Tổng Tài Thâm Tình Và Cô Vợ Đanh Đá
Chương 15: Cha con trò chuyện (Phần 1)
Tiểu Bối Bối
17/12/2019
Mẹ Mộc nghe con gái, nhắc đến chồng mình, cũng xúc động nghẹn lời, hai mẹ
con ôm nhau một lúc, mẹ Mộc liền trở mặt, lấy tay gõ nhẹ lên trán của
Tiêu Khả Hân rồi nói.
Mộc Khả Hy: "Thôi đi cô nương, nhanh vào phụ tôi, làm đồ ăn kìa, lát nữa mới tính sổ với cô sau!"
Tieu Khả Hân vui vẻ làm động tác quân nhân trả lời mẹ Mộc: "Tuân lệnh mẫu thân đại nhân!"
Nhà Tiêu Khả Hân vừa bước vào, đụng phải cái bàn, và vài cái ghế để tiếp khách, đi vô một chút, rồi rẽ trái, là phòng bếp. Tuy nhỏ, nhưng đầy đủ tiện nghi, phòng của Tiêu Khả Hân, đi thẳng vào trong nữa, nằm phía bên phải, còn của mẹ Mộc với em trai, thì nằm phía bên trái.
Đẩy cửa bước bước vào trong phòng, cô nhìn mọi thứ xung quanh, phòng của Tiêu Khả Hân được sơn màu vành nhạt, trong này vẫn như củ, gọn ràng ngăn nắp. Trên bàn học của cô, có để khung hình gia đình. Tiêu Khả Hân để đồ lên giường, rồi với tay lấy khung hình xem. Nhẹ nhàng vuốt lên khung hình.
Trong hình người đàn ông, bận áo sơ mi quần tây, đơn giản, nhưng vẫn lộ ra khí chất anh tuấn, kế bên là một cô gái tuổi đôi mươi, bạn chiếc đầm xanh nhạt tươi cười rạng rở, còn đứng phía trước, là hai đứa bé trai bé gái cũng đang mĩm cười.
Tiêu Khả Hân nhẹ nhàng nói: "Cha! người xem, con gái đã về rồi đây, cha ở trên cao, hãy phù hộ cho mẹ và em trai, luôn mạnh khỏe. Còn con sẽ thay cha, chăm sóc cho mẹ và em!"
Để khung ảnh về vị trí cũ. Tiêu Khả Hân đem đồ của mình, treo vào trong tủ đồ, rồi đem những thứ, mình mới mua về, đem xuống cho mẹ Mộc.
Vừa xuống dưới bếp, đã nghe mùi của thức ăn lan tỏa, làm cho bụng của cô kêu lên thành tiếng. Tiêu Khả Hân chất đồ ăn vào trong tủ lạnh, rồi quay sang phụ mẹ Mộc lặt rau, chỉ một lát sau, tất cả món ăn điều nấu xong. Tất cả có ba món mặn một món canh. Tất nhiên không thể nào, thiếu món sườn xào chua ngọt của cô rồi, lúc này Tiêu Khả Hân mới hỏi mẹ Mộc, tiểu Kiệt sao giờ này vẫn chưa về! Mẹ Mộc lườm con gái rồi nói.
Mộc Khả Hy: "Còn không phải vì hôm nay con về hay sao!" Tiêu Khả Hân ngơ ngác không hiểu thì mẹ Mộc nói tiếp: "Thằng nhóc đó! Biết hôm nay con về, nên tranh thủ qua nhà thầy giáo dạy thêm, để học bù cho buổi tối, chắc cũng sắp về đến nơi rồi."
Vừa nhắc đến thôi, thì thình lình có một bóng người, chạy nhanh đến ôm chằm lấy cô rồi nói.
Tiêu Gia Khải: "Chị! Chị về rồi em nhớ chị chết đi được!"
Tiêu Khả Hân nhìn tiểu Khải nói: "Em đó... Thôi được rồi buông chị ra đi, rồi phụ chị dọn cơm ra bàn ăn."
Tiêu Gia Khải cười tít mắt nói: "Vâng ạ."
Mẹ Mộc nhìn thấy hai chị em như vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười hiền từ.
... ... ...
Ở biệt thự Cung gia, trái ngược với không khí vui vẻ của nhà họ Tiêu. Không khí ở đây âm trầm, như chính chủ nhân của nó hiện giờ vậy.
Cung Hinh Nhi từ lúc được Cung Lại Sâm đưa về, liền tỏ ra giận dỗi, vì cha già ngang nhiên, đem con gấu của cô đi bỏ, bây giờ trên dưới Cung gia, đang chịu đựng cơn tức giận của Cung Lại Sâm. Cung Hinh Nhi không chỉ nhốt mình trong phòng, còn bày trò tuyệt thực, làm cho Cung Lại Sâm phải đau đầu suy nghĩ: "Không phải chỉ là một con gấu thôi ư! Sao nó lại có phản ứng lớn như vậy? Đúng là khó hiểu!"
Cung Lại Sâm đứng trước cửa phòng Cung Hinh Nhi, gõ cửa, vì lúc nãy trong thư phòng, được người giúp việc, báo cáo tình hình của Cung Hinh Nhi. Nên không an tâm đến xem thử, con bé có bị bệnh gì không.
