giác quan. Anh biết rằng ngay giờ phút này đây, chỉ cần chậm một nhịp, là chết chắc!
Ánh mắt sâu hút trống rỗng như hai hố đen của Tề Yến Thanh giật lên kinh ngạc, trước khi hắn kịp nhận ra điều gì đang xảy đến, thì ly nước thuốc trong tay Kính Hàm đã bay thẳng đến mặt hắn, và giáng mạnh vào trán hắn một tiếng “ CHOANG ” chói óc.
ĐOÀNG!!!
Tiếng súng sắc lạnh vang lên đánh động toàn bộ vệ sĩ trong biệt thự bu lại phòng ngủ của hắn. Khi mọi người chạy tới nơi, đã thấy Kính Hàm ôm lấy Tề Yến Thanh, chiếc áo sơ mi trắng của hắn dính đầy máu, máu đỏ thẫm tràn ra từ lồng ngực vạm vỡ, đôi tay vô lực nắm hững hờ khẩu súng còn bốc khói, những mảnh thủy tinh vỡ tan nát cùng mùi thuốc hòa lẫn mùi máu tanh đậm. Kính Hàm quay phắt lại, gương mặt anh tuấn lịch lãm cũng dính bết máu của Tề Yến Thanh, thanh âm hoảng hốt gào lên như xé gan ruột.
_ ĐEM XE TỚI ĐÂY! LẬP TỨC CHỞ TỀ TỔNG ĐẾN BỆNH VIỆN!
****
Trong bệnh viện tư nhân Royal, bác sĩ đi lại náo loạn như mắc cửi, một hàng vệ sĩ mặc đồ đen đứng kín cả hành lang bệnh viện, không khí nháo nhào như ong vỡ tổ, người nào cũng đeo gương mặt cắt không còn giọt máu, chạy nhốn nháo khắp bệnh viện.
Khi nãy một toán người mặc đồ đen mặt mũi hốt hoảng xông vào bệnh viện, khiến cho bác sĩ cùng y tá bị một phen thất kinh, nhưng hình ảnh tiếp sau đó mới thật sự khiến họ khiếp vía.
Kính Hàm đi như chạy, trên tay bế một người đàn ông người đầy máu tươi. Gương mặt tuấn mỹ trắng bệnh đi ngất lịm mê man, nhưng không khó để nhận ra đó là chủ nhân của Tề thị lừng lẫy Tề Yến Thanh.
_ CỨU NGƯỜI!!!
Kính Hàm hét lên váng động cả bệnh viện, gương mặt tuấn mĩ đổ mồ hôi tán loạn và dính máu, tái mét đi sợ hãi. Cáng lập tức được chuyển tới, bác sĩ quýnh quáng cả lên, còn giật thót mình khi bị bàn tay của Kính Hàm tóm lấy.
_ Nhóm máu của Tề tổng trong kho lạnh còn không?
_ Có! Trong kho bệnh viện luôn để sẵn nhóm máu của Tề tiên sinh! Xin Kính Hàm tiên sinh yên tâm!
Royal là bệnh viện tư nhân chuyên chữa trị cho những tối nhân quan trọng như Tề Yến Thanh, vì thế việc chuẩn bị nhóm máu của hắn sẵn sàng luôn là ưu tiên số một. Kính Hàm nhìn chiếc các đẩy nhanh Tề Yến Thanh vào phòng cấp cứu, mệt mỏi ngã gục người xuống như thoát lực.
Bàn tay to lớn vuốt lên mái tóc bết mồ hôi, gương mặt lịch lãm căng lại trào lên tức giận, thanh âm gầm lên gần như muốn vỡ tung.
_ Thằng nào? Là thằng ngu nào đưa súng cho Tề tổng?
Những tên vệ sĩ nhìn nhau sợ sệt…Rồi một tên trong đó cắn răng quỳ phịch xuống sàn, dập đầu trước Kính Hàm, thanh âm run rẩy tạ lỗi.
_ Là súng của thuộc hạ!Nhưng thuộc hạ hoàn toàn không đưa cho Tề tiên sinh! Thuộc hạ tưởng ngài ấy vẫn còn bất tỉnh, theo lời bác sĩ cứ mười lăm phút lại lên trở người cho ngài ấy một lần. Chắc trong lúc thuộc hạ làm việc, ngài ấy đã lén lấy súng của thuộc hạ! Thuộc hạ biết sai rồi! Xin Kính Hàm tiên sinh trừng phạt!
Tên thuộc hạ run như cầy sấy trước hàng chục đôi mắt của những tên vệ sĩ khác đằng đằng sát khí xoáy vào mình. Hắn đúng là không hề biết súng đã bị Tề Yến Thanh lấy từ khi nào, đến khi chạy lên nhìn thấy Tề Yến Thanh nằm trong vũng máu, toàn bộ tay chân gân cốt đều tan như nước đá để ngoài nắng, nếu như Tề Yến Thanh có mệnh hệ gì, thì đêm mạng cả nhà hắn ra cũng không trả được!
Kính Hàm cau mày nuốt nước bọt, đầu óc như muốn nổ tung. Anh mệt mỏi tựa đầu vào ghế băng chờ của bệnh viện, đến nói cũng không muốn thốt ra lời. Bàn tay anh vẫn còn dính những vệt máu khô của Tề Yến Thanh run lên lẩy bẩy. Kính Hàm toát mồ hôi đầm đìa, tận sâu trong tâm hồn cũng không ngừng run lên.
_ Kính Hàm!
Thanh âm quyến rũ như hơi rượu ủ lâu năm vang lên bên tai. Kính Hàm mở mắt, nhìn thấy Lôi Triệt đang đứng sừng sững bên cạnh, gương mặt kinh hoàng nhìn anh một thân dính máu.
_ Lại phát sinh ra chuyện gì nữa?
Lôi Triệt nhìn tên vệ sĩ quỳ mọp dưới sàn run như cầy sấy, lại thấy Kính Hàm máu me đầm đìa, kinh hãi lên tiếng hỏi.
_ Tề tổng….ngài ấy tự tử!
Kính Hàm mệt mỏi đáp lời, vừa dứt câu thì tên vệ sĩ đã hoảng loạn dập dầu trước Lôi Triệt, nói gần như khóc.
_ Là lỗi do thuộc hạ bất cẩn! Thuộc hạ không biết ngài ấy đã tỉnh lại, lại để cho ngài ấy lấy được súng! Là lỗi của thuộc hạ! Thuộc hạ xin tự trừng phạt!
