Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi
Chương 63: Quyết định rời đi
Dạ Hồ Điệp
01/12/2022
Sau khi tắm rửa mặc quần áo chỉnh tề, Tề Phong đi đến bên giường hôn lên trán Tần Nhã Linh một cái, đánh thức cô trong cơn mệt mỏi tỉnh lại.
Hắn tỏ ra áy náy: "Nhã Nhã, anh phải đi rồi."
Cô nhìn hắn khẽ mỉm cười: "Anh đi đường bình an. Khi nào về báo em, em muốn ra sân bay đón anh."
Hắn gật đầu, sủng nịnh vuốt ve gương mặt ửng hồng của cô: "Được, chờ anh trở lại."
Cô mỉm cười gật đầu: "Được, em chờ anh trở lại."
Hôn lên môi cô thêm một cái, lại vuốt nhẹ tóc cô, hắn nói: "Em ngủ tiếp đi. Lát nữa sẽ có người mang quần áo và đồ ăn cho em."
Nhìn cô thêm một lần cuối, hắn mới luyến tiếc đứng dậy: "Anh đi đây."
Nhìn hắn quay lưng bước đi, hai mắt cô dần cay xè. Cánh cửa phòng vừa khép lại, mi mắt cô cũng khép dần. Xúc cảm cô cố gắng kiềm chế cũng dần bùng phát, hai hàng lệ trong suốt bắt đầu lăn dài, chảy xuống hai bên thái dương rồi thấm vào trên gối.
A Phong, có lẽ đây là lần cuối cùng được ở bên anh, cảm ơn vì những gì anh đã làm cho em, em sẽ khắc ghi trong lòng và cầu chúc anh sẽ luôn hạnh phúc.
Xin lỗi!
Tạm biệt!
Nằm thêm một lúc nhưng không thể ngủ được nữa dù cho thân thể đang mệt mỏi rã rời, Tần Nhã Linh bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Đến khi trở ra thì thần sắc cũng đã tươi tỉnh hơn một chút.
Xuống lầu tìm kiếm túi xách của mình, xong cô lại bước từng bước nặng nề lên từng bậc cầu thang, tiến vào phòng làm việc của hắn.
Ngồi thẫn thờ trên ghế dựa bàn làm việc một lúc lâu, đến khi cô hồi hồn trở lại khi nghe được thanh âm vọng lên từ dưới lầu thì cũng đã giữa trưa.
Tề Nguyệt gõ cửa phòng làm việc đang mở toang, thấy Tần Nhã Linh ngẩng đầu nhìn mình thì mới tiến vào.
Đặt một túi giấy lên bàn trước mặt cô, Tề Nguyệt mỉm cười nói: "Là anh hai gọi chị mang đến cho em. Nhìn sắc mặt em hơi nhợt nhạt, em ổn chứ?"
Lặng lẽ cúi đầu nhìn chính mình đang mặc áo sơ mi của ai kia, Tần Nhã Linh mới nhận ra bản thân thất thố đến chừng nào. Chỉ là đêm qua hắn mạnh bạo quá, quần áo của cô sớm đã không còn nguyên vẹn nên mới phải miễn cưỡng lục tủ quần áo của hắn mặc tạm.
Hoá ra hắn nói có người mang quần áo và đồ ăn tới cho cô lại chính là em gái của hắn, đây chẳng phải trực tiếp nói cho người nhà hắn biết đêm qua hai người xảy ra chuyện gì sao? Này cô còn dám vác mặt đi gặp ai nữa đây?
Tần Nhã Linh cười gượng: "Em ổn. Cảm ơn chị."
Nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, Tề Nguyệt âm thầm cười trộm. Nam nữ yêu nhau cùng nhau thân mật thì có gì phải ngại ngùng đâu chứ? Ôi những người mới biết yêu, thật là mới mẻ mà! Bản thân cô ngày xưa cũng thế thôi, vài lần rồi cũng sẽ đâu vào đấy mà thôi.
