Chương 102: Người về từ cõi chết
Thư Thư Kỳ
05/06/2023
Tiếng động kinh hồn như xé rách màn đêm, một dòng ấm nóng cùng mùi tanh lợm phun lên mặt và cổ cô nhớp nháp. Ni Ni nghe thấy tên khôn nạn trước mặt hộc lên một tiếng chết chóc, rồi thân thể nặng nề kinh tởm ấy nặng nề ngã gục xuống cơ thể cô, nằm bất động.
_ Ứm…Ứm…..!
Cô điên cuồng giãy đạp, muốn hất cái xác chết ấy xuống khỏi người mình. Đôi tay trói gồng phía sau lưng bị đè đến đau điếng, tụ máu bầm tím giống như một quả bóng cao su bị bơm đầy nước. Ni Ni bắt đầu cảm thấy quần áo ươn ướt…và cô kinh hoàng chợt nhận ra máu đổ xuống từ cái xác của tên đàn ông đó bắt đầu thấm vào quần áo của cô.
_ Ư…Ư…Ư....!
Thanh âm bị chặn đứng lại vì miếng giẻ nhét trong miệng. Đôi mắt bị bịt kín không thể nhìn thấy gì ngoài một màu đen thẫm mờ mịt. Cô lết thân thể thương tích đi mặc dù không biết phải lết đi đâu. Máu của tên đó cứ thấm xuống ướt nhớp nháp, chảy cả xuống bắp chân trần mềm mại của cô. Ni Ni cảm giác như mình đang ở dưới địa ngục, địa ngục kinh hoàng ngập mùi tanh của máu.
Có tiếng bước chân chậm rãi tiến tới, nghiến xuống sỏi đá, từng bước từng bước trầm ổn tiếng về phía cô. Ni Ni toát mồ hôi lạnh, thân thể như con sâu cố gắng trườn đi khi tiếng bước chân càng lúc càng gần. Nỗi sợ thấm vào từng mạch máu, thấm vào từng thớ thịt khiến cho trái tim cô đập mạnh đến mức muốn phá vỡ lồng ngực. Cô không biết người đang tiến đến là ai, không biết hắn ta sẽ có mục đích gì…Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Ni Ni nghe thấy tiếng hét tắc nghẹn vang lên trong cổ họng bỏng rát.
Khi tiếng bước chân dừng khựng lại, và Ni Ni cũng thôi không lết đi nữa. Cô co rúm lại, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng theo bản năng cô vẫn nhắm chặt đôi mắt lại, rùng mình trước nỗi sợ hãi lạnh run trong cơ thể…
Cô nín lặng, cảm giác như cả cơ thể như bị nhốt vào hầm băng, đông cứng và run rẩy…Cô chờ đợi cái chết bất cứ lúc nào cũng có thể ập tới với mình!
Nhưng thoáng chốc, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng. Người đàn ông đó cúi xuống dùng một tay nhấc thân thể nặng nề kinh tởm của tên đốn mạt kia khỏi cô như xách một túi rác, lẳng sang một bên. Đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh nhen lên một tia đau xót nhìn người con gái nhỏ nhắn mình đầy thương tích nằm dưới chân mình, gương mặt đầy mồ hôi và nước mắt bị bịt kín bằng vải, cơ thể đầy vết xước và chiếc váy bị xé rách để lộ ra cảnh xuân khiến anh đỏ mặt.
Người con gái bé nhỏ, với hình dánh như khắc sâu tận vào trong trái tim anh mà mỗi lần anh nhìn thấy, trái tim đều nghẹn lên yêu thương đầy ăm áp cùng đau đớn tràn ngập. Gió đêm rất lạnh, những đợt rùng mình yếu ớt ấy in hằn vào lòng mắt sâu thẳm, cương nghị và trầm tĩnh của anh. Người đàn ông quay mặt đi….rồi bàn tay anh đưa lên, chầm chậm cởi chiếc áo khoác trên người mình xuống.
Ni Ni cảm thấy thân thể bỗng nhiên được phủ một tấm vải còn vương hơi ấm rực, qua từng đường cắt may, cô đoán đó là một chiếc áo khoác rộng, mùi hương hổ phách ấm áp khiến cho trái tim đang rối loạn của cô bỗng nhiên yên lại. Những ngón tay thon dài của người kia nhẹ nhàng lôi miếng vải ra khỏi miệng cô, vứt xuống đất.
