Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại
Chương 29: Bày trò
Túy Trúc Lệ Đằng
29/03/2023
Đường Vận xua tay: “Tôi hơi ngượng ngùng. Vả lại không chịu được âm thanh lớn vọng vào tai.”
“Không ai để ý em đâu, thấy thích cứ ra đó nhảy.” Trang Dật Thăng thật tình khuyến khích.
Đường Vận bĩu môi.
Lúc này Quản lý mở cửa phòng. Nhân viên phục vụ mang rượu và trái cây vào trong. Màu sắc pha trộn giữa các loại rượu cũng thật bắt mắt khi hòa với ánh đèn mờ ảo nhấp nháy, có đến rất nhiều loại mang ra cùng một lúc, trong những ống thủy tinh xếp chung. Tiếp đến có hơn sáu cô gái trẻ đi cùng vào bên trong. Đường Vận hơi ngạc nhiên, có chút ngoài dự liệu nên đứng hình mất vài giây. Cô quên mất, mấy gã đàn ông này đến đây đương nhiên sẽ không để chính mình tẻ nhạt uống rượu.
Chỉ là... Hàn Tước?!
Các cô gái trẻ trung ăn mặc thời thượng đi đến chỗ ba người đàn ông ngồi xuống. Trái với suy nghĩ của Đường Vận, các cô gái ở đây không chỉ có vẻ ngoài tương xứng mà ứng xử cũng khôn ngoan và chừng mực. Động thái mời rượu và cách bắt chuyện hết sức từ tốn, khéo léo, với giọng nói dịu dàng thướt tha, lại đều sỏi tiếng Phổ thông nữa.
Cảm giác khi gần gũi thì cũng khá dễ chịu.
Đường Vận vẫn được xếp ngồi cạnh Cận Úy Thành, bên trái bên phải vẫn là hai cô gái trẻ khác, họ còn thân thiện bắt chuyện với cô. Đường Vận lịch sự đều đáp trả lại từng câu một.
Cận Úy Thành luôn được các bóng hồng thầm thương trộm nhớ tuy nhiên không mấy ai có can đảm đi quấy nhiễu anh ta. Nhưng ở Hong Kong thì khác, các cô gái không biết anh là ai, chỉ xét đoán từ bề ngoài, cho nên vẫn giữ ý tiếp cận muốn được giao lưu với anh nhiều hơn.
Ba người đàn ông ưu tú với ngoại hình thu hút phái đẹp, được tiếp rượu và chuyện trò với họ còn gì tốt hơn, các cô gái ấy rất nhiệt tình tạo đề tài, gợi mở những trò chơi để tăng phần hứng thú.
Cận Úy Thành khá lạnh nhạt, nhưng có vẻ như tâm trạng vì vậy mà thả lỏng không ít.
Anh nhìn qua Đường Vận, cô hiện tại đang rất gần với anh, cơ thể như muốn dựa sát vào nhau. Cô cũng rụt rè trở lại, mặc dù có tham gia cuộc vui với các cô gái nhưng vẫn bẽn lẽn và không có được thả lỏng.
Cận Úy Thành lâu lâu không kìm chế được sẽ làm như vô tình động chạm với Đường Vận, rồi nhìn cô ôm vẻ mặt ngượng ngùng.
Cô ấy thật sự vẫn còn rất trẻ con và non nớt. Ngày thường làm việc luôn trong trạng thái nghiêm nghị và thuần thục, ra dáng một Trưởng phòng chuẩn mực. Thực sự cứ như vậy có hơi gò bó chính mình. Nhưng cô vẫn chính là cô, một cô gái nhỏ ít trải sự đời và vô cùng lương thiện. Anh để ý cô như vậy cũng chỉ ứng phó qua loa bằng cách ngượng ngùng và né tránh.
“Vui không?” Cận Úy Thành bên tai khẽ hỏi.
