Tổng Tài Tàn Khốc Ngược Đãi Tình Nhân
Chương 35: Âm hồn bất tán!
Thimejiu
08/10/2022
“Anh…”
Quá đáng!
Nhìn xuống phía dưới, đúng thật chiếc váy chữ A của Tư Kỳ có hơi chùn lên, nhưng chất liệu của nó vừa dày lại vừa bó, không có chuyện Mục Duật nhìn được của cô. Nhưng hắn không thấy không có nghĩ người khác không thấy, tư thế này chỉ cần sơ hở một chút, người đi cạnh có thể dễ dàng nhìn thấy nội y của cô. Vì thế cô liền trở nên ngoan như một con cún, có chút xấu hổ mà vùi đầu vào ngực hắn.
Khoé miệng Mục Duật như có như không mà cong lên, trong con ngươi đem lát thâm trầm khắc họa rõ nét cô gái nhỏ trong lòng.
“Mục Tổng!”
Cạnh thang máy có người bấm nút sẵn cho hai người đi vào, nhưng Mục Duật lại rẽ sang phải, nhằm hướng phòng y tế mà đi.
Trợ lý Thừa ngạc nhiên gọi hắn:
“Mục Tổng, kĩ sư giám sát đang đợi anh.”
“Một mình cậu đi đi.”
Nói xong hắn nhanh tay lấy bảng báo cáo trong tay cô ném sang cho trợ lý Thừa, rẽ vào bên trái, đi khuất.
Trợ lý thừa cùng anh nhân viên nhìn nhau lắc đầu.
Tư Kỳ áy náy vô cùng, không biết Mục Duật nghĩ gì trong đầu mà vì cô lại bỏ bê công việc giữa chừng.
“Anh làm vậy không hay đâu. Tôi đi được, anh thả tôi xuống để tôi đi làm việc.”
“Đã bảo em đừng nháo.”
Bịch.
“Ui da… nhẹ nhàng tí được không?”
“Chân em đau hay mồm em đau?”
Tư Kỳ tức giận thở hắt thành tiếng, cô cũng đâu muốn hắn đưa cô đến đây đâu, chỉ cần đôi chân dài của vị tổng tài kia biết điều đi chậm lại thì cả hắn và cô đều không đắc tội với ai.
Mục Duật chết bằm! Anh như vậy thà không giúp tôi còn mang phước hơn.
Sau một hồi có người sơ cứu, nắn bóp, chân cô miễn cưỡng có thể đi lại bình thường, chỉ hơi nhói một chút.
Từ phòng y tế đi ra, Mục Duật liếc qua chiếc đồng hồ Rolex sang trọng được thiết kế riêng trên tay, nhàn nhạt nói:
“Đến giờ cơm rồi.”
Không biết hắn nói một mình hay nói với cô, Tư Kỳ vẫn lịch sự “ò” một tiếng. Cô tăng tiến độ nhịp bước, vượt qua thân hình to lớn của Mục Duật. Giờ cơm đối với công nhân viên là thời khắc cứu tinh sau thời gian làm căng thẳng nhưng đồng thời cũng là thời khắc sinh tử, chậm một bước thì phải đứng cuối hàng, lúc đấy để được một suất ăn cũng đã gần hết thời gian nghỉ ngơi. Vì thế, một người quan trọng giờ giấc, tranh thủ từng li từng tí thời gian của mình, Tư Kỳ tất nhiên sẽ không ngần ngại mà bỏ vị tổng tài kia lại phía sau.
Sau một hồi vào sinh ra tử, Tư Kỳ cũng giành được suất cơm và tiến đến ngồi cùng bàn với Đồng Tuyên và một vài đồng nghiệp khác.
Thấy cô, bọ họ nhao nhao cả lên, rất rất tò mò cô làm việc ở đó ra sao, nói trắng ra vị tổng tài đó có ngược đãi gì cô không.
Số lượng câu hỏi vì thế cũng chất thành núi, không biết trả lời từ đâu, Tư Kỳ cười gượng nói chung chung:
“Anh ấy đúng thật rất đáng sợ nhưng trong công việc, quả thực là một lãnh đạo tốt, biết lo cho nhân viên nha.”
Tuy hơi dối lòng nhưng có một chút cũng là sự thật.
Nói xong cô cúi xuống ăn thức ăn, cúi thấp nhất có thể, muốn họ nhìn ra cô đói cỡ nào để đừng hỏi nữa. Cô là rất không muốn nghe đến tên hắn.
Ăn vài đũa thức ăn, mọi người không hỏi nữa, Tư Kỳ mới ngẩng lên xem động tĩnh. Bất ngờ thấy mấy người đồng nghiệp cũng ngẩng theo cô nhưng họ đều nhìn về một hướng. Tiếng bàn tán trong nhà ăn tức khắc như ong vỡ tổ. Có cả tiếng thét của mấy cô gái ẽo ượt.
