Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại
Chương 41: Có để ý không
Túy Trúc Lệ Đằng
29/03/2023
“Sao thế?” Cận Úy Thành nhận cuộc gọi đến của Mike – Thư ký mới nhậm chức.
Đầu dây bên kia nghe được cậu ta trình bày: “Sáng này anh Cận nhỏ có nhờ phòng Kế toán lấy một vài số liệu quan trọng, đúng lúc tôi có mặt, anh ấy nhờ cả tôi tìm hiểu vài thông tin kiểm toán của Lưu Ân. Có điểm đáng ngờ ạ. Cận Chí Minh cùng khóa tốt nghiệp CPI với tôi, chắc chắn sớm đã nhìn ra chỗ kì lạ trong báo cáo tài vụ của dự án Lưu Ân theo. Tôi cảm thấy nên sớm báo lại với Cận tổng.”
“Anh cứ âm thầm làm chuyện của mình đi, khi nào có kết quả hẳn báo tôi sau. Gần đây tôi bận việc bên ngoài, sẽ không thường xuyên về Cảnh Duyệt. Cậu cũng không cần thân thiết với đám nhân viên phòng thư kí quá, cứ làm đúng chuyên môn của mình.”
“Tôi hiểu. Cận tổng yên tâm!”
“Khoan đã, đêm đó em và lão đại thực sự đã qua đêm cùng nhau?”
“Anh đừng nghĩ lung tung. Tôi và Cận tổng rất bình thường, chúng tôi càng không phát triển mối quan hệ đó. Anh đừng xoáy qua tôi, tiếp tục nói về chuyện của mình đi chứ! Anh không vô duyên vô cớ đợi tôi cả buổi như vậy mà, đúng không?” Đường Vận tỏ ra nghiêm nghị để ngụy trang vẻ sượng sùng đang tồn tại. May mắn, từng lời cô bật thốt khá lưu loát.
“Tôi tình cờ nghe được Đường Nghiên em gái em, cô bé có dáng vẻ y chang em vậy. Cô ấy mời madam An đến nhà ăn bữa cơm tất niên ở Thành Đô.”
“Nhà tổ của chúng tôi ở Thành Đô... Phải rồi, hôm đó chắc cha mẹ sẽ mời những đồng nghiệp thân thiết về nhà dùng bữa cơm. Anh, chẳng lẽ muốn đến đó cùng chúng tôi?”
“Chính xác.”
“Anh có nhiều cách để gặp gỡ chị ấy mà nhỉ. Anh học hẹn hò người ta kiểu gì. Thật là hạ sách. Anh ngang nhiên xuất hiện như vậy tôi thật thấy khó xử với người nhà. Chị An Kiệt là cảnh sát, khá mẫn cảm. Nếu hay tôi hùa theo anh làm chuyện vô duyên sẽ nhìn tôi ra sao? Trang Dật Thăng!”
“Em bình tĩnh nghe tôi nói hết đã...”
Hai người lời qua tiếng lại mấy chốc đã thu hút sự chú ý của những người ngồi trong xe buýt. Nhận thấy những ánh mắt tò mò của mọi người đổ dồn về mình như vậy, Trang Dật Thăng và cả Đường Vận đều chủ ý nén lại thanh âm, cố trì giọng xuống.
“Tôi muốn làm thân với cha của em thôi... Em có thể khắt khe ra điều kiện mà. Em hứng thú với tiền như vậy, tôi có thể san nhượng phần trăm Trang thị cho em. Cổ phiếu nhà tôi không phải có tiền là mua được đâu.”
“Làm thân với cha của tôi? Anh càng nói tôi càng hồ đồ.”
“Tôi muốn kết giao với bác trai, tôi nghĩ mình được một người như ông tin cậy madam nhà người ta có thể có cái nhìn khác về tôi. Tôi muốn thay đổi ấn tượng và sự nhìn nhận của cô ấy.”
Đường Vận trầm mặc suy nghĩ, ánh mắt hơi lờ mờ đảo quanh ra bên ngoài ô cửa kính, cô từ tốn nói:
“Tôi đại khái hiểu rồi. Nhất thời tôi chưa có số tiền lớn để mua cổ phiếu Trang thị. Nhưng anh nói quả là làm tôi có hứng thú lắm đấy. Cha tôi là người trọng tín nghĩa, rất thích kết giao bạn hữu. Biết được xuất thân của ông Trang chắc chắn sẽ nể mặt anh. Anh biết chơi cờ không? Sắp tới có một cuộc thi trong Câu lạc bộ do một người chú sáng lập, tôi có thể xin cho anh một phiếu dự thi. Cha tôi thích nhất là bàn chuyện đánh cờ.”
