Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi
Chương 79: Em trai của cô
Dạ Hồ Điệp
01/12/2022
Tần Trọng Huy ánh mắt đột nhiên trở nên ảm đạm, giọng nói cũng trầm khàn hơn: "Ừm, sau sự việc của một năm trước, nó dường như biến thành người khác vậy, lao đầu vào công việc như một cái máy không biết mệt mỏi, ấy vậy mà nó vẫn không có được một giấc ngủ ngon, luôn gặp ác mộng. Khoảng thời gian nó sang Mỹ thì bác không rõ nhưng từ ngày trở về thì nó thường xuyên bị mất ngủ, sáng dậy gương mặt hốc hác vô cùng. Bác đau lòng hỏi nó thì nó lại một mực không nói. Bác cũng hết cách."
"Con biết rồi, con sẽ lưu ý việc này."
Tề Phong ghi nhận trong lòng, sau liền đề cập mục đích của mình khi đến đây: "Con có thể xin bác cho phép một việc được không?"
Thấy hắn có vẻ nghiêm trọng, ông khẽ nhướn mày: "Con nói xem."
"Con muốn xin bác cho Nhã Nhã chuyển đến chỗ con."
"Về việc này sao?" Ông làm bộ cân nhắc suy nghĩ.
"Vâng, con muốn được ở cạnh cô ấy nhiều hơn để có thể vừa tìm hiểu nhau, vừa bồi đắp tình cảm. Dẫu sao chúng con mới chỉ vừa gỡ bỏ hiểu lầm."
Ông đột nhiên cười thành tiếng: "Hai đứa đã là vợ chồng hợp pháp, bác có lý do nào để mà không đồng ý?"
Nói đến đây, Tần Trọng Huy lại bày ra dáng vẻ nghiêm nghị của bậc trưởng bối, trịnh trọng hỏi: "Vậy có phải cũng nên đổi cách xưng hô hay không, con rể?"
Hắn thở hắt ra một hơi, sau đó lại cúi đầu: "Vâng, ba vợ."
Ông vỗ vai hắn cười sảng khoái: "Gọi ba là được rồi, ba vợ nghe cứ thế nào ấy."
Hắn gật đầu cười: "Vâng, cảm ơn ba."
"Được rồi, cũng không còn sớm, đưa Nhã Nhã trở về nghỉ ngơi sớm đi. À mà còn phải để con bé lên dọn hành lý nữa chứ."
Hắn đang định nói không cần bởi vì hắn đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho cô nhưng lại sợ ông nghĩ ngợi nên cuối cùng vẫn lựa chọn gật đầu: "Vâng, ba."
Tần Trọng Huy cười cười rồi cầm cuốn album để vào vị trí cũ trên giá sách.
Một tấm bằng khen lồng trong khung kính đập vào mắt khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Tên người trên đó là Tần Trọng Hải, chính là em trai của cô đây mà.
Ông quay đầu, thấy Tề Phong cứ nhìn chằm chằm vào tấm bằng khen của con trai mình thì mỉm cười giải thích: "Đó là của thằng con trai út. Năm ngoái khi công ty nó tổ chức cuộc thi gì đó, nó may mắn đạt giải cao nhất, được công ty cho qua Mỹ đào tạo. Tiếc là vì Nhã Nhã xảy ra chuyện, nó từ bỏ không đi. Khi con bé biết được chuyện này đã tự trách mình một khoảng thời gian."
Tề Phong nhớ lại cuộc thi hàng năm do công ty tổ chức cho nhân viên phòng kỹ thuật của các chi nhánh. Người đứng đầu của chi nhánh đó sẽ được đặc cách đến trụ sở chính nhận đào tạo, nếu như sau ba năm đào tạo mà đạt yêu cầu sẽ được giữ lại làm việc tại trụ sở chính.