Hắn dập đầu xuống rồi rút trong người ra một con dao quân sự, đặt mạnh bàn tay trái xuống đất, nhắm thẳng mũi dao đâm mạnh xuống.
_ Thôi đi....!
Ngay khi mũi dao chạm tới mu bàn tay của hắn, thanh âm trầm thấp của Kính Hàm đã vang lên.
Kính Hàm mệt mỏi lắc đầu. Tề Yến Thanh là người rất giỏi kỹ thuật cận chiến, đừng nói đến một tên thuộc hạ như hắn, ngay cả anh nếu như bị hắn lấy súng, cũng không thể phát hiện ra được. Hơn nữa giờ lòng anh như lửa đốt, cũng không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa, chỉ mệt mỏi lắc đầu.
_ Bác sĩ đang dốc lòng chữa chạy cho ngài ấy! Ngươi đừng ở đó làm ầm lên, họ lại phải phân tán lực lượng để chữa trị cho người! Lui xuống đi!
_ Tạ...tạ ơn Kính Hàm tiên sinh!
Tên thuộc hạ mặt mũi ướt đẫm mồ hôi, lết xuống như tội nhân được tha mạng. Lôi Triệt nhìn Kính Hàm mệt mỏi ngồi trên ghế, ẩn nhẫn thở dài.
Dù sao thì trong bốn người, Kính Hàm vẫn luôn là người yếu đuối nhất, nhẹ tay nhất, mềm lòng nhất!
Và điều đó cũng khiến anh trở thành giống con người nhất trong cả bốn bọn họ!
_ Lui hết xuống!
Lôi Triệt lạnh giọng nói, và toàn bộ những tên thuộc hạ đồng loạt lui xuống dưới.
Tiến lại gần Kính Hàm, Lôi Triệt cũng mệt mỏi ngồi xuống. Khi tấm lưng mạnh mẽ của hắn ngả vào ghế, thanh âm hoang vắng tiều tụy của Kính Hàm vang lên bên cạnh.
_ Tôi mang thuốc lên phòng, thấy ngài ấy đang chĩa súng vào ngực mình. Lúc đó tôi chẳng còn cách nào khác phải ném chiếc cốc trong tay vào trán ngày ấy. Bàn tay bóp cò súng chỉ chệch tim có vài cm.....
Lôi Triệt thở hắt ra, cảm thấy máu trong huyết quản cũng đông cứng lại. Thanh âm hoang vắng của Kính Hàm lại đều đều vang lên, chất chứa sợ hãi run rẩy.
_ Lúc chở ngài ấy tới bệnh viện....tôi đã nghĩ rằng nếu như lúc đó tôi không tới đúng vào thời điểm đó....thì không biết chuyện gì đã xảy ra?
Bàn tay nhuốm máu giơ ra trước mặt, Kính Hàm bỗng thấy không gian mờ mịt nhòe nhoẹt đi....
Lôi Triệt nhìn Kính Hàm gục đầu vào tay, đôi vai rộng không ngừng run rẩy, bàn tay to lớn của hắn buồn bã chầm chậm vỗ lên vai anh.
_ Giá như....tôi bảo vệ ngài ấy tốt hơn....thì đã không đến nỗi!
_ Không phải lỗi của cậu! Nếu như cậu không tới kịp lúc, thì Tề Yến Thanh đã chết rồi! Đừng tự áp lực cho mình nữa! Cậu đã quá vất vả rồi!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói, thanh âm mờ mịt buồn thảm. Chính bây giờ trong lòng hắn, chính bản thân hắn, cũng đang sợ hãi và ân hận. Ngay khi nhận được điện thoại của Kính Hàm, hắn đã sợ tới mức đánh rơi vỡ cả chiếc điện thoại trong tay.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế băng dài, một người gục xuống tay mình thổn thức, một người trầm ngâm nín lặng. Hai người mạnh mẽ ấy đang gặm nhấm lo lắng cùng bất lực như một căn bệnh trầm kha, từ từ bén rễ ăn sâu vào trong lòng, từ từ hút hết sinh khí cùng kiên nhẫn của họ.
Nếu như Tề Yến Thanh cứ mãi suy sụp như thế này, chắc chắn có ngày hắn sẽ chết thật!
Lôi Triệt cau mày uất hận, bàn tay to lớn đặt trên vai Kính Hàm siết chặt lại.
_ Nếu như hắn không chết lần này, thì tôi cũng sẽ giết hắn chết!
_ Kính Hàm! Lôi Triệt!
Thanh âm hốt hoảng vang lên, dù gấp gáp nhưng vẫn tinh tế như tiếng đàn piano thành công thu hút sự chú ý của Kính Hàm và Lôi Triệt.
_ Yến Thanh sao rồi?
Nhiếp Phong như thể vừa trải qua một cơn ác mộng, gương mặt tao nhã trở nên thất sắc trắng bệch bạc, mồ hôi túa ra trên trán, hắn vừa thở hổn hển vừa hỏi đứt quãng , sợ hãi run bắn lên.
Kính Hàm lắc đầu mệt mỏi, còn Lôi Triệt thì ngửa đầu ra phía sau, yên lặng nhắm mắt lại.
Nhiếp Phong nhìn vào cửa phòng cấp cứu sáng đèn, cúi đầu thở dài, chậm chậm bước đến cạnh Lôi Triệt, thả người ngồi xuống.
_ Cứ thế này không ổn! Nếu cứ để cậu ấy suy sụp thế này...
Nhiếp Phong thở dài, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, sáng lên một tia tính toán....
_ Nhất định phải làm gì đó...!
Hôm đó bệnh viện được một phen náo loạn.
Không chỉ vì nằm trong phòng bệnh, là nhân vật quan trọng nhất thành phố Tề Yến Thanh, nếu như không cứu được hắn, thì cả bệnh viện cũng coi như bị xóa sổ.
Mà còn vì ngồi ngoài hành lang, còn có ba người đàn ông như cực phẩm, khiến cho trái tim những nữ y ta cùng hộ lý không ngừng thổn thức.
Cho dù biết rằng cả ba người đều nguy hiểm vô cùng, là người không thể động vào, nhưng không phải bản tính của con người là như thế sao? Càng những thứ nguy hiểm đẹp đẽ, càng có sức hút mãnh liệt.
Thời gian trôi đi đằng đẵng, hệt như một bản vĩ cầm buồn thảm có điệp khúc quá dài, mãi không trôi về phía cuối.