"Không cần khách sáo. Anh hai chị lần đầu biết yêu nên chắc là sẽ khiến em không thoải mái lắm, nhưng mong em đừng chê bai anh ấy. Với lại anh ấy tính chiếm hữu hơi cao, cũng rất cố chấp nhưng được cái trọng tình trọng nghĩa, yêu ai là yêu hết lòng, dễ giận cũng dễ tha thứ,. Khuyết điểm duy nhất là cuồng công việc, đôi khi mải làm mà quên cả ăn uống nên mới bị đau dạ dày đó. Sau này nhờ em nhắc nhở, chiếu cố anh ấy thêm một chút."
Nói đến đây, Tề Nguyệt chợt dừng lại khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Tần Nhã Linh, cười gượng: "Ài, chị hình như quảng cáo anh ấy hơi lố rồi, em đừng để bụng. Chẳng là ngần ấy tuổi rồi còn chưa có bạn gái nên cả nhà ai cũng lo cho anh ấy, bây giờ lần đầu tiên chịu đưa phụ nữ về nhà nên chị sợ anh ấy làm cho em sợ rồi bỏ chạy thôi."
"Em không sao. Anh ấy rất tốt, không tệ như chị nghĩ đâu."
Tề Nguyệt mừng còn hơn vớ được vàng, nhe răng cười: "Vậy thì tốt. Ài được rồi, không phiền em nghỉ ngơi nữa. Đồ ăn chị để ở phòng bếp ấy, em thay đồ rồi xuống ăn đi. Chị còn có việc không tiện ở lại đây lâu."
Tần Nhã Linh đứng lên nở nụ cười hoà nhã: "Vâng, cảm ơn chị. Để em tiễn chị."
Tề Nguyệt lên tiếng từ chối: "Không cần đâu, chị tự về được. Lúc rảnh rỗi chị em mình gặp nhau nói chuyện sau. Được rồi, chị đi đây, tạm biệt."
"Tạm biệt chị."
Tề Nguyệt đi rồi, Tần Nhã Linh cầm lấy túi giấy đi vào nhà vệ sinh thay đồ.
Khi trở ra nhìn phòng ngủ bừa bộn quần áo, tròng mắt cô chợt co rút. Đêm qua thật sự khó mà tưởng tượng nó kịch liệt như thế nào, nghĩ lại vẫn thấy đỏ mặt.
Liếc mắt nhìn ga giường nhăn nhúm không còn hình dạng, vệt máu chói mắt đọng lại càng khiến da đầu cô run lên, bởi đó là minh chứng cho việc cô đã là người phụ nữ của hắn. Lẽ ra cô nên cảm thấy vui vẻ nhưng tim lại ân ẩn đau.
Nhìn lên cao thêm một chút, khung ảnh treo trên đầu giường đập vào mắt khiến cho trái tim cô thật sự quặn lại. Đó chính là một trong những tấm hình trong album áo cưới mà cô và hắn cùng nhau chụp cách đây không lâu.
Bức ảnh đó lưu lại thời khắc đẹp nhất của cô và hắn: cô cười rạng rỡ khi được hắn siết chặt vòng eo, ánh mắt hắn nhìn cô dịu dàng không giấu nổi sự yêu thương cưng chiều.
Bây giờ nhìn lại nó thêm một lần, cô mới biết hắn yêu cô nhiều như thế nào. Hắn luôn thể hiện tình yêu của mình thông qua từng cử chỉ ánh mắt đối với cô, còn cô thì cứ một lần lại một lần né tránh.
Nếu như cô nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, liệu cô có thể gạt bỏ chấp niệm của mình mà sà vào vòng tay của hắn hay không?
Cô cười tự giễu, muộn rồi, tất cả đã muộn rồi. Tay cô đã ký vào bản hợp đồng kia, cô hiện tại cũng đã là vợ của một người đàn ông xa lạ, cô đã không còn đường lui, chẳng thể quay đầu lại được nữa rồi. Phần tình cảm này cô chỉ có thể chôn chặt trong tim, sau đó rời xa hắn.
Nếu còn có kiếp sau, cô sẽ trả lại hắn tất cả những gì cô đã nợ hắn. Còn kiếp này, hãy cứ để hắn hận cô đi!
