Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại
Chương 88: Không thể quay đầu
Túy Trúc Lệ Đằng
29/03/2023
Trang Dật Thăng nghe xong điện thoại thì nhìn sang Doãn Cách Nhi. Còn chưa mở lời đã nghe cô dồn dập hỏi tới:
“Cận Úy Thành! Có chuyện à? Gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế, tôi có nghe cha nói Nam Cung Bách Thần thoát ly hoàn toàn với băng bọn đều bị Cận Úy Thành trừ khử và thâu tóm thế lực. Rất nhiều người ẩn náo vẫn muốn tìm anh ấy trả thù.”
“Sốt sắn quá, sao không đi tìm anh ấy?”
Doãn Cách Nhi trầm mặc vài giây: “Anh học tánh nói chuyện dây dưa từ bao giờ chứ? Đã hỏi Cận Úy Thành có chuyện gì cứ thẳng thắn nói ra là được mà.”
“Nguyên do xuất phát từ việc không muốn nói với em.”
Doãn Cách Nhi hừ lạnh, lập tức đánh vào người Trang Dật Thăng.
“Cận Úy Thành rốt cuộc làm sao? Anh em các người lâu nay không tụ tập như trước, có phải xảy ra mâu thuẫn. Này, cho dù chúng ta đính hôn, tôi vẫn còn lưu luyến Cận Úy Thành thì tôi cũng không làm chuyện phản bội và tổn hại danh dự của anh.”
“Anh ta không có sao... Bị Hàn Tước chỉa súng vào đầu nhưng người bị bắn chính là Cận Chí Minh.”
Doãn Cách Nhi ngây người, chau mày khó chịu. Cô biết anh em bọn họ thể nào cũng có mâu thuẫn. Nhưng mà từ miệng Trang Dật Thăng chắc khó lòng điều tra được manh mối.
“Chúng ta đến bệnh viện xem tình hình của Cận Chí Minh đi.”
“Chuyện này đang bảo mật, không nói cho người nhà biết, em cũng đừng nói lại với cha Doãn.”
Doãn Cách Nhi gật đầu.
Hai người rời khỏi tòa nhà văn phòng của Trang thị, lái xe đi đến bệnh viện tư của Cảnh Duyệt. Một nơi chỉ phục vụ cho lãnh đạo của Cảnh Duyệt và người trong Hàn thị.
Doãn Cách Nhi trong lòng nhiều mối bận tâm, cô mở xem tin tức thì thấy thị trường bên ngoài vẫn rất ổn định, bấy giờ bên tai lại nghe Trang Dật Thăng tiếp tục thổ lộ, rất ngoài dự đoán.
“Cận Úy Thành và Đường Vận chia tay, chắc em đã biết.”
Doãn Cách Nhi khựng lại, “Anh có ý gì? Chuyện họ quen nhau hay không tôi làm sao can thiệp được. Nhưng tôi nhiều lần đã cảnh tỉnh Đường Vận. Cô ấy và Cận Úy Thành khó mà không kể đến thị phi ân oán có thể thoải mái bên nhau bàn chuyện yêu đương.
“Cận Úy Thành có thể chọn con gái duy nhất của lão đại Macau, thế thì... nếu đổi ngược là em, anh ấy có không động lòng trắc ẩn hay không? Vốn dĩ em vẫn là một sự lựa chọn hoàn mỹ.”
“Trang Dật Thăng! Anh cứ nói vớ vẩn gì thế? Anh cứ muốn gợi chuyện cáp đôi giữa tôi và Cận Úy Thành để bản thân có trở lại mới madam An, đúng chứ?”
“Không nói nữa.” Trang Dật Thăng vừa đưa tay mở nhạc trong xe đã bị Doãn Cách Nhi hét lên: “Tắt đi.”
Trang Dật Thăng hậm hực một trận nhưng vẫn không dám chống đối với bà chúa hung hăng nhà họ Doãn này.
Đường Vận ngồi ở ghế chờ bên ngoài, tay cố chùi chùi vết máu ở tay, ánh mắt vô hồn.
Cận Úy Thành từ phòng khám bác sĩ bước ra trông thấy dáng vẻ ấy bản thân cũng rơi vào trạng thái động đặc. Đối với chính mình và tình cảm hầu như không còn tư cách để luận bàn và san sẻ.
Anh vào trong nhà vệ sinh nhúng một chiếc khăn vào nước ấm sau đó vắt thật khô đi ra bên ngoài tự tay lau cho Đường Vận. Cả hai vẫn im lìm như vậy không nói với nhau lời nào. Cho đến khi cửa phòng cấp cứu có tín hiệu, Đường Vận bàng hoàng bật người đứng dậy hướng bác sĩ hỏi: “Bệnh nhân thế nào ạ?”