“Vậy thật tốt. Tôi sẽ thử qua. Tôi chơi cờ tướng và cờ vây không tệ đâu. Môn cờ vua thì đạt huy chương toàn châu Á thôi.”
“Chà. Anh thật ngầu đó... Và, anh cũng có lòng với chị An Kiệt. Tôi cũng thật hy vọng anh theo đuổi được chị ấy.”
“Cảm ơn em.”
...
Đường Vận sau khi bàn giao công việc với nhóm thư kí trợ lý thì đi đến Trụ sở của Công ty Giải trí KM.
Lúc vừa đến nơi đã trông thấy Cận Chí Minh bị vây quanh bởi một nhóm người, nhìn kĩ thì toàn những tay máu mặt của KM Entertainment, có lẽ họ đang thảo luận chuyện quan trọng với nhau. Chỉ có điều...
Cận Chí Minh bộ dáng lạnh lùng thờ ơ, so với vẻ thư sinh dễ gần của ngày thường thì chẳng thấy đâu. Anh ta thậm chí trong lúc trao đổi với mọi người vẫn còn mang kính râm... Ây!
Đường Vận dễ dàng nhìn ra đó là chiếc kính râm mới ra trong bộ sưu tập của nhà mốt Gucci do chính cô tận tình chọn lựa. Chiếc kính quả là được Cận Chí Minh mang vào vừa ngầu vừa chất, thật sự hợp với gương mặt điển trai của anh.
Đường Vận cố ý đứng ở một góc dõi theo nhóm người đó, muốn rằng khi Cận Chí Minh xong chuyện sẽ đi đến chào hỏi ngay.
Không ngờ là lúc Cận Chí Minh bâng quơ nhìn ra ngoài cửa thì trông thấy Đường Vận đang chăm chú nhìn anh, anh lập tức nở nụ cười chào, sau đó nói lại với đám người ở đây một tiếng rồi chủ ý đi đến chỗ Đường Vận.
“Hi!”
“Anh đến sớm nhỉ? Có vẻ sốt sắng.”
“Là do em muộn thôi. Cảnh Duyệt bận lắm sao? Cả phòng thư kí bao nhiêu người như vậy.”
“Phải rồi, không thấy thư kí mới của anh theo cùng vậy?”
“Anh ta ở lại Đầu tư KM thay tôi làm báo cáo tài chính. Thang Kiệt làm rất được việc, san sẻ với tôi rất tốt. Bên này cũng có chọn cho tôi một trợ lý nữ, nhìn thì ok, nhưng lanh chanh quá.”
Hai người đồng điệu dời bước chân đi về phía hội trường, đang lúc đi thì Cận Chí Minh bất chợt níu chặt lấy cánh tay của Đường Vận kéo cô về một góc tường khuất người.
“Chí Minh, anh sao thế?”
“Đường Vận!” Cận Chí Minh tháo kính râm xuống vắt vào cổ áo, ánh mắt chan chứa tâm sự nhìn sâu vào đôi mắt hạnh long lanh sáng ngời đang đầy vẻ khó hiểu nhìn lại anh.
Cận Chí Minh kìm nén xúc động: “Nhỡ tôi thật sự đính hôn với một cô gái khác, em có để ý không?”
Đường Vận ngạc nhiên, lại càng thêm khó hiểu... Nhưng cô biết lời Cận Chí Minh thốt lên thật sự không phải đùa.
“Anh có vui vì điều đó không? Nếu anh không vui khi phải đính hôn với một cô gái, thế thì tôi sẽ để ý... Tôi cũng rất quan tâm đến anh mà. Chúng ta quen biết cho đến thời điểm này hoàn toàn không phải xã giao.”
Cận Chí Minh bật cười, cười rất tươi. Cuối cùng vẫn không kìm được, Cận Chí Minh khẽ đưa tay chạm vào một bên gò má tròn mĩm của Đường Vận, cảm giác được mềm mại và nâng niu... Anh nhanh chóng rụt tay lại, cười cười và giải thích: “Tôi thất lễ rồi.”
Thật ra với phản xạ của một người học võ, Đường Vận có thừa khả năng ngăn cản hành động ấy của Cận Chí Minh lại, tuy nhiên cứ bị ánh mắt thấm đẫm tâm sự của anh ta làm cho bản thân không nỡ cự tuyệt. Không biết đó là loại cảm xúc gì, nhưng mà Cận Chí Minh khiến cô nhìn nhận như một đứa trẻ bị ai đó bắt nạt.