Ánh mắt sâu thẳm ấy quan sát đôi môi như cánh hoa đào của cô bị bầm tím tụ máu mà bản thân anh cũng không nhận ra ánh mắt của mình, từ lúc nào đã ngập tràn xót xa.
Ni Ni thảng thốt nhận ra khi miếng vải đó được kéo ra khỏi đôi môi bầm tím, cô lại quên mất rằng mình phải hét lên…
_ Đừng sợ!
Giọng nói dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cho Ni Ni chảy nước mắt. Nước mắt nóng hổi thấm vào tấm vải quấn quanh mắt cô. Những ngón tay mềm mại của người ấy lau nhẹ đi gương mặt bẩn lem luốc của cô, những động tác nhẹ nhàng khác hẳn với những vết chai sạn trên ngón tay ấy….
_ Cô đi được không?
Giọng nói rất dịu dàng, khiến cho Ni Ni đang ngập tràn tổn thương cảm động đến bủn rủn. Ni Ni gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy vai áo của người bên cạnh, và bàn tay to lớn ấm rực như lửa áp lên lưng cô, muốn dìu cô đứng dậy.
Nhưng đôi chân cô dường như đã hết sức lực, vừa muốn đứng dậy lại sụm xuống. Có lẽ do quá sợ hãi và cả bị tên đốn mạc vừa rồi bóp chặt không thương tiếc, giờ chân cô bủn rủn không thể nào đứng vững.
Ni Ni biết người đàn ông đó đang nhìn cô, tiếng thở dài của anh ta vang bên tai khiến cô bối rối. Bàn tay nhỏ bé theo bản năng tóm chặt lấy áo anh, cô sợ rằng người ấy bỗng nhiên sẽ cảm thấy cô phiền mà bỏ cô lại đây!
_ Xin thứ lỗi!
Giọng nói vang lên rất lịch thiệp, lại dường như đè nén một cảm xúc khác. Bỗng nhiên Ni Ni cảm thấy một cánh tay rắn chắc luồn xuống dưới bắp chân mình. Gò má Ni Ni đỏ ửng lên, nhưng người đàn ông đó lịch sự tới mức nắm chặt bàn tay lại, cố gắng tránh không động tay vào bắp đùi cô.
Cơ thể run rẩy của cô được bế lên, Ni Ni dựa vào một lồng ngực rắn chắc, cứng như thép nguội. Hơi ấm như thể mặt trời mùa hạ…đôi mắt vẫn bị bịt kín vải đen của cô không thể nhìn thấy điều gì, nhưng trong trái tim đang đập mạnh kia mách bảo cho cô biết người này là ai.
_ Kính Hàm….phải ngài không?
Thanh âm nho nhỏ vang lên, yếu ớt nhưng chứa đầy mong chờ cùng hi vọng.
Cô cảm nhận được người ấy khẽ khựng lại, hơi thở điềm tĩnh kia có chút rối loạn.
Ánh mắt sâu thẳm của người ấy nhìn gương mặt trắng bệch của cô, nhìn vào đôi môi mềm mại tụ máu. Gương mặt dễ thương quá mức quen thuộc, khiến cho trái tim đang rối loạn của anh đập mạnh hơn…
Người đàn ông đó không nói gì, nhưng vòng tay ôm cô nhẹ nhàng hơn, nhưng chặt chẽ hơn. Ni Ni run run trong vòng ôm ấy, đột nhiên cảm thấy vầng trán của mình được đặt lên một nụ hôn rất nhẹ.
Nụ hôn trên trán chính là mang ý nghĩa: “ Anh sẽ bảo vệ em! ”.
Không một lời đáp lại, Ni Ni được ôm trọn trong vòng tay ấy. Những bước chân chậm dãi nhẹ nhàng, như thể đang ôm một con mèo con ngủ say. Người ấy vững vàng mang cô ra khỏi nơi kinh hoàng như địa ngục ấy, khiến cho cô yên tâm mà nhắm mắt lại trong lồng ngực ấm áp vô cùng…!
****
Đặt Ni Ni nằm gọn trên băng ghế sau. Chiếc áo được đắp phủ kín trên cơ thể cô. Cô bé sợ và mệt đến mức ngất lịm đi. Người đàn ông đó nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang say ngủ mê mệt của Ni Ni, những ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc bị mắt đang thít chặt lấy gương mặt của cô xuống.
