Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi
Chương 159: Cầu tình
Dạ Hồ Điệp
01/12/2022
Người trước người sau bước vào nhà. Hà Bội Như khi nhìn thấy cha con Trần Trung Đức thì mắt trợn tròn, đang muốn tiến đến mắng thì Tần Trọng Huy giơ tay lên ngăn cản, khẽ lắc đầu.
Nhìn thấy biểu cảm của hai cha con, bà liền thôi không nổi đoá nữa, nhanh chóng bước đến bên cạnh chồng. Lại thấy con gái nhìn mình lắc đầu cười gượng gạo, bà liền hiểu ý, trong lòng cũng nhẹ nhõm vài phần.
Gặp lại những người này nhưng con gái lại có thể bình tĩnh như vậy, bà dĩ nhiên cảm thấy vui mừng. Sự việc xảy ra trước kia, có lẽ đã phần nào được tháo gỡ.
Sau khi mọi người đã an vị trên ghế sofa, Trần Minh Vĩ quét ánh mắt một lượt ba người ngồi đối diện, từ tốn nói: "Thật xin lỗi vì đường đột đến nhà anh chị vào lúc này, cũng xin lỗi vì những chuyện trước đây đã gây ra cho gia đình anh chị, nhất là cháu Nhã Linh đây."
Trần Minh Vĩ còn muốn nói tiếp, Tần Trọng Huy liền giơ tay lên cắt ngang: "Được rồi, ông đừng ở đây nói những lời dư thừa, chúng tôi không muốn nghe."
Nở nụ cười giễu cợt, ông nhìn đối phương, nói tiếp: "Với những gì các người đã làm, ông nghĩ chỉ hai tiếng "xin lỗi" là có thể cho qua? Hai tiếng "xin lỗi" này của ông quá cao quý, chúng tôi thân phận thấp kém thật sự nhận không nổi."
Trần Minh Vĩ mi tâm khẽ nhíu chặt. Vẫn biết khi đến đây gặp họ sẽ phải chịu không ít lời khó nghe, nhưng đến khi nghe rồi vẫn thấy khó chấp nhận.
Bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, chưa lần nào ông phải chịu cúi đầu nghe người khác mắng mỏ hoặc nói những lời khó nghe ngay trước mặt thế này. Đây là lần đầu tiên.
Chỉ trách thằng con trai không hiểu chuyện đã làm ra những chuyện táng tận lương tâm, khiến người làm cha như ông phải đi sau giải quyết hậu quả.
Những tưởng giải quyết xong rồi thì sẽ không còn để lại hậu hoạ, ai biết được đối phương may mắn lại có người chống lưng vào lúc này.
Bây giờ ngoài việc cầu xin họ giơ cao đánh khẽ, ông cũng chẳng biết phải làm gì hơn.
"Tôi biết dù có xin lỗi trăm ngàn lần cũng không thể nào bù đắp được những tổn thương mà chúng tôi đã gây ra. Nhưng dù sao chuyện cũng đã qua rồi, không nên cứ đào bới để mất hoà khí."
Tần Trọng Huy nghe vậy càng tràn nộ khí, âm lãnh nói: "Hoà khí? Giữa chúng ta còn có hoà khí sao? Tôi cho ông vào nhà để nói chuyện thế này đã là cực hạn của tôi rồi. Đừng nhắc lại những chuyện đáng hận của các người nữa, sẽ khiến con gái của tôi đau lòng mà đêm nằm ác mộng."
Khẽ quay sang nhìn Tần Nhã Linh ngồi cạnh, thấy sắc mặt cô có vài phần khó chịu, ông thôi không nhắc lại những chuyện kia nữa, tránh để cô phải thêm thương tâm.
Nheo mắt nhìn cha con Trần Trung Đức, ông lạnh nhạt nói tiếp: "Vào thẳng vấn đề đi. Hôm nay cha con ông đến đây có mục đích gì? Nếu chỉ để xin lỗi thì không cần nói thêm nữa. Ông có thể về rồi. Chúng tôi thân phận thấp kém, không có phước phần đón tiếp những người cao quý như ông."
