Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi
Chương 142: Cậu có tin vào tiếng sét ái tình không?
Dạ Hồ Điệp
01/12/2022
Biển thành phố J quanh năm xanh biếc một màu hòa cùng đường chân trời tạo thành một mảng nối liền vô tận.
Tiết trời tháng chín không quá gắt, vô cùng dịu nhẹ, đâu đó rả rích những cơn mưa phùn khiến cho không khí thêm phần mát mẻ.
Dạo bước trên bờ biển vào thời điểm này là vô cùng lý tưởng, mà Tần Nhã Linh lại đặc biệt yêu thích cảm giác đặt đôi chân trần trên nền cát trắng mịn, nó khiến cô thật sự thư thái.
Đầm maxi dài đến gót chân phối cùng chiếc mũ rộng vành luôn là sự lựa chọn của cô những khi ra biển. Có lẽ cô thích được làn gió dịu dàng đi ngang, mặc sức tung bay tựa như hòa quyện cùng hơi thở của biển mang theo chút vị mằn mặn đặc trưng.
Đôi tay mảnh khảnh khẽ giang rộng, cô nhắm mắt lại cảm nhận sự yên bình của biển cả. Qua một lúc lại cô mở to đôi mắt, miệng nở nụ cười dịu dàng quay lại nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn lặng lẽ đi phía sau. Hắn chính là không muốn phá vỡ bức tranh sống động của giai nhân tuyệt sắc nổi bật giữa nền biển xanh ngắt một màu.
"A Phong!"
Tần Nhã Linh cất giọng ngọt ngào, sau đó đi đến bên cạnh Tề Phong, chủ động lồng cánh tay mình vào tay hắn.
"Cùng em đi dạo nhé!"
Hắn gật đầu, nhẹ nhéo mũi cô, mỉm cười nói: "Khách sáo với anh như vậy?"
Cô dựa đầu vào vai hắn làm nũng, trông đáng yêu vô cùng. Những lúc cô thế này, hắn không muốn tan chảy cũng khó. Phải biết rằng hiếm có khi nào cô chủ động tiến gần hắn như vậy, há lại không làm cho hắn bất ngờ cùng vui vẻ hay sao?
Hai người lê đôi chân trần dạo bước trên bờ cát trắng xoá như vẽ nên khung cảnh ngọt ngào giữa biển trời êm ả khiến cho không ít người phải ghen tị cùng cảm thán.
Phía trên đồi cát, bên dưới chiếc dù cỡ lớn, Jason lại vẫn như cũ theo dõi bóng hình 'mối tình đầu' của mình. Có lẽ ngay từ lúc gặp lại cô, ánh mắt cùng con tim anh đã không còn kiểm soát được nữa rồi. Ngàn lần vạn lần dặn bản thân không nên làm như vậy, nhưng anh vẫn không thể bước qua, cứ như con thiêu thân lao vào lửa, một cơ hội sống sót cũng không còn.
Nhìn cô nở nụ cười đẹp tựa thiên thần, thế nhưng nụ cười ấy lại không dành cho anh. Tim anh thật sự đau đớn khổ sở.
Dựa lưng vào ghế mây, anh nhắm mắt lại để không phải nhìn cô thêm phút giây nào nữa, cũng là để nuốt sự ngậm ngùi vào sâu bên trong trái tim đang quằn quại đến tê tâm liệt phế.
"Jason!"
Thomas không biết tự lúc nào đã đi đến trước mặt anh, lên tiếng gọi anh thức tỉnh trong cơn mộng mị.
Jason có chút sửng sốt nhưng rất nhanh lấy lại cảm xúc. Anh từ từ mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang che đi tầm nhìn của mình.
"Thomas!" Jason lạnh nhạt gọi tên người anh em chí cốt.
"Sao lại ngồi đây một mình? Có tâm sự?" Thomas dò hỏi, sau liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Tôi thì có tâm sự gì chứ?"
