Chương 72: Tột cùng bi thương
Thư Thư Kỳ
05/06/2023
Kính Hàm đỗ xe lại, nhìn Tề Yến Thanh mệt mỏi bước xuống, gương mặt tuấn mĩ không còn vẻ cao ngạo cố hữu, thay vào đó là sự trống rỗng buồn bã. Căn biệt thự vắng vẻ vì hắn đã đuổi tất cả người làm đi, kể cả Dung quản gia, chỉ để lại một đoàn vệ sĩ theo dõi nhất cử nhất động của Thiên Ân.
Vừa bước chân vào biệt thự, đôi tai hắn đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc réo rắt vang vọng…là tiếng vĩ cầm.
Bàn tay cầm tập hồ sơ, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước không đáy đột nhiên sáng bừng lên. Sải chân dài của hắn lập tức gấp gáp chạy lên.
Tiếng nhạc càng lúc càng rõ, khi dữ dội như sóng biển, khi dịu dàng như dòng nước, khi mềm mại như sương khói, khi cuồn cuộn như gió rít, tiếng nhạc gợi cảm mà u buồn, đan vào không gian tĩnh lặng như tiếng mời gọi gợi cảm, khi lại như tiếng nỉ non dằn dỗi. Tề Yến Thanh bước lên tầng, hai gã vệ sĩ nhìn thấy hắn, lập tức cúi đầu.
Cái phẩy tay ưu nhã phất lên, hai người vệ sĩ lập tức rút lui. Tề Yến Thanh tiến gần đến cánh cửa khóa chặt, tiếng đàn vang lên từ bên trong, len qua lớp gỗ dày, dịu dàng rót vào tai hắn.
_ Ân nhi!
Bàn tay hắn mở khóa chốt, kéo cánh cửa ra.
Tiếng vĩ cầm ùa ra như một cơn sóng, cuốn hút hồn hắn ra tận ngoài xa thẳm.
Tề Yến Thắng đứng nơi thềm cửa, lặng ngắm bóng dáng mềm mại của Thiên Ân trong bộ váy lụa trắng dài đến gót chân, mái tóc xõa tung vương lấy gương mặt nhu mì xinh đẹp. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi mềm mại rủ bóng xuống làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở….Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, phủ lên thân hình dịu dàng một màu sáng bàng bạc…
Chiếc đàn hắn tặng cô đang dạo lên khúc tình ca tuyệt diệu, Thiên Ân như chìm đắm vào từng nốt nhạc. Tài năng của cô cùng chiếc đàn cổ quý hiếm thật tương xứng, tạo nên những giai điệu thật hoàn hảo.
Âm thanh ngây ngất, dáng hình tuyệt mĩ phiêu lãng, in sâu vào lòng mắt sâu hút của hắn. Tề Yến Thanh từng ước mong một lần được ngắm nhìn cô dùng chiếc đàn hắn tặng, dạo lên những nhạc điệu ngọt ngào nhất, chỉ dành riêng cho hắn nghe.
Nhưng tại sao những xúc cảm trong hắn lúc này, lại khác với những gì hắn tưởng tượng như thế?
Không có hạnh phúc nào, chỉ có sự xót xa đau nhói tận tâm can.
Tiếng nhạc đột ngột ngừng lại…Thiên Ân hạ cây đàn xuống, ánh mắt chậm rãi mở ra, nhìn về phía Tề Yến Thanh, tĩnh lặng như một đóa hoa trà tinh khiết.
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh khe khẽ gọi cô, thanh âm nhẹ nhàng như âu yếm. Bàn tay hắn siết chặt tập hồ sơ trong tay, nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Ta chỉ ghé qua mang cho em tập hồ sơ của cảnh sát năm đó….Ta không có ý làm phiền em đâu! Đặt hồ sơ ở đây rồi ta sẽ đi ngay!
_ Đừng!
Thiên Ân đột nhiên lên tiếng, thanh âm hờ hững như gió thoảng. Gương mặt xinh đẹp u buồn khẽ khắc lên một nụ cười xa xôi.
_ Ông đừng đi!
Tề Yến Thanh giật mình, trái tim đập dồn dập đến mức thở cũng không dám thở mạnh. Hắn khẽ khàng run giọng hỏi lại cô.
_ Em nói sao?
_ Tôi không muốn ông đi!
Thiên Ân nhẹ nhàng lên tiếng. Bàn tan tay nhỏ bé siết chặt chiếc đàn quý giá trong tay, khẽ mỉm cười.
_ Chiếc đàn này thật sự là một tuyệt tác! Tôi không biết phải cảm ơn ông thế nào!
_ Đừng cám ơn ta....Ân nhi, em thích là được!
Tề Yến Thanh thấy cô đột nhiên bình tĩnh đến đáng sợ, khiến cho người từng trải bản lĩnh như hắn cũng run bắn lên. Hắn đứng trước cô, cử chỉ hết sức cẩn thận, như đứng trước một con thú nhỏ chưa thuần dưỡng, đến thanh âm cũng phải thì thầm.
Sự tĩnh lặng của cô làm hắn sợ!
Rất sợ!
_ Ông từng nói, rất muốn nghe tôi đàn cho ông!
Thiên Ân lướt tay trên cần đàn, nụ cười mềm mại như đóa hoa từ từ nở rộ....
_ Hôm nay tôi đàn cho ông nghe nhé!