Miếng bịt mắt rơi khỏi gương mặt. Ni Ni mờ mịt mở ráng mở đôi mắt cay xe của mình. Đèn trong xe hơi rất yếu, cô chỉ mờ mờ nhìn thấy một gương mặt với đường nét nam tính, ánh mắt nghiêm khắc với ánh nhìn ấm áp dịu dàng và sống mũi thẳng tắp như một bức tượng thời phục hưng. Bàn tay ấm áp khẽ che đi đôi mắt mờ mịt của cô, và thanh âm giọng nói vang lên như tiếng thì thầm của hơi thở, dịu dàng bên tai.
_ Ngủ đi!
Ni Ni nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Chẳng bao lâu tiếng thở đều đặn đã vang lên rất êm. Người đàn ông đó cũng buông ta ra, rời xuống xe và đóng cửa xe lại.
Anh đứng nhìn xác chết của tên đốn mạt kia nằm một đống trên nền đất. Bàn tay khẽ siết chặt lại…và anh lôi điện thoại từ trong túi áo khoác ra.
Thanh âm ấm áp vang lên, từ xa không thể nghe rõ được anh đang nói gì. Nhưng cuộc nói chuyện rất nhanh đã kết thúc. Người đàn ông đó nhét điện thoại vào trong túi và bước đến tựa lưng lên cửa kính xe, ánh mắt hướng về phía người con gái đang say ngủ trên ghế sau, êm đềm nhìn ngắm.
Một lúc sau, có tiếng còi hú của cảnh sát vang lên từ xa. Lúc đó người đàn ông mới nhanh chóng mở cửa ghế lái và leo lên, nổ máy xe và lập tức phóng đi.
*****
Ni Ni lơ mở cảm thấy một vòng ôm dịu dàng bế cô ra khỏi xe, và người đàn ông đó ôm cô bước vào một chiếc thang máy, sau đó là tiến tới một hành lang dài trống trải như bất tận, và vào một căn phòng sáng bừng.
Đặt Ni Ni nằm trên mặt nệm êm ấm, cô bé chuồi vào trong chăn như một con sâu nhỏ, cảm giác ấm áp như con mèo nhỏ bên cạnh lò sưởi.
Anh đắp lại chăn cho cô, ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm gương mặt trắng bệch với gò má thâm tím và đôi môi tụ máu của cô. Cho dù gương mặt nhem nhuốc vì bụi bẩn, vì những vệt nước mắt và môi hôi chưa khô nhưng vẫn không thể nào che đi nét dễ thương trong trẻo mà anh hàng đã ghi nhớ…Tại sao….lại giống đến như vậy?
Trái tim thắt lại. Anh cắn môi cố gắng đè nén cảm xúc tưởng như đã ngủ quên từ lâu. Anh đứng dậy và bước vội vào trong phòng tắm như chạy trốn. Tiếng bật bình nóng lạnh….Và sau đó là tiếng nước xả róc rách vang lên.
Sự im lặng bao trùm, chỉ còn tiếng nước chảy đều đặn vào bồn tắm sứ. Người đàn ông ấy cúi đầu xuống pha nước ấm cho cô, trong lòng đang ngổn ngang dằn vặt…..Đáng lẽ anh phải theo đúng kế hoạch, là chỉ báo cho người của Phi điểu thông tin chiếc xe đó, bọn họ sẽ có nhiệm vụ trùy lùng và giải cứu cô. Nhưng thế nào mà nhìn thấy cô bị lôi ra khỏi biệt thự, tống mạnh vào xe anh lại lái đi theo, và khi nhìn thấy tên khốn nạn đó định giở trò với cô thì anh lại không thể kìm chế bản thân mình được!
Giờ thì mọi thứ rối tinh rồi mù cả lên!
*****
Ni Ni giật mình tỉnh giấc, đôi mắt cay xè vẫn còn ướt lạ lẫm nhìn căn phòng rộng . Mọi thứ vừa rồi như trong một cơn ác mộng. Đôi tay cô đưa lên gò má nhức nhối, nhìn những vết xây xát khắp cơ thể….Ni Ni mới biết rằng mình không mơ!
Tiếng nước chảy róc rách vang lên trong phòng tắm dừng lại. Cô giật mình nghe tiếng bước chân rất êm bước ra, ánh mắt trong vắt hướng về phía dáng người cao ráo đẹp mắt xuất hiện ở cửa phòng tắm.
Gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt nghiêm khắc nhưng rất ấm, sống mũi cao thẳng tắp và đôi môi đẹp đẽ đến kinh ngạc, khí chất điềm đạm lịch lãm toát ra từ hình dáng quen thuộc ấy khiến Ni Ni thảng thốt gọi tên anh.....!
_ Kính….Hàm! Đúng là ngài rồi!
_ Ứm…Ứm…..!
Cô điên cuồng giãy đạp, muốn hất cái xác chết ấy xuống khỏi người mình. Đôi tay trói gồng phía sau lưng bị đè đến đau điếng, tụ máu bầm tím giống như một quả bóng cao su bị bơm đầy nước. Ni Ni bắt đầu cảm thấy quần áo ươn ướt…và cô kinh hoàng chợt nhận ra máu đổ xuống từ cái xác của tên đàn ông đó bắt đầu thấm vào quần áo của cô.
_ Ư…Ư…Ư....!
Thanh âm bị chặn đứng lại vì miếng giẻ nhét trong miệng. Đôi mắt bị bịt kín không thể nhìn thấy gì ngoài một màu đen thẫm mờ mịt. Cô lết thân thể thương tích đi mặc dù không biết phải lết đi đâu. Máu của tên đó cứ thấm xuống ướt nhớp nháp, chảy cả xuống bắp chân trần mềm mại của cô. Ni Ni cảm giác như mình đang ở dưới địa ngục, địa ngục kinh hoàng ngập mùi tanh của máu.
Có tiếng bước chân chậm rãi tiến tới, nghiến xuống sỏi đá, từng bước từng bước trầm ổn tiếng về phía cô. Ni Ni toát mồ hôi lạnh, thân thể như con sâu cố gắng trườn đi khi tiếng bước chân càng lúc càng gần. Nỗi sợ thấm vào từng mạch máu, thấm vào từng thớ thịt khiến cho trái tim cô đập mạnh đến mức muốn phá vỡ lồng ngực. Cô không biết người đang tiến đến là ai, không biết hắn ta sẽ có mục đích gì…Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Ni Ni nghe thấy tiếng hét tắc nghẹn vang lên trong cổ họng bỏng rát.
Khi tiếng bước chân dừng khựng lại, và Ni Ni cũng thôi không lết đi nữa. Cô co rúm lại, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng theo bản năng cô vẫn nhắm chặt đôi mắt lại, rùng mình trước nỗi sợ hãi lạnh run trong cơ thể…
Cô nín lặng, cảm giác như cả cơ thể như bị nhốt vào hầm băng, đông cứng và run rẩy…Cô chờ đợi cái chết bất cứ lúc nào cũng có thể ập tới với mình!
Nhưng thoáng chốc, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng. Người đàn ông đó cúi xuống dùng một tay nhấc thân thể nặng nề kinh tởm của tên đốn mạt kia khỏi cô như xách một túi rác, lẳng sang một bên. Đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh nhen lên một tia đau xót nhìn người con gái nhỏ nhắn mình đầy thương tích nằm dưới chân mình, gương mặt đầy mồ hôi và nước mắt bị bịt kín bằng vải, cơ thể đầy vết xước và chiếc váy bị xé rách để lộ ra cảnh xuân khiến anh đỏ mặt.
Người con gái bé nhỏ, với hình dánh như khắc sâu tận vào trong trái tim anh mà mỗi lần anh nhìn thấy, trái tim đều nghẹn lên yêu thương đầy ăm áp cùng đau đớn tràn ngập. Gió đêm rất lạnh, những đợt rùng mình yếu ớt ấy in hằn vào lòng mắt sâu thẳm, cương nghị và trầm tĩnh của anh. Người đàn ông quay mặt đi….rồi bàn tay anh đưa lên, chầm chậm cởi chiếc áo khoác trên người mình xuống.
Ni Ni cảm thấy thân thể bỗng nhiên được phủ một tấm vải còn vương hơi ấm rực, qua từng đường cắt may, cô đoán đó là một chiếc áo khoác rộng, mùi hương hổ phách ấm áp khiến cho trái tim đang rối loạn của cô bỗng nhiên yên lại. Những ngón tay thon dài của người kia nhẹ nhàng lôi miếng vải ra khỏi miệng cô, vứt xuống đất.
Ánh mắt sâu thẳm ấy quan sát đôi môi như cánh hoa đào của cô bị bầm tím tụ máu mà bản thân anh cũng không nhận ra ánh mắt của mình, từ lúc nào đã ngập tràn xót xa.