Anh ta hờ hững trả lời, mắt nhìn về phía mặt biển, lại không tự chủ tiếp tục đi tìm thân ảnh kiều diễm kia, thế nhưng lại chẳng thấy bóng dáng người con gái ấy đâu nữa.
Sửng sốt nhìn vòng quanh kiếm tìm nhưng vẫn chẳng thấy bóng hình kia, Jason tựa như tuyệt vọng, ủ rũ ngả người về ghế nằm.
Hành động của anh ta lại vô tình khiến cho Thomas thật sự sợ hãi. Đã không dưới một lần nhắc nhở anh ta, thế nhưng anh ta dường như không hiểu, lại vẫn cứ ngốc nghếch hồ đồ như vậy.
Thomas mi tâm nhíu chặt, sau mới dốc hết tâm can cố gắng mở miệng: "Cậu... đang tìm Lily sao?"
Jason thoáng giật mình nhìn sang Thomas, mày rậm nhăn lại, cất giọng: "Thomas, cậu đang nói gì vậy?"
Thomas khẽ thở dài một hơi, nghiêm giọng: "Jason, là anh em chí cốt nhiều năm, chuyện cá nhân của cậu, tôi không muốn xen vào, cũng không muốn hiểu rõ. Nhưng hiện tại, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu như vậy, càng không muốn tình cảm anh em bấy lâu của chúng ta rạn nứt!"
Jason mi tâm càng nhíu chặt hơn nữa, lên tiếng: "Thomas, cậu đang muốn nói đến điều gì?"
"Jason, tôi không tin cậu không hiểu tôi đang nói gì!"
Thomas nhìn chằm chằm anh ta như muốn tìm ra chút uẩn khúc, thế nhưng anh ta vẫn là một bộ mặt lạnh lùng.
Haizz... Thomas lại thở dài nhìn người bên cạnh, nếu cậu ta vẫn không chịu nhận, anh đành phải cứng rắn một lần thôi.
"Jason, từ thời điểm gặp Lily, tôi thấy cậu nhìn cô ấy bằng ánh mắt... Ừm... không đúng lắm. Tôi không hiểu nguyên nhân, nhưng cậu phải biết rằng, Lily là vợ của William... Vợ bạn, không thể giành, càng không thể vì một người phụ nữ mà làm rạn nứt quan hệ anh em của chúng ta. Cậu cũng thấy William yêu Lily như thế nào, cậu ta có thể vì cô ấy mà làm những chuyện không tưởng... Cậu cũng hiểu rõ con người của William, cậu ta sẽ không tha cho ai có ý định đụng tới đồ của mình, đừng nói đến phụ nữ, còn là phụ nữ mà cậu ta yêu. Cho nên..."
Thomas dừng lại vài giây nhìn Jason sâu thêm vài giây rồi mới nói tiếp: "Jason, cậu nên kiềm chế bản thân, cậu... bỏ cái ý niệm với LiLy đi, trước khi William nhận ra điều gì bất thường. Cậu... hiểu tôi đang nói gì, có phải không?"
Nói dứt lời, Thomas một lần nữa nhìn Jason bằng ánh mắt thăm dò đầy ý vị thâm trường. Anh đã nói một cách rõ ràng như vậy, cũng là cảnh cáo Jason về tính nghiêm trọng của sự việc, chỉ hy vọng cậu ta có thể thông suốt mà tiết chế lại tình cảm của mình trước khi quá muộn.
Jason vô lực buông xuôi thân mình xuống ghế, mắt nhắm lại không nói một lời. Anh ta cười tự giễu chính bản thân mình: Đã đè nén sâu như vậy, không để lộ cho bất cứ ai biết, vậy mà cũng không qua khỏi ánh mắt của Thomas. Là anh chưa che giấu tốt, hay là Thomas quá tinh tường, anh cũng không thể phân biệt được rõ ràng.