_ Ân nhi, em còn mệt, còn chưa ăn tối nữa!
_ Không muốn nghe tôi đàn sao?
Thiên Ân nghiêng đầu trực tiếp hỏi Tề Yến Thanh, thanh âm trong vắt có chút giận hờn khiến hắn lập tức cứng họng. Tề Yến Thanh lập tức lắc đầu.
_ Không! Ta rất muốn!
_ Vậy tôi đàn cho ông nghe!
_ Được....em đàn đi! Ta nghe!
Tề Yến Thanh gật đầu, thân hình cao lớn của hắn hướng đến chiếc ghế trong phòng, từ từ ngồi xuống.
Thiên Ân mỉm cười, nụ cười vui tươi như trẻ nhỏ. Cô nhấc cây đàn lên, nhẹ nhàng đặt vào hõm vai, nhắm mắt và bắt đầu đàn.
Giai điệu uyển chuyển vang lên, là tác phẩm Sóng sống Danube nổi tiếng. Từng âm điệu ngọt ngào lớp lớp như làn sóng, khi dữ dội khi lại dịu êm.
Tề Yến Thanh yên lặng lắng nghe, cảm thấy thanh âm trong trẻo kia tại sao lại cô độc như thế, u buồn như thế...khiến cho hắn cảm nhận được, trong dáng vẻ dịu dàng tĩnh lặng kia của cô, là một nỗi đau không thể thốt nên lời.
Thanh âm rất ngọt ngào, khiến cho lòng hắn an tĩnh như làn nước, lại lạnh giá không nguôi.
Tiếng đàn đột nhiên kết thúc giữa chừng...Tề Yến Thanh ngạc nhiên nhìn Thiên Ân hạ cây đàn xuống, ánh mắt lộ ra vẻ xót xa.
_ Bài Sóng sông Danube này, tôi chưa từng bao giờ đàn hết được...!
Tề Yến Thanh thấy cô nở nụ cười nhàn nhạt, hơi thở hắt ra như thoát lực, thanh âm rạn vỡ vang lên.
_ Tác phẩm này được lồng trong một bộ phim nói về tình cha con. Ngày trước khi xem xong bộ phim đó, lắng nghe tác phẩm này, tôi đã rất xúc động...Khi tôi học tại London, đã từng tập luyện rất nhiều, mục đích chính là để đàn cho ông nghe....
Đôi mắt buồn thẳm đau đớn nhìn xuống chiếc đàn trong tay, Thiên Ân khe khẽ lắc đầu.
_ Nhưng bây giờ, thì không thể đàn nữa....
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân lặng lẽ đau đớn, hình ảnh như cào xé tâm can. Nhìn nụ cười mờ nhật như sương khói, hắn đột nhiên chết lặng...
Chẳng lẽ hắn....thật sự sai rồi sao?
Từ trước đến nay....hắn đã sai rồi sao?
Không!
Không thể!
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh run giọng gọi cô, nhìn thấy Thiên Ân mỉm cười ngoan ngoãn, khẽ đặt chiếc đàn lên giường.
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, giống như một lời tâm tình thổ lộ.
_ Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ cảm ơn ông nhưng năm qua đã nuôi dưỡng tôi, cho tôi một cuộc sống đầy đủ như vậy! Thật thất lễ...
_ Ân nhi....
Tề Yến Thanh đứng dậy, thấy Thiên Ân ngoảnh mặt nhìn hắn, nụ cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, đẹp đến u buồn.
Bầu không khí chợt tĩnh lặng đến mức khiến cho hắn sởn da gà.
_ Tôi luôn biết rằng, cho dù có cố gắng thế nào, bản thân cũng không thể đứng đối diện trước mặt ông. Giữa chúng ta, có quá nhiều điều tồi tệ, cả quá khứ, cả hiện tại nữa....
_ Em đừng nói như vậy!
Tề Yến Thanh lắc đầu, thân hình cao lớn của hắn muốn tiến đến bên cô, nhưng lại thấy Thiên Ân sợ hãi co người lại.
Đôi chân hắn chợt rã rời mất hết sức...
Cô...thật sự ghê tởm hắn đến thế sao?
_ Tề Yến Thanh...tôi biết rằng cho dù thế nào, cũng không thể thoát khỏi ông!
Thiên Ân lắc đầu u buồn, ánh mắt nhìn tập hồ sơ trên giường, đột nhiên trở nên lạnh giá.
_ Thật ra....chuyện quá khứ với tôi....không quan trọng nữa!
Thiên Ân lắc đầu, tiếng cười lành lạnh quỷ dị vang lên.
_ Tôi thật sự....cảm thấy mệt rồi!
Gió từ ngoài cửa sổ đột nhiên thổi mạnh, làm tung mái tóc mượt mà xõa dài của cô, cuốn theo hơi lạnh buốt tâm can ùa vào căn phòng vắng lặng.
Thiên Ân đột nhiên cười rạng rỡ hơn...
_ Mạng này của tôi....là do ông mang về....Thế thì hôm nay....tôi trả cho ông!
Thanh âm lơ đễnh vang lên, giống như tiếng gió ngoài trời....
Đột ngột, trước đôi mắt kinh hoàng của Tề Yến Thanh, khi thanh âm kia vừa dứt, Thiên Ân bất ngờ lao mình đến khung cửa sổ mở rộng.