Ni Ni thảng thốt nhận ra khi miếng vải đó được kéo ra khỏi đôi môi bầm tím, cô lại quên mất rằng mình phải hét lên…
_ Đừng sợ!
Giọng nói dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cho Ni Ni chảy nước mắt. Nước mắt nóng hổi thấm vào tấm vải quấn quanh mắt cô. Những ngón tay mềm mại của người ấy lau nhẹ đi gương mặt bẩn lem luốc của cô, những động tác nhẹ nhàng khác hẳn với những vết chai sạn trên ngón tay ấy….
_ Cô đi được không?
Giọng nói rất dịu dàng, khiến cho Ni Ni đang ngập tràn tổn thương cảm động đến bủn rủn. Ni Ni gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy vai áo của người bên cạnh, và bàn tay to lớn ấm rực như lửa áp lên lưng cô, muốn dìu cô đứng dậy.
Nhưng đôi chân cô dường như đã hết sức lực, vừa muốn đứng dậy lại sụm xuống. Có lẽ do quá sợ hãi và cả bị tên đốn mạc vừa rồi bóp chặt không thương tiếc, giờ chân cô bủn rủn không thể nào đứng vững.
Ni Ni biết người đàn ông đó đang nhìn cô, tiếng thở dài của anh ta vang bên tai khiến cô bối rối. Bàn tay nhỏ bé theo bản năng tóm chặt lấy áo anh, cô sợ rằng người ấy bỗng nhiên sẽ cảm thấy cô phiền mà bỏ cô lại đây!
_ Xin thứ lỗi!
Giọng nói vang lên rất lịch thiệp, lại dường như đè nén một cảm xúc khác. Bỗng nhiên Ni Ni cảm thấy một cánh tay rắn chắc luồn xuống dưới bắp chân mình. Gò má Ni Ni đỏ ửng lên, nhưng người đàn ông đó lịch sự tới mức nắm chặt bàn tay lại, cố gắng tránh không động tay vào bắp đùi cô.
Cơ thể run rẩy của cô được bế lên, Ni Ni dựa vào một lồng ngực rắn chắc, cứng như thép nguội. Hơi ấm như thể mặt trời mùa hạ…đôi mắt vẫn bị bịt kín vải đen của cô không thể nhìn thấy điều gì, nhưng trong trái tim đang đập mạnh kia mách bảo cho cô biết người này là ai.
_ Kính Hàm….phải ngài không?
Thanh âm nho nhỏ vang lên, yếu ớt nhưng chứa đầy mong chờ cùng hi vọng.
Cô cảm nhận được người ấy khẽ khựng lại, hơi thở điềm tĩnh kia có chút rối loạn.
Ánh mắt sâu thẳm của người ấy nhìn gương mặt trắng bệch của cô, nhìn vào đôi môi mềm mại tụ máu. Gương mặt dễ thương quá mức quen thuộc, khiến cho trái tim đang rối loạn của anh đập mạnh hơn…
Người đàn ông đó không nói gì, nhưng vòng tay ôm cô nhẹ nhàng hơn, nhưng chặt chẽ hơn. Ni Ni run run trong vòng ôm ấy, đột nhiên cảm thấy vầng trán của mình được đặt lên một nụ hôn rất nhẹ.
Nụ hôn trên trán chính là mang ý nghĩa: “ Anh sẽ bảo vệ em! ”.
Không một lời đáp lại, Ni Ni được ôm trọn trong vòng tay ấy. Những bước chân chậm dãi nhẹ nhàng, như thể đang ôm một con mèo con ngủ say. Người ấy vững vàng mang cô ra khỏi nơi kinh hoàng như địa ngục ấy, khiến cho cô yên tâm mà nhắm mắt lại trong lồng ngực ấm áp vô cùng…!
****
Đặt Ni Ni nằm gọn trên băng ghế sau. Chiếc áo được đắp phủ kín trên cơ thể cô. Cô bé sợ và mệt đến mức ngất lịm đi. Người đàn ông đó nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang say ngủ mê mệt của Ni Ni, những ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc bị mắt đang thít chặt lấy gương mặt của cô xuống.
Miếng bịt mắt rơi khỏi gương mặt. Ni Ni mờ mịt mở ráng mở đôi mắt cay xe của mình. Đèn trong xe hơi rất yếu, cô chỉ mờ mờ nhìn thấy một gương mặt với đường nét nam tính, ánh mắt nghiêm khắc với ánh nhìn ấm áp dịu dàng và sống mũi thẳng tắp như một bức tượng thời phục hưng. Bàn tay ấm áp khẽ che đi đôi mắt mờ mịt của cô, và thanh âm giọng nói vang lên như tiếng thì thầm của hơi thở, dịu dàng bên tai.