Nếu Thomas đã không e ngại nói thẳng thừng như vậy, anh cũng chỉ còn cách nhận về mình mà thôi. Gạt bỏ không nhận lại càng chứng tỏ anh thật sự có ý đồ với vợ bạn. Mà anh, chỉ là đối với cô lưu luyến chứ chưa từng có ý đồ giành giật gì cả, hoàn toàn đứng ngoài cuộc chúc phúc cho hai người họ.
Jason đưa mắt nhìn về phía mặt biển xanh thẳm ngoài xa, nghe tiếng sóng nối đuôi nhau xô bờ, lúc xa lúc gần, khi nhẹ nhàng, khi mạnh mẽ, tựa như tâm trạng của anh ta lúc này.
Thở dài một cái, sau lại hít sâu một hơi, Jason bắt đầu lên tiếng: "Thomas, tôi hiểu những gì cậu nói, tôi biết tôi không giữ chừng mực khiến mọi người hiểu lầm. Nhưng tôi không hề có ý định tranh đoạt với William... lại càng không có tư cách đó!"
Jason ngập ngừng một chút, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười trào phúng, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.
"Thomas, cậu biết không, những lần gặp Lily ở nhà William hay trong bệnh viện khi cậu ta gặp tai nạn, tôi đối với cô ấy chỉ là hiếu kỳ bởi tính cách lạnh lùng và sự chuyên nghiệp trong công việc của cô ấy. Khi thấy cô ấy tất bật trong bếp, tôi lại càng nể nang cô ấy hơn bởi vì thời nay hiếm có người phụ nữ nào vừa lên được phòng khách vừa xuống được phòng bếp. Cậu cũng nghĩ như tôi đúng không?"
Thomas gật đầu: "Ừm, điều này thì tôi hoàn toàn đồng ý. Lily đúng là người phụ nữ toàn năng nhất mà tôi từng gặp."
Jason mỉm cười nói tiếp: "Cậu có muốn nghe về mối tình đầu của tôi không?"
Thomas tỏ ra kinh ngạc: "Cậu đã từng yêu?"
Jason cười như không cười: "Không thể sao?"
Thomas cười gượng: "Được chứ! Nào, kể tôi nghe xem."
Khoé miệng Jason khẽ nhếch lên: "Thomas, cậu có tin vào tiếng sét ái tình không?"
Thomas mi tâm bất giác nhíu lại, sau cũng gật đầu, anh dĩ nhiên tin, bởi vì anh lần đầu tiên gặp Elena cũng chính là như vậy.
Jason gật đầu hài lòng, lại nhìn về hướng biển. Lặng lẽ hít sâu một hơi, anh bắt đầu kể cho Thomas nghe câu chuyện của mình.
Kể xong tường tận, Jason nở nụ cười tự giễu: "Cậu thấy thật nực cười phải không? Lần đầu tiên rung động vì phụ nữ nhưng lại không cách nào có được."
Thomas nhìn Jason mà đau xót thay. Thì ra đây chính là nguyên nhân cậu ta có biểu hiện này khi gặp Lily, cũng không khó chấp nhận lắm, mà cậu ta cũng thật là tội nghiệp mà.
"Sau đó tôi đã mất một khoảng thời gian để điều chỉnh cảm xúc và trở lại bình thường... Cho đến khi gặp lại Lily ở sân bay, tôi đã không thể khống chế mình..."
Lại quay sang nhìn Thomas, anh lên tiếng hỏi: "Cậu cũng hiểu cảm giác đó có phải không?"
Thomas nhẹ gật đầu. Đúng vậy, anh hiểu, hiểu rất rõ là khác. Không ngờ rằng người bạn thân này của anh lại trải qua sự việc khó khăn như thế. Khó trách cậu ta lại không khống chế được cảm xúc của mình. Những ngày qua cậu ta sống cũng không dễ dàng gì.
Ai nói đàn ông lại không có những cung bậc tình cảm phức tạp như phụ nữ, có khi còn vượt xa. Khi đàn ông thật tâm yêu thương một người, họ có thể bất chấp nhiều nghịch lý của thế gian mà làm ra những điều không tưởng, nhưng cũng tùy vào cách mà họ nghĩ. Chẳng hạn như Jason, cậu ta vì yêu mà nguyện hy sinh, chôn giấu tình cảm của mình.