“Đạn đã được gắp ra, không có vấn đề gì nữa. May mà đạn xuyên qua mép hông bụng không làm tổn thương nội tạng, cho nên bệnh nhân rất nhanh sẽ hồi phục trở lại thôi.”
“Cảm ơn bác sĩ... Khi nào thì tôi có thể thăm anh ấy được?”
“Y tá sẽ thông báo với cô sau. Khoảng 4 giờ đồng hồ.”
Bác sĩ gật nhẹ đầu chào Cận Úy Thành rồi sau đó rời đi cùng với hai y tá.
Cận Úy Thành quay sang ôm nhẹ cặp vai của Đường Vận, “Đã không sao rồi. Em về nhà nghỉ ngơi rồi hẳn quay lại. Anh đưa em về.”
“Còn anh? Có bị thương ở đâu không?”
Cận Úy Thành im lặng nhìn Đường Vận một lúc thì mới trả lời: “Nếu như anh là người trúng đạn?”
“Anh đừng nói linh tinh.” Đường Vận lập tức cau mày.
Vừa định nói thêm điều gì thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, trong không gian yên tĩnh rất thu hút sự chú ý.
“Cận Úy Thành! Đường Vận!”
Doãn Cách Nhi kêu một tiếng. Đường Vận và Cận Úy Thành bất ngờ quay mặt lại.
Một lúc sau thì trông thấy Trang Dật Thăng cũng xuất hiện. Anh ta quan sát mọi người giống như được an tâm thở dài một tiếng: “Thật sự là chơi trò bắn súng nữa ư? Vì sao không thấy lão nhị?”
Nghe tiếng gọi ‘Lão nhị’ dường như có chút não nề. Đường Vận cũng không biết Hàn Tước đang ở đâu, chỉ là sau khi nghe tiếng súng nổ, Cận Úy Thành dìu đỡ Cận Chí Minh ra ngoài xe, mọi chuyện sau đó cũng không để ý. Nhưng mà có lẽ tâm tình bất ổn, nhất thời không thể đối mặt với mọi người.
Trang Dật Thăng nhìn Cận Úy Thành giống như có vạn lời cần nói nhưng chưa ai biết mở miệng thế nào cho phải.
“Đường Vận, tôi đưa em về nhà trước.”
Cận Úy Thành nắm tay kéo Đường Vận đi vài bước thì bị Trang Dật Thăng vịn vai níu lại: “Anh có thể bỏ qua cho Lão nhị được không? Chuyện xem như kết thúc.”
“Tôi không quản được tâm tính của cậu ấy.”
Cận Úy Thành hất mạnh bả vai sau đo tiếp tục bước đi bỏ lại Doãn Cách Nhi và Trang Dật Thăng ngơ ngác đứng nhìn. Đường Vận bao nỗi hoang mang, nhưng mà cô giống như không còn hơi sức quản chuyện của ai khác nữa rồi, người đó còn là Cận Úy Thành.
Hắn có thù ắt báo, bản tính ăn miếng trả miếng không để ai bán đứng hắn, phản bội hắn còn có cơ hội được ung dung. Lần này Hàn Tước manh động, từng lời công kích như vậy... liệu Cận Úy Thành có thể dễ dàng bỏ qua được hay không?
Đường Vận tựa đầu vào chiếc ghế phụ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc về đến nhà thì Cận Úy Thành đã cho xe chạy sâu vào con hẻm.
Anh sau đó bế cô vào trong nhà.
Đường Vận sau khi tắm rửa, thì tỉnh táo trở lại. Cô xuống bếp bắt đầu nấu cháo.
Cận Úy Thành nhìn đến dáng vẻ bận rộn của cô có chút lay động. Anh ngồi yên trên sofa, lật xem mấy trang sách thì đóng lại.
“Đường Vận! Chúng ta kết hôn sống một cuộc sống mà em mong muốn.”
“Anh không làm được đâu. Anh hãy cứ sống cuộc đời của mình cho tốt trước đã.”
“Anh nhớ đến... em vẫn chọn Cận Chí Minh thay vì danh dự của mẹ mình.”
“Vậy anh nghĩ xem, tôi lựa chọn như vậy có xứng đáng không?”
“Dù sao đó cũng là quyết định của em. Tốt hay xấu thì ít nhất cũng xem như có sự chọn lựa rõ ràng.”
Đường Vận mỉm cười chua chát, cô im lặng không muốn nói thêm câu nào nữa.
Cận Úy Thành cũng đứng lên và rời khỏi nhà cô.
Đợi khi cô nấu cháo xong thì lại thu xếp quay về bệnh viện. Cận Úy Thành mặc dù rời đi nhưng vẫn cho tài xế ở lại đưa đón cô.
Lúc về đến bệnh viện ngạc nhiên ở chỗ là Doãn Cách Nhi và Trang Dật Thăng vẫn còn ở đó. Bấy giờ nhìn đồng hồ, trời đã tờ mờ sáng.