_ KHÔNG!!!!
Trái tim Tề Yến Thanh như bị bóp nghẹt, nhìn thân hình của cô gieo mình từ trên cửa sổ ngã xuống, như một đóa hoa bạch trà trắng muốt, rơi xuống biển hoa trà phía dưới căn phòng.
_ ÂN NHI!!!
Thanh âm gào thét như xé toạc màn đêm của hắn. Tề Yến Thanh điên dại nhìn Thiên Ân nằm sấp dưới đất, lặng lẽ áp mặt trên đám lá xanh rì, những bông hoa trà tan nát rụng rơi bên cạnh cô, trái tim của hắn toạc máu. Hắn điên loạn lao xuống cầu thang, cảm giác như lồng ngực nổ tung ra từng mảnh.
_ NGƯỜI ĐÂU!!!!!
Tề Yến Thanh gào thét lên, trước gương mặt hãi hùng trắng bệch của đám vệ sĩ túa ra từ biệt thự, Kính Hàm hoảng hốt lao đến, kinh hoàng nhìn thấy Thiên Ân nằm sấp trên thảm cổ, Tề Yến Thanh thì điên loạn gào lên.
_ LÁI XE TỚI ĐÂY!!!! MỞ CỔNG RA!!!!
Hắn lao đến bên cô, hoảng loạn ôm lấy thân hình mềm rũ không chút sức lực của cô.
Máu từ thân thể cô chảy ra....thấm đỏ váy lụa trắng.
Gương mặt tĩnh lặng dần trắng bệch,Thiên Ân nằm trong vòng tay của hắn, như một đóa hoa trà nhuốm máu đẹp đẽ tang thương.
Tề Yến Thanh sợ hãi ôm lấy cô, bàn tay hắn run đến mức cuồng loạn. Hắn không thể tin rằng cô lại chọn cách nhảy từ trên cao xuống để chạy trốn khỏi hắn, trái tim hắn đau đến ngạt thở, đau đến hoảng loạn, đau đến phế liệt tâm can....
Tuyệt vọng như vậy sao?
Ân nhi của hắn....
Máu....nhuốm đỏ một vùng....
*****
Xe lao như điên trong đêm tối, vượt qua không biết bao nhiêu đèn đỏ, tiếng còi hụ của cảnh sát vang lên như điên loạn sau lưng, trán Kính Hàm đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn Tề Yến Thanh ngồi chết lặng ở băng lái, bàn tay ôm lấy thân thể đầu máu của Thiên Ân, gương mặt hoảng loạn như mất hết thần trí.
_ Ân nhi! Ta xin em....mở mắt ra nhìn ta một lần thôi!
Tề Yến Thanh vội vã gọi cô, thanh âm run rẩy đến điên loạn. Hắn cố gắng ôm lấy cô, sợ hãi níu lại chút hơi thở mơ hồ của người con gái trong lòng. Gương mặt xinh đẹp nhắm nghiền mắt, như tuyệt vọng, như buồn thảm không muốn nhìn hắn, không muốn mở mắt, dường như can tâm tình nguyện trút bỏ đi kiếp này...
Lồng ngực Tề Yến Thanh nhức nhối đau đớn, Thiên Ân của hắn, ngay cả mạng của hắn hắn cũng dâng cho cô, tại sao lại hận hắn đến như vậy? Thà rằng chết chứ không muốn ở bên hắn, để lại cho hắn nỗi đau yêu hận day dứt cuồng loạn không thể cam lòng...
Tề Yến Thanh đau đớn, đau đến mức không thể thở nổi. Ánh mắt hắn nhìn Thiên Ân không dám rời đi nửa cái chớp mắt, sợ rằng một chút lơ đễnh sẽ đánh mất cô.
Yêu – hận đan xen, tàn nhẫn lan ra từng ngóc ngách tâm hồn, ứa lên lồng ngực....
Cuối cùng hắn cũng không chịu đựng được nữa...nước mắt lăn dài trên gương mặt cương nghị mạnh mẽ ấy...
_ Ân nhi...xin em....!
Kính Hàm nhìn thấy cảnh ấy in trong gương chiếu hậu, trong lòng như dao cắt...Anh nghiến chặt răng lại, tiếng còi hụ của cảnh sát vẫn điên cuồng bên tai.....nhấn mạnh chân ga.
****
_ NGƯỜI ĐÂU! BÁC SĨ!!! BÁC SĨ!!!
Vì không thể đủ thời gian tới bệnh viện của Phi Điểu, Kính Hàm lao ô tô vào sân trước của bệnh viện gần nhất, bên trong lập tức trở nên tán loạn. Y bác sĩ nhìn thấy một đoàn người sừng sững tiến vào, phía trước Tề Yến Thanh mặt mũi điên loạn, tay ôm một người con gái thân hình đầy máu lao vào bên trong, sợ đến hoảng hốt.
_ CỨU NGƯỜI!!!
Tề Yến Thanh hét lên, bác sĩ và ý tá lập tức túa ra tán loạn. Cáng cứu thương lập tức được đưa tới, Thiên Ân được đặt lên cáng, gấp rút đẩy vào phòng cấp cứu.
_ Nếu các người không cứu được con bé....!
Tề Yến Thanh tóm lấy cổ áo của người bác sĩ trước mặt, gầm lên đe dọa. Vị bác sĩ kia vội vàng cuống quýt bám lấy tay hắn, hoảng hốt nói.