“Chúng ta ra hội trường thôi, vòng loại phỏng vấn đã có người duyệt rồi. Còn hai vòng chọn cuối này tôi và em sẽ tìm ra năm người ưu tú nhất kí hợp đồng với KM.”
“À.”
“Ban cố vấn sẽ góp lời chứ, chúng ta làm gì có quyền tuyệt đối nhỉ, nhất là tôi đó.”
“Thì Đại Boss của em bố trí em vào vị trí Ban cố vấn rồi còn gì. Nhưng mà tôi vẫn sẽ là người gật đầu cuối cùng, không để các người quấy động, nhất là mấy cô gái đi cửa sau mà vào được đây.”
“Anh nói thế, mấy cô minh tinh đó làm gì có ai thân quen với tôi đâu.” Đường Vận nhíu mày, lập tức phản trắc lại.
Có tiếng bước chân dồn dập hối hả vang lên, chính xác là tiếng giày cao gót chạm đất... Hai người đồng thời quay mặt lại phía sau lưng, nhìn người đang đến gần.
“Sếp Cận! Anh xem cái này. Tôi tìm anh nãy giờ...”
“À, là trợ lý mà tôi đã nói – Tina.”
“Hi Tina!”
“Hi! Nghe danh đã lâu, Thư ký Đường!”
Cô gái vuốt ngực, nén lại hơi thở dồn dập. Cô đưa đến cho Cận Chí Minh mấy xấp giấy, chậm rãi báo lại: “Nam Cung Nhu Tuyết! Cô ấy vừa được bổ sung đặt cách vào vòng này. Còn có Saron Diêu, cái cô quán quân múa ba-lê vừa rồi.”
“Nam Cung Nhu Tuyết? Cô ấy thật ư? Không đùa?” Đường Vận nhìn qua dáng vẻ thờ ơ của Cận Chí Minh rồi lại nhìn sang cô trợ lý nhỏ khẽ cảm thán, “Cô ấy ham vui hơi lố rồi. Còn cô Saron kia, Chí Minh, anh phải cân nhắc nhé!”
Cận Chí Minh thản nhiên tiếp tục dời bước đi về phía hội trường, bình tĩnh nói lời chắc nịch:
“Mặc kệ có là ai, họ không đạt thì tôi đều loại hết.”
Đường Vận và Tina nghe thế đồng thời lắc đầu và nhìn nhau, cả hai đuổi theo bước chân của Cận Chí Minh, suy nghĩ nên lựa lời để phân giải cho anh ta được hiểu.
Đầu dây bên kia nghe được cậu ta trình bày: “Sáng này anh Cận nhỏ có nhờ phòng Kế toán lấy một vài số liệu quan trọng, đúng lúc tôi có mặt, anh ấy nhờ cả tôi tìm hiểu vài thông tin kiểm toán của Lưu Ân. Có điểm đáng ngờ ạ. Cận Chí Minh cùng khóa tốt nghiệp CPI với tôi, chắc chắn sớm đã nhìn ra chỗ kì lạ trong báo cáo tài vụ của dự án Lưu Ân theo. Tôi cảm thấy nên sớm báo lại với Cận tổng.”
“Anh cứ âm thầm làm chuyện của mình đi, khi nào có kết quả hẳn báo tôi sau. Gần đây tôi bận việc bên ngoài, sẽ không thường xuyên về Cảnh Duyệt. Cậu cũng không cần thân thiết với đám nhân viên phòng thư kí quá, cứ làm đúng chuyên môn của mình.”
“Tôi hiểu. Cận tổng yên tâm!”
“Khoan đã, đêm đó em và lão đại thực sự đã qua đêm cùng nhau?”
“Anh đừng nghĩ lung tung. Tôi và Cận tổng rất bình thường, chúng tôi càng không phát triển mối quan hệ đó. Anh đừng xoáy qua tôi, tiếp tục nói về chuyện của mình đi chứ! Anh không vô duyên vô cớ đợi tôi cả buổi như vậy mà, đúng không?” Đường Vận tỏ ra nghiêm nghị để ngụy trang vẻ sượng sùng đang tồn tại. May mắn, từng lời cô bật thốt khá lưu loát.
“Tôi tình cờ nghe được Đường Nghiên em gái em, cô bé có dáng vẻ y chang em vậy. Cô ấy mời madam An đến nhà ăn bữa cơm tất niên ở Thành Đô.”
“Nhà tổ của chúng tôi ở Thành Đô... Phải rồi, hôm đó chắc cha mẹ sẽ mời những đồng nghiệp thân thiết về nhà dùng bữa cơm. Anh, chẳng lẽ muốn đến đó cùng chúng tôi?”
“Chính xác.”