Đường Vận nghe nhột bên tóc thì quay người lại, tư thế cứ như bị Cận Úy Thành ôm lấy, cô đề phòng theo bản năng đặt một tay lên bờ ngực săn chắc của anh ta cố tạo khoảng cách, lại không biết được động tác ấy có bao nhiêu mập mờ.
“Vui ạ. Cận tổng! Anh uống ít quá đó, như vậy không công bằng.” Đường Vận thoáng say nên vẫn vô tư trách móc.
Cận Úy Thành cuối cùng không kìm chế được đã véo mạnh vào má của Đường Vận, da cô mịn màng bị anh véo lấy thật thích, trông cô cũng càng đáng yêu. Anh bật cười, cười rất tươi.
“Thư ký Đường à, em thật biết cách hấp dẫn tôi.”
“Anh cũng vậy đó, Cận tổng!”
Cận Úy Thành nghe không lầm. Nhưng lời cô vừa nói có phải thật không? Anh lại không dám hỏi thêm lần nữa. Chỉ thều thào: “Bao giờ thì chúng ta mới có thể hôn nhau được.”
Đường Vận loáng thoáng bên tai, hết sức mơ hồ, cô cuối cùng không mở mắt nổi, khẽ khàng gật gù rồi nhắm mắt thiếp đi. Cận Úy Thành đón lấy cả người của Đường Vận dựa người hết vào anh, đầu gục xuống vai, dễ chịu chiếm tiện nghi của anh như vậy... Hóa ra Thư kí Đường say rượu sẽ lại ngoan ngoãn như thế ư? Úy Thành buồn cười, vương vấn cảm xúc rung động bất chợt vừa xuất hiện ấy, anh lưu luyến ôm lấy thân người mảnh mai nhỏ gọn vào lòng, nghĩ đến việc cả đời có thể bên nhau vậy mãi.
Lúc Cận Úy Thành ngước mắt lên thì bắt gặp một cái nhếch môi đắc ý của Tiểu tam Trang Dật Thăng, hơi ngạc nhiên dành cho biểu cảm này. Sau đó thì anh nhận ra bên ngoài nhạc đã tắt hết, bên dưới hình như đã dừng lại các hành động nhảy nhót, chơi đùa... Và Trang Dật Thăng lại thấy vui vẻ vì điều đó.
Hàn Tước đương nhiên cũng ý thức lại, anh quan sát một lượt rồi dọ đoán thốt lên một câu: “Có đội tuần tra đến à? Mất hứng vậy.”
Các cô gái cũng tập trung quan sát tình hình bên dưới, trong số đó có người chủ động rời khỏi phòng xem chuyện gì xảy ra, bên cạnh thì một cô gái khác bình thản trấn an:
“Lâu lâu cảnh sát sẽ đi kiểm tra một lượt, cũng rất nhanh trở lại trạng thái bình thường thôi. Dạo gần đây tần suất đến hơi nhiều, chắc có người phá rối báo tin tức giả cũng nên.”
Trang Dật Thăng nhướng mày làm như ngạc nhiên lắm rồi lại cầm lấy một ống thủy tinh màu xanh lục, uống cạn rượu bên trong.
Tiếng đập cửa thật mạnh mấy vài sau thì có hai người đi vào trong, thái độ hùng hổ quát:
“Các cô, bật đèn sáng đi. Cảnh sát đây! Đội tuần tra phòng chống mại *** và hoạt động chất cấm!”
“Kiểm tra giấy tờ tùy thân. Trình thẻ căn cước ra.”
Mỗi người một tiếng nghiêm khắc ra lệnh.
Một cô gái nghe thấy liền cuống quýt đi mở đèn. Căn phòng mấy chốc sáng trưng một màu trắng.
Đường Vận nghe ồn ào thì cựa người, nhíu mày khó chịu. Cận Úy Thành thấy vậy cũng phiền chán ra mặt. Anh luồng một tay vào túi áo, thao tác khéo léo nhẹ nhàng lấy ra thẻ căn cước ném lên bàn, không muốn làm động khiến Đường Vận tỉnh giác, thái độ bực dọc.