Tiết trời tháng chín không quá gắt, vô cùng dịu nhẹ, đâu đó rả rích những cơn mưa phùn khiến cho không khí thêm phần mát mẻ.
Dạo bước trên bờ biển vào thời điểm này là vô cùng lý tưởng, mà Tần Nhã Linh lại đặc biệt yêu thích cảm giác đặt đôi chân trần trên nền cát trắng mịn, nó khiến cô thật sự thư thái.
Đầm maxi dài đến gót chân phối cùng chiếc mũ rộng vành luôn là sự lựa chọn của cô những khi ra biển. Có lẽ cô thích được làn gió dịu dàng đi ngang, mặc sức tung bay tựa như hòa quyện cùng hơi thở của biển mang theo chút vị mằn mặn đặc trưng.
Đôi tay mảnh khảnh khẽ giang rộng, cô nhắm mắt lại cảm nhận sự yên bình của biển cả. Qua một lúc lại cô mở to đôi mắt, miệng nở nụ cười dịu dàng quay lại nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn lặng lẽ đi phía sau. Hắn chính là không muốn phá vỡ bức tranh sống động của giai nhân tuyệt sắc nổi bật giữa nền biển xanh ngắt một màu.
"A Phong!"
Tần Nhã Linh cất giọng ngọt ngào, sau đó đi đến bên cạnh Tề Phong, chủ động lồng cánh tay mình vào tay hắn.
"Cùng em đi dạo nhé!"
Hắn gật đầu, nhẹ nhéo mũi cô, mỉm cười nói: "Khách sáo với anh như vậy?"
Cô dựa đầu vào vai hắn làm nũng, trông đáng yêu vô cùng. Những lúc cô thế này, hắn không muốn tan chảy cũng khó. Phải biết rằng hiếm có khi nào cô chủ động tiến gần hắn như vậy, há lại không làm cho hắn bất ngờ cùng vui vẻ hay sao?
Hai người lê đôi chân trần dạo bước trên bờ cát trắng xoá như vẽ nên khung cảnh ngọt ngào giữa biển trời êm ả khiến cho không ít người phải ghen tị cùng cảm thán.
Phía trên đồi cát, bên dưới chiếc dù cỡ lớn, Jason lại vẫn như cũ theo dõi bóng hình 'mối tình đầu' của mình. Có lẽ ngay từ lúc gặp lại cô, ánh mắt cùng con tim anh đã không còn kiểm soát được nữa rồi. Ngàn lần vạn lần dặn bản thân không nên làm như vậy, nhưng anh vẫn không thể bước qua, cứ như con thiêu thân lao vào lửa, một cơ hội sống sót cũng không còn.
Nhìn cô nở nụ cười đẹp tựa thiên thần, thế nhưng nụ cười ấy lại không dành cho anh. Tim anh thật sự đau đớn khổ sở.
Dựa lưng vào ghế mây, anh nhắm mắt lại để không phải nhìn cô thêm phút giây nào nữa, cũng là để nuốt sự ngậm ngùi vào sâu bên trong trái tim đang quằn quại đến tê tâm liệt phế.
"Jason!"
Thomas không biết tự lúc nào đã đi đến trước mặt anh, lên tiếng gọi anh thức tỉnh trong cơn mộng mị.
Jason có chút sửng sốt nhưng rất nhanh lấy lại cảm xúc. Anh từ từ mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang che đi tầm nhìn của mình.
"Thomas!" Jason lạnh nhạt gọi tên người anh em chí cốt.
"Sao lại ngồi đây một mình? Có tâm sự?" Thomas dò hỏi, sau liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Tôi thì có tâm sự gì chứ?"
Anh ta hờ hững trả lời, mắt nhìn về phía mặt biển, lại không tự chủ tiếp tục đi tìm thân ảnh kiều diễm kia, thế nhưng lại chẳng thấy bóng dáng người con gái ấy đâu nữa.