Hít sâu một hơi ổn định cảm xúc, cô cúi xuống nhặt áo quần vương vãi trên sàn, tháo chăn mền đem đi giặt. Xong xuôi cô mới xuống phòng bếp ăn đồ Tề Nguyệt mang đến, sau đó lại tiếp tục dọn dẹp căn nhà cho ngăn nắp.
Trở ra khòng khách nhìn thấy chai rượu rỗng lăn lóc trên thảm trải sàn, mày liễu cô chợt nhăn lại. Tối qua cô chỉ uống một chai rượu duy nhất, vỏ chai ở phòng ngủ đã được cô thu dọn vậy thì tại sao ở nơi này còn xuất hiện thêm một chai khác?
Cầm chai rượu rỗng lên xem xét, hương cồn nồng đậm chứng tỏ nó chỉ vừa được mở ra tối qua. Chẳng lẽ người uống nó là hắn? Nhưng là vì sao?
Suy nghĩ thế nào cũng không tìm ra được câu trả lời cho mình, cô quyết định bỏ qua rồi thu thập phòng khách cho sạch sẽ.
Xong hết tất cả, cô trở lại phòng làm việc tìm kiếm giấy bút, bắt đầu cặm cụi viết lách.
Qua một lúc, khi trang giấy đã viết được vài dòng, đôi tay nhỏ nhắn đang cầm viết bỗng dưng run rẩy, ánh mắt chợt nhoè đi, một giọt lệ không báo trước nhẹ nhàng rơi xuống trang giấy.
Cô buông bút, dựa lưng vào ghế nhắm nghiền mắt, hai hàng lệ trào ra từ khoé mi, rồi cứ thế một giọt lại một giọt thi nhau rớt xuống.
Cô đưa tay lên gạt, càng gạt nước mắt lại càng trào ra như nước vỡ đê.
Cô tự hỏi bản thân vì sao? Cô đã không còn biết rơi lệ là như thế nào, hà cớ gì bây giờ lại có thể dễ dàng khóc như thế?
Đưa bàn tay lên đặt trước ngực, đau quá, thật sự đau quá! Tại sao chỗ này lại đau như vậy?
Mặc cho nước mắt cứ thế chảy xuống ướt đẫm một mảng áo, mắt cô vẫn nhắm chặt, chỉ mong cứ mãi nhắm mắt như thế này, không cần phải mở ra để nhìn cuộc sống thống khổ như thế nào!
Cho đến khi nước mắt đã thôi không chảy nữa, là cạn kiệt hay đã chảy ngược vào trong, chính cô cũng không rõ ràng.
Mắt hạnh từ từ mở ra, phiếm đỏ có thể nhìn thấy từng tơ máu, phiến mắt sưng húp tựa như đã khóc một ngày một đêm. Nếu nhìn vào đôi mắt ấy, có thể nhìn ra chút thần thái miễn cưỡng nhưng kiên định.
Bàn tay nhỏ nhắn tiếp tục nắm chặt bút, viết xuống những dòng chữ ngay hàng thẳng lối, mà giọt nước vô tình rơi xuống trang giấy cách đó không lâu cũng đã khô từ lúc nào, chỉ để lại một nếp nhăn nhỏ với một chữ tựa như nhoè đi, nếu không nhìn kĩ cũng sẽ chẳng nhìn thấy dấu vết nào.
Qua một lúc, cuối cùng cô cũng dừng tay thôi không viết nữa, có lẽ là đã viết xong rồi.
Lấy một tờ giấy khác, cô gấp thành hình dáng một phong thư, sau đó tờ giấy dày đặc chữ được xếp lại gọn gàng bỏ vào trong đó.
Lấy túi xách của mình mở ra, cô tìm kiếm tấm thẻ đen mà mấy tháng trước Tề Phong nhờ Jason đưa cho cô, hàng ngày cô vẫn mang theo bên mình nhưng chẳng hề động đến.
Đặt tấm thẻ đen lên trên phong thư, khoé miệng cô nở nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại chất chứa bi thương.
Đứng lên rời khỏi bàn làm việc, cô cầm lấy túi xách lê bước đi ra ngoài khép cửa lại, sau đó đi xuống lầu.