“Anh có nhiều cách để gặp gỡ chị ấy mà nhỉ. Anh học hẹn hò người ta kiểu gì. Thật là hạ sách. Anh ngang nhiên xuất hiện như vậy tôi thật thấy khó xử với người nhà. Chị An Kiệt là cảnh sát, khá mẫn cảm. Nếu hay tôi hùa theo anh làm chuyện vô duyên sẽ nhìn tôi ra sao? Trang Dật Thăng!”
“Em bình tĩnh nghe tôi nói hết đã...”
Hai người lời qua tiếng lại mấy chốc đã thu hút sự chú ý của những người ngồi trong xe buýt. Nhận thấy những ánh mắt tò mò của mọi người đổ dồn về mình như vậy, Trang Dật Thăng và cả Đường Vận đều chủ ý nén lại thanh âm, cố trì giọng xuống.
“Tôi muốn làm thân với cha của em thôi... Em có thể khắt khe ra điều kiện mà. Em hứng thú với tiền như vậy, tôi có thể san nhượng phần trăm Trang thị cho em. Cổ phiếu nhà tôi không phải có tiền là mua được đâu.”
“Làm thân với cha của tôi? Anh càng nói tôi càng hồ đồ.”
“Tôi muốn kết giao với bác trai, tôi nghĩ mình được một người như ông tin cậy madam nhà người ta có thể có cái nhìn khác về tôi. Tôi muốn thay đổi ấn tượng và sự nhìn nhận của cô ấy.”
Đường Vận trầm mặc suy nghĩ, ánh mắt hơi lờ mờ đảo quanh ra bên ngoài ô cửa kính, cô từ tốn nói:
“Tôi đại khái hiểu rồi. Nhất thời tôi chưa có số tiền lớn để mua cổ phiếu Trang thị. Nhưng anh nói quả là làm tôi có hứng thú lắm đấy. Cha tôi là người trọng tín nghĩa, rất thích kết giao bạn hữu. Biết được xuất thân của ông Trang chắc chắn sẽ nể mặt anh. Anh biết chơi cờ không? Sắp tới có một cuộc thi trong Câu lạc bộ do một người chú sáng lập, tôi có thể xin cho anh một phiếu dự thi. Cha tôi thích nhất là bàn chuyện đánh cờ.”
“Vậy thật tốt. Tôi sẽ thử qua. Tôi chơi cờ tướng và cờ vây không tệ đâu. Môn cờ vua thì đạt huy chương toàn châu Á thôi.”
“Chà. Anh thật ngầu đó... Và, anh cũng có lòng với chị An Kiệt. Tôi cũng thật hy vọng anh theo đuổi được chị ấy.”
“Cảm ơn em.”
...
Đường Vận sau khi bàn giao công việc với nhóm thư kí trợ lý thì đi đến Trụ sở của Công ty Giải trí KM.
Lúc vừa đến nơi đã trông thấy Cận Chí Minh bị vây quanh bởi một nhóm người, nhìn kĩ thì toàn những tay máu mặt của KM Entertainment, có lẽ họ đang thảo luận chuyện quan trọng với nhau. Chỉ có điều...
Cận Chí Minh bộ dáng lạnh lùng thờ ơ, so với vẻ thư sinh dễ gần của ngày thường thì chẳng thấy đâu. Anh ta thậm chí trong lúc trao đổi với mọi người vẫn còn mang kính râm... Ây!
Đường Vận dễ dàng nhìn ra đó là chiếc kính râm mới ra trong bộ sưu tập của nhà mốt Gucci do chính cô tận tình chọn lựa. Chiếc kính quả là được Cận Chí Minh mang vào vừa ngầu vừa chất, thật sự hợp với gương mặt điển trai của anh.
Đường Vận cố ý đứng ở một góc dõi theo nhóm người đó, muốn rằng khi Cận Chí Minh xong chuyện sẽ đi đến chào hỏi ngay.
Không ngờ là lúc Cận Chí Minh bâng quơ nhìn ra ngoài cửa thì trông thấy Đường Vận đang chăm chú nhìn anh, anh lập tức nở nụ cười chào, sau đó nói lại với đám người ở đây một tiếng rồi chủ ý đi đến chỗ Đường Vận.
“Hi!”
“Anh đến sớm nhỉ? Có vẻ sốt sắng.”
“Là do em muộn thôi. Cảnh Duyệt bận lắm sao? Cả phòng thư kí bao nhiêu người như vậy.”
“Phải rồi, không thấy thư kí mới của anh theo cùng vậy?”