Sửng sốt nhìn vòng quanh kiếm tìm nhưng vẫn chẳng thấy bóng hình kia, Jason tựa như tuyệt vọng, ủ rũ ngả người về ghế nằm.
Hành động của anh ta lại vô tình khiến cho Thomas thật sự sợ hãi. Đã không dưới một lần nhắc nhở anh ta, thế nhưng anh ta dường như không hiểu, lại vẫn cứ ngốc nghếch hồ đồ như vậy.
Thomas mi tâm nhíu chặt, sau mới dốc hết tâm can cố gắng mở miệng: "Cậu... đang tìm Lily sao?"
Jason thoáng giật mình nhìn sang Thomas, mày rậm nhăn lại, cất giọng: "Thomas, cậu đang nói gì vậy?"
Thomas khẽ thở dài một hơi, nghiêm giọng: "Jason, là anh em chí cốt nhiều năm, chuyện cá nhân của cậu, tôi không muốn xen vào, cũng không muốn hiểu rõ. Nhưng hiện tại, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu như vậy, càng không muốn tình cảm anh em bấy lâu của chúng ta rạn nứt!"
Jason mi tâm càng nhíu chặt hơn nữa, lên tiếng: "Thomas, cậu đang muốn nói đến điều gì?"
"Jason, tôi không tin cậu không hiểu tôi đang nói gì!"
Thomas nhìn chằm chằm anh ta như muốn tìm ra chút uẩn khúc, thế nhưng anh ta vẫn là một bộ mặt lạnh lùng.
Haizz... Thomas lại thở dài nhìn người bên cạnh, nếu cậu ta vẫn không chịu nhận, anh đành phải cứng rắn một lần thôi.
"Jason, từ thời điểm gặp Lily, tôi thấy cậu nhìn cô ấy bằng ánh mắt... Ừm... không đúng lắm. Tôi không hiểu nguyên nhân, nhưng cậu phải biết rằng, Lily là vợ của William... Vợ bạn, không thể giành, càng không thể vì một người phụ nữ mà làm rạn nứt quan hệ anh em của chúng ta. Cậu cũng thấy William yêu Lily như thế nào, cậu ta có thể vì cô ấy mà làm những chuyện không tưởng... Cậu cũng hiểu rõ con người của William, cậu ta sẽ không tha cho ai có ý định đụng tới đồ của mình, đừng nói đến phụ nữ, còn là phụ nữ mà cậu ta yêu. Cho nên..."
Thomas dừng lại vài giây nhìn Jason sâu thêm vài giây rồi mới nói tiếp: "Jason, cậu nên kiềm chế bản thân, cậu... bỏ cái ý niệm với LiLy đi, trước khi William nhận ra điều gì bất thường. Cậu... hiểu tôi đang nói gì, có phải không?"
Nói dứt lời, Thomas một lần nữa nhìn Jason bằng ánh mắt thăm dò đầy ý vị thâm trường. Anh đã nói một cách rõ ràng như vậy, cũng là cảnh cáo Jason về tính nghiêm trọng của sự việc, chỉ hy vọng cậu ta có thể thông suốt mà tiết chế lại tình cảm của mình trước khi quá muộn.
Jason vô lực buông xuôi thân mình xuống ghế, mắt nhắm lại không nói một lời. Anh ta cười tự giễu chính bản thân mình: Đã đè nén sâu như vậy, không để lộ cho bất cứ ai biết, vậy mà cũng không qua khỏi ánh mắt của Thomas. Là anh chưa che giấu tốt, hay là Thomas quá tinh tường, anh cũng không thể phân biệt được rõ ràng.
Nếu Thomas đã không e ngại nói thẳng thừng như vậy, anh cũng chỉ còn cách nhận về mình mà thôi. Gạt bỏ không nhận lại càng chứng tỏ anh thật sự có ý đồ với vợ bạn. Mà anh, chỉ là đối với cô lưu luyến chứ chưa từng có ý đồ giành giật gì cả, hoàn toàn đứng ngoài cuộc chúc phúc cho hai người họ.