Nhìn quanh căn nhà trống trải nhưng quen thuộc, khoé miệng cô nở nụ cười hạnh phúc nhưng gượng gạo, lẩm bẩm trong miệng: "A Phong, tạm biệt!"
Hắn tỏ ra áy náy: "Nhã Nhã, anh phải đi rồi."
Cô nhìn hắn khẽ mỉm cười: "Anh đi đường bình an. Khi nào về báo em, em muốn ra sân bay đón anh."
Hắn gật đầu, sủng nịnh vuốt ve gương mặt ửng hồng của cô: "Được, chờ anh trở lại."
Cô mỉm cười gật đầu: "Được, em chờ anh trở lại."
Hôn lên môi cô thêm một cái, lại vuốt nhẹ tóc cô, hắn nói: "Em ngủ tiếp đi. Lát nữa sẽ có người mang quần áo và đồ ăn cho em."
Nhìn cô thêm một lần cuối, hắn mới luyến tiếc đứng dậy: "Anh đi đây."
Nhìn hắn quay lưng bước đi, hai mắt cô dần cay xè. Cánh cửa phòng vừa khép lại, mi mắt cô cũng khép dần. Xúc cảm cô cố gắng kiềm chế cũng dần bùng phát, hai hàng lệ trong suốt bắt đầu lăn dài, chảy xuống hai bên thái dương rồi thấm vào trên gối.
A Phong, có lẽ đây là lần cuối cùng được ở bên anh, cảm ơn vì những gì anh đã làm cho em, em sẽ khắc ghi trong lòng và cầu chúc anh sẽ luôn hạnh phúc.
Xin lỗi!
Tạm biệt!
Nằm thêm một lúc nhưng không thể ngủ được nữa dù cho thân thể đang mệt mỏi rã rời, Tần Nhã Linh bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Đến khi trở ra thì thần sắc cũng đã tươi tỉnh hơn một chút.
Xuống lầu tìm kiếm túi xách của mình, xong cô lại bước từng bước nặng nề lên từng bậc cầu thang, tiến vào phòng làm việc của hắn.
Ngồi thẫn thờ trên ghế dựa bàn làm việc một lúc lâu, đến khi cô hồi hồn trở lại khi nghe được thanh âm vọng lên từ dưới lầu thì cũng đã giữa trưa.
Tề Nguyệt gõ cửa phòng làm việc đang mở toang, thấy Tần Nhã Linh ngẩng đầu nhìn mình thì mới tiến vào.
Đặt một túi giấy lên bàn trước mặt cô, Tề Nguyệt mỉm cười nói: "Là anh hai gọi chị mang đến cho em. Nhìn sắc mặt em hơi nhợt nhạt, em ổn chứ?"
Lặng lẽ cúi đầu nhìn chính mình đang mặc áo sơ mi của ai kia, Tần Nhã Linh mới nhận ra bản thân thất thố đến chừng nào. Chỉ là đêm qua hắn mạnh bạo quá, quần áo của cô sớm đã không còn nguyên vẹn nên mới phải miễn cưỡng lục tủ quần áo của hắn mặc tạm.
Hoá ra hắn nói có người mang quần áo và đồ ăn tới cho cô lại chính là em gái của hắn, đây chẳng phải trực tiếp nói cho người nhà hắn biết đêm qua hai người xảy ra chuyện gì sao? Này cô còn dám vác mặt đi gặp ai nữa đây?
Tần Nhã Linh cười gượng: "Em ổn. Cảm ơn chị."
Nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, Tề Nguyệt âm thầm cười trộm. Nam nữ yêu nhau cùng nhau thân mật thì có gì phải ngại ngùng đâu chứ? Ôi những người mới biết yêu, thật là mới mẻ mà! Bản thân cô ngày xưa cũng thế thôi, vài lần rồi cũng sẽ đâu vào đấy mà thôi.
"Không cần khách sáo. Anh hai chị lần đầu biết yêu nên chắc là sẽ khiến em không thoải mái lắm, nhưng mong em đừng chê bai anh ấy. Với lại anh ấy tính chiếm hữu hơi cao, cũng rất cố chấp nhưng được cái trọng tình trọng nghĩa, yêu ai là yêu hết lòng, dễ giận cũng dễ tha thứ,. Khuyết điểm duy nhất là cuồng công việc, đôi khi mải làm mà quên cả ăn uống nên mới bị đau dạ dày đó. Sau này nhờ em nhắc nhở, chiếu cố anh ấy thêm một chút."