“Doãn Cách Nhi! Sao cô còn chưa về?”
“Cận Úy Thành! Có chuyện à? Gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế, tôi có nghe cha nói Nam Cung Bách Thần thoát ly hoàn toàn với băng bọn đều bị Cận Úy Thành trừ khử và thâu tóm thế lực. Rất nhiều người ẩn náo vẫn muốn tìm anh ấy trả thù.”
“Sốt sắn quá, sao không đi tìm anh ấy?”
Doãn Cách Nhi trầm mặc vài giây: “Anh học tánh nói chuyện dây dưa từ bao giờ chứ? Đã hỏi Cận Úy Thành có chuyện gì cứ thẳng thắn nói ra là được mà.”
“Nguyên do xuất phát từ việc không muốn nói với em.”
Doãn Cách Nhi hừ lạnh, lập tức đánh vào người Trang Dật Thăng.
“Cận Úy Thành rốt cuộc làm sao? Anh em các người lâu nay không tụ tập như trước, có phải xảy ra mâu thuẫn. Này, cho dù chúng ta đính hôn, tôi vẫn còn lưu luyến Cận Úy Thành thì tôi cũng không làm chuyện phản bội và tổn hại danh dự của anh.”
“Anh ta không có sao... Bị Hàn Tước chỉa súng vào đầu nhưng người bị bắn chính là Cận Chí Minh.”
Doãn Cách Nhi ngây người, chau mày khó chịu. Cô biết anh em bọn họ thể nào cũng có mâu thuẫn. Nhưng mà từ miệng Trang Dật Thăng chắc khó lòng điều tra được manh mối.
“Chúng ta đến bệnh viện xem tình hình của Cận Chí Minh đi.”
“Chuyện này đang bảo mật, không nói cho người nhà biết, em cũng đừng nói lại với cha Doãn.”
Doãn Cách Nhi gật đầu.
Hai người rời khỏi tòa nhà văn phòng của Trang thị, lái xe đi đến bệnh viện tư của Cảnh Duyệt. Một nơi chỉ phục vụ cho lãnh đạo của Cảnh Duyệt và người trong Hàn thị.
Doãn Cách Nhi trong lòng nhiều mối bận tâm, cô mở xem tin tức thì thấy thị trường bên ngoài vẫn rất ổn định, bấy giờ bên tai lại nghe Trang Dật Thăng tiếp tục thổ lộ, rất ngoài dự đoán.
“Cận Úy Thành và Đường Vận chia tay, chắc em đã biết.”
Doãn Cách Nhi khựng lại, “Anh có ý gì? Chuyện họ quen nhau hay không tôi làm sao can thiệp được. Nhưng tôi nhiều lần đã cảnh tỉnh Đường Vận. Cô ấy và Cận Úy Thành khó mà không kể đến thị phi ân oán có thể thoải mái bên nhau bàn chuyện yêu đương.
“Cận Úy Thành có thể chọn con gái duy nhất của lão đại Macau, thế thì... nếu đổi ngược là em, anh ấy có không động lòng trắc ẩn hay không? Vốn dĩ em vẫn là một sự lựa chọn hoàn mỹ.”
“Trang Dật Thăng! Anh cứ nói vớ vẩn gì thế? Anh cứ muốn gợi chuyện cáp đôi giữa tôi và Cận Úy Thành để bản thân có trở lại mới madam An, đúng chứ?”
“Không nói nữa.” Trang Dật Thăng vừa đưa tay mở nhạc trong xe đã bị Doãn Cách Nhi hét lên: “Tắt đi.”
Trang Dật Thăng hậm hực một trận nhưng vẫn không dám chống đối với bà chúa hung hăng nhà họ Doãn này.
Đường Vận ngồi ở ghế chờ bên ngoài, tay cố chùi chùi vết máu ở tay, ánh mắt vô hồn.
Cận Úy Thành từ phòng khám bác sĩ bước ra trông thấy dáng vẻ ấy bản thân cũng rơi vào trạng thái động đặc. Đối với chính mình và tình cảm hầu như không còn tư cách để luận bàn và san sẻ.
Anh vào trong nhà vệ sinh nhúng một chiếc khăn vào nước ấm sau đó vắt thật khô đi ra bên ngoài tự tay lau cho Đường Vận. Cả hai vẫn im lìm như vậy không nói với nhau lời nào. Cho đến khi cửa phòng cấp cứu có tín hiệu, Đường Vận bàng hoàng bật người đứng dậy hướng bác sĩ hỏi: “Bệnh nhân thế nào ạ?”
“Đạn đã được gắp ra, không có vấn đề gì nữa. May mà đạn xuyên qua mép hông bụng không làm tổn thương nội tạng, cho nên bệnh nhân rất nhanh sẽ hồi phục trở lại thôi.”