_ Vâng! Tề tiên sinh...chúng tôi nhất định cố gắng!
Bàn tay siết chặt thả lỏng ra, vị bác sĩ kia sợ hãi chạy vào phòng cấp cứu. Người bên ngoài là Tề Yến Thanh, ai trong thành phố này mà không biết hắn...Hắn là kẻ đáng sợ nhất, nguy hiểm nhất, tại sao hôm nay lại đến bệnh viên này, còn có người con gái đầy máu kia....Mọi người đều biết rằng, nếu như không thể cứu cô ta, chắc chắn toàn bộ ê kíp ngày hôm nay sẽ gặp tai họa!
Tề Yến Thanh điên loạn lao theo, lại bị Kính Hàm mệt mỏi ngăn lại. Thanh âm vang lên, dường như cũng mất hết nhuệ khí.
_ Tề tổng! Bình tĩnh đã ! Tiểu thư bây giờ phải cấp cứu! Ngài chờ một chút!
_ Nếu như bọn họ không cứu được con bé...
_ Tề tổng! Ngài bình tĩnh! Bác sĩ họ sẽ dồn toàn lực để cứu tiểu thư! Ngài ngồi nghỉ chút đi!
Tề Yến Thanh lắc đầu mệt mỏi. Hắn thả thân hình to lớn xuống ghế băng lạnh ngắt, nhìn vào cửa phòng cấp cứu sáng đèn, lòng đau như cắt.
Lần thứ hai hắn đưa cô vào bệnh viện, lúc nào cũng là một toàn thân dính máu, lúc nào cũng là khuôn mặt nhu mì trắng nhợt không sức sống.
Kẻ tồi tệ như hắn, lúc nào cũng khiến cô đau khổ!
_ Rầm! Rầm! Rầm!!!
_ Tề tổng!
Kính Hàm hoảng hốt kéo giật bàn tay đang điên loạn đấm vào tường của hắn. Bức tường bị Tề Yến Thanh đấm lõm một mảng, máu túa ra trên bàn tay hắn. Đám vệ sĩ hoảng hốt lao tới, bị hắn gàm lên.
_ Cút hết đi!
Mọi người sợ đến tái mặt, vội vàng lui xuống, chỉ còn Kính Hàm kinh hoàng cầm bàn tay túa máu của hắn, hét lên.
_ Bác sĩ!
Bệnh viện nháo nhào hoảng hốt sơ cứu cho hắn. Tề Yến Thanh như điên dại gào lên.
_ Tập trung ở đây làm gì! Cút vào kia lo cho con bé!
Mọi người sợ hãi tản ra. Tề Yến Thanh lúc này chỉ một lòng lo cho Thiên Ân, giống như người điên rồi, đáng sợ khủng khiếp!
Kính Hàm đứng bên Tề Yến Thanh, hơi thở hổn hển căng thẳng, nhìn sắc mặt của Tề Yến Thanh càng lúc càng xấu, hắn sợ rằng nếu không cẩn thận, sẽ có chuyện xảy ra.
Bác sĩ và y tá chạy cuống cuồng ra vào phòng cấp cứu của Thiên Ân, cánh cửa đóng im lìm, những phút giây chờ đợi tưởng chừng như giết dần Tề Yến Thanh.
Cánh cửa lần nữa mở ra, một người bác sĩ chạy ra ngoài, nhìn Tề Yến Thanh run giọng thông báo.
_ Thưa Tề Tiên Sinh, tiểu thư mất rất nhiều máu, hiện vẫn đang cấp cứu....
_ Rầm!
Tề Yến Thanh vùng lên, lao vào người vị bác sĩ, bàn tay tứa máu tóm lấy áo ông ta.
Vị bác sĩ ấp a ấp úng, sợ đến mức tê liệt, hoảng hồn lắp bắp.
_ Tề tiên sinh....ngài buông tôi ra....xin ngài!
_ Tề tổng! Ông ta là bác sĩ! Ngài bình tĩnh đã....
Bàn tay Kính Hàm khéo léo gỡ tay Tề Yến Thanh ra, nhìn vị bác sĩ kia mặt cắt không còn giọt máu lùi lại, nem nép nhìn Tề Yến Thanh...
Ông sợ rằng thông tin sắp tới mình sẽ nói ra, chắc chắn sẽ khiến ông mất mạng!
_ Tề tiên sinh! Trước hết xin ngài hết sức bình tĩnh! Tiểu thư cho dù mất máu, nhưng chắc chắn sẽ cứu được! Nhưng còn đứa bé....
_ Đứa bé?
Tề Yến Thanh lẫn Kính Hàm đồng thanh tê dại lên tiếng, thấy vị bác sĩ kia ngẩn ra nhìn hai người, sợ sệt lên tiếng.
_ Đứa bé....nào?
Tề Yến Thanh cảm thấy trời đất như sụp xuống, run giọng hỏi....
_ Ngài không biết sao? Tiểu thư ấy, đã mang thai hơn 6 tuần rồi!
_ Cái....gì?
Tề Yến Thanh kinh hoàng, cảm thấy đầu óc tê dại, thần trí đảo điên, mà Kính Hàm cũng hoảng hốt chết lặng.
Lời nói của bác sĩ vang lên, từng lời như dao cứa nát trái tim hắn.