Năm ngoái chi nhánh Hoa quốc có một nhân viên đạt thành tích vô cùng xuất sắc, đến Thomas cũng phải khen ngợi. Hắn phá lệ xem bài thi của cậu ta và vô cùng hài lòng, đích thân ký tấm bằng khen này và trao giải thưởng vô cùng hậu hĩnh. Tiếc là đến phút chót cậu ta lại từ bỏ không đi Mỹ, nói rằng vì chuyện gia đình không thể đi được.
Thì ra đây là nguyên nhân khiến cậu ta từ bỏ. Khi trước cô cũng đã từng nhắc đến cậu em trai này với hắn rồi mà. Giờ hắn đã biết thì tất nhiên cậu em vợ này càng cần phải chiếu cố nhiều hơn nữa.
"Vâng, con biết, bởi vì công ty này là công ty con và Trịnh Ân đang làm." Hắn mỉm cười trả lời.
Tần Trọng Huy gõ trán mình một cái: "Đấy, vậy mà ba lại quên mất mấy đứa làm cùng công ty. Ôi đúng là già rồi, trí nhớ cũng giảm."
Hắn khẽ cười: "Cậu ấy là nhân tài, sau này ắt sẽ có cơ hội phát triển."
"Mong là vậy."
Hắn thật sự rất muốn nói câu "Không cần phải mong" bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể làm được. Công ty do hắn mở, hắn muốn thiên vị ai còn cần phải được mọi người thông qua sao? Tất nhiên là không rồi.
Cùng lúc đó, bên trong phòng ăn.
Ngay khi Tề Phong và Tần Trọng Huy đi vào thư phòng, Hà Bội Như lên tiếng trấn an đứa con gái bảo bối khi thấy cặp mắt của cô cứ nhìn chằm chằm về phía cánh cửa kia.
"Không có việc gì, ba con chỉ muốn nói chuyện với cậu ta một lát, con không cần lo lắng."
"Con không có lo lắng mà mẹ!" Tần Nhã Linh tay chống cằm, mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa.
Bà phì cười: "Còn nói không lo, viết cả trên mặt kia kìa! Yên tâm, nhìn ba con thì biết, ông ấy rất thích cậu ta, sẽ chiếu cố nhiều."
Tần Trọng Khang cũng mỉm cười nói vào: "Lần đầu tiên thấy em tỏ ra lo lắng đấy. Mọi người thấy có phải không?"
Cả nhà đồng loạt phá lên cười càng khiến cho cô cảm thấy thêm xấu hổ. Mặt cô biểu hiện rõ vậy sao?
Cô đánh trống lảng, đề cập đến chuyện khác: "À, anh hai, em đã vẽ xong mẫu thiết kế mới rồi. Cứ quy tắc cũ, thứ bảy mở cuộc họp nhé."
"Không cần gấp như vậy đâu, cậu Tề Phong về đây chơi, em không nên bỏ mặc cậu ta như vậy chứ, đưa cậu ấy đi chơi đi!"
Cô chống cằm: "Anh hai, cũng thật là khó nha, em cũng muốn điên cái đầu. Thứ nhất, anh ấy không phải trẻ con, thứ hai, thành phố mình làm gì có chỗ nào để đi ngoài mấy cái khu vui chơi cho trẻ con đâu."
"Thì đi xa một chút bồi dưỡng tình cảm, như đi biển hay leo núi gì đó. Cậu ấy không mấy về nước, chắc hẳn chưa đi những nơi đó." Tần Trọng Khang nửa đưa ra ý kiến, nửa mang tính trêu chọc.
Cô thất thanh: "Anh muốn bán em đi nhanh có phải hay không?"
Tần Trọng Khang cầu cứu: Mẹ, con có nói câu nào không đúng sao? Muốn nó nhanh một chút được gả đi nó cũng không chịu. Người làm anh hai như con rất là biết suy nghĩ cho nó không phải sao?"
"Cái thằng này!"
Hà Bội Như cười với cậu con trai, rồi lại quay sang vỗ về con gái: "Anh con chỉ là nói đùa, không cần để bụng."