Mà Tư Kỳ cũng nhận ra điềm chẳng lành, cô quay lại, trực tiếp mắt đối mắt với kẻ cô không muốn nhắc tới kia.
Đúng là âm hồn bất tán!
Thế mà hắn đang đi gần lại đây…
Chọn ngay bàn của cô rồi đứng đấy, vẫn khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, một mực không mở miệng, chỉ có con ngươi đen láy sâu thẳm trước sau không rời mắt khỏi một người.
Trợ lý Thừa bất đắc dĩ lên tiếng:
“À thì Mục Tổng muốn đến đây xem chất lượng nhà ăn thế nào.”
Anh ta không nói tiếp.
Xung quanh bọn họ có tận ba cái bàn trống trơn không ai ngồi, thế mà Mục Duật hắn lại nhìn trúng chỗ này. Mọi ngươi không ai bảo ai câu nào, đồng loạt đứng dậy, treo trên miệng câu “tôi ăn xong rồi, Mục Tổng cứ thong thả”.
Nhưng thật ra là sợ cái uy quyền cao ngạo trên người Mục Duật toát ra.
Tư Kỳ đứng dậy đồng thời với bọn họ, cô vừa quay đi, thì giọng nói tưởng chừng khó được nghe thấy của hắn cất lên, không nặng không nhẹ nhưng vẫn có tính uy hiếp.
“Mộc Tư Kỳ, cô ở lại đây đi.”
“Mục Tổng, tôi cũng ăn xong rồi.”
“Tôi muốn nghe đành giá của cô về chất lượng đồ ăn, một mình tôi chưa thể đưa ra mình chứng xác đáng.”
Còn có thể chống đối được nữa sao? Tất nhiên là không! Tư Kỳ ngồi xuống trong ánh mắt dò xét của mọi người, nhưng nếu cô chống đối mà đứng dậy, lời bàn tán về cô lúc đấy mới thực kinh khủng. Nào là “không biết điều”, “lạt mềm buộc chặt”… Bởi vậy cô thà chịu đựng hắn một lúc còn hơn mang tiếng sau này.
———————————————————————
Trung Thu không có người yêu thì ở nhà mở truyện của Thimejiu ra đọc để đỡ cô đơn nha!
Không biết có khá khẩm hơn không nhưng T vẫn cố thức đêm để viết cho mọi người có một kì lễ Trung Thu nói chung cũng đỡ buồn hơn nè!!
Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình! ????????????????
Quá đáng!
Nhìn xuống phía dưới, đúng thật chiếc váy chữ A của Tư Kỳ có hơi chùn lên, nhưng chất liệu của nó vừa dày lại vừa bó, không có chuyện Mục Duật nhìn được của cô. Nhưng hắn không thấy không có nghĩ người khác không thấy, tư thế này chỉ cần sơ hở một chút, người đi cạnh có thể dễ dàng nhìn thấy nội y của cô. Vì thế cô liền trở nên ngoan như một con cún, có chút xấu hổ mà vùi đầu vào ngực hắn.
Khoé miệng Mục Duật như có như không mà cong lên, trong con ngươi đem lát thâm trầm khắc họa rõ nét cô gái nhỏ trong lòng.
“Mục Tổng!”
Cạnh thang máy có người bấm nút sẵn cho hai người đi vào, nhưng Mục Duật lại rẽ sang phải, nhằm hướng phòng y tế mà đi.
Trợ lý Thừa ngạc nhiên gọi hắn:
“Mục Tổng, kĩ sư giám sát đang đợi anh.”
“Một mình cậu đi đi.”
Nói xong hắn nhanh tay lấy bảng báo cáo trong tay cô ném sang cho trợ lý Thừa, rẽ vào bên trái, đi khuất.
Trợ lý thừa cùng anh nhân viên nhìn nhau lắc đầu.
Tư Kỳ áy náy vô cùng, không biết Mục Duật nghĩ gì trong đầu mà vì cô lại bỏ bê công việc giữa chừng.
“Anh làm vậy không hay đâu. Tôi đi được, anh thả tôi xuống để tôi đi làm việc.”
“Đã bảo em đừng nháo.”
Bịch.
“Ui da… nhẹ nhàng tí được không?”
“Chân em đau hay mồm em đau?”
Tư Kỳ tức giận thở hắt thành tiếng, cô cũng đâu muốn hắn đưa cô đến đây đâu, chỉ cần đôi chân dài của vị tổng tài kia biết điều đi chậm lại thì cả hắn và cô đều không đắc tội với ai.
Mục Duật chết bằm! Anh như vậy thà không giúp tôi còn mang phước hơn.
Sau một hồi có người sơ cứu, nắn bóp, chân cô miễn cưỡng có thể đi lại bình thường, chỉ hơi nhói một chút.