_ Tiểu thư ngã rất mạnh, vùng bụng bị chấn động lớn, thể trạng tiểu thư lại yếu ớt, mất máu quá nhiều....Xin lỗi Tề tiên sinh, đứa bé....không cứu được!
Vừa bước chân vào biệt thự, đôi tai hắn đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc réo rắt vang vọng…là tiếng vĩ cầm.
Bàn tay cầm tập hồ sơ, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước không đáy đột nhiên sáng bừng lên. Sải chân dài của hắn lập tức gấp gáp chạy lên.
Tiếng nhạc càng lúc càng rõ, khi dữ dội như sóng biển, khi dịu dàng như dòng nước, khi mềm mại như sương khói, khi cuồn cuộn như gió rít, tiếng nhạc gợi cảm mà u buồn, đan vào không gian tĩnh lặng như tiếng mời gọi gợi cảm, khi lại như tiếng nỉ non dằn dỗi. Tề Yến Thanh bước lên tầng, hai gã vệ sĩ nhìn thấy hắn, lập tức cúi đầu.
Cái phẩy tay ưu nhã phất lên, hai người vệ sĩ lập tức rút lui. Tề Yến Thanh tiến gần đến cánh cửa khóa chặt, tiếng đàn vang lên từ bên trong, len qua lớp gỗ dày, dịu dàng rót vào tai hắn.
_ Ân nhi!
Bàn tay hắn mở khóa chốt, kéo cánh cửa ra.
Tiếng vĩ cầm ùa ra như một cơn sóng, cuốn hút hồn hắn ra tận ngoài xa thẳm.
Tề Yến Thắng đứng nơi thềm cửa, lặng ngắm bóng dáng mềm mại của Thiên Ân trong bộ váy lụa trắng dài đến gót chân, mái tóc xõa tung vương lấy gương mặt nhu mì xinh đẹp. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi mềm mại rủ bóng xuống làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở….Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, phủ lên thân hình dịu dàng một màu sáng bàng bạc…
Chiếc đàn hắn tặng cô đang dạo lên khúc tình ca tuyệt diệu, Thiên Ân như chìm đắm vào từng nốt nhạc. Tài năng của cô cùng chiếc đàn cổ quý hiếm thật tương xứng, tạo nên những giai điệu thật hoàn hảo.
Âm thanh ngây ngất, dáng hình tuyệt mĩ phiêu lãng, in sâu vào lòng mắt sâu hút của hắn. Tề Yến Thanh từng ước mong một lần được ngắm nhìn cô dùng chiếc đàn hắn tặng, dạo lên những nhạc điệu ngọt ngào nhất, chỉ dành riêng cho hắn nghe.
Nhưng tại sao những xúc cảm trong hắn lúc này, lại khác với những gì hắn tưởng tượng như thế?
Không có hạnh phúc nào, chỉ có sự xót xa đau nhói tận tâm can.
Tiếng nhạc đột ngột ngừng lại…Thiên Ân hạ cây đàn xuống, ánh mắt chậm rãi mở ra, nhìn về phía Tề Yến Thanh, tĩnh lặng như một đóa hoa trà tinh khiết.
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh khe khẽ gọi cô, thanh âm nhẹ nhàng như âu yếm. Bàn tay hắn siết chặt tập hồ sơ trong tay, nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Ta chỉ ghé qua mang cho em tập hồ sơ của cảnh sát năm đó….Ta không có ý làm phiền em đâu! Đặt hồ sơ ở đây rồi ta sẽ đi ngay!
_ Đừng!
Thiên Ân đột nhiên lên tiếng, thanh âm hờ hững như gió thoảng. Gương mặt xinh đẹp u buồn khẽ khắc lên một nụ cười xa xôi.
_ Ông đừng đi!
Tề Yến Thanh giật mình, trái tim đập dồn dập đến mức thở cũng không dám thở mạnh. Hắn khẽ khàng run giọng hỏi lại cô.
_ Em nói sao?
_ Tôi không muốn ông đi!
Thiên Ân nhẹ nhàng lên tiếng. Bàn tan tay nhỏ bé siết chặt chiếc đàn quý giá trong tay, khẽ mỉm cười.
_ Chiếc đàn này thật sự là một tuyệt tác! Tôi không biết phải cảm ơn ông thế nào!
_ Đừng cám ơn ta....Ân nhi, em thích là được!
Tề Yến Thanh thấy cô đột nhiên bình tĩnh đến đáng sợ, khiến cho người từng trải bản lĩnh như hắn cũng run bắn lên. Hắn đứng trước cô, cử chỉ hết sức cẩn thận, như đứng trước một con thú nhỏ chưa thuần dưỡng, đến thanh âm cũng phải thì thầm.
Sự tĩnh lặng của cô làm hắn sợ!
Rất sợ!
_ Ông từng nói, rất muốn nghe tôi đàn cho ông!
Thiên Ân lướt tay trên cần đàn, nụ cười mềm mại như đóa hoa từ từ nở rộ....
_ Hôm nay tôi đàn cho ông nghe nhé!
_ Ân nhi, em còn mệt, còn chưa ăn tối nữa!
_ Không muốn nghe tôi đàn sao?
Thiên Ân nghiêng đầu trực tiếp hỏi Tề Yến Thanh, thanh âm trong vắt có chút giận hờn khiến hắn lập tức cứng họng. Tề Yến Thanh lập tức lắc đầu.