Cả nhà lại được một phen phá lên cười.
"Chào mẹ, chào anh, chào chị!" Một thanh niên bước vào phòng ăn lên tiếng.
"Út về rồi hả con?" Hà Bội Như nói với giọng vui mừng.
Thì ra là Tần Trọng Hải, em trai của Tần Nhã Linh.
"Mới đi làm về à?" Tần Trọng Khang cũng lên tiếng.
"Dạ!" Cậu ta vui vẻ trả lời.
Để chiếc ba lô qua một bên, cậu ta nhanh chân tiến đến ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Tần Nhã Linh, hớn hở hỏi chuyện: "Chị, anh rể đâu rồi, có còn ở đây hay không?"
Cô giật mình bởi câu nói mang tính trêu đùa này, liền đánh nhẹ vào tay cậu ta: "Anh rể? Gọi cũng thuận miệng quá nhỉ?"
"Chứ không phải anh rể chứ gọi là gì? Bạn trai, người yêu? Dù là bạn trai hay người yêu thì sớm muộn cũng trở thành anh rể của em thôi, không phải à?"
Cậu ta vừa nói vừa cười, lại vừa nháy mắt mấy cái với cô khiến cô ngượng nghịu đỏ cả mặt. Cả nhà cũng hùa theo cười rộ lên.
"Tiểu quỷ!" Cô mắng yêu.
Nếu mà cả nhà biết được cô cùng người nào đó đã gạo nấu thành cơm, tiền trảm hậu tấu thì không biết sẽ có biểu cảm gì đây. Thật chờ mong nhưng cũng đừng đến quá sớm, cô vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu.
"Em chỉ nhỏ hơn chị có hai tuổi nha. Chính xác là một năm bốn tháng. Chị không có lớn hơn em nhiều đâu nhá. Em đã muốn lấy vợ đây nè, chỉ còn là đợi chị thôi. Chị không lấy chồng thì sao em dám lấy vợ a! Em mà lấy vợ trước chị là chị thành bà cô già ráng chịu nha!" Cậu ta nói xong cười thật lớn.
Tần Nhã Linh giận chín mặt đưa tay lên nhéo tai cậu ta, nghiến răng ken két: "Có tin chị cắt lưỡi em không? Dám nói chị là bà cô già hả?"
"Đau, đau mà!" Cậu ta nhắm một con mắt xuýt xoa: "A, thả em ra. Mẹ, chị ấy lại bắt nạt con!"
"Bắt nạt em khi nào hả? Ai kêu ăn nói lung tung." Cô thả tay ra đưa nắm đấm dứ dứ vào mặt đứa em trai, xong lại cười một cách vui vẻ.
"Có đâu!" Cậu ta đưa tay lên giả vờ xoa xoa tai chẳng có tí đau nhức nào.
Chỉ là đùa cho vui mà thôi, chứ cô nào có nhéo đau gì đâu. Đứa em trai này cô thương nhất, cũng là vì canh cánh trong lòng chuyện trước đây, vì cô mà nó bỏ qua cơ hội đi Mỹ đào tạo.
Khi biết chuyện này, cô cảm thấy vô cùng có lỗi. Cũng dã từng hỏi cậu có hối hận hay không, cậu ta liền trả lời vô cùng dứt khoát: "Chị của em là quan trọng nhất, dù mất đi cơ hội này thì đã sao, đâu phải không còn cơ hội nữa? Em là có năng lực, làm việc trong nước vẫn có cơ hội phát triển, còn có thể ở cạnh gia đình. Cơ hội còn nhiều, nhưng chị chỉ có một, trong lúc chị cần người thân ở bên cạnh, em không thể chỉ lo cho bản thân."