Bối bối: "..." "Chàng trai trẻ à! Anh đã phạm sai lầm ngiêm trọng đấy."
Cung Lại Sâm: !!!
Mộc Khả Hy: "Thôi đi cô nương, nhanh vào phụ tôi, làm đồ ăn kìa, lát nữa mới tính sổ với cô sau!"
Tieu Khả Hân vui vẻ làm động tác quân nhân trả lời mẹ Mộc: "Tuân lệnh mẫu thân đại nhân!"
Nhà Tiêu Khả Hân vừa bước vào, đụng phải cái bàn, và vài cái ghế để tiếp khách, đi vô một chút, rồi rẽ trái, là phòng bếp. Tuy nhỏ, nhưng đầy đủ tiện nghi, phòng của Tiêu Khả Hân, đi thẳng vào trong nữa, nằm phía bên phải, còn của mẹ Mộc với em trai, thì nằm phía bên trái.
Đẩy cửa bước bước vào trong phòng, cô nhìn mọi thứ xung quanh, phòng của Tiêu Khả Hân được sơn màu vành nhạt, trong này vẫn như củ, gọn ràng ngăn nắp. Trên bàn học của cô, có để khung hình gia đình. Tiêu Khả Hân để đồ lên giường, rồi với tay lấy khung hình xem. Nhẹ nhàng vuốt lên khung hình.
Trong hình người đàn ông, bận áo sơ mi quần tây, đơn giản, nhưng vẫn lộ ra khí chất anh tuấn, kế bên là một cô gái tuổi đôi mươi, bạn chiếc đầm xanh nhạt tươi cười rạng rở, còn đứng phía trước, là hai đứa bé trai bé gái cũng đang mĩm cười.
Tiêu Khả Hân nhẹ nhàng nói: "Cha! người xem, con gái đã về rồi đây, cha ở trên cao, hãy phù hộ cho mẹ và em trai, luôn mạnh khỏe. Còn con sẽ thay cha, chăm sóc cho mẹ và em!"
Để khung ảnh về vị trí cũ. Tiêu Khả Hân đem đồ của mình, treo vào trong tủ đồ, rồi đem những thứ, mình mới mua về, đem xuống cho mẹ Mộc.
Vừa xuống dưới bếp, đã nghe mùi của thức ăn lan tỏa, làm cho bụng của cô kêu lên thành tiếng. Tiêu Khả Hân chất đồ ăn vào trong tủ lạnh, rồi quay sang phụ mẹ Mộc lặt rau, chỉ một lát sau, tất cả món ăn điều nấu xong. Tất cả có ba món mặn một món canh. Tất nhiên không thể nào, thiếu món sườn xào chua ngọt của cô rồi, lúc này Tiêu Khả Hân mới hỏi mẹ Mộc, tiểu Kiệt sao giờ này vẫn chưa về! Mẹ Mộc lườm con gái rồi nói.
Mộc Khả Hy: "Còn không phải vì hôm nay con về hay sao!" Tiêu Khả Hân ngơ ngác không hiểu thì mẹ Mộc nói tiếp: "Thằng nhóc đó! Biết hôm nay con về, nên tranh thủ qua nhà thầy giáo dạy thêm, để học bù cho buổi tối, chắc cũng sắp về đến nơi rồi."
Vừa nhắc đến thôi, thì thình lình có một bóng người, chạy nhanh đến ôm chằm lấy cô rồi nói.
Tiêu Gia Khải: "Chị! Chị về rồi em nhớ chị chết đi được!"
Tiêu Khả Hân nhìn tiểu Khải nói: "Em đó... Thôi được rồi buông chị ra đi, rồi phụ chị dọn cơm ra bàn ăn."
Tiêu Gia Khải cười tít mắt nói: "Vâng ạ."
Mẹ Mộc nhìn thấy hai chị em như vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười hiền từ.
... ... ...
Ở biệt thự Cung gia, trái ngược với không khí vui vẻ của nhà họ Tiêu. Không khí ở đây âm trầm, như chính chủ nhân của nó hiện giờ vậy.
Cung Hinh Nhi từ lúc được Cung Lại Sâm đưa về, liền tỏ ra giận dỗi, vì cha già ngang nhiên, đem con gấu của cô đi bỏ, bây giờ trên dưới Cung gia, đang chịu đựng cơn tức giận của Cung Lại Sâm. Cung Hinh Nhi không chỉ nhốt mình trong phòng, còn bày trò tuyệt thực, làm cho Cung Lại Sâm phải đau đầu suy nghĩ: "Không phải chỉ là một con gấu thôi ư! Sao nó lại có phản ứng lớn như vậy? Đúng là khó hiểu!"
Cung Lại Sâm đứng trước cửa phòng Cung Hinh Nhi, gõ cửa, vì lúc nãy trong thư phòng, được người giúp việc, báo cáo tình hình của Cung Hinh Nhi. Nên không an tâm đến xem thử, con bé có bị bệnh gì không.
Bối bối: "..." "Chàng trai trẻ à! Anh đã phạm sai lầm ngiêm trọng đấy."
Cung Lại Sâm: !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.