_ Không! Ta rất muốn!
_ Vậy tôi đàn cho ông nghe!
_ Được....em đàn đi! Ta nghe!
Tề Yến Thanh gật đầu, thân hình cao lớn của hắn hướng đến chiếc ghế trong phòng, từ từ ngồi xuống.
Thiên Ân mỉm cười, nụ cười vui tươi như trẻ nhỏ. Cô nhấc cây đàn lên, nhẹ nhàng đặt vào hõm vai, nhắm mắt và bắt đầu đàn.
Giai điệu uyển chuyển vang lên, là tác phẩm Sóng sống Danube nổi tiếng. Từng âm điệu ngọt ngào lớp lớp như làn sóng, khi dữ dội khi lại dịu êm.
Tề Yến Thanh yên lặng lắng nghe, cảm thấy thanh âm trong trẻo kia tại sao lại cô độc như thế, u buồn như thế...khiến cho hắn cảm nhận được, trong dáng vẻ dịu dàng tĩnh lặng kia của cô, là một nỗi đau không thể thốt nên lời.
Thanh âm rất ngọt ngào, khiến cho lòng hắn an tĩnh như làn nước, lại lạnh giá không nguôi.
Tiếng đàn đột nhiên kết thúc giữa chừng...Tề Yến Thanh ngạc nhiên nhìn Thiên Ân hạ cây đàn xuống, ánh mắt lộ ra vẻ xót xa.
_ Bài Sóng sông Danube này, tôi chưa từng bao giờ đàn hết được...!
Tề Yến Thanh thấy cô nở nụ cười nhàn nhạt, hơi thở hắt ra như thoát lực, thanh âm rạn vỡ vang lên.
_ Tác phẩm này được lồng trong một bộ phim nói về tình cha con. Ngày trước khi xem xong bộ phim đó, lắng nghe tác phẩm này, tôi đã rất xúc động...Khi tôi học tại London, đã từng tập luyện rất nhiều, mục đích chính là để đàn cho ông nghe....
Đôi mắt buồn thẳm đau đớn nhìn xuống chiếc đàn trong tay, Thiên Ân khe khẽ lắc đầu.
_ Nhưng bây giờ, thì không thể đàn nữa....
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân lặng lẽ đau đớn, hình ảnh như cào xé tâm can. Nhìn nụ cười mờ nhật như sương khói, hắn đột nhiên chết lặng...
Chẳng lẽ hắn....thật sự sai rồi sao?
Từ trước đến nay....hắn đã sai rồi sao?
Không!
Không thể!
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh run giọng gọi cô, nhìn thấy Thiên Ân mỉm cười ngoan ngoãn, khẽ đặt chiếc đàn lên giường.
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, giống như một lời tâm tình thổ lộ.
_ Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ cảm ơn ông nhưng năm qua đã nuôi dưỡng tôi, cho tôi một cuộc sống đầy đủ như vậy! Thật thất lễ...
_ Ân nhi....
Tề Yến Thanh đứng dậy, thấy Thiên Ân ngoảnh mặt nhìn hắn, nụ cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, đẹp đến u buồn.
Bầu không khí chợt tĩnh lặng đến mức khiến cho hắn sởn da gà.
_ Tôi luôn biết rằng, cho dù có cố gắng thế nào, bản thân cũng không thể đứng đối diện trước mặt ông. Giữa chúng ta, có quá nhiều điều tồi tệ, cả quá khứ, cả hiện tại nữa....
_ Em đừng nói như vậy!
Tề Yến Thanh lắc đầu, thân hình cao lớn của hắn muốn tiến đến bên cô, nhưng lại thấy Thiên Ân sợ hãi co người lại.
Đôi chân hắn chợt rã rời mất hết sức...
Cô...thật sự ghê tởm hắn đến thế sao?
_ Tề Yến Thanh...tôi biết rằng cho dù thế nào, cũng không thể thoát khỏi ông!
Thiên Ân lắc đầu u buồn, ánh mắt nhìn tập hồ sơ trên giường, đột nhiên trở nên lạnh giá.
_ Thật ra....chuyện quá khứ với tôi....không quan trọng nữa!
Thiên Ân lắc đầu, tiếng cười lành lạnh quỷ dị vang lên.
_ Tôi thật sự....cảm thấy mệt rồi!
Gió từ ngoài cửa sổ đột nhiên thổi mạnh, làm tung mái tóc mượt mà xõa dài của cô, cuốn theo hơi lạnh buốt tâm can ùa vào căn phòng vắng lặng.
Thiên Ân đột nhiên cười rạng rỡ hơn...
_ Mạng này của tôi....là do ông mang về....Thế thì hôm nay....tôi trả cho ông!
Thanh âm lơ đễnh vang lên, giống như tiếng gió ngoài trời....
Đột ngột, trước đôi mắt kinh hoàng của Tề Yến Thanh, khi thanh âm kia vừa dứt, Thiên Ân bất ngờ lao mình đến khung cửa sổ mở rộng.
_ KHÔNG!!!!
Trái tim Tề Yến Thanh như bị bóp nghẹt, nhìn thân hình của cô gieo mình từ trên cửa sổ ngã xuống, như một đóa hoa bạch trà trắng muốt, rơi xuống biển hoa trà phía dưới căn phòng.