Về phần Tần Trọng Hải, trong số các anh chị em, cậu vẫn là thương cô nhất, cũng là vì hai chị em thường xuyên ở cạnh nhau, giúp nhau việc học hành. Cậu đi theo ngành IT cũng là do cô khuyên, bởi vì cô nhận thấy tiềm năng của nghề này trong tương lai. Hơn nữa cậu em này lại có thiên phú, nên cô lại càng khuyến khích cậu ta đi theo. Kết quả cậu ấy không khiến cô thất vọng. Chỉ tiếc là chính cô lại trở thành rào cản ngăn trở sự phát triển của cậu ấy nên càng cảm thấy day dứt hơn.
"Con biết rồi, con sẽ lưu ý việc này."
Tề Phong ghi nhận trong lòng, sau liền đề cập mục đích của mình khi đến đây: "Con có thể xin bác cho phép một việc được không?"
Thấy hắn có vẻ nghiêm trọng, ông khẽ nhướn mày: "Con nói xem."
"Con muốn xin bác cho Nhã Nhã chuyển đến chỗ con."
"Về việc này sao?" Ông làm bộ cân nhắc suy nghĩ.
"Vâng, con muốn được ở cạnh cô ấy nhiều hơn để có thể vừa tìm hiểu nhau, vừa bồi đắp tình cảm. Dẫu sao chúng con mới chỉ vừa gỡ bỏ hiểu lầm."
Ông đột nhiên cười thành tiếng: "Hai đứa đã là vợ chồng hợp pháp, bác có lý do nào để mà không đồng ý?"
Nói đến đây, Tần Trọng Huy lại bày ra dáng vẻ nghiêm nghị của bậc trưởng bối, trịnh trọng hỏi: "Vậy có phải cũng nên đổi cách xưng hô hay không, con rể?"
Hắn thở hắt ra một hơi, sau đó lại cúi đầu: "Vâng, ba vợ."
Ông vỗ vai hắn cười sảng khoái: "Gọi ba là được rồi, ba vợ nghe cứ thế nào ấy."
Hắn gật đầu cười: "Vâng, cảm ơn ba."
"Được rồi, cũng không còn sớm, đưa Nhã Nhã trở về nghỉ ngơi sớm đi. À mà còn phải để con bé lên dọn hành lý nữa chứ."
Hắn đang định nói không cần bởi vì hắn đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho cô nhưng lại sợ ông nghĩ ngợi nên cuối cùng vẫn lựa chọn gật đầu: "Vâng, ba."
Tần Trọng Huy cười cười rồi cầm cuốn album để vào vị trí cũ trên giá sách.
Một tấm bằng khen lồng trong khung kính đập vào mắt khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Tên người trên đó là Tần Trọng Hải, chính là em trai của cô đây mà.
Ông quay đầu, thấy Tề Phong cứ nhìn chằm chằm vào tấm bằng khen của con trai mình thì mỉm cười giải thích: "Đó là của thằng con trai út. Năm ngoái khi công ty nó tổ chức cuộc thi gì đó, nó may mắn đạt giải cao nhất, được công ty cho qua Mỹ đào tạo. Tiếc là vì Nhã Nhã xảy ra chuyện, nó từ bỏ không đi. Khi con bé biết được chuyện này đã tự trách mình một khoảng thời gian."
Tề Phong nhớ lại cuộc thi hàng năm do công ty tổ chức cho nhân viên phòng kỹ thuật của các chi nhánh. Người đứng đầu của chi nhánh đó sẽ được đặc cách đến trụ sở chính nhận đào tạo, nếu như sau ba năm đào tạo mà đạt yêu cầu sẽ được giữ lại làm việc tại trụ sở chính.
Năm ngoái chi nhánh Hoa quốc có một nhân viên đạt thành tích vô cùng xuất sắc, đến Thomas cũng phải khen ngợi. Hắn phá lệ xem bài thi của cậu ta và vô cùng hài lòng, đích thân ký tấm bằng khen này và trao giải thưởng vô cùng hậu hĩnh. Tiếc là đến phút chót cậu ta lại từ bỏ không đi Mỹ, nói rằng vì chuyện gia đình không thể đi được.