Cho đến khi cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ mặt mũi tái nhợt như thể đã trải qua ca phẫu thuật quan trọng nhất của đời mình, thở phào thông báo với ba người bọn họ như trút được gánh nặng trong tim.
_ Tề tiên sinh...ngài ấy đã qua cơn nguy hiểm! May mắn là phát đạn đi chệch tim, găm đúng vào vết sẹo cũ nơi bả vai của ngài ấy!
Cả ba người nghe xong, đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Kính Hàm gần như mất hết cả sinh lực, đổ sập xuống ghế.
Vị bác sĩ nhìn ba người trước mặt, trong lòng cũng thầm cầu trời, may mắn là Tề Yến Thanh không sao, chứ nếu không chắc ông không bước qua nổi cửa phòng cấp cứu này mất.
_ Thưa.....trong lúc cấp cứu, Tề tiên sinh có một lần mơ màng tỉnh lại, ngài ấy có nói một câu, bản thân tôi không hiểu nên tôi nghĩ phải nói lại với các ngài!
Vị bác sĩ cẩn thận nói ra một câu mà bản thân ông hoàn toàn không hiểu.
_ Ngài ấy nói.... “ Mang máu của tôi....cho con bé ”!
Câu nói vừa dứt, ông sợ hãi nhìn khuôn mặt của ba người phía trước đột nhiên trở nên tê dại trắng bệch.
“ Những ai đã đi qua thương nhớ ....
Mới rõ nó đắng cay thế nào ?*
Và chẳng bao giờ là điều ta mong muốn*
Nhưng...nếu một ngày lỡ dại yêu ai đó, thì sao? ”.*
****
Tề Yến Thanh nhờ sự chăm sóc của các bác sĩ mà phục hồi rất nhanh. Chưa đầy hai ngày hắn đã tỉnh lại, nhưng cho dù đã tỉnh lại, hắn lại gần như biến thành một người khác, giống như tận sâu bên trong hắn, có gì đó đã thay đổi.
Ngày trước hắn vốn âm trầm, giờ lại âm trầm hơn, ngày trước hắn vốn lạnh lẽo, giờ lại càng lãnh đạm hơn.
Từ khi tỉnh lại tới giờ, hắn vẫn chưa hề nói một lời nào, những y tá chăm sóc hắn, thỉnh thoảng lại thấy hắn ngồi lặng một mình, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm trí dường như trôi về nơi rất xa.
Thân thể cường tráng như đồng đặc, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải đỏ mặt. Hắn là hiện thân vẻ đẹp chuẩn mực của đàn ông, ngay cả khi khoác lên bộ quần áo bệnh nhân nhạt nhẽo, gương mặt u buồn và mệt mỏi, nhưng ở hắn vẫn toát ra khí chất thu hút của kẻ điềm tĩnh và thành đạt, khiến cho người khác phải say mê.
Những nữ y tá và điều dưỡng tại bệnh viện mấy ngày này như sống trong mơ. Ngày nào cũng được nhìn thấy Lôi Triệt, Nhiếp Phong cùng Kính Hàm đi đi lại lại, cảm giác bênh viện như thể đã biến thành nhà riêng của ba người họ, lại còn có cả một Tề Yến Thanh trong phòng dưỡng sức nữa! Nếu là một cơn mơ, họ nguyện ý không tỉnh lại!
Lôi Triệt cùng Nhiếp Phong đứng ở bên ngoài, nhìn Tề Yến Thanh ngồi lặng trên giường bệnh, cúc áo bệnh nhân mở hết, để lộ ra cơ thể rắn chắc nam tính tuyệt đẹp, ánh mắt sâu hút đen thẫm lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào vết thương nơi bả vai, nhìn như bị hóa đóa.
Kính Hàm đã tới, nhìn hai người cao sừng sững đứng trước cửa phòng chần chừ không vào. Anh cũng cẩn thận bước tới, ghé mắt vào bên trong.
Nhiếp Phong nhận ra Kính Hàm đứng bên cạnh, suýt nữa thì bị anh dọa cho giật mình. Kính Hàm và Tề Yến Thanh đều giống hệt nhau, mỗi lần bước chân đều không nghe thấy tiếng, khiến cho người xung quanh không thể biết mỗi khi hai người họ tới.
_ Sao hai ngài không vào?
Kính Hàm nhẹ giọng hỏi, lại thấy Lôi Triệt trầm ngâm trao cho Nhiếp Phong một cái nhìn rất kín đáo. Rồi thanh âm như hơi rượu vang lên.
_ Cậu vào một mình thì hay hơn...Bọn tôi tốt nhất là đợi ngoài này!
Kính Hàm nhìn Lôi Triệt, kín đáo gật đầu.
Có một đạo lý, càng thân thiết với ai đó bao nhiêu, thì càng nên tránh gặp những lúc họ yếu đuối nhất....
Tiếng mở cửa vang lên, Tề Yến Thanh hầu như không chút phản ứng. Đến khi Kính Hàm bước tới gần rồi, ánh mắt hắn vẫn không hề nhìn qua.
Bàn tay vươn tới cài lại cúc áo cho hắn, Tề Yến Thanh lập tức vươn tay ngăn Kính Hàm lại.
_ Tề tổng! Thuộc hạ biết vết đạn mới vô tình lại ngắm đúng vị trí vết thương cũ của Thiên Ân gây ra, trong lòng ngài chắc chắn rất khó chịu.
Bàn tay nắm lấy tay Kính Hàm vẫn không buông. Kính Hàm nhìn vào gương mặt tuấn mỹ tuy mệt mỏi vì mất máu, nhưng vẫn giữ nguyên được nét cao ngạo của hắn, nhẹ giọng nói tiếp.
_ Ngài còn nhớ ngày trước, khi thuộc hạ mất đi Phương Hồi, đã trở nên tuyệt vọng đến thế nào không?
Kính Hàm nhìn Tề Yến Thanh, mỉm cười nhớ lại mảng kí ức ngày trước.
_ Lúc đó thuộc hạ không còn thiết sống, cả ngày chỉ đắm chìm vào men rượu, mọi người cũng đều nghĩ rằng thuộc hạ đã hết cách chữa, duy trì có ngài, vẫn kiên nhãn ở bên thuộc hạ! Trong lúc thuộc hạ tối tăm nhất, ngài vẫn kiên nhẫn chìa tay kéo thuộc hạ ra khỏi...