Nói đến đây, Tề Nguyệt chợt dừng lại khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Tần Nhã Linh, cười gượng: "Ài, chị hình như quảng cáo anh ấy hơi lố rồi, em đừng để bụng. Chẳng là ngần ấy tuổi rồi còn chưa có bạn gái nên cả nhà ai cũng lo cho anh ấy, bây giờ lần đầu tiên chịu đưa phụ nữ về nhà nên chị sợ anh ấy làm cho em sợ rồi bỏ chạy thôi."
"Em không sao. Anh ấy rất tốt, không tệ như chị nghĩ đâu."
Tề Nguyệt mừng còn hơn vớ được vàng, nhe răng cười: "Vậy thì tốt. Ài được rồi, không phiền em nghỉ ngơi nữa. Đồ ăn chị để ở phòng bếp ấy, em thay đồ rồi xuống ăn đi. Chị còn có việc không tiện ở lại đây lâu."
Tần Nhã Linh đứng lên nở nụ cười hoà nhã: "Vâng, cảm ơn chị. Để em tiễn chị."
Tề Nguyệt lên tiếng từ chối: "Không cần đâu, chị tự về được. Lúc rảnh rỗi chị em mình gặp nhau nói chuyện sau. Được rồi, chị đi đây, tạm biệt."
"Tạm biệt chị."
Tề Nguyệt đi rồi, Tần Nhã Linh cầm lấy túi giấy đi vào nhà vệ sinh thay đồ.
Khi trở ra nhìn phòng ngủ bừa bộn quần áo, tròng mắt cô chợt co rút. Đêm qua thật sự khó mà tưởng tượng nó kịch liệt như thế nào, nghĩ lại vẫn thấy đỏ mặt.
Liếc mắt nhìn ga giường nhăn nhúm không còn hình dạng, vệt máu chói mắt đọng lại càng khiến da đầu cô run lên, bởi đó là minh chứng cho việc cô đã là người phụ nữ của hắn. Lẽ ra cô nên cảm thấy vui vẻ nhưng tim lại ân ẩn đau.
Nhìn lên cao thêm một chút, khung ảnh treo trên đầu giường đập vào mắt khiến cho trái tim cô thật sự quặn lại. Đó chính là một trong những tấm hình trong album áo cưới mà cô và hắn cùng nhau chụp cách đây không lâu.
Bức ảnh đó lưu lại thời khắc đẹp nhất của cô và hắn: cô cười rạng rỡ khi được hắn siết chặt vòng eo, ánh mắt hắn nhìn cô dịu dàng không giấu nổi sự yêu thương cưng chiều.
Bây giờ nhìn lại nó thêm một lần, cô mới biết hắn yêu cô nhiều như thế nào. Hắn luôn thể hiện tình yêu của mình thông qua từng cử chỉ ánh mắt đối với cô, còn cô thì cứ một lần lại một lần né tránh.
Nếu như cô nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, liệu cô có thể gạt bỏ chấp niệm của mình mà sà vào vòng tay của hắn hay không?
Cô cười tự giễu, muộn rồi, tất cả đã muộn rồi. Tay cô đã ký vào bản hợp đồng kia, cô hiện tại cũng đã là vợ của một người đàn ông xa lạ, cô đã không còn đường lui, chẳng thể quay đầu lại được nữa rồi. Phần tình cảm này cô chỉ có thể chôn chặt trong tim, sau đó rời xa hắn.
Nếu còn có kiếp sau, cô sẽ trả lại hắn tất cả những gì cô đã nợ hắn. Còn kiếp này, hãy cứ để hắn hận cô đi!
Hít sâu một hơi ổn định cảm xúc, cô cúi xuống nhặt áo quần vương vãi trên sàn, tháo chăn mền đem đi giặt. Xong xuôi cô mới xuống phòng bếp ăn đồ Tề Nguyệt mang đến, sau đó lại tiếp tục dọn dẹp căn nhà cho ngăn nắp.