Thì ra đây là nguyên nhân khiến cậu ta từ bỏ. Khi trước cô cũng đã từng nhắc đến cậu em trai này với hắn rồi mà. Giờ hắn đã biết thì tất nhiên cậu em vợ này càng cần phải chiếu cố nhiều hơn nữa.
"Vâng, con biết, bởi vì công ty này là công ty con và Trịnh Ân đang làm." Hắn mỉm cười trả lời.
Tần Trọng Huy gõ trán mình một cái: "Đấy, vậy mà ba lại quên mất mấy đứa làm cùng công ty. Ôi đúng là già rồi, trí nhớ cũng giảm."
Hắn khẽ cười: "Cậu ấy là nhân tài, sau này ắt sẽ có cơ hội phát triển."
"Mong là vậy."
Hắn thật sự rất muốn nói câu "Không cần phải mong" bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể làm được. Công ty do hắn mở, hắn muốn thiên vị ai còn cần phải được mọi người thông qua sao? Tất nhiên là không rồi.
Cùng lúc đó, bên trong phòng ăn.
Ngay khi Tề Phong và Tần Trọng Huy đi vào thư phòng, Hà Bội Như lên tiếng trấn an đứa con gái bảo bối khi thấy cặp mắt của cô cứ nhìn chằm chằm về phía cánh cửa kia.
"Không có việc gì, ba con chỉ muốn nói chuyện với cậu ta một lát, con không cần lo lắng."
"Con không có lo lắng mà mẹ!" Tần Nhã Linh tay chống cằm, mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa.
Bà phì cười: "Còn nói không lo, viết cả trên mặt kia kìa! Yên tâm, nhìn ba con thì biết, ông ấy rất thích cậu ta, sẽ chiếu cố nhiều."
Tần Trọng Khang cũng mỉm cười nói vào: "Lần đầu tiên thấy em tỏ ra lo lắng đấy. Mọi người thấy có phải không?"
Cả nhà đồng loạt phá lên cười càng khiến cho cô cảm thấy thêm xấu hổ. Mặt cô biểu hiện rõ vậy sao?
Cô đánh trống lảng, đề cập đến chuyện khác: "À, anh hai, em đã vẽ xong mẫu thiết kế mới rồi. Cứ quy tắc cũ, thứ bảy mở cuộc họp nhé."
"Không cần gấp như vậy đâu, cậu Tề Phong về đây chơi, em không nên bỏ mặc cậu ta như vậy chứ, đưa cậu ấy đi chơi đi!"
Cô chống cằm: "Anh hai, cũng thật là khó nha, em cũng muốn điên cái đầu. Thứ nhất, anh ấy không phải trẻ con, thứ hai, thành phố mình làm gì có chỗ nào để đi ngoài mấy cái khu vui chơi cho trẻ con đâu."
"Thì đi xa một chút bồi dưỡng tình cảm, như đi biển hay leo núi gì đó. Cậu ấy không mấy về nước, chắc hẳn chưa đi những nơi đó." Tần Trọng Khang nửa đưa ra ý kiến, nửa mang tính trêu chọc.
Cô thất thanh: "Anh muốn bán em đi nhanh có phải hay không?"
Tần Trọng Khang cầu cứu: Mẹ, con có nói câu nào không đúng sao? Muốn nó nhanh một chút được gả đi nó cũng không chịu. Người làm anh hai như con rất là biết suy nghĩ cho nó không phải sao?"
"Cái thằng này!"
Hà Bội Như cười với cậu con trai, rồi lại quay sang vỗ về con gái: "Anh con chỉ là nói đùa, không cần để bụng."
Cả nhà lại được một phen phá lên cười.
"Chào mẹ, chào anh, chào chị!" Một thanh niên bước vào phòng ăn lên tiếng.
"Út về rồi hả con?" Hà Bội Như nói với giọng vui mừng.
Thì ra là Tần Trọng Hải, em trai của Tần Nhã Linh.
"Mới đi làm về à?" Tần Trọng Khang cũng lên tiếng.