Kính Hàm nhìn gương mặt kín bưng của Tề Yến Thanh, cẩn thận nói tiếp.
_ Nếu như không có sự quyết đoán và lòng bao dung của ngài, thì không có thuộc hạ ngày hôm nay! Thuộc hạ luôn biết ơn ngài!
Tề Yến Thanh một câu cũng không nói, nhưng Kính Hàm biết hắn vẫn đang lắng nghe.
_ Trong lòng ngài đang rất khổ tâm, thuộc hạ từng trải qua cảm giác đó nên thuộc hạ biết, nỗi đau của cái chết đang sống!
Bàn tay nắm tay Kính Hàm siết chặt hơn.....
Kính Hàm kín đáo nhìn hắn, khẽ giọng lên tiếng.
_ Tề tổng....Tề thị mấy lâu nay vô chủ. Những tên cổ đông già cỗi và lọc lõi đang léo bè kéo cánh, muốn nhân cơ hội này gây áp lực về phía ngài, hất ngài ra khỏi Tề thị.
Ánh mắt sâu thẳm của Tề Yến Thanh tối thẫm, từng lời nói của Kính Hàm đều đặn vang lên.
_ Phi Điểu thì như rắn mất đầu. Những tổ chức thù địch bên ngoài đang nhăm nhe tứ phía muốn triệt hạ chúng ta. Tính mạng của hàng trăm nghìn anh em tại các chi nhánh tổ chức đều đang chờ ngài bảo vệ.
Đường hàm của Tề Yến Thanh siết chặt lại, Kính Hàm khẽ trầm tư, rồi lên tiếng...
_ Còn có cả....tổ chứ B!
Ánh mắt sắc bén của Tề Yến Thanh xao động dữ dội, Kính Hàm biết anh đã chạm đúng vào điểm yếu của hắn, một đường tấn công.
_ Tề tổng! Giờ Thiên Ân không còn ở bên ngài nữa, không còn nhận được sự bảo trợ của ngài. Tuy tổ chức B chưa có manh mối, nhưng sự thật là chúng vẫn đang săn tìm cô ấy....Nếu như bây giờ Phi Điểu lụi tàn, thì lấy ai kìm chân bọn chúng? Thuộc hạ e rằng, đến lúc đó, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm!
Bàn tay siết chặt lấy tay Kính Hàm run lên. Kính Hàm cau mày lại, tay Tề Yến Thanh như gọng kìm, khiến anh có chút đau đớn.
_ Tề tổng....lúc này....cô ấy cần ngài nhất! Chỉ có ngài, mới kìm chế được vòi bạch tuộc của Tổ chức B vươn tới cô ấy!
Đôi mắt sâu hút của Tề Yến Thanh giật lên tia sáng, Kính Hàm nuốt khan trong cổ, nhẹ nhàng bồi một nhát cuối cùng.
_ Thiên Ân....bất cứ lúc nào, đều càn sự bảo vệ của ngài!
_ Thuộc hạ cầu xin ngài....vì an nguy của tất cả mọi người.....vì an nguy của Thiên Ân.....Xin ngài trở lại đi!
*****
_ Thế nào?
Nhiếp Phong hỏi Kính Hàm ngay khi anh bước ra khỏi phòng. Kính Hàm nhìn vào bên trong, ánh mắt toát lên sự tự tin trầm tĩnh vốn có.
_ Hi vọng....sẽ ổn! Cứ cho ngài ấy thêm thời gian!
Lôi Triệt nhìn Kính Hàm bằng đôi mắt chim ưng sắc bén của mình....khoé môi mỏng bạc tình bất giác mỉm cười.
****
Sáng hôm sau, Kính Hàm tới bệnh viện để làm thủ tục xuất viện cho Tề Yến Thanh, đột nhiên bị khung cảnh trong bệnh viện làm cho giật mình.
Một tốp vệ sĩ xếp hàng hai bên hành lang, cửa phòng bệnh của Tề Yến Thanh mở rộng, và trước khi anh kịp chạy tới xem xét, thì một đôi giày da sang trọng đã bước ra.
Trong Kính Hàm, như thể vừa trút đi một tảng đá nặng trĩu đè lên tim.
Tề Yến Thanh bước ra khỏi phòng bệnh, chỉ sau một đêm mà hắn trở thành một con người khác.
Hắn vẫn là hắn, vẫn dáng vẻ cao ngạo cùng khí chất quý tộc hút hồn, tây trang cắt may thủ công tinh tế, nhưng nét thâm trầm từng trải, cùng sự sâu sắc bình thản của kẻ vừa trở về từ cõi chết, khiến hắn toát lên một sự thu hút mãnh liệt, so với trước kia, còn mãnh liệt hơn.
Kính Hàm áy náy nhìn vầng tráng đẹp đẽ của hắn còn dính một miếng gạc trắng toát, vết tích chiếc ly anh ném để lại.
Hắn bước về phía Kính Hàm, mùi gỗ tuyết tùng sang trọng thơm ngát hơn bao giờ hết. Ánh mắt thâm trầm nhìn anh, bàn tay to lớn đặt trên vai anh, nhẹ giọng chân tình.
_ Cám ơn cậu! Kính Hàm! Mấy ngày nay tôi làm cậu vất vả nhiều, thật xin lỗi!
Không nhiều không ít, chỉ một lời cảm ơn bao hàm toàn bộ chân tình. Kính Hàm mỉm cười, thanh âm nhẹ nhõm vang lên, gần như run rẩy vì xúc động.
Tề Yến Thanh khi xưa....chưa từng chủ động nói lời xin lỗi!
Hắn....đúng là đã thay đổi rồi!
_ Ngài trở lại rồi! Tề tổng!
Bàn tay to lớn vỗ về gò má của Kính Hàm, Tề Yến Thanh gật đầu mỉm cười....rồi lập tức, thanh âm lạnh lùng cố hữu vang lên, uy quyền và cộc lốc.
_ Tìm con bé!
_ Rõ! Thưa ngài!
Kính Hàm cung kính cúi đầu, rồi lập tức bước theo hắn.
Tề Yến Thanh bước ra ngoài ánh nắng, bỏ lại sau lưng những ánh mắt chồng si ngưỡng mộ dõi theo bóng lưng cao lớn. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng khát khao một mục đích cháy bỏng....
Hắn....phải mang được cô trở về!
Lý do duy nhất Tề Yến Thanh chưa kịp nổ súng, là vì hắn cũng bị sự xuất hiện của Kính Hàm làm cho kinh ngạc.