Viên cảnh sát vì loạt động tác trước mắt làm cho vô cùng tức giận.
“Coi thường cảnh sát sao chứ. Tưởng mình giàu có thì kênh kiệu.” Viên cảnh sát xem qua thẻ căn cước thì đập mạnh xuống bàn một cái ầm. “Đến từ Thượng Hải? Cô kia! Thức dậy đi.”
Đường Vận giật cả mình. Bừng tỉnh mở mắt ra, vẻ mặt ngơ ngác đáng thương.
“Đều đến từ Thượng Hải!” Viên cảnh sát còn lại đưa trả thẻ căn cước cho Hàn Tước thì quay sang nói với đồng nghiệp.
Đường Vận mau chóng hiểu ra sự việc liền rối rít mở túi xách tìm lấy thẻ căn cước đưa cho viên cảnh sát. Bên này lại nghe được Trang Dật Thang bật thốt.
“Tôi không mang thẻ căn cước bên người, để ở khách sạn rồi.”
Cận Úy Thành và Hàn Tước không hẹn mà cùng lúc quay mặt lườm sang tên quỷ quái Tiểu tam, lẫm liệt chau mày. Thật biết sinh chuyện!
“Thế thì phải theo chúng tôi về sở.”
“Được thôi. Phối hợp tốt mới là công dân tốt.” Trang Dật Thăng hết sức thoải mái nhận lời.
“Chúng tôi có thể xác minh thân phận giúp anh ấy.” Đường Vận thật tình nói. Trễ thế này rồi, về sở cảnh sát thì thật phiền phức.
Viên cảnh sát do dự.
“Vậy thì trước mắt chịu khó đứng lên hết, chúng tôi phải lục soát người kiểm tra. Phiền!”
“Còn các cô, dồn về một hướng theo hàng đi ra ngoài cho nữ cảnh làm thủ tục kiểm tra nhân thân.”
“Không ai để ý em đâu, thấy thích cứ ra đó nhảy.” Trang Dật Thăng thật tình khuyến khích.
Đường Vận bĩu môi.
Lúc này Quản lý mở cửa phòng. Nhân viên phục vụ mang rượu và trái cây vào trong. Màu sắc pha trộn giữa các loại rượu cũng thật bắt mắt khi hòa với ánh đèn mờ ảo nhấp nháy, có đến rất nhiều loại mang ra cùng một lúc, trong những ống thủy tinh xếp chung. Tiếp đến có hơn sáu cô gái trẻ đi cùng vào bên trong. Đường Vận hơi ngạc nhiên, có chút ngoài dự liệu nên đứng hình mất vài giây. Cô quên mất, mấy gã đàn ông này đến đây đương nhiên sẽ không để chính mình tẻ nhạt uống rượu.
Chỉ là... Hàn Tước?!
Các cô gái trẻ trung ăn mặc thời thượng đi đến chỗ ba người đàn ông ngồi xuống. Trái với suy nghĩ của Đường Vận, các cô gái ở đây không chỉ có vẻ ngoài tương xứng mà ứng xử cũng khôn ngoan và chừng mực. Động thái mời rượu và cách bắt chuyện hết sức từ tốn, khéo léo, với giọng nói dịu dàng thướt tha, lại đều sỏi tiếng Phổ thông nữa.
Cảm giác khi gần gũi thì cũng khá dễ chịu.
Đường Vận vẫn được xếp ngồi cạnh Cận Úy Thành, bên trái bên phải vẫn là hai cô gái trẻ khác, họ còn thân thiện bắt chuyện với cô. Đường Vận lịch sự đều đáp trả lại từng câu một.