Trở ra khòng khách nhìn thấy chai rượu rỗng lăn lóc trên thảm trải sàn, mày liễu cô chợt nhăn lại. Tối qua cô chỉ uống một chai rượu duy nhất, vỏ chai ở phòng ngủ đã được cô thu dọn vậy thì tại sao ở nơi này còn xuất hiện thêm một chai khác?
Cầm chai rượu rỗng lên xem xét, hương cồn nồng đậm chứng tỏ nó chỉ vừa được mở ra tối qua. Chẳng lẽ người uống nó là hắn? Nhưng là vì sao?
Suy nghĩ thế nào cũng không tìm ra được câu trả lời cho mình, cô quyết định bỏ qua rồi thu thập phòng khách cho sạch sẽ.
Xong hết tất cả, cô trở lại phòng làm việc tìm kiếm giấy bút, bắt đầu cặm cụi viết lách.
Qua một lúc, khi trang giấy đã viết được vài dòng, đôi tay nhỏ nhắn đang cầm viết bỗng dưng run rẩy, ánh mắt chợt nhoè đi, một giọt lệ không báo trước nhẹ nhàng rơi xuống trang giấy.
Cô buông bút, dựa lưng vào ghế nhắm nghiền mắt, hai hàng lệ trào ra từ khoé mi, rồi cứ thế một giọt lại một giọt thi nhau rớt xuống.
Cô đưa tay lên gạt, càng gạt nước mắt lại càng trào ra như nước vỡ đê.
Cô tự hỏi bản thân vì sao? Cô đã không còn biết rơi lệ là như thế nào, hà cớ gì bây giờ lại có thể dễ dàng khóc như thế?
Đưa bàn tay lên đặt trước ngực, đau quá, thật sự đau quá! Tại sao chỗ này lại đau như vậy?
Mặc cho nước mắt cứ thế chảy xuống ướt đẫm một mảng áo, mắt cô vẫn nhắm chặt, chỉ mong cứ mãi nhắm mắt như thế này, không cần phải mở ra để nhìn cuộc sống thống khổ như thế nào!
Cho đến khi nước mắt đã thôi không chảy nữa, là cạn kiệt hay đã chảy ngược vào trong, chính cô cũng không rõ ràng.
Mắt hạnh từ từ mở ra, phiếm đỏ có thể nhìn thấy từng tơ máu, phiến mắt sưng húp tựa như đã khóc một ngày một đêm. Nếu nhìn vào đôi mắt ấy, có thể nhìn ra chút thần thái miễn cưỡng nhưng kiên định.
Bàn tay nhỏ nhắn tiếp tục nắm chặt bút, viết xuống những dòng chữ ngay hàng thẳng lối, mà giọt nước vô tình rơi xuống trang giấy cách đó không lâu cũng đã khô từ lúc nào, chỉ để lại một nếp nhăn nhỏ với một chữ tựa như nhoè đi, nếu không nhìn kĩ cũng sẽ chẳng nhìn thấy dấu vết nào.
Qua một lúc, cuối cùng cô cũng dừng tay thôi không viết nữa, có lẽ là đã viết xong rồi.
Lấy một tờ giấy khác, cô gấp thành hình dáng một phong thư, sau đó tờ giấy dày đặc chữ được xếp lại gọn gàng bỏ vào trong đó.
Lấy túi xách của mình mở ra, cô tìm kiếm tấm thẻ đen mà mấy tháng trước Tề Phong nhờ Jason đưa cho cô, hàng ngày cô vẫn mang theo bên mình nhưng chẳng hề động đến.
Đặt tấm thẻ đen lên trên phong thư, khoé miệng cô nở nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại chất chứa bi thương.
Đứng lên rời khỏi bàn làm việc, cô cầm lấy túi xách lê bước đi ra ngoài khép cửa lại, sau đó đi xuống lầu.
Nhìn quanh căn nhà trống trải nhưng quen thuộc, khoé miệng cô nở nụ cười hạnh phúc nhưng gượng gạo, lẩm bẩm trong miệng: "A Phong, tạm biệt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.