Nhưng khoảng lặng ấy trôi qua rất nhanh, trong đầu Kính Hàm, một tiếng hét váng động vang lên như đánh thức tất cả mọi giác quan. Anh biết rằng ngay giờ phút này đây, chỉ cần chậm một nhịp, là chết chắc!
Ánh mắt sâu hút trống rỗng như hai hố đen của Tề Yến Thanh giật lên kinh ngạc, trước khi hắn kịp nhận ra điều gì đang xảy đến, thì ly nước thuốc trong tay Kính Hàm đã bay thẳng đến mặt hắn, và giáng mạnh vào trán hắn một tiếng “ CHOANG ” chói óc.
ĐOÀNG!!!
Tiếng súng sắc lạnh vang lên đánh động toàn bộ vệ sĩ trong biệt thự bu lại phòng ngủ của hắn. Khi mọi người chạy tới nơi, đã thấy Kính Hàm ôm lấy Tề Yến Thanh, chiếc áo sơ mi trắng của hắn dính đầy máu, máu đỏ thẫm tràn ra từ lồng ngực vạm vỡ, đôi tay vô lực nắm hững hờ khẩu súng còn bốc khói, những mảnh thủy tinh vỡ tan nát cùng mùi thuốc hòa lẫn mùi máu tanh đậm. Kính Hàm quay phắt lại, gương mặt anh tuấn lịch lãm cũng dính bết máu của Tề Yến Thanh, thanh âm hoảng hốt gào lên như xé gan ruột.
_ ĐEM XE TỚI ĐÂY! LẬP TỨC CHỞ TỀ TỔNG ĐẾN BỆNH VIỆN!
****
Trong bệnh viện tư nhân Royal, bác sĩ đi lại náo loạn như mắc cửi, một hàng vệ sĩ mặc đồ đen đứng kín cả hành lang bệnh viện, không khí nháo nhào như ong vỡ tổ, người nào cũng đeo gương mặt cắt không còn giọt máu, chạy nhốn nháo khắp bệnh viện.
Khi nãy một toán người mặc đồ đen mặt mũi hốt hoảng xông vào bệnh viện, khiến cho bác sĩ cùng y tá bị một phen thất kinh, nhưng hình ảnh tiếp sau đó mới thật sự khiến họ khiếp vía.
Kính Hàm đi như chạy, trên tay bế một người đàn ông người đầy máu tươi. Gương mặt tuấn mỹ trắng bệnh đi ngất lịm mê man, nhưng không khó để nhận ra đó là chủ nhân của Tề thị lừng lẫy Tề Yến Thanh.
_ CỨU NGƯỜI!!!
Kính Hàm hét lên váng động cả bệnh viện, gương mặt tuấn mĩ đổ mồ hôi tán loạn và dính máu, tái mét đi sợ hãi. Cáng lập tức được chuyển tới, bác sĩ quýnh quáng cả lên, còn giật thót mình khi bị bàn tay của Kính Hàm tóm lấy.
_ Nhóm máu của Tề tổng trong kho lạnh còn không?
_ Có! Trong kho bệnh viện luôn để sẵn nhóm máu của Tề tiên sinh! Xin Kính Hàm tiên sinh yên tâm!
Royal là bệnh viện tư nhân chuyên chữa trị cho những tối nhân quan trọng như Tề Yến Thanh, vì thế việc chuẩn bị nhóm máu của hắn sẵn sàng luôn là ưu tiên số một. Kính Hàm nhìn chiếc các đẩy nhanh Tề Yến Thanh vào phòng cấp cứu, mệt mỏi ngã gục người xuống như thoát lực.
Bàn tay to lớn vuốt lên mái tóc bết mồ hôi, gương mặt lịch lãm căng lại trào lên tức giận, thanh âm gầm lên gần như muốn vỡ tung.
_ Thằng nào? Là thằng ngu nào đưa súng cho Tề tổng?
Những tên vệ sĩ nhìn nhau sợ sệt…Rồi một tên trong đó cắn răng quỳ phịch xuống sàn, dập đầu trước Kính Hàm, thanh âm run rẩy tạ lỗi.
_ Là súng của thuộc hạ!Nhưng thuộc hạ hoàn toàn không đưa cho Tề tiên sinh! Thuộc hạ tưởng ngài ấy vẫn còn bất tỉnh, theo lời bác sĩ cứ mười lăm phút lại lên trở người cho ngài ấy một lần. Chắc trong lúc thuộc hạ làm việc, ngài ấy đã lén lấy súng của thuộc hạ! Thuộc hạ biết sai rồi! Xin Kính Hàm tiên sinh trừng phạt!
Tên thuộc hạ run như cầy sấy trước hàng chục đôi mắt của những tên vệ sĩ khác đằng đằng sát khí xoáy vào mình. Hắn đúng là không hề biết súng đã bị Tề Yến Thanh lấy từ khi nào, đến khi chạy lên nhìn thấy Tề Yến Thanh nằm trong vũng máu, toàn bộ tay chân gân cốt đều tan như nước đá để ngoài nắng, nếu như Tề Yến Thanh có mệnh hệ gì, thì đêm mạng cả nhà hắn ra cũng không trả được!
Kính Hàm cau mày nuốt nước bọt, đầu óc như muốn nổ tung. Anh mệt mỏi tựa đầu vào ghế băng chờ của bệnh viện, đến nói cũng không muốn thốt ra lời. Bàn tay anh vẫn còn dính những vệt máu khô của Tề Yến Thanh run lên lẩy bẩy. Kính Hàm toát mồ hôi đầm đìa, tận sâu trong tâm hồn cũng không ngừng run lên.
_ Kính Hàm!
Thanh âm quyến rũ như hơi rượu ủ lâu năm vang lên bên tai. Kính Hàm mở mắt, nhìn thấy Lôi Triệt đang đứng sừng sững bên cạnh, gương mặt kinh hoàng nhìn anh một thân dính máu.
_ Lại phát sinh ra chuyện gì nữa?
Lôi Triệt nhìn tên vệ sĩ quỳ mọp dưới sàn run như cầy sấy, lại thấy Kính Hàm máu me đầm đìa, kinh hãi lên tiếng hỏi.
_ Tề tổng….ngài ấy tự tử!
Kính Hàm mệt mỏi đáp lời, vừa dứt câu thì tên vệ sĩ đã hoảng loạn dập dầu trước Lôi Triệt, nói gần như khóc.