"Dạ!" Cậu ta vui vẻ trả lời.
Để chiếc ba lô qua một bên, cậu ta nhanh chân tiến đến ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Tần Nhã Linh, hớn hở hỏi chuyện: "Chị, anh rể đâu rồi, có còn ở đây hay không?"
Cô giật mình bởi câu nói mang tính trêu đùa này, liền đánh nhẹ vào tay cậu ta: "Anh rể? Gọi cũng thuận miệng quá nhỉ?"
"Chứ không phải anh rể chứ gọi là gì? Bạn trai, người yêu? Dù là bạn trai hay người yêu thì sớm muộn cũng trở thành anh rể của em thôi, không phải à?"
Cậu ta vừa nói vừa cười, lại vừa nháy mắt mấy cái với cô khiến cô ngượng nghịu đỏ cả mặt. Cả nhà cũng hùa theo cười rộ lên.
"Tiểu quỷ!" Cô mắng yêu.
Nếu mà cả nhà biết được cô cùng người nào đó đã gạo nấu thành cơm, tiền trảm hậu tấu thì không biết sẽ có biểu cảm gì đây. Thật chờ mong nhưng cũng đừng đến quá sớm, cô vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu.
"Em chỉ nhỏ hơn chị có hai tuổi nha. Chính xác là một năm bốn tháng. Chị không có lớn hơn em nhiều đâu nhá. Em đã muốn lấy vợ đây nè, chỉ còn là đợi chị thôi. Chị không lấy chồng thì sao em dám lấy vợ a! Em mà lấy vợ trước chị là chị thành bà cô già ráng chịu nha!" Cậu ta nói xong cười thật lớn.
Tần Nhã Linh giận chín mặt đưa tay lên nhéo tai cậu ta, nghiến răng ken két: "Có tin chị cắt lưỡi em không? Dám nói chị là bà cô già hả?"
"Đau, đau mà!" Cậu ta nhắm một con mắt xuýt xoa: "A, thả em ra. Mẹ, chị ấy lại bắt nạt con!"
"Bắt nạt em khi nào hả? Ai kêu ăn nói lung tung." Cô thả tay ra đưa nắm đấm dứ dứ vào mặt đứa em trai, xong lại cười một cách vui vẻ.
"Có đâu!" Cậu ta đưa tay lên giả vờ xoa xoa tai chẳng có tí đau nhức nào.
Chỉ là đùa cho vui mà thôi, chứ cô nào có nhéo đau gì đâu. Đứa em trai này cô thương nhất, cũng là vì canh cánh trong lòng chuyện trước đây, vì cô mà nó bỏ qua cơ hội đi Mỹ đào tạo.
Khi biết chuyện này, cô cảm thấy vô cùng có lỗi. Cũng dã từng hỏi cậu có hối hận hay không, cậu ta liền trả lời vô cùng dứt khoát: "Chị của em là quan trọng nhất, dù mất đi cơ hội này thì đã sao, đâu phải không còn cơ hội nữa? Em là có năng lực, làm việc trong nước vẫn có cơ hội phát triển, còn có thể ở cạnh gia đình. Cơ hội còn nhiều, nhưng chị chỉ có một, trong lúc chị cần người thân ở bên cạnh, em không thể chỉ lo cho bản thân."
Về phần Tần Trọng Hải, trong số các anh chị em, cậu vẫn là thương cô nhất, cũng là vì hai chị em thường xuyên ở cạnh nhau, giúp nhau việc học hành. Cậu đi theo ngành IT cũng là do cô khuyên, bởi vì cô nhận thấy tiềm năng của nghề này trong tương lai. Hơn nữa cậu em này lại có thiên phú, nên cô lại càng khuyến khích cậu ta đi theo. Kết quả cậu ấy không khiến cô thất vọng. Chỉ tiếc là chính cô lại trở thành rào cản ngăn trở sự phát triển của cậu ấy nên càng cảm thấy day dứt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.