"Anh Tần!"
Trần Minh Vĩ hạ giọng. Nhìn thấy sắc mặt khó chịu muốn đuổi khách của đối phương vì không muốn nghe những lời dư thừa, trong lòng ông đánh trống liên hồi, chuẩn bị tâm lý cho những lời tiếp theo.
Hít sâu một hơi, Trần Minh Vĩ bắt đầu giải trình: "Hôm nay tôi mạo muội đến đây là nhờ anh chị cùng cháu đây giúp tôi nói với con rể anh Tề Phong, mong cậu ta giơ cao đánh khẽ, cho công ty chúng tôi một con đường sống. Nếu như cậu ta không chịu hợp tác, công ty chúng tôi sẽ không xong mất."
Tần Trọng Huy khi nghe vậy thì tỏ ra khó hiểu, quay sang nhìn con gái.
Tần Nhã Linh trong lòng cười khẩy, quả nhiên đúng như những gì cô dự đoán. Nhưng là cô không thể tỏ ra là đã biết toàn bộ sự tình, cho nên cô nhìn ba mình khẽ lắc đầu, vờ như bản thân hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Quay lại nhìn đương sự, ông hỏi: "Chuyện công ty của ông thì có liên quan gì đến chúng tôi? Hơn nữa công việc của cậu ta, tôi hoàn toàn không biết. Bây giờ ông đến nói với chúng tôi để làm gì?"
"Cậu ta hiện là giám đốc điều hành của SLC, công ty chúng tôi có rất nhiều hạng mục cần sự giúp đỡ của cậu ta nhưng cậu ta hoàn toàn không đồng ý hợp tác cũng như không có ý định thương lượng."
Dừng một chút nhìn phản ứng của ba người kia, vẫn là một bộ mặt thờ ơ lãnh đạm, ông nói tiếp: "Cậu ta nói từ chối hợp tác là vì Nhã Linh."
Ngồi một bên nãy giờ không nói tiếng nào, khi nghe ba mình đề cập đến vấn đề này, Trần Trung Đức liếc nhìn cô ai oán nói: "Nhã Nhã, anh ta đang thay em trả thù anh."
Hai vợ chồng Tần Trọng Huy đồng loạt nhìn qua cô con gái, xong lại quay sang nhìn nhau nhíu mày.
"Vì Nhã Nhã sao? Vậy thì thế nào? Cậu ta muốn làm gì chúng tôi không thể quản. Hơn nữa công ty cũng không phải của cậu ta, cậu ta cũng chỉ có quyền hạn nhất định, làm sao có thể tự mình quyết định?"
Trần Minh Vĩ biện bạch: "Không, với chức vụ của cậu ta, cậu ta hoàn toàn có quyền quyết định muốn hợp tác cùng ai, tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế."
Tần Trọng Huy khẽ cười: "Cậu ta có quyền thì thế nào? Đó là công việc của nó, chúng tôi không có quyền can thiệp. Ông muốn gì thì cứ gặp cậu ta mà thương lượng."
"Chỉ cần anh chị và Nhã Linh chịu nói với cậu ta một tiếng, mong cậu ấy châm chước cho chúng tôi hợp tác, giúp chúng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này là được." Trần Minh Vĩ ra sức nài nỉ.
Tần Trọng Huy từ chối dứt khoát: "Xin lỗi, chúng tôi không giúp được. Hơn nữa vì sao lại phải giúp? Với những gì các người đã làm với chúng tôi, các người còn có thể mặt dày mà đến nhờ chúng tôi giúp đỡ?"
Trần Minh Vĩ trong lòng đã có phần khó chịu nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Ông đang phải xuống nước cầu xin, ắt phải kiềm chế không được nóng giận mà làm lỡ việc hệ trọng. Dù có phải chịu mang tiếng thêm nữa, nhưng vì để cứu công ty, ông vẫn phải tiếp tục cầu cứu.
"Tôi biết đến nhờ mọi người giúp đỡ là không phải nhưng tôi không còn cách nào khác."