Cận Úy Thành luôn được các bóng hồng thầm thương trộm nhớ tuy nhiên không mấy ai có can đảm đi quấy nhiễu anh ta. Nhưng ở Hong Kong thì khác, các cô gái không biết anh là ai, chỉ xét đoán từ bề ngoài, cho nên vẫn giữ ý tiếp cận muốn được giao lưu với anh nhiều hơn.
Ba người đàn ông ưu tú với ngoại hình thu hút phái đẹp, được tiếp rượu và chuyện trò với họ còn gì tốt hơn, các cô gái ấy rất nhiệt tình tạo đề tài, gợi mở những trò chơi để tăng phần hứng thú.
Cận Úy Thành khá lạnh nhạt, nhưng có vẻ như tâm trạng vì vậy mà thả lỏng không ít.
Anh nhìn qua Đường Vận, cô hiện tại đang rất gần với anh, cơ thể như muốn dựa sát vào nhau. Cô cũng rụt rè trở lại, mặc dù có tham gia cuộc vui với các cô gái nhưng vẫn bẽn lẽn và không có được thả lỏng.
Cận Úy Thành lâu lâu không kìm chế được sẽ làm như vô tình động chạm với Đường Vận, rồi nhìn cô ôm vẻ mặt ngượng ngùng.
Cô ấy thật sự vẫn còn rất trẻ con và non nớt. Ngày thường làm việc luôn trong trạng thái nghiêm nghị và thuần thục, ra dáng một Trưởng phòng chuẩn mực. Thực sự cứ như vậy có hơi gò bó chính mình. Nhưng cô vẫn chính là cô, một cô gái nhỏ ít trải sự đời và vô cùng lương thiện. Anh để ý cô như vậy cũng chỉ ứng phó qua loa bằng cách ngượng ngùng và né tránh.
“Vui không?” Cận Úy Thành bên tai khẽ hỏi.
Đường Vận nghe nhột bên tóc thì quay người lại, tư thế cứ như bị Cận Úy Thành ôm lấy, cô đề phòng theo bản năng đặt một tay lên bờ ngực săn chắc của anh ta cố tạo khoảng cách, lại không biết được động tác ấy có bao nhiêu mập mờ.
“Vui ạ. Cận tổng! Anh uống ít quá đó, như vậy không công bằng.” Đường Vận thoáng say nên vẫn vô tư trách móc.
Cận Úy Thành cuối cùng không kìm chế được đã véo mạnh vào má của Đường Vận, da cô mịn màng bị anh véo lấy thật thích, trông cô cũng càng đáng yêu. Anh bật cười, cười rất tươi.
“Thư ký Đường à, em thật biết cách hấp dẫn tôi.”
“Anh cũng vậy đó, Cận tổng!”
Cận Úy Thành nghe không lầm. Nhưng lời cô vừa nói có phải thật không? Anh lại không dám hỏi thêm lần nữa. Chỉ thều thào: “Bao giờ thì chúng ta mới có thể hôn nhau được.”
Đường Vận loáng thoáng bên tai, hết sức mơ hồ, cô cuối cùng không mở mắt nổi, khẽ khàng gật gù rồi nhắm mắt thiếp đi. Cận Úy Thành đón lấy cả người của Đường Vận dựa người hết vào anh, đầu gục xuống vai, dễ chịu chiếm tiện nghi của anh như vậy... Hóa ra Thư kí Đường say rượu sẽ lại ngoan ngoãn như thế ư? Úy Thành buồn cười, vương vấn cảm xúc rung động bất chợt vừa xuất hiện ấy, anh lưu luyến ôm lấy thân người mảnh mai nhỏ gọn vào lòng, nghĩ đến việc cả đời có thể bên nhau vậy mãi.
Lúc Cận Úy Thành ngước mắt lên thì bắt gặp một cái nhếch môi đắc ý của Tiểu tam Trang Dật Thăng, hơi ngạc nhiên dành cho biểu cảm này. Sau đó thì anh nhận ra bên ngoài nhạc đã tắt hết, bên dưới hình như đã dừng lại các hành động nhảy nhót, chơi đùa... Và Trang Dật Thăng lại thấy vui vẻ vì điều đó.
