Chương 61
Thiên Hiện
04/01/2021
Tập trước :
\- Là anh sao?
\- Chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi.
\- Hai người quen nhau à?
\- Yên Yên cậu nhớ anh chàng hồi trước mình kể với cậu là mình đụng phải anh ấy ở ngoài đường không, là anh ấy đấy. \( Miêu Miêu nói nhỏ với Yên Yên\)
\- Ồ là cậu ấy sao?
\- Hai người nói gì thế? \( Tống Thiên hỏi\)
\- À không có gì. Đây là Tống Thiên còn đây là Miêu Miêu.
\- Chào anh Tống Thiên.
\- Chào cô.
Sau khi chào hỏi nhau xong xuôi ba người bọn họ bắt đầu cuộc đi chơi hôm nay. Ba người cùng đi ăn, đi chơi đến lúc hoàng hôn dần buông xuống họ cùng nhau tản bộ trên con đường đầy lá vàng rơi. Đang đi thì bất chợt một chiếc xe từ đằng sau lao tới tưởng chừng như đã tông Yên Yên nhưng may rằng Tống Thiên đã kịp thời ôm lấy Yên Yên cùng lúc đó Chí Vương từ đâu chạy tới kéo Yên Yên ra khỏi lòng Tống Thiên. Cả ba người họ đều bất ngờ về sự xuất hiện của Chí Vương.
\- Sao anh lại ở đây chẳng phải anh đang đi công tác mai mới về sao?
\- Công việc xong sớm nên về sớm.
Lúc này Chí Vương vẫn đang nhìn Tống Thiên với cặp mắt chứa đầy sự hận thù.
\- Sao không nói em đi đón.
\- Không cần thiết đã có Tiểu Lí đi đón anh rồi.
\- Này cô ấy nói vậy là muốn quan tâm anh muốn đi đón anh thôi sao giọng anh lại phải hặn học như thế.\( Tống Thiên nói\)
\- Tôi như thế nào thì kệ tôi, tôi còn chưa nói anh đấy lại còn dám ôm cô ấy.
\- Tình huống bất đắc dĩ thôi, nếu anh đi cùng một người phụ nữ mà thấy vậy thì cũng sẽ làm thế. Mà tôi ôm Yên Yên chứ có phải ôm bạn gái anh đâu.
\- Anh...\( Chưa nói hết thì bị Yên Yên ngắt lời\)
\- Thôi thôi được rồi dừng lại ở đây thôi. Em chưa muốn cuộc đi chơi của mình lại diễn ra không vui vẻ như vậy. Chí Vương anh tới đây rồi có muốn đi chơi cùng bọn em luôn không.
\- Tất nhiên.
\- Vậy thì đi thôi. À quên giới thiệu với anh đây là bạn em Miêu Miêu còn Tống Thiên anh biết rồi khỏi giới thiệu nữa.
\- Chào cô Miêu Miêu.
\- Ồ ch...chào anh.
Ba người bọn họ vẫn tiếp tục đi chơi và có thêm sự xuất hiện của Chí Vương.
\- Yên Yên đó là Chí Vương người cậu hay nói với mình sao? \( Miêu Miêu nói nhỏ với Yên Yên \)
\- Đúng rồi.
\- Uầy đẹp trai hơn tớ tưởng đấy, giọng cũng khá ấm áp nữa.
\- Cậu đừng mơ tưởng nha.
\- Ai thèm chứ mặc dù đẹp trai giọng cũng ấm áp đấy nhưng vẫn không so được với Tống Thiên tốt bụng của tớ đâu.
\- Của cậu? Từ khi nào thế.
\- Sắp thôi.
Trong lúc Yên Yên và Miêu Miêu đi đằng sau, nói chuyện thì Tống Thiên và Chí Vương đi đằng trước cũng hằm hè nhau không kém.
\- Tôi nói anh biết tốt nhất anh nên tránh xa Yên Yên ra.\( Chí Vương cảnh cáo Tống Thiên\)
\- Nếu tôi nói không thì sao? Anh nên biết tôi quen Yên Yên trước anh và bọn tôi còn là bạn thân đấy, anh lấy quyền gì mà cấm bọn tôi.
\- Tôi lấy quyền là sếp của Yên Yên. Anh cũng nói hai người chỉ là bạn thân, đã là bạn thân thì cũng nên biết giữ khoảng cách với nhau vì bạn thân chứ không phải người yêu.
Vừa nói tới đây Yên Yên từ đằng sau chạy lại đập vai hai người rồi nói
\- Này hai người nói gì mà hăng say vậy?
\- Không có gì chuyện làm ăn thôi, đúng không Tống Thiên.
\- Um đúng vậy.
\- Nhàm chán. Tôi với Miêu Miêu đói rồi chúng ta đi ăn gì đi.
\- Được thôi, tôi biết một nhà hàng Pháp gần đây chúng ta có thể tới thử, đồ ăn cũng ngon.
\- Anh không biết là Yên Yên không thích ăn đồ Pháp à?
Chí Vương lúc này nhìn Yên Yên.
\- Em không thích sao?
\- À...ờ đúng vậy.
\- Thôi gần đây cũng có một nhà hàng Trung bạn tôi nói cũng ngon chúng ta đến đó thử.
\- Được đó. \( Miêu Miêu và Yên Yên đồng thanh nói\)
Yên Yên và Miêu Miêu háo hức chạy trước còn Tống Thiên và Chí Vương đi đằng sau.
\- \(Tống Thiên ghé sát lại nói\) Là sếp mà lại không biết nhân viên mình không thích gì sao?