Hà Bội Như từ đầu đến giờ ngồi một bên không lên tiếng, nhưng đến lúc này, bà đã không thể tiếp tục im lặng được nữa: "Nếu đã biết là không phải vậy thì ông còn đến đây làm gì? Từ những việc ông đã làm trước kia đối với chúng tôi thì bây giờ ông lấy tư cách gì đến xin chúng tôi giúp đỡ? Ông đừng cho rằng Nhã Nhã đồng ý thì chúng tôi cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Không có khả năng! Đó là quả báo mà các người đáng phải nhận."
"Tôi biết, nhưng công ty tôi phá sản không nói, tôi vẫn còn trụ được, nhưng mấy trăm công nhân viên của công ty cũng sẽ thất nghiệp. Chẳng lẽ anh chị trơ mắt để họ phải khốn đốn theo hay sao?"
Khuôn mặt Trần Minh Vĩ nhăn nhó nói ra hậu vận cuối cùng. Nếu như đã nói đến nước này mà đối phương vẫn còn cứng rắn, ông xem như cũng hết cách.
Tần Nhã Linh nghe ông ta nói thế thì trong lòng lại cười lạnh. Cô đã tốt nghiệp chuyên ngành quản trị kinh doanh, dĩ nhiên có sự hiểu biết nhất định về phương diện này.
Công ty đổi chủ, nhân sự sẽ có sự thay đổi ít nhiều, số lượng người bị giảm biên chế sẽ không đáng kể. Một khi công ty phá sản, số lượng người thất nghiệp sẽ chiếm đa số. Càng là công ty có quy mô lớn, nhất là công ty thiên về sản xuất, số lượng công nhân thất nghiệp lại càng nhiều.
Vấn đề này thật sự nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn.
Trước đây cô là nhân viên của CMC, đương nhiên biết rõ cơ cấu nhân sự. Nếu CMC phá sản, toàn bộ nhân viên công ty sẽ vì hệ lụy này mà khốn đốn theo, cho nên cô mới lên kế hoạch thu mua CMC và tiếp tục cùng SLC ký kết để cứu lại.
Vợ chồng Tần Trọng Huy sau khi nghe Trần Minh Vĩ nói ra vấn đề nghiêm trọng thì cũng tỏ ra phân vân, đồng thời cùng hướng ánh mắt quay sang nhìn cô để nghe ý kiến.
Cô hiểu ý của ba mẹ mình, khẽ gật đầu.
Kế hoạch của cô đang diễn ra vô cùng thuận lợi, hai cha con kia cũng đã xin lỗi và cúi đầu trước ba mẹ cô rồi, vậy thì tiếp theo sẽ là vừa đấm vừa xoa, vun vén chút hi vọng cho họ để kéo dài thời gian cho Jason thu mua cổ phần.
Nhìn hai người đối diện, cô lạnh nhạt lên tiếng: "Được, tôi sẽ nói giúp vài lời, còn có thay đổi được gì hay không thì tôi không hứa."
Nghe cô nói vậy, Trần Minh Vĩ tỏ ra mừng rỡ: "Như vậy là tốt lắm rồi. Cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu nhiều lắm."
"Không cần cảm ơn tôi. Tôi là vì những công nhân viên của CMC mà thôi."
"Dù như thế nào thì vẫn phải cảm ơn cháu."
"Được rồi, ông không cần phải nói những lời thừa thãi thêm nữa. Nếu như không còn chuyện gì nữa thì ông có thể về rồi. Chúng tôi còn có việc bận, xin lỗi không thể tiếp nữa."
Nhìn biểu cảm mừng rỡ của cha con Trần Trung Đức khi Tần Nhã Linh nhận lời giúp đỡ, Tần Trọng Huy cực kỳ khó chịu. Tại sao họ có thể dửng dưng xem như việc làm hiện tại của mình là vô cùng chính nghĩa, buộc gia đình ông phải thuận theo nếu không sẽ bị xem là người lạnh lùng mặc kệ sống chết của biết bao nhiêu người vô can.