_ ÂN NHI!!!
Thanh âm gào thét như xé toạc màn đêm của hắn. Tề Yến Thanh điên dại nhìn Thiên Ân nằm sấp dưới đất, lặng lẽ áp mặt trên đám lá xanh rì, những bông hoa trà tan nát rụng rơi bên cạnh cô, trái tim của hắn toạc máu. Hắn điên loạn lao xuống cầu thang, cảm giác như lồng ngực nổ tung ra từng mảnh.
_ NGƯỜI ĐÂU!!!!!
Tề Yến Thanh gào thét lên, trước gương mặt hãi hùng trắng bệch của đám vệ sĩ túa ra từ biệt thự, Kính Hàm hoảng hốt lao đến, kinh hoàng nhìn thấy Thiên Ân nằm sấp trên thảm cổ, Tề Yến Thanh thì điên loạn gào lên.
_ LÁI XE TỚI ĐÂY!!!! MỞ CỔNG RA!!!!
Hắn lao đến bên cô, hoảng loạn ôm lấy thân hình mềm rũ không chút sức lực của cô.
Máu từ thân thể cô chảy ra....thấm đỏ váy lụa trắng.
Gương mặt tĩnh lặng dần trắng bệch,Thiên Ân nằm trong vòng tay của hắn, như một đóa hoa trà nhuốm máu đẹp đẽ tang thương.
Tề Yến Thanh sợ hãi ôm lấy cô, bàn tay hắn run đến mức cuồng loạn. Hắn không thể tin rằng cô lại chọn cách nhảy từ trên cao xuống để chạy trốn khỏi hắn, trái tim hắn đau đến ngạt thở, đau đến hoảng loạn, đau đến phế liệt tâm can....
Tuyệt vọng như vậy sao?
Ân nhi của hắn....
Máu....nhuốm đỏ một vùng....
*****
Xe lao như điên trong đêm tối, vượt qua không biết bao nhiêu đèn đỏ, tiếng còi hụ của cảnh sát vang lên như điên loạn sau lưng, trán Kính Hàm đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn Tề Yến Thanh ngồi chết lặng ở băng lái, bàn tay ôm lấy thân thể đầu máu của Thiên Ân, gương mặt hoảng loạn như mất hết thần trí.
_ Ân nhi! Ta xin em....mở mắt ra nhìn ta một lần thôi!
Tề Yến Thanh vội vã gọi cô, thanh âm run rẩy đến điên loạn. Hắn cố gắng ôm lấy cô, sợ hãi níu lại chút hơi thở mơ hồ của người con gái trong lòng. Gương mặt xinh đẹp nhắm nghiền mắt, như tuyệt vọng, như buồn thảm không muốn nhìn hắn, không muốn mở mắt, dường như can tâm tình nguyện trút bỏ đi kiếp này...
Lồng ngực Tề Yến Thanh nhức nhối đau đớn, Thiên Ân của hắn, ngay cả mạng của hắn hắn cũng dâng cho cô, tại sao lại hận hắn đến như vậy? Thà rằng chết chứ không muốn ở bên hắn, để lại cho hắn nỗi đau yêu hận day dứt cuồng loạn không thể cam lòng...
Tề Yến Thanh đau đớn, đau đến mức không thể thở nổi. Ánh mắt hắn nhìn Thiên Ân không dám rời đi nửa cái chớp mắt, sợ rằng một chút lơ đễnh sẽ đánh mất cô.
Yêu – hận đan xen, tàn nhẫn lan ra từng ngóc ngách tâm hồn, ứa lên lồng ngực....
Cuối cùng hắn cũng không chịu đựng được nữa...nước mắt lăn dài trên gương mặt cương nghị mạnh mẽ ấy...
_ Ân nhi...xin em....!
Kính Hàm nhìn thấy cảnh ấy in trong gương chiếu hậu, trong lòng như dao cắt...Anh nghiến chặt răng lại, tiếng còi hụ của cảnh sát vẫn điên cuồng bên tai.....nhấn mạnh chân ga.
****
_ NGƯỜI ĐÂU! BÁC SĨ!!! BÁC SĨ!!!
Vì không thể đủ thời gian tới bệnh viện của Phi Điểu, Kính Hàm lao ô tô vào sân trước của bệnh viện gần nhất, bên trong lập tức trở nên tán loạn. Y bác sĩ nhìn thấy một đoàn người sừng sững tiến vào, phía trước Tề Yến Thanh mặt mũi điên loạn, tay ôm một người con gái thân hình đầy máu lao vào bên trong, sợ đến hoảng hốt.
_ CỨU NGƯỜI!!!
Tề Yến Thanh hét lên, bác sĩ và ý tá lập tức túa ra tán loạn. Cáng cứu thương lập tức được đưa tới, Thiên Ân được đặt lên cáng, gấp rút đẩy vào phòng cấp cứu.
_ Nếu các người không cứu được con bé....!
Tề Yến Thanh tóm lấy cổ áo của người bác sĩ trước mặt, gầm lên đe dọa. Vị bác sĩ kia vội vàng cuống quýt bám lấy tay hắn, hoảng hốt nói.
_ Vâng! Tề tiên sinh...chúng tôi nhất định cố gắng!