_ Là lỗi do thuộc hạ bất cẩn! Thuộc hạ không biết ngài ấy đã tỉnh lại, lại để cho ngài ấy lấy được súng! Là lỗi của thuộc hạ! Thuộc hạ xin tự trừng phạt!
Hắn dập đầu xuống rồi rút trong người ra một con dao quân sự, đặt mạnh bàn tay trái xuống đất, nhắm thẳng mũi dao đâm mạnh xuống.
_ Thôi đi....!
Ngay khi mũi dao chạm tới mu bàn tay của hắn, thanh âm trầm thấp của Kính Hàm đã vang lên.
Kính Hàm mệt mỏi lắc đầu. Tề Yến Thanh là người rất giỏi kỹ thuật cận chiến, đừng nói đến một tên thuộc hạ như hắn, ngay cả anh nếu như bị hắn lấy súng, cũng không thể phát hiện ra được. Hơn nữa giờ lòng anh như lửa đốt, cũng không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa, chỉ mệt mỏi lắc đầu.
_ Bác sĩ đang dốc lòng chữa chạy cho ngài ấy! Ngươi đừng ở đó làm ầm lên, họ lại phải phân tán lực lượng để chữa trị cho người! Lui xuống đi!
_ Tạ...tạ ơn Kính Hàm tiên sinh!
Tên thuộc hạ mặt mũi ướt đẫm mồ hôi, lết xuống như tội nhân được tha mạng. Lôi Triệt nhìn Kính Hàm mệt mỏi ngồi trên ghế, ẩn nhẫn thở dài.
Dù sao thì trong bốn người, Kính Hàm vẫn luôn là người yếu đuối nhất, nhẹ tay nhất, mềm lòng nhất!
Và điều đó cũng khiến anh trở thành giống con người nhất trong cả bốn bọn họ!
_ Lui hết xuống!
Lôi Triệt lạnh giọng nói, và toàn bộ những tên thuộc hạ đồng loạt lui xuống dưới.
Tiến lại gần Kính Hàm, Lôi Triệt cũng mệt mỏi ngồi xuống. Khi tấm lưng mạnh mẽ của hắn ngả vào ghế, thanh âm hoang vắng tiều tụy của Kính Hàm vang lên bên cạnh.
_ Tôi mang thuốc lên phòng, thấy ngài ấy đang chĩa súng vào ngực mình. Lúc đó tôi chẳng còn cách nào khác phải ném chiếc cốc trong tay vào trán ngày ấy. Bàn tay bóp cò súng chỉ chệch tim có vài cm.....
Lôi Triệt thở hắt ra, cảm thấy máu trong huyết quản cũng đông cứng lại. Thanh âm hoang vắng của Kính Hàm lại đều đều vang lên, chất chứa sợ hãi run rẩy.
_ Lúc chở ngài ấy tới bệnh viện....tôi đã nghĩ rằng nếu như lúc đó tôi không tới đúng vào thời điểm đó....thì không biết chuyện gì đã xảy ra?
Bàn tay nhuốm máu giơ ra trước mặt, Kính Hàm bỗng thấy không gian mờ mịt nhòe nhoẹt đi....
Lôi Triệt nhìn Kính Hàm gục đầu vào tay, đôi vai rộng không ngừng run rẩy, bàn tay to lớn của hắn buồn bã chầm chậm vỗ lên vai anh.
_ Giá như....tôi bảo vệ ngài ấy tốt hơn....thì đã không đến nỗi!
_ Không phải lỗi của cậu! Nếu như cậu không tới kịp lúc, thì Tề Yến Thanh đã chết rồi! Đừng tự áp lực cho mình nữa! Cậu đã quá vất vả rồi!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói, thanh âm mờ mịt buồn thảm. Chính bây giờ trong lòng hắn, chính bản thân hắn, cũng đang sợ hãi và ân hận. Ngay khi nhận được điện thoại của Kính Hàm, hắn đã sợ tới mức đánh rơi vỡ cả chiếc điện thoại trong tay.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế băng dài, một người gục xuống tay mình thổn thức, một người trầm ngâm nín lặng. Hai người mạnh mẽ ấy đang gặm nhấm lo lắng cùng bất lực như một căn bệnh trầm kha, từ từ bén rễ ăn sâu vào trong lòng, từ từ hút hết sinh khí cùng kiên nhẫn của họ.
Nếu như Tề Yến Thanh cứ mãi suy sụp như thế này, chắc chắn có ngày hắn sẽ chết thật!
Lôi Triệt cau mày uất hận, bàn tay to lớn đặt trên vai Kính Hàm siết chặt lại.
_ Nếu như hắn không chết lần này, thì tôi cũng sẽ giết hắn chết!
_ Kính Hàm! Lôi Triệt!
Thanh âm hốt hoảng vang lên, dù gấp gáp nhưng vẫn tinh tế như tiếng đàn piano thành công thu hút sự chú ý của Kính Hàm và Lôi Triệt.
_ Yến Thanh sao rồi?
Nhiếp Phong như thể vừa trải qua một cơn ác mộng, gương mặt tao nhã trở nên thất sắc trắng bệch bạc, mồ hôi túa ra trên trán, hắn vừa thở hổn hển vừa hỏi đứt quãng , sợ hãi run bắn lên.
Kính Hàm lắc đầu mệt mỏi, còn Lôi Triệt thì ngửa đầu ra phía sau, yên lặng nhắm mắt lại.
Nhiếp Phong nhìn vào cửa phòng cấp cứu sáng đèn, cúi đầu thở dài, chậm chậm bước đến cạnh Lôi Triệt, thả người ngồi xuống.
_ Cứ thế này không ổn! Nếu cứ để cậu ấy suy sụp thế này...
Nhiếp Phong thở dài, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, sáng lên một tia tính toán....
_ Nhất định phải làm gì đó...!
Hôm đó bệnh viện được một phen náo loạn.
Không chỉ vì nằm trong phòng bệnh, là nhân vật quan trọng nhất thành phố Tề Yến Thanh, nếu như không cứu được hắn, thì cả bệnh viện cũng coi như bị xóa sổ.
Mà còn vì ngồi ngoài hành lang, còn có ba người đàn ông như cực phẩm, khiến cho trái tim những nữ y ta cùng hộ lý không ngừng thổn thức.
Cho dù biết rằng cả ba người đều nguy hiểm vô cùng, là người không thể động vào, nhưng không phải bản tính của con người là như thế sao? Càng những thứ nguy hiểm đẹp đẽ, càng có sức hút mãnh liệt.