Khẽ thở dài trong lòng. Ai biểu ông không thể nhắm mắt làm ngơ, không thể tuyệt tình như những người kia.
Nhìn thấy biểu cảm của hai cha con, bà liền thôi không nổi đoá nữa, nhanh chóng bước đến bên cạnh chồng. Lại thấy con gái nhìn mình lắc đầu cười gượng gạo, bà liền hiểu ý, trong lòng cũng nhẹ nhõm vài phần.
Gặp lại những người này nhưng con gái lại có thể bình tĩnh như vậy, bà dĩ nhiên cảm thấy vui mừng. Sự việc xảy ra trước kia, có lẽ đã phần nào được tháo gỡ.
Sau khi mọi người đã an vị trên ghế sofa, Trần Minh Vĩ quét ánh mắt một lượt ba người ngồi đối diện, từ tốn nói: "Thật xin lỗi vì đường đột đến nhà anh chị vào lúc này, cũng xin lỗi vì những chuyện trước đây đã gây ra cho gia đình anh chị, nhất là cháu Nhã Linh đây."
Trần Minh Vĩ còn muốn nói tiếp, Tần Trọng Huy liền giơ tay lên cắt ngang: "Được rồi, ông đừng ở đây nói những lời dư thừa, chúng tôi không muốn nghe."
Nở nụ cười giễu cợt, ông nhìn đối phương, nói tiếp: "Với những gì các người đã làm, ông nghĩ chỉ hai tiếng "xin lỗi" là có thể cho qua? Hai tiếng "xin lỗi" này của ông quá cao quý, chúng tôi thân phận thấp kém thật sự nhận không nổi."
Trần Minh Vĩ mi tâm khẽ nhíu chặt. Vẫn biết khi đến đây gặp họ sẽ phải chịu không ít lời khó nghe, nhưng đến khi nghe rồi vẫn thấy khó chấp nhận.
Bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, chưa lần nào ông phải chịu cúi đầu nghe người khác mắng mỏ hoặc nói những lời khó nghe ngay trước mặt thế này. Đây là lần đầu tiên.
Chỉ trách thằng con trai không hiểu chuyện đã làm ra những chuyện táng tận lương tâm, khiến người làm cha như ông phải đi sau giải quyết hậu quả.
Những tưởng giải quyết xong rồi thì sẽ không còn để lại hậu hoạ, ai biết được đối phương may mắn lại có người chống lưng vào lúc này.
Bây giờ ngoài việc cầu xin họ giơ cao đánh khẽ, ông cũng chẳng biết phải làm gì hơn.
"Tôi biết dù có xin lỗi trăm ngàn lần cũng không thể nào bù đắp được những tổn thương mà chúng tôi đã gây ra. Nhưng dù sao chuyện cũng đã qua rồi, không nên cứ đào bới để mất hoà khí."
Tần Trọng Huy nghe vậy càng tràn nộ khí, âm lãnh nói: "Hoà khí? Giữa chúng ta còn có hoà khí sao? Tôi cho ông vào nhà để nói chuyện thế này đã là cực hạn của tôi rồi. Đừng nhắc lại những chuyện đáng hận của các người nữa, sẽ khiến con gái của tôi đau lòng mà đêm nằm ác mộng."
Khẽ quay sang nhìn Tần Nhã Linh ngồi cạnh, thấy sắc mặt cô có vài phần khó chịu, ông thôi không nhắc lại những chuyện kia nữa, tránh để cô phải thêm thương tâm.
Nheo mắt nhìn cha con Trần Trung Đức, ông lạnh nhạt nói tiếp: "Vào thẳng vấn đề đi. Hôm nay cha con ông đến đây có mục đích gì? Nếu chỉ để xin lỗi thì không cần nói thêm nữa. Ông có thể về rồi. Chúng tôi thân phận thấp kém, không có phước phần đón tiếp những người cao quý như ông."
"Anh Tần!"
