Tổng Tài Tàn Khốc Ngược Đãi Tình Nhân
Chương 7: Dụ dỗ
Thimejiu
08/10/2022
Nữ hầu liền lúng túng, tay nắm chặt tà váy, lắc lắc đầu, nói bằng âm mũi lí nhí:
“T… tôi đâu có, cô nghĩ linh tinh.”
Nhìn vào biểu hiện đó, Tư Kỳ chắc chắn có ta có tư tình với Mục Duật.
Với một người như hắn, điều đó không hề lạ. Khuôn mặt có ngũ quan sắc nét, mũi cao mày rậm, mắt dài cuốn hút, đôi môi mỏng thỉnh thoảng liếm liếm trông rất cuốn hút. Đã vậy, dáng vóc cao ráo, thân hình săn chắc với làn da ngăm ngăm, đứng cạnh hắn ta, người phụ nữ nào cũng mong muốn được cơ thể này che chở, bảo vệ.
Nhưng một khi đã tiếp xúc, biết được con người đê tiện của hắn, thật khó để có lại cái nhìn ban đầu. Và Tư Kỳ bây giờ, chỉ còn cái nhìn đầy uất hận với hắn.
Biết được tâm tư đó, trong đầu Tư Kỳ bỗng loé lên một ý nghĩ táo bạo. Liệu cô có thể dùng ả hầu này để cô ta phục vụ nhu cầu ban đêm cho Mục Duật?
Không thử sao biết được.
Tư Kỳ đứng dậy, giả vờ xoa xoa bụng đi từng bước lại gần nữ hầu, khuôn mặt nguy hiểm đã thay bằng vẻ đáng thương, nhẹ giọng nói:
“Cô cũng biết, tôi bây giờ đang mang thai. Vậy mà Mục Duật anh ấy vẫn có ham muốn. Anh ấy bảo với tôi rằng chưa tìm được ai thay thế. Vậy tối nay, cô có thể giúp anh ấy… được không?”
Tư Kỳ dùng một lời nói đầy ẩn ý nhưng không quá khó để nhận ra. Nữ hầu ngay lập tức hiểu ý, mặt cô ta đỏ bừng lên, quay đi chỗ khác, không từ chối mà bối rối hỏi ngược lại:
“V… vậy có được không? Cô không nói dối chứ?”
Tư Kỳ gật đầu chắc chắn:
“Đều là thật.”
Là nói dối đó!
Tư Kỳ khẽ cười thầm trong lòng, cá đã cắn câu, chỉ cần khéo léo kéo về, sẽ thu được chiến lợi phẩm. Cô liền nói thêm vào, dùng ánh mắt hết sức thành thật:
“Tôi là một đứa quê mùa từ nông thôn lên, vì thế tôi mới phải trong hoàn cảnh này. Còn cô thì chắc là… không giống tôi đâu.”
Lời nói như thúc giục dục vọng trong người nữ hầu, cô ta nghĩ gì đó vui đến mức cười run lên. Chắc là nghĩ đến cơ hội đặt chân vào Mục Gia. Truyền thống nam nhân Mục Gia, không ai trong thành phố không biết. Từ đời ông đến đời cha đều có trên hai người vợ. Vì thế phụ nữ trong thành phố cũng không ngại đến việc lên giường cùng người có gia đình để hưởng vinh hoa sau này.
Nữ hầu liền thành thật với lòng, đi đến cạnh Tư Kỳ, quỳ xuống xin xỏ:
“Mộc Tư Kỳ, để tôi giúp cô. Tôi làm được, tôi phục vụ được cho thiếu gia. Làm ơn hãy chỉ tôi cách.”
Đuôi mắt Tư Kỳ hiện rõ nụ cười ẩn ý, đưa tay vuốt khoé môi nhìn xuống.
“Cô đừng khách sao như vậy, đứng lên đã.”
Cô đỡ nữ hầu dậy, cùng đi đến giường ngủ, ngồi xuống. Nhìn thẳng vào mắt đối phương, Tư Kỳ vui vẻ nói:
“Vậy xem như bây giờ ta là đồng minh. Cô cho tôi biết cô tên gì để tiện xưng hô.”
Nữ hầu nhanh nhảu đáp:
“Cứ gọi tôi là A Thanh.”
Tư Kỳ gật đầu:
“Ừm, A Thanh.”
Nữ hầu như ngồi trên đống lửa, không thể chịu đựng nổi nữa, trực tiếp lên tiếng thúc giục:
“Tư Kỳ, cô mau bảo tôi làm như thế nào để phục vụ thiếu gia đi.”