Từ phòng y tế đi ra, Mục Duật liếc qua chiếc đồng hồ Rolex sang trọng được thiết kế riêng trên tay, nhàn nhạt nói:
“Đến giờ cơm rồi.”
Không biết hắn nói một mình hay nói với cô, Tư Kỳ vẫn lịch sự “ò” một tiếng. Cô tăng tiến độ nhịp bước, vượt qua thân hình to lớn của Mục Duật. Giờ cơm đối với công nhân viên là thời khắc cứu tinh sau thời gian làm căng thẳng nhưng đồng thời cũng là thời khắc sinh tử, chậm một bước thì phải đứng cuối hàng, lúc đấy để được một suất ăn cũng đã gần hết thời gian nghỉ ngơi. Vì thế, một người quan trọng giờ giấc, tranh thủ từng li từng tí thời gian của mình, Tư Kỳ tất nhiên sẽ không ngần ngại mà bỏ vị tổng tài kia lại phía sau.
Sau một hồi vào sinh ra tử, Tư Kỳ cũng giành được suất cơm và tiến đến ngồi cùng bàn với Đồng Tuyên và một vài đồng nghiệp khác.
Thấy cô, bọ họ nhao nhao cả lên, rất rất tò mò cô làm việc ở đó ra sao, nói trắng ra vị tổng tài đó có ngược đãi gì cô không.
Số lượng câu hỏi vì thế cũng chất thành núi, không biết trả lời từ đâu, Tư Kỳ cười gượng nói chung chung:
“Anh ấy đúng thật rất đáng sợ nhưng trong công việc, quả thực là một lãnh đạo tốt, biết lo cho nhân viên nha.”
Tuy hơi dối lòng nhưng có một chút cũng là sự thật.
Nói xong cô cúi xuống ăn thức ăn, cúi thấp nhất có thể, muốn họ nhìn ra cô đói cỡ nào để đừng hỏi nữa. Cô là rất không muốn nghe đến tên hắn.
Ăn vài đũa thức ăn, mọi người không hỏi nữa, Tư Kỳ mới ngẩng lên xem động tĩnh. Bất ngờ thấy mấy người đồng nghiệp cũng ngẩng theo cô nhưng họ đều nhìn về một hướng. Tiếng bàn tán trong nhà ăn tức khắc như ong vỡ tổ. Có cả tiếng thét của mấy cô gái ẽo ượt.
Mà Tư Kỳ cũng nhận ra điềm chẳng lành, cô quay lại, trực tiếp mắt đối mắt với kẻ cô không muốn nhắc tới kia.
Đúng là âm hồn bất tán!
Thế mà hắn đang đi gần lại đây…
Chọn ngay bàn của cô rồi đứng đấy, vẫn khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, một mực không mở miệng, chỉ có con ngươi đen láy sâu thẳm trước sau không rời mắt khỏi một người.
Trợ lý Thừa bất đắc dĩ lên tiếng:
“À thì Mục Tổng muốn đến đây xem chất lượng nhà ăn thế nào.”
Anh ta không nói tiếp.
Xung quanh bọn họ có tận ba cái bàn trống trơn không ai ngồi, thế mà Mục Duật hắn lại nhìn trúng chỗ này. Mọi ngươi không ai bảo ai câu nào, đồng loạt đứng dậy, treo trên miệng câu “tôi ăn xong rồi, Mục Tổng cứ thong thả”.
Nhưng thật ra là sợ cái uy quyền cao ngạo trên người Mục Duật toát ra.
Tư Kỳ đứng dậy đồng thời với bọn họ, cô vừa quay đi, thì giọng nói tưởng chừng khó được nghe thấy của hắn cất lên, không nặng không nhẹ nhưng vẫn có tính uy hiếp.
“Mộc Tư Kỳ, cô ở lại đây đi.”
“Mục Tổng, tôi cũng ăn xong rồi.”
“Tôi muốn nghe đành giá của cô về chất lượng đồ ăn, một mình tôi chưa thể đưa ra mình chứng xác đáng.”
Còn có thể chống đối được nữa sao? Tất nhiên là không! Tư Kỳ ngồi xuống trong ánh mắt dò xét của mọi người, nhưng nếu cô chống đối mà đứng dậy, lời bàn tán về cô lúc đấy mới thực kinh khủng. Nào là “không biết điều”, “lạt mềm buộc chặt”… Bởi vậy cô thà chịu đựng hắn một lúc còn hơn mang tiếng sau này.
———————————————————————
Trung Thu không có người yêu thì ở nhà mở truyện của Thimejiu ra đọc để đỡ cô đơn nha!
Không biết có khá khẩm hơn không nhưng T vẫn cố thức đêm để viết cho mọi người có một kì lễ Trung Thu nói chung cũng đỡ buồn hơn nè!!
Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình! ????????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.