_ Ngủ đi!
Ni Ni nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Chẳng bao lâu tiếng thở đều đặn đã vang lên rất êm. Người đàn ông đó cũng buông ta ra, rời xuống xe và đóng cửa xe lại.
Anh đứng nhìn xác chết của tên đốn mạt kia nằm một đống trên nền đất. Bàn tay khẽ siết chặt lại…và anh lôi điện thoại từ trong túi áo khoác ra.
Thanh âm ấm áp vang lên, từ xa không thể nghe rõ được anh đang nói gì. Nhưng cuộc nói chuyện rất nhanh đã kết thúc. Người đàn ông đó nhét điện thoại vào trong túi và bước đến tựa lưng lên cửa kính xe, ánh mắt hướng về phía người con gái đang say ngủ trên ghế sau, êm đềm nhìn ngắm.
Một lúc sau, có tiếng còi hú của cảnh sát vang lên từ xa. Lúc đó người đàn ông mới nhanh chóng mở cửa ghế lái và leo lên, nổ máy xe và lập tức phóng đi.
*****
Ni Ni lơ mở cảm thấy một vòng ôm dịu dàng bế cô ra khỏi xe, và người đàn ông đó ôm cô bước vào một chiếc thang máy, sau đó là tiến tới một hành lang dài trống trải như bất tận, và vào một căn phòng sáng bừng.
Đặt Ni Ni nằm trên mặt nệm êm ấm, cô bé chuồi vào trong chăn như một con sâu nhỏ, cảm giác ấm áp như con mèo nhỏ bên cạnh lò sưởi.
Anh đắp lại chăn cho cô, ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm gương mặt trắng bệch với gò má thâm tím và đôi môi tụ máu của cô. Cho dù gương mặt nhem nhuốc vì bụi bẩn, vì những vệt nước mắt và môi hôi chưa khô nhưng vẫn không thể nào che đi nét dễ thương trong trẻo mà anh hàng đã ghi nhớ…Tại sao….lại giống đến như vậy?
Trái tim thắt lại. Anh cắn môi cố gắng đè nén cảm xúc tưởng như đã ngủ quên từ lâu. Anh đứng dậy và bước vội vào trong phòng tắm như chạy trốn. Tiếng bật bình nóng lạnh….Và sau đó là tiếng nước xả róc rách vang lên.
Sự im lặng bao trùm, chỉ còn tiếng nước chảy đều đặn vào bồn tắm sứ. Người đàn ông ấy cúi đầu xuống pha nước ấm cho cô, trong lòng đang ngổn ngang dằn vặt…..Đáng lẽ anh phải theo đúng kế hoạch, là chỉ báo cho người của Phi điểu thông tin chiếc xe đó, bọn họ sẽ có nhiệm vụ trùy lùng và giải cứu cô. Nhưng thế nào mà nhìn thấy cô bị lôi ra khỏi biệt thự, tống mạnh vào xe anh lại lái đi theo, và khi nhìn thấy tên khốn nạn đó định giở trò với cô thì anh lại không thể kìm chế bản thân mình được!
Giờ thì mọi thứ rối tinh rồi mù cả lên!
*****
Ni Ni giật mình tỉnh giấc, đôi mắt cay xè vẫn còn ướt lạ lẫm nhìn căn phòng rộng . Mọi thứ vừa rồi như trong một cơn ác mộng. Đôi tay cô đưa lên gò má nhức nhối, nhìn những vết xây xát khắp cơ thể….Ni Ni mới biết rằng mình không mơ!
Tiếng nước chảy róc rách vang lên trong phòng tắm dừng lại. Cô giật mình nghe tiếng bước chân rất êm bước ra, ánh mắt trong vắt hướng về phía dáng người cao ráo đẹp mắt xuất hiện ở cửa phòng tắm.
Gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt nghiêm khắc nhưng rất ấm, sống mũi cao thẳng tắp và đôi môi đẹp đẽ đến kinh ngạc, khí chất điềm đạm lịch lãm toát ra từ hình dáng quen thuộc ấy khiến Ni Ni thảng thốt gọi tên anh.....!
_ Kính….Hàm! Đúng là ngài rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.