Thời gian trôi đi đằng đẵng, hệt như một bản vĩ cầm buồn thảm có điệp khúc quá dài, mãi không trôi về phía cuối.
Cho đến khi cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ mặt mũi tái nhợt như thể đã trải qua ca phẫu thuật quan trọng nhất của đời mình, thở phào thông báo với ba người bọn họ như trút được gánh nặng trong tim.
_ Tề tiên sinh...ngài ấy đã qua cơn nguy hiểm! May mắn là phát đạn đi chệch tim, găm đúng vào vết sẹo cũ nơi bả vai của ngài ấy!
Cả ba người nghe xong, đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Kính Hàm gần như mất hết cả sinh lực, đổ sập xuống ghế.
Vị bác sĩ nhìn ba người trước mặt, trong lòng cũng thầm cầu trời, may mắn là Tề Yến Thanh không sao, chứ nếu không chắc ông không bước qua nổi cửa phòng cấp cứu này mất.
_ Thưa.....trong lúc cấp cứu, Tề tiên sinh có một lần mơ màng tỉnh lại, ngài ấy có nói một câu, bản thân tôi không hiểu nên tôi nghĩ phải nói lại với các ngài!
Vị bác sĩ cẩn thận nói ra một câu mà bản thân ông hoàn toàn không hiểu.
_ Ngài ấy nói.... “ Mang máu của tôi....cho con bé ”!
Câu nói vừa dứt, ông sợ hãi nhìn khuôn mặt của ba người phía trước đột nhiên trở nên tê dại trắng bệch.
“ Những ai đã đi qua thương nhớ ....
Mới rõ nó đắng cay thế nào ?*
Và chẳng bao giờ là điều ta mong muốn*
Nhưng...nếu một ngày lỡ dại yêu ai đó, thì sao? ”.*
****
Tề Yến Thanh nhờ sự chăm sóc của các bác sĩ mà phục hồi rất nhanh. Chưa đầy hai ngày hắn đã tỉnh lại, nhưng cho dù đã tỉnh lại, hắn lại gần như biến thành một người khác, giống như tận sâu bên trong hắn, có gì đó đã thay đổi.
Ngày trước hắn vốn âm trầm, giờ lại âm trầm hơn, ngày trước hắn vốn lạnh lẽo, giờ lại càng lãnh đạm hơn.
Từ khi tỉnh lại tới giờ, hắn vẫn chưa hề nói một lời nào, những y tá chăm sóc hắn, thỉnh thoảng lại thấy hắn ngồi lặng một mình, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm trí dường như trôi về nơi rất xa.
Thân thể cường tráng như đồng đặc, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải đỏ mặt. Hắn là hiện thân vẻ đẹp chuẩn mực của đàn ông, ngay cả khi khoác lên bộ quần áo bệnh nhân nhạt nhẽo, gương mặt u buồn và mệt mỏi, nhưng ở hắn vẫn toát ra khí chất thu hút của kẻ điềm tĩnh và thành đạt, khiến cho người khác phải say mê.
Những nữ y tá và điều dưỡng tại bệnh viện mấy ngày này như sống trong mơ. Ngày nào cũng được nhìn thấy Lôi Triệt, Nhiếp Phong cùng Kính Hàm đi đi lại lại, cảm giác bênh viện như thể đã biến thành nhà riêng của ba người họ, lại còn có cả một Tề Yến Thanh trong phòng dưỡng sức nữa! Nếu là một cơn mơ, họ nguyện ý không tỉnh lại!
Lôi Triệt cùng Nhiếp Phong đứng ở bên ngoài, nhìn Tề Yến Thanh ngồi lặng trên giường bệnh, cúc áo bệnh nhân mở hết, để lộ ra cơ thể rắn chắc nam tính tuyệt đẹp, ánh mắt sâu hút đen thẫm lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào vết thương nơi bả vai, nhìn như bị hóa đóa.
Kính Hàm đã tới, nhìn hai người cao sừng sững đứng trước cửa phòng chần chừ không vào. Anh cũng cẩn thận bước tới, ghé mắt vào bên trong.
Nhiếp Phong nhận ra Kính Hàm đứng bên cạnh, suýt nữa thì bị anh dọa cho giật mình. Kính Hàm và Tề Yến Thanh đều giống hệt nhau, mỗi lần bước chân đều không nghe thấy tiếng, khiến cho người xung quanh không thể biết mỗi khi hai người họ tới.
_ Sao hai ngài không vào?
Kính Hàm nhẹ giọng hỏi, lại thấy Lôi Triệt trầm ngâm trao cho Nhiếp Phong một cái nhìn rất kín đáo. Rồi thanh âm như hơi rượu vang lên.
_ Cậu vào một mình thì hay hơn...Bọn tôi tốt nhất là đợi ngoài này!
Kính Hàm nhìn Lôi Triệt, kín đáo gật đầu.
Có một đạo lý, càng thân thiết với ai đó bao nhiêu, thì càng nên tránh gặp những lúc họ yếu đuối nhất....
Tiếng mở cửa vang lên, Tề Yến Thanh hầu như không chút phản ứng. Đến khi Kính Hàm bước tới gần rồi, ánh mắt hắn vẫn không hề nhìn qua.
Bàn tay vươn tới cài lại cúc áo cho hắn, Tề Yến Thanh lập tức vươn tay ngăn Kính Hàm lại.
_ Tề tổng! Thuộc hạ biết vết đạn mới vô tình lại ngắm đúng vị trí vết thương cũ của Thiên Ân gây ra, trong lòng ngài chắc chắn rất khó chịu.
Bàn tay nắm lấy tay Kính Hàm vẫn không buông. Kính Hàm nhìn vào gương mặt tuấn mỹ tuy mệt mỏi vì mất máu, nhưng vẫn giữ nguyên được nét cao ngạo của hắn, nhẹ giọng nói tiếp.
_ Ngài còn nhớ ngày trước, khi thuộc hạ mất đi Phương Hồi, đã trở nên tuyệt vọng đến thế nào không?
Kính Hàm nhìn Tề Yến Thanh, mỉm cười nhớ lại mảng kí ức ngày trước.
_ Lúc đó thuộc hạ không còn thiết sống, cả ngày chỉ đắm chìm vào men rượu, mọi người cũng đều nghĩ rằng thuộc hạ đã hết cách chữa, duy trì có ngài, vẫn kiên nhãn ở bên thuộc hạ! Trong lúc thuộc hạ tối tăm nhất, ngài vẫn kiên nhẫn chìa tay kéo thuộc hạ ra khỏi...