Hàn Tước đương nhiên cũng ý thức lại, anh quan sát một lượt rồi dọ đoán thốt lên một câu: “Có đội tuần tra đến à? Mất hứng vậy.”
Các cô gái cũng tập trung quan sát tình hình bên dưới, trong số đó có người chủ động rời khỏi phòng xem chuyện gì xảy ra, bên cạnh thì một cô gái khác bình thản trấn an:
“Lâu lâu cảnh sát sẽ đi kiểm tra một lượt, cũng rất nhanh trở lại trạng thái bình thường thôi. Dạo gần đây tần suất đến hơi nhiều, chắc có người phá rối báo tin tức giả cũng nên.”
Trang Dật Thăng nhướng mày làm như ngạc nhiên lắm rồi lại cầm lấy một ống thủy tinh màu xanh lục, uống cạn rượu bên trong.
Tiếng đập cửa thật mạnh mấy vài sau thì có hai người đi vào trong, thái độ hùng hổ quát:
“Các cô, bật đèn sáng đi. Cảnh sát đây! Đội tuần tra phòng chống mại *** và hoạt động chất cấm!”
“Kiểm tra giấy tờ tùy thân. Trình thẻ căn cước ra.”
Mỗi người một tiếng nghiêm khắc ra lệnh.
Một cô gái nghe thấy liền cuống quýt đi mở đèn. Căn phòng mấy chốc sáng trưng một màu trắng.
Đường Vận nghe ồn ào thì cựa người, nhíu mày khó chịu. Cận Úy Thành thấy vậy cũng phiền chán ra mặt. Anh luồng một tay vào túi áo, thao tác khéo léo nhẹ nhàng lấy ra thẻ căn cước ném lên bàn, không muốn làm động khiến Đường Vận tỉnh giác, thái độ bực dọc.
Viên cảnh sát vì loạt động tác trước mắt làm cho vô cùng tức giận.
“Coi thường cảnh sát sao chứ. Tưởng mình giàu có thì kênh kiệu.” Viên cảnh sát xem qua thẻ căn cước thì đập mạnh xuống bàn một cái ầm. “Đến từ Thượng Hải? Cô kia! Thức dậy đi.”
Đường Vận giật cả mình. Bừng tỉnh mở mắt ra, vẻ mặt ngơ ngác đáng thương.
“Đều đến từ Thượng Hải!” Viên cảnh sát còn lại đưa trả thẻ căn cước cho Hàn Tước thì quay sang nói với đồng nghiệp.
Đường Vận mau chóng hiểu ra sự việc liền rối rít mở túi xách tìm lấy thẻ căn cước đưa cho viên cảnh sát. Bên này lại nghe được Trang Dật Thang bật thốt.
“Tôi không mang thẻ căn cước bên người, để ở khách sạn rồi.”
Cận Úy Thành và Hàn Tước không hẹn mà cùng lúc quay mặt lườm sang tên quỷ quái Tiểu tam, lẫm liệt chau mày. Thật biết sinh chuyện!
“Thế thì phải theo chúng tôi về sở.”
“Được thôi. Phối hợp tốt mới là công dân tốt.” Trang Dật Thăng hết sức thoải mái nhận lời.
“Chúng tôi có thể xác minh thân phận giúp anh ấy.” Đường Vận thật tình nói. Trễ thế này rồi, về sở cảnh sát thì thật phiền phức.
Viên cảnh sát do dự.
“Vậy thì trước mắt chịu khó đứng lên hết, chúng tôi phải lục soát người kiểm tra. Phiền!”
“Còn các cô, dồn về một hướng theo hàng đi ra ngoài cho nữ cảnh làm thủ tục kiểm tra nhân thân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.