“Anh ta ở lại Đầu tư KM thay tôi làm báo cáo tài chính. Thang Kiệt làm rất được việc, san sẻ với tôi rất tốt. Bên này cũng có chọn cho tôi một trợ lý nữ, nhìn thì ok, nhưng lanh chanh quá.”
Hai người đồng điệu dời bước chân đi về phía hội trường, đang lúc đi thì Cận Chí Minh bất chợt níu chặt lấy cánh tay của Đường Vận kéo cô về một góc tường khuất người.
“Chí Minh, anh sao thế?”
“Đường Vận!” Cận Chí Minh tháo kính râm xuống vắt vào cổ áo, ánh mắt chan chứa tâm sự nhìn sâu vào đôi mắt hạnh long lanh sáng ngời đang đầy vẻ khó hiểu nhìn lại anh.
Cận Chí Minh kìm nén xúc động: “Nhỡ tôi thật sự đính hôn với một cô gái khác, em có để ý không?”
Đường Vận ngạc nhiên, lại càng thêm khó hiểu... Nhưng cô biết lời Cận Chí Minh thốt lên thật sự không phải đùa.
“Anh có vui vì điều đó không? Nếu anh không vui khi phải đính hôn với một cô gái, thế thì tôi sẽ để ý... Tôi cũng rất quan tâm đến anh mà. Chúng ta quen biết cho đến thời điểm này hoàn toàn không phải xã giao.”
Cận Chí Minh bật cười, cười rất tươi. Cuối cùng vẫn không kìm được, Cận Chí Minh khẽ đưa tay chạm vào một bên gò má tròn mĩm của Đường Vận, cảm giác được mềm mại và nâng niu... Anh nhanh chóng rụt tay lại, cười cười và giải thích: “Tôi thất lễ rồi.”
Thật ra với phản xạ của một người học võ, Đường Vận có thừa khả năng ngăn cản hành động ấy của Cận Chí Minh lại, tuy nhiên cứ bị ánh mắt thấm đẫm tâm sự của anh ta làm cho bản thân không nỡ cự tuyệt. Không biết đó là loại cảm xúc gì, nhưng mà Cận Chí Minh khiến cô nhìn nhận như một đứa trẻ bị ai đó bắt nạt.
“Chúng ta ra hội trường thôi, vòng loại phỏng vấn đã có người duyệt rồi. Còn hai vòng chọn cuối này tôi và em sẽ tìm ra năm người ưu tú nhất kí hợp đồng với KM.”
“À.”
“Ban cố vấn sẽ góp lời chứ, chúng ta làm gì có quyền tuyệt đối nhỉ, nhất là tôi đó.”
“Thì Đại Boss của em bố trí em vào vị trí Ban cố vấn rồi còn gì. Nhưng mà tôi vẫn sẽ là người gật đầu cuối cùng, không để các người quấy động, nhất là mấy cô gái đi cửa sau mà vào được đây.”
“Anh nói thế, mấy cô minh tinh đó làm gì có ai thân quen với tôi đâu.” Đường Vận nhíu mày, lập tức phản trắc lại.
Có tiếng bước chân dồn dập hối hả vang lên, chính xác là tiếng giày cao gót chạm đất... Hai người đồng thời quay mặt lại phía sau lưng, nhìn người đang đến gần.
“Sếp Cận! Anh xem cái này. Tôi tìm anh nãy giờ...”
“À, là trợ lý mà tôi đã nói – Tina.”
“Hi Tina!”
“Hi! Nghe danh đã lâu, Thư ký Đường!”
Cô gái vuốt ngực, nén lại hơi thở dồn dập. Cô đưa đến cho Cận Chí Minh mấy xấp giấy, chậm rãi báo lại: “Nam Cung Nhu Tuyết! Cô ấy vừa được bổ sung đặt cách vào vòng này. Còn có Saron Diêu, cái cô quán quân múa ba-lê vừa rồi.”
“Nam Cung Nhu Tuyết? Cô ấy thật ư? Không đùa?” Đường Vận nhìn qua dáng vẻ thờ ơ của Cận Chí Minh rồi lại nhìn sang cô trợ lý nhỏ khẽ cảm thán, “Cô ấy ham vui hơi lố rồi. Còn cô Saron kia, Chí Minh, anh phải cân nhắc nhé!”
Cận Chí Minh thản nhiên tiếp tục dời bước đi về phía hội trường, bình tĩnh nói lời chắc nịch:
“Mặc kệ có là ai, họ không đạt thì tôi đều loại hết.”
Đường Vận và Tina nghe thế đồng thời lắc đầu và nhìn nhau, cả hai đuổi theo bước chân của Cận Chí Minh, suy nghĩ nên lựa lời để phân giải cho anh ta được hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.