Kính Hàm nhìn gương mặt kín bưng của Tề Yến Thanh, cẩn thận nói tiếp.
_ Nếu như không có sự quyết đoán và lòng bao dung của ngài, thì không có thuộc hạ ngày hôm nay! Thuộc hạ luôn biết ơn ngài!
Tề Yến Thanh một câu cũng không nói, nhưng Kính Hàm biết hắn vẫn đang lắng nghe.
_ Trong lòng ngài đang rất khổ tâm, thuộc hạ từng trải qua cảm giác đó nên thuộc hạ biết, nỗi đau của cái chết đang sống!
Bàn tay nắm tay Kính Hàm siết chặt hơn.....
Kính Hàm kín đáo nhìn hắn, khẽ giọng lên tiếng.
_ Tề tổng....Tề thị mấy lâu nay vô chủ. Những tên cổ đông già cỗi và lọc lõi đang léo bè kéo cánh, muốn nhân cơ hội này gây áp lực về phía ngài, hất ngài ra khỏi Tề thị.
Ánh mắt sâu thẳm của Tề Yến Thanh tối thẫm, từng lời nói của Kính Hàm đều đặn vang lên.
_ Phi Điểu thì như rắn mất đầu. Những tổ chức thù địch bên ngoài đang nhăm nhe tứ phía muốn triệt hạ chúng ta. Tính mạng của hàng trăm nghìn anh em tại các chi nhánh tổ chức đều đang chờ ngài bảo vệ.
Đường hàm của Tề Yến Thanh siết chặt lại, Kính Hàm khẽ trầm tư, rồi lên tiếng...
_ Còn có cả....tổ chứ B!
Ánh mắt sắc bén của Tề Yến Thanh xao động dữ dội, Kính Hàm biết anh đã chạm đúng vào điểm yếu của hắn, một đường tấn công.
_ Tề tổng! Giờ Thiên Ân không còn ở bên ngài nữa, không còn nhận được sự bảo trợ của ngài. Tuy tổ chức B chưa có manh mối, nhưng sự thật là chúng vẫn đang săn tìm cô ấy....Nếu như bây giờ Phi Điểu lụi tàn, thì lấy ai kìm chân bọn chúng? Thuộc hạ e rằng, đến lúc đó, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm!
Bàn tay siết chặt lấy tay Kính Hàm run lên. Kính Hàm cau mày lại, tay Tề Yến Thanh như gọng kìm, khiến anh có chút đau đớn.
_ Tề tổng....lúc này....cô ấy cần ngài nhất! Chỉ có ngài, mới kìm chế được vòi bạch tuộc của Tổ chức B vươn tới cô ấy!
Đôi mắt sâu hút của Tề Yến Thanh giật lên tia sáng, Kính Hàm nuốt khan trong cổ, nhẹ nhàng bồi một nhát cuối cùng.
_ Thiên Ân....bất cứ lúc nào, đều càn sự bảo vệ của ngài!
_ Thuộc hạ cầu xin ngài....vì an nguy của tất cả mọi người.....vì an nguy của Thiên Ân.....Xin ngài trở lại đi!
*****
_ Thế nào?
Nhiếp Phong hỏi Kính Hàm ngay khi anh bước ra khỏi phòng. Kính Hàm nhìn vào bên trong, ánh mắt toát lên sự tự tin trầm tĩnh vốn có.
_ Hi vọng....sẽ ổn! Cứ cho ngài ấy thêm thời gian!
Lôi Triệt nhìn Kính Hàm bằng đôi mắt chim ưng sắc bén của mình....khoé môi mỏng bạc tình bất giác mỉm cười.
****
Sáng hôm sau, Kính Hàm tới bệnh viện để làm thủ tục xuất viện cho Tề Yến Thanh, đột nhiên bị khung cảnh trong bệnh viện làm cho giật mình.
Một tốp vệ sĩ xếp hàng hai bên hành lang, cửa phòng bệnh của Tề Yến Thanh mở rộng, và trước khi anh kịp chạy tới xem xét, thì một đôi giày da sang trọng đã bước ra.
Trong Kính Hàm, như thể vừa trút đi một tảng đá nặng trĩu đè lên tim.
Tề Yến Thanh bước ra khỏi phòng bệnh, chỉ sau một đêm mà hắn trở thành một con người khác.
Hắn vẫn là hắn, vẫn dáng vẻ cao ngạo cùng khí chất quý tộc hút hồn, tây trang cắt may thủ công tinh tế, nhưng nét thâm trầm từng trải, cùng sự sâu sắc bình thản của kẻ vừa trở về từ cõi chết, khiến hắn toát lên một sự thu hút mãnh liệt, so với trước kia, còn mãnh liệt hơn.
Kính Hàm áy náy nhìn vầng tráng đẹp đẽ của hắn còn dính một miếng gạc trắng toát, vết tích chiếc ly anh ném để lại.
Hắn bước về phía Kính Hàm, mùi gỗ tuyết tùng sang trọng thơm ngát hơn bao giờ hết. Ánh mắt thâm trầm nhìn anh, bàn tay to lớn đặt trên vai anh, nhẹ giọng chân tình.
_ Cám ơn cậu! Kính Hàm! Mấy ngày nay tôi làm cậu vất vả nhiều, thật xin lỗi!
Không nhiều không ít, chỉ một lời cảm ơn bao hàm toàn bộ chân tình. Kính Hàm mỉm cười, thanh âm nhẹ nhõm vang lên, gần như run rẩy vì xúc động.
Tề Yến Thanh khi xưa....chưa từng chủ động nói lời xin lỗi!
Hắn....đúng là đã thay đổi rồi!
_ Ngài trở lại rồi! Tề tổng!
Bàn tay to lớn vỗ về gò má của Kính Hàm, Tề Yến Thanh gật đầu mỉm cười....rồi lập tức, thanh âm lạnh lùng cố hữu vang lên, uy quyền và cộc lốc.
_ Tìm con bé!
_ Rõ! Thưa ngài!
Kính Hàm cung kính cúi đầu, rồi lập tức bước theo hắn.
Tề Yến Thanh bước ra ngoài ánh nắng, bỏ lại sau lưng những ánh mắt chồng si ngưỡng mộ dõi theo bóng lưng cao lớn. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng khát khao một mục đích cháy bỏng....
Hắn....phải mang được cô trở về!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.