Tư Kỳ lắc đầu, một tay đưa lên chống cằm, mắt to môi đỏ, vẻ đẹp áp bức người đối diện:
“Không vội. Cô có biết sở thích của thiếu gia nhà cô không?”
“Tôi không biết?”- A Thanh lắc đầu.
Tư Kỳ chậm rãi giải thích, như trêu đùa con thỏ sắp bị làm thịt trước mặt, cô thật sự đã tìm ra niềm vui mới trong cái lồng này rồi.
“Đó là thích bóng tối và một nơi tựa như căn phòng này.”
Lại là nói dối đó!
Bây giờ, dù cho cô có nói gì quá đáng đi nữa, A Thanh cũng gật đầu nghe theo không chút phản bác.
“Nhưng tôi cũng không biết khi nào Mục Duật muốn. Tôi nghĩ, vào khoảng mười giờ tối cô tới đây, nằm vào vị trí của tôi, nếu Mục Duật không đến thì mười hai giờ cô về. Còn tôi chấp nhận ngủ ở nhà tắm để dành không gian cho hai người.”
Nữ hầu mở to mắt ngạc nhiên, giả vờ như lo lắng, hỏi:
“Nhưng cô ở nhà tắm liệu có tiện không?”
Tư Kỳ nhún vai:
“Còn đỡ hơn việc đó. Cô chỉ cần mang thêm một chiếc chăn mỏng cho tôi, dù gì cũng là mùa hè, không lạnh đâu.”
Nữ hầu gật đầu đồng ý, vẻ mặt có chút lo lắng nhưng trong lòng đã mở cờ trẩy hội.
“Tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Nữ hầu đứng dậy, gật đầu nở nụ cười với Tư Kỳ. Đi đến mép cửa, Tư Kỳ nói lớn:
“Nhớ trang điểm thật đẹp vào nhé.”
Nữ hầu “ừm” lên một tiếng rồi đi ra, khoá cửa, khoé miệng cô ta thật sự không kiềm nổi mà cười rộng ngoác khiến mấy người bên ngoài đều chú ý. Cô ta thấy vậy liền hắng giọng, trở lại trạng thái nghiêm túc.
Dù sao cũng là một nữ hầu có quan hệ với Tư Kỳ, người nhà Mục Gia chắc chắn không bận tâm.
Tư Kỳ một mình ở lại phòng, cô nằm dài ra giường, nhớ tới dáng vẻ của nữ hầu, không nhịn được cười thành tiếng.
Cô ta dễ dụ thật đó!
“T… tôi đâu có, cô nghĩ linh tinh.”
Nhìn vào biểu hiện đó, Tư Kỳ chắc chắn có ta có tư tình với Mục Duật.
Với một người như hắn, điều đó không hề lạ. Khuôn mặt có ngũ quan sắc nét, mũi cao mày rậm, mắt dài cuốn hút, đôi môi mỏng thỉnh thoảng liếm liếm trông rất cuốn hút. Đã vậy, dáng vóc cao ráo, thân hình săn chắc với làn da ngăm ngăm, đứng cạnh hắn ta, người phụ nữ nào cũng mong muốn được cơ thể này che chở, bảo vệ.
Nhưng một khi đã tiếp xúc, biết được con người đê tiện của hắn, thật khó để có lại cái nhìn ban đầu. Và Tư Kỳ bây giờ, chỉ còn cái nhìn đầy uất hận với hắn.
Biết được tâm tư đó, trong đầu Tư Kỳ bỗng loé lên một ý nghĩ táo bạo. Liệu cô có thể dùng ả hầu này để cô ta phục vụ nhu cầu ban đêm cho Mục Duật?
Không thử sao biết được.
Tư Kỳ đứng dậy, giả vờ xoa xoa bụng đi từng bước lại gần nữ hầu, khuôn mặt nguy hiểm đã thay bằng vẻ đáng thương, nhẹ giọng nói:
“Cô cũng biết, tôi bây giờ đang mang thai. Vậy mà Mục Duật anh ấy vẫn có ham muốn. Anh ấy bảo với tôi rằng chưa tìm được ai thay thế. Vậy tối nay, cô có thể giúp anh ấy… được không?”
Tư Kỳ dùng một lời nói đầy ẩn ý nhưng không quá khó để nhận ra. Nữ hầu ngay lập tức hiểu ý, mặt cô ta đỏ bừng lên, quay đi chỗ khác, không từ chối mà bối rối hỏi ngược lại:
“V… vậy có được không? Cô không nói dối chứ?”
Tư Kỳ gật đầu chắc chắn:
“Đều là thật.”
Là nói dối đó!