Jason đưa mắt nhìn về phía mặt biển xanh thẳm ngoài xa, nghe tiếng sóng nối đuôi nhau xô bờ, lúc xa lúc gần, khi nhẹ nhàng, khi mạnh mẽ, tựa như tâm trạng của anh ta lúc này.
Thở dài một cái, sau lại hít sâu một hơi, Jason bắt đầu lên tiếng: "Thomas, tôi hiểu những gì cậu nói, tôi biết tôi không giữ chừng mực khiến mọi người hiểu lầm. Nhưng tôi không hề có ý định tranh đoạt với William... lại càng không có tư cách đó!"
Jason ngập ngừng một chút, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười trào phúng, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.
"Thomas, cậu biết không, những lần gặp Lily ở nhà William hay trong bệnh viện khi cậu ta gặp tai nạn, tôi đối với cô ấy chỉ là hiếu kỳ bởi tính cách lạnh lùng và sự chuyên nghiệp trong công việc của cô ấy. Khi thấy cô ấy tất bật trong bếp, tôi lại càng nể nang cô ấy hơn bởi vì thời nay hiếm có người phụ nữ nào vừa lên được phòng khách vừa xuống được phòng bếp. Cậu cũng nghĩ như tôi đúng không?"
Thomas gật đầu: "Ừm, điều này thì tôi hoàn toàn đồng ý. Lily đúng là người phụ nữ toàn năng nhất mà tôi từng gặp."
Jason mỉm cười nói tiếp: "Cậu có muốn nghe về mối tình đầu của tôi không?"
Thomas tỏ ra kinh ngạc: "Cậu đã từng yêu?"
Jason cười như không cười: "Không thể sao?"
Thomas cười gượng: "Được chứ! Nào, kể tôi nghe xem."
Khoé miệng Jason khẽ nhếch lên: "Thomas, cậu có tin vào tiếng sét ái tình không?"
Thomas mi tâm bất giác nhíu lại, sau cũng gật đầu, anh dĩ nhiên tin, bởi vì anh lần đầu tiên gặp Elena cũng chính là như vậy.
Jason gật đầu hài lòng, lại nhìn về hướng biển. Lặng lẽ hít sâu một hơi, anh bắt đầu kể cho Thomas nghe câu chuyện của mình.
Kể xong tường tận, Jason nở nụ cười tự giễu: "Cậu thấy thật nực cười phải không? Lần đầu tiên rung động vì phụ nữ nhưng lại không cách nào có được."
Thomas nhìn Jason mà đau xót thay. Thì ra đây chính là nguyên nhân cậu ta có biểu hiện này khi gặp Lily, cũng không khó chấp nhận lắm, mà cậu ta cũng thật là tội nghiệp mà.
"Sau đó tôi đã mất một khoảng thời gian để điều chỉnh cảm xúc và trở lại bình thường... Cho đến khi gặp lại Lily ở sân bay, tôi đã không thể khống chế mình..."
Lại quay sang nhìn Thomas, anh lên tiếng hỏi: "Cậu cũng hiểu cảm giác đó có phải không?"
Thomas nhẹ gật đầu. Đúng vậy, anh hiểu, hiểu rất rõ là khác. Không ngờ rằng người bạn thân này của anh lại trải qua sự việc khó khăn như thế. Khó trách cậu ta lại không khống chế được cảm xúc của mình. Những ngày qua cậu ta sống cũng không dễ dàng gì.
Ai nói đàn ông lại không có những cung bậc tình cảm phức tạp như phụ nữ, có khi còn vượt xa. Khi đàn ông thật tâm yêu thương một người, họ có thể bất chấp nhiều nghịch lý của thế gian mà làm ra những điều không tưởng, nhưng cũng tùy vào cách mà họ nghĩ. Chẳng hạn như Jason, cậu ta vì yêu mà nguyện hy sinh, chôn giấu tình cảm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.