“Cảm ơn bác sĩ... Khi nào thì tôi có thể thăm anh ấy được?”
“Y tá sẽ thông báo với cô sau. Khoảng 4 giờ đồng hồ.”
Bác sĩ gật nhẹ đầu chào Cận Úy Thành rồi sau đó rời đi cùng với hai y tá.
Cận Úy Thành quay sang ôm nhẹ cặp vai của Đường Vận, “Đã không sao rồi. Em về nhà nghỉ ngơi rồi hẳn quay lại. Anh đưa em về.”
“Còn anh? Có bị thương ở đâu không?”
Cận Úy Thành im lặng nhìn Đường Vận một lúc thì mới trả lời: “Nếu như anh là người trúng đạn?”
“Anh đừng nói linh tinh.” Đường Vận lập tức cau mày.
Vừa định nói thêm điều gì thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, trong không gian yên tĩnh rất thu hút sự chú ý.
“Cận Úy Thành! Đường Vận!”
Doãn Cách Nhi kêu một tiếng. Đường Vận và Cận Úy Thành bất ngờ quay mặt lại.
Một lúc sau thì trông thấy Trang Dật Thăng cũng xuất hiện. Anh ta quan sát mọi người giống như được an tâm thở dài một tiếng: “Thật sự là chơi trò bắn súng nữa ư? Vì sao không thấy lão nhị?”
Nghe tiếng gọi ‘Lão nhị’ dường như có chút não nề. Đường Vận cũng không biết Hàn Tước đang ở đâu, chỉ là sau khi nghe tiếng súng nổ, Cận Úy Thành dìu đỡ Cận Chí Minh ra ngoài xe, mọi chuyện sau đó cũng không để ý. Nhưng mà có lẽ tâm tình bất ổn, nhất thời không thể đối mặt với mọi người.
Trang Dật Thăng nhìn Cận Úy Thành giống như có vạn lời cần nói nhưng chưa ai biết mở miệng thế nào cho phải.
“Đường Vận, tôi đưa em về nhà trước.”
Cận Úy Thành nắm tay kéo Đường Vận đi vài bước thì bị Trang Dật Thăng vịn vai níu lại: “Anh có thể bỏ qua cho Lão nhị được không? Chuyện xem như kết thúc.”
“Tôi không quản được tâm tính của cậu ấy.”
Cận Úy Thành hất mạnh bả vai sau đo tiếp tục bước đi bỏ lại Doãn Cách Nhi và Trang Dật Thăng ngơ ngác đứng nhìn. Đường Vận bao nỗi hoang mang, nhưng mà cô giống như không còn hơi sức quản chuyện của ai khác nữa rồi, người đó còn là Cận Úy Thành.
Hắn có thù ắt báo, bản tính ăn miếng trả miếng không để ai bán đứng hắn, phản bội hắn còn có cơ hội được ung dung. Lần này Hàn Tước manh động, từng lời công kích như vậy... liệu Cận Úy Thành có thể dễ dàng bỏ qua được hay không?
Đường Vận tựa đầu vào chiếc ghế phụ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc về đến nhà thì Cận Úy Thành đã cho xe chạy sâu vào con hẻm.
Anh sau đó bế cô vào trong nhà.
Đường Vận sau khi tắm rửa, thì tỉnh táo trở lại. Cô xuống bếp bắt đầu nấu cháo.
Cận Úy Thành nhìn đến dáng vẻ bận rộn của cô có chút lay động. Anh ngồi yên trên sofa, lật xem mấy trang sách thì đóng lại.
“Đường Vận! Chúng ta kết hôn sống một cuộc sống mà em mong muốn.”
“Anh không làm được đâu. Anh hãy cứ sống cuộc đời của mình cho tốt trước đã.”
“Anh nhớ đến... em vẫn chọn Cận Chí Minh thay vì danh dự của mẹ mình.”
“Vậy anh nghĩ xem, tôi lựa chọn như vậy có xứng đáng không?”
“Dù sao đó cũng là quyết định của em. Tốt hay xấu thì ít nhất cũng xem như có sự chọn lựa rõ ràng.”
Đường Vận mỉm cười chua chát, cô im lặng không muốn nói thêm câu nào nữa.
Cận Úy Thành cũng đứng lên và rời khỏi nhà cô.
Đợi khi cô nấu cháo xong thì lại thu xếp quay về bệnh viện. Cận Úy Thành mặc dù rời đi nhưng vẫn cho tài xế ở lại đưa đón cô.
Lúc về đến bệnh viện ngạc nhiên ở chỗ là Doãn Cách Nhi và Trang Dật Thăng vẫn còn ở đó. Bấy giờ nhìn đồng hồ, trời đã tờ mờ sáng.
“Doãn Cách Nhi! Sao cô còn chưa về?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.