Trần Minh Vĩ hạ giọng. Nhìn thấy sắc mặt khó chịu muốn đuổi khách của đối phương vì không muốn nghe những lời dư thừa, trong lòng ông đánh trống liên hồi, chuẩn bị tâm lý cho những lời tiếp theo.
Hít sâu một hơi, Trần Minh Vĩ bắt đầu giải trình: "Hôm nay tôi mạo muội đến đây là nhờ anh chị cùng cháu đây giúp tôi nói với con rể anh Tề Phong, mong cậu ta giơ cao đánh khẽ, cho công ty chúng tôi một con đường sống. Nếu như cậu ta không chịu hợp tác, công ty chúng tôi sẽ không xong mất."
Tần Trọng Huy khi nghe vậy thì tỏ ra khó hiểu, quay sang nhìn con gái.
Tần Nhã Linh trong lòng cười khẩy, quả nhiên đúng như những gì cô dự đoán. Nhưng là cô không thể tỏ ra là đã biết toàn bộ sự tình, cho nên cô nhìn ba mình khẽ lắc đầu, vờ như bản thân hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Quay lại nhìn đương sự, ông hỏi: "Chuyện công ty của ông thì có liên quan gì đến chúng tôi? Hơn nữa công việc của cậu ta, tôi hoàn toàn không biết. Bây giờ ông đến nói với chúng tôi để làm gì?"
"Cậu ta hiện là giám đốc điều hành của SLC, công ty chúng tôi có rất nhiều hạng mục cần sự giúp đỡ của cậu ta nhưng cậu ta hoàn toàn không đồng ý hợp tác cũng như không có ý định thương lượng."
Dừng một chút nhìn phản ứng của ba người kia, vẫn là một bộ mặt thờ ơ lãnh đạm, ông nói tiếp: "Cậu ta nói từ chối hợp tác là vì Nhã Linh."
Ngồi một bên nãy giờ không nói tiếng nào, khi nghe ba mình đề cập đến vấn đề này, Trần Trung Đức liếc nhìn cô ai oán nói: "Nhã Nhã, anh ta đang thay em trả thù anh."
Hai vợ chồng Tần Trọng Huy đồng loạt nhìn qua cô con gái, xong lại quay sang nhìn nhau nhíu mày.
"Vì Nhã Nhã sao? Vậy thì thế nào? Cậu ta muốn làm gì chúng tôi không thể quản. Hơn nữa công ty cũng không phải của cậu ta, cậu ta cũng chỉ có quyền hạn nhất định, làm sao có thể tự mình quyết định?"
Trần Minh Vĩ biện bạch: "Không, với chức vụ của cậu ta, cậu ta hoàn toàn có quyền quyết định muốn hợp tác cùng ai, tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế."
Tần Trọng Huy khẽ cười: "Cậu ta có quyền thì thế nào? Đó là công việc của nó, chúng tôi không có quyền can thiệp. Ông muốn gì thì cứ gặp cậu ta mà thương lượng."
"Chỉ cần anh chị và Nhã Linh chịu nói với cậu ta một tiếng, mong cậu ấy châm chước cho chúng tôi hợp tác, giúp chúng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này là được." Trần Minh Vĩ ra sức nài nỉ.
Tần Trọng Huy từ chối dứt khoát: "Xin lỗi, chúng tôi không giúp được. Hơn nữa vì sao lại phải giúp? Với những gì các người đã làm với chúng tôi, các người còn có thể mặt dày mà đến nhờ chúng tôi giúp đỡ?"
Trần Minh Vĩ trong lòng đã có phần khó chịu nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Ông đang phải xuống nước cầu xin, ắt phải kiềm chế không được nóng giận mà làm lỡ việc hệ trọng. Dù có phải chịu mang tiếng thêm nữa, nhưng vì để cứu công ty, ông vẫn phải tiếp tục cầu cứu.
"Tôi biết đến nhờ mọi người giúp đỡ là không phải nhưng tôi không còn cách nào khác."