Bàn tay siết chặt thả lỏng ra, vị bác sĩ kia sợ hãi chạy vào phòng cấp cứu. Người bên ngoài là Tề Yến Thanh, ai trong thành phố này mà không biết hắn...Hắn là kẻ đáng sợ nhất, nguy hiểm nhất, tại sao hôm nay lại đến bệnh viên này, còn có người con gái đầy máu kia....Mọi người đều biết rằng, nếu như không thể cứu cô ta, chắc chắn toàn bộ ê kíp ngày hôm nay sẽ gặp tai họa!
Tề Yến Thanh điên loạn lao theo, lại bị Kính Hàm mệt mỏi ngăn lại. Thanh âm vang lên, dường như cũng mất hết nhuệ khí.
_ Tề tổng! Bình tĩnh đã ! Tiểu thư bây giờ phải cấp cứu! Ngài chờ một chút!
_ Nếu như bọn họ không cứu được con bé...
_ Tề tổng! Ngài bình tĩnh! Bác sĩ họ sẽ dồn toàn lực để cứu tiểu thư! Ngài ngồi nghỉ chút đi!
Tề Yến Thanh lắc đầu mệt mỏi. Hắn thả thân hình to lớn xuống ghế băng lạnh ngắt, nhìn vào cửa phòng cấp cứu sáng đèn, lòng đau như cắt.
Lần thứ hai hắn đưa cô vào bệnh viện, lúc nào cũng là một toàn thân dính máu, lúc nào cũng là khuôn mặt nhu mì trắng nhợt không sức sống.
Kẻ tồi tệ như hắn, lúc nào cũng khiến cô đau khổ!
_ Rầm! Rầm! Rầm!!!
_ Tề tổng!
Kính Hàm hoảng hốt kéo giật bàn tay đang điên loạn đấm vào tường của hắn. Bức tường bị Tề Yến Thanh đấm lõm một mảng, máu túa ra trên bàn tay hắn. Đám vệ sĩ hoảng hốt lao tới, bị hắn gàm lên.
_ Cút hết đi!
Mọi người sợ đến tái mặt, vội vàng lui xuống, chỉ còn Kính Hàm kinh hoàng cầm bàn tay túa máu của hắn, hét lên.
_ Bác sĩ!
Bệnh viện nháo nhào hoảng hốt sơ cứu cho hắn. Tề Yến Thanh như điên dại gào lên.
_ Tập trung ở đây làm gì! Cút vào kia lo cho con bé!
Mọi người sợ hãi tản ra. Tề Yến Thanh lúc này chỉ một lòng lo cho Thiên Ân, giống như người điên rồi, đáng sợ khủng khiếp!
Kính Hàm đứng bên Tề Yến Thanh, hơi thở hổn hển căng thẳng, nhìn sắc mặt của Tề Yến Thanh càng lúc càng xấu, hắn sợ rằng nếu không cẩn thận, sẽ có chuyện xảy ra.
Bác sĩ và y tá chạy cuống cuồng ra vào phòng cấp cứu của Thiên Ân, cánh cửa đóng im lìm, những phút giây chờ đợi tưởng chừng như giết dần Tề Yến Thanh.
Cánh cửa lần nữa mở ra, một người bác sĩ chạy ra ngoài, nhìn Tề Yến Thanh run giọng thông báo.
_ Thưa Tề Tiên Sinh, tiểu thư mất rất nhiều máu, hiện vẫn đang cấp cứu....
_ Rầm!
Tề Yến Thanh vùng lên, lao vào người vị bác sĩ, bàn tay tứa máu tóm lấy áo ông ta.
Vị bác sĩ ấp a ấp úng, sợ đến mức tê liệt, hoảng hồn lắp bắp.
_ Tề tiên sinh....ngài buông tôi ra....xin ngài!
_ Tề tổng! Ông ta là bác sĩ! Ngài bình tĩnh đã....
Bàn tay Kính Hàm khéo léo gỡ tay Tề Yến Thanh ra, nhìn vị bác sĩ kia mặt cắt không còn giọt máu lùi lại, nem nép nhìn Tề Yến Thanh...
Ông sợ rằng thông tin sắp tới mình sẽ nói ra, chắc chắn sẽ khiến ông mất mạng!
_ Tề tiên sinh! Trước hết xin ngài hết sức bình tĩnh! Tiểu thư cho dù mất máu, nhưng chắc chắn sẽ cứu được! Nhưng còn đứa bé....
_ Đứa bé?
Tề Yến Thanh lẫn Kính Hàm đồng thanh tê dại lên tiếng, thấy vị bác sĩ kia ngẩn ra nhìn hai người, sợ sệt lên tiếng.
_ Đứa bé....nào?
Tề Yến Thanh cảm thấy trời đất như sụp xuống, run giọng hỏi....
_ Ngài không biết sao? Tiểu thư ấy, đã mang thai hơn 6 tuần rồi!
_ Cái....gì?
Tề Yến Thanh kinh hoàng, cảm thấy đầu óc tê dại, thần trí đảo điên, mà Kính Hàm cũng hoảng hốt chết lặng.
Lời nói của bác sĩ vang lên, từng lời như dao cứa nát trái tim hắn.
_ Tiểu thư ngã rất mạnh, vùng bụng bị chấn động lớn, thể trạng tiểu thư lại yếu ớt, mất máu quá nhiều....Xin lỗi Tề tiên sinh, đứa bé....không cứu được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.