Tư Kỳ khẽ cười thầm trong lòng, cá đã cắn câu, chỉ cần khéo léo kéo về, sẽ thu được chiến lợi phẩm. Cô liền nói thêm vào, dùng ánh mắt hết sức thành thật:
“Tôi là một đứa quê mùa từ nông thôn lên, vì thế tôi mới phải trong hoàn cảnh này. Còn cô thì chắc là… không giống tôi đâu.”
Lời nói như thúc giục dục vọng trong người nữ hầu, cô ta nghĩ gì đó vui đến mức cười run lên. Chắc là nghĩ đến cơ hội đặt chân vào Mục Gia. Truyền thống nam nhân Mục Gia, không ai trong thành phố không biết. Từ đời ông đến đời cha đều có trên hai người vợ. Vì thế phụ nữ trong thành phố cũng không ngại đến việc lên giường cùng người có gia đình để hưởng vinh hoa sau này.
Nữ hầu liền thành thật với lòng, đi đến cạnh Tư Kỳ, quỳ xuống xin xỏ:
“Mộc Tư Kỳ, để tôi giúp cô. Tôi làm được, tôi phục vụ được cho thiếu gia. Làm ơn hãy chỉ tôi cách.”
Đuôi mắt Tư Kỳ hiện rõ nụ cười ẩn ý, đưa tay vuốt khoé môi nhìn xuống.
“Cô đừng khách sao như vậy, đứng lên đã.”
Cô đỡ nữ hầu dậy, cùng đi đến giường ngủ, ngồi xuống. Nhìn thẳng vào mắt đối phương, Tư Kỳ vui vẻ nói:
“Vậy xem như bây giờ ta là đồng minh. Cô cho tôi biết cô tên gì để tiện xưng hô.”
Nữ hầu nhanh nhảu đáp:
“Cứ gọi tôi là A Thanh.”
Tư Kỳ gật đầu:
“Ừm, A Thanh.”
Nữ hầu như ngồi trên đống lửa, không thể chịu đựng nổi nữa, trực tiếp lên tiếng thúc giục:
“Tư Kỳ, cô mau bảo tôi làm như thế nào để phục vụ thiếu gia đi.”
Tư Kỳ lắc đầu, một tay đưa lên chống cằm, mắt to môi đỏ, vẻ đẹp áp bức người đối diện:
“Không vội. Cô có biết sở thích của thiếu gia nhà cô không?”
“Tôi không biết?”- A Thanh lắc đầu.
Tư Kỳ chậm rãi giải thích, như trêu đùa con thỏ sắp bị làm thịt trước mặt, cô thật sự đã tìm ra niềm vui mới trong cái lồng này rồi.
“Đó là thích bóng tối và một nơi tựa như căn phòng này.”
Lại là nói dối đó!
Bây giờ, dù cho cô có nói gì quá đáng đi nữa, A Thanh cũng gật đầu nghe theo không chút phản bác.
“Nhưng tôi cũng không biết khi nào Mục Duật muốn. Tôi nghĩ, vào khoảng mười giờ tối cô tới đây, nằm vào vị trí của tôi, nếu Mục Duật không đến thì mười hai giờ cô về. Còn tôi chấp nhận ngủ ở nhà tắm để dành không gian cho hai người.”
Nữ hầu mở to mắt ngạc nhiên, giả vờ như lo lắng, hỏi:
“Nhưng cô ở nhà tắm liệu có tiện không?”
Tư Kỳ nhún vai:
“Còn đỡ hơn việc đó. Cô chỉ cần mang thêm một chiếc chăn mỏng cho tôi, dù gì cũng là mùa hè, không lạnh đâu.”
Nữ hầu gật đầu đồng ý, vẻ mặt có chút lo lắng nhưng trong lòng đã mở cờ trẩy hội.
“Tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Nữ hầu đứng dậy, gật đầu nở nụ cười với Tư Kỳ. Đi đến mép cửa, Tư Kỳ nói lớn:
“Nhớ trang điểm thật đẹp vào nhé.”
Nữ hầu “ừm” lên một tiếng rồi đi ra, khoá cửa, khoé miệng cô ta thật sự không kiềm nổi mà cười rộng ngoác khiến mấy người bên ngoài đều chú ý. Cô ta thấy vậy liền hắng giọng, trở lại trạng thái nghiêm túc.
Dù sao cũng là một nữ hầu có quan hệ với Tư Kỳ, người nhà Mục Gia chắc chắn không bận tâm.
Tư Kỳ một mình ở lại phòng, cô nằm dài ra giường, nhớ tới dáng vẻ của nữ hầu, không nhịn được cười thành tiếng.
Cô ta dễ dụ thật đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.