Hà Bội Như từ đầu đến giờ ngồi một bên không lên tiếng, nhưng đến lúc này, bà đã không thể tiếp tục im lặng được nữa: "Nếu đã biết là không phải vậy thì ông còn đến đây làm gì? Từ những việc ông đã làm trước kia đối với chúng tôi thì bây giờ ông lấy tư cách gì đến xin chúng tôi giúp đỡ? Ông đừng cho rằng Nhã Nhã đồng ý thì chúng tôi cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Không có khả năng! Đó là quả báo mà các người đáng phải nhận."
"Tôi biết, nhưng công ty tôi phá sản không nói, tôi vẫn còn trụ được, nhưng mấy trăm công nhân viên của công ty cũng sẽ thất nghiệp. Chẳng lẽ anh chị trơ mắt để họ phải khốn đốn theo hay sao?"
Khuôn mặt Trần Minh Vĩ nhăn nhó nói ra hậu vận cuối cùng. Nếu như đã nói đến nước này mà đối phương vẫn còn cứng rắn, ông xem như cũng hết cách.
Tần Nhã Linh nghe ông ta nói thế thì trong lòng lại cười lạnh. Cô đã tốt nghiệp chuyên ngành quản trị kinh doanh, dĩ nhiên có sự hiểu biết nhất định về phương diện này.
Công ty đổi chủ, nhân sự sẽ có sự thay đổi ít nhiều, số lượng người bị giảm biên chế sẽ không đáng kể. Một khi công ty phá sản, số lượng người thất nghiệp sẽ chiếm đa số. Càng là công ty có quy mô lớn, nhất là công ty thiên về sản xuất, số lượng công nhân thất nghiệp lại càng nhiều.
Vấn đề này thật sự nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn.
Trước đây cô là nhân viên của CMC, đương nhiên biết rõ cơ cấu nhân sự. Nếu CMC phá sản, toàn bộ nhân viên công ty sẽ vì hệ lụy này mà khốn đốn theo, cho nên cô mới lên kế hoạch thu mua CMC và tiếp tục cùng SLC ký kết để cứu lại.
Vợ chồng Tần Trọng Huy sau khi nghe Trần Minh Vĩ nói ra vấn đề nghiêm trọng thì cũng tỏ ra phân vân, đồng thời cùng hướng ánh mắt quay sang nhìn cô để nghe ý kiến.
Cô hiểu ý của ba mẹ mình, khẽ gật đầu.
Kế hoạch của cô đang diễn ra vô cùng thuận lợi, hai cha con kia cũng đã xin lỗi và cúi đầu trước ba mẹ cô rồi, vậy thì tiếp theo sẽ là vừa đấm vừa xoa, vun vén chút hi vọng cho họ để kéo dài thời gian cho Jason thu mua cổ phần.
Nhìn hai người đối diện, cô lạnh nhạt lên tiếng: "Được, tôi sẽ nói giúp vài lời, còn có thay đổi được gì hay không thì tôi không hứa."
Nghe cô nói vậy, Trần Minh Vĩ tỏ ra mừng rỡ: "Như vậy là tốt lắm rồi. Cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu nhiều lắm."
"Không cần cảm ơn tôi. Tôi là vì những công nhân viên của CMC mà thôi."
"Dù như thế nào thì vẫn phải cảm ơn cháu."
"Được rồi, ông không cần phải nói những lời thừa thãi thêm nữa. Nếu như không còn chuyện gì nữa thì ông có thể về rồi. Chúng tôi còn có việc bận, xin lỗi không thể tiếp nữa."
Nhìn biểu cảm mừng rỡ của cha con Trần Trung Đức khi Tần Nhã Linh nhận lời giúp đỡ, Tần Trọng Huy cực kỳ khó chịu. Tại sao họ có thể dửng dưng xem như việc làm hiện tại của mình là vô cùng chính nghĩa, buộc gia đình ông phải thuận theo nếu không sẽ bị xem là người lạnh lùng mặc kệ sống chết của biết bao nhiêu người vô can.
Khẽ thở dài trong lòng. Ai biểu ông không thể nhắm mắt làm ngơ, không thể tuyệt tình như những người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.