Nói xong Tống Thiên cũng chạy lên đi cùng Yên Yên và Miêu Miêu. Chí Vương lúc này vẫn chậm rãi đi đằng sau.
\- \( Anh nghĩ trong đầu\) Cô ấy thật sự không thích ăn món Pháp sao? Tại sao mỗi lần mình rủ đi ăn cô ấy vẫn đi cùng mà không hề nói cho mình biết cô ấy không thích chứ?
Đang thẫn thờ với những suy nghĩ của mình thì Yên Yên chạy lại gọi.
\- Anh sao vậy? Mệt ở đâu à?
\- À không anh không sao.
\- Vậy thì đi nhanh thôi.
\- Là anh sao?
\- Chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi.
\- Hai người quen nhau à?
\- Yên Yên cậu nhớ anh chàng hồi trước mình kể với cậu là mình đụng phải anh ấy ở ngoài đường không, là anh ấy đấy. \( Miêu Miêu nói nhỏ với Yên Yên\)
\- Ồ là cậu ấy sao?
\- Hai người nói gì thế? \( Tống Thiên hỏi\)
\- À không có gì. Đây là Tống Thiên còn đây là Miêu Miêu.
\- Chào anh Tống Thiên.
\- Chào cô.
Sau khi chào hỏi nhau xong xuôi ba người bọn họ bắt đầu cuộc đi chơi hôm nay. Ba người cùng đi ăn, đi chơi đến lúc hoàng hôn dần buông xuống họ cùng nhau tản bộ trên con đường đầy lá vàng rơi. Đang đi thì bất chợt một chiếc xe từ đằng sau lao tới tưởng chừng như đã tông Yên Yên nhưng may rằng Tống Thiên đã kịp thời ôm lấy Yên Yên cùng lúc đó Chí Vương từ đâu chạy tới kéo Yên Yên ra khỏi lòng Tống Thiên. Cả ba người họ đều bất ngờ về sự xuất hiện của Chí Vương.
\- Sao anh lại ở đây chẳng phải anh đang đi công tác mai mới về sao?
\- Công việc xong sớm nên về sớm.
Lúc này Chí Vương vẫn đang nhìn Tống Thiên với cặp mắt chứa đầy sự hận thù.
\- Sao không nói em đi đón.
\- Không cần thiết đã có Tiểu Lí đi đón anh rồi.
\- Này cô ấy nói vậy là muốn quan tâm anh muốn đi đón anh thôi sao giọng anh lại phải hặn học như thế.\( Tống Thiên nói\)
\- Tôi như thế nào thì kệ tôi, tôi còn chưa nói anh đấy lại còn dám ôm cô ấy.
\- Tình huống bất đắc dĩ thôi, nếu anh đi cùng một người phụ nữ mà thấy vậy thì cũng sẽ làm thế. Mà tôi ôm Yên Yên chứ có phải ôm bạn gái anh đâu.
\- Anh...\( Chưa nói hết thì bị Yên Yên ngắt lời\)
\- Thôi thôi được rồi dừng lại ở đây thôi. Em chưa muốn cuộc đi chơi của mình lại diễn ra không vui vẻ như vậy. Chí Vương anh tới đây rồi có muốn đi chơi cùng bọn em luôn không.
\- Tất nhiên.
\- Vậy thì đi thôi. À quên giới thiệu với anh đây là bạn em Miêu Miêu còn Tống Thiên anh biết rồi khỏi giới thiệu nữa.
\- Chào cô Miêu Miêu.
\- Ồ ch...chào anh.
Ba người bọn họ vẫn tiếp tục đi chơi và có thêm sự xuất hiện của Chí Vương.
\- Yên Yên đó là Chí Vương người cậu hay nói với mình sao? \( Miêu Miêu nói nhỏ với Yên Yên \)
\- Đúng rồi.
\- Uầy đẹp trai hơn tớ tưởng đấy, giọng cũng khá ấm áp nữa.
\- Cậu đừng mơ tưởng nha.
\- Ai thèm chứ mặc dù đẹp trai giọng cũng ấm áp đấy nhưng vẫn không so được với Tống Thiên tốt bụng của tớ đâu.
\- Của cậu? Từ khi nào thế.
\- Sắp thôi.
Trong lúc Yên Yên và Miêu Miêu đi đằng sau, nói chuyện thì Tống Thiên và Chí Vương đi đằng trước cũng hằm hè nhau không kém.
\- Tôi nói anh biết tốt nhất anh nên tránh xa Yên Yên ra.\( Chí Vương cảnh cáo Tống Thiên\)
\- Nếu tôi nói không thì sao? Anh nên biết tôi quen Yên Yên trước anh và bọn tôi còn là bạn thân đấy, anh lấy quyền gì mà cấm bọn tôi.
\- Tôi lấy quyền là sếp của Yên Yên. Anh cũng nói hai người chỉ là bạn thân, đã là bạn thân thì cũng nên biết giữ khoảng cách với nhau vì bạn thân chứ không phải người yêu.
Vừa nói tới đây Yên Yên từ đằng sau chạy lại đập vai hai người rồi nói
\- Này hai người nói gì mà hăng say vậy?
\- Không có gì chuyện làm ăn thôi, đúng không Tống Thiên.
\- Um đúng vậy.
\- Nhàm chán. Tôi với Miêu Miêu đói rồi chúng ta đi ăn gì đi.
\- Được thôi, tôi biết một nhà hàng Pháp gần đây chúng ta có thể tới thử, đồ ăn cũng ngon.
\- Anh không biết là Yên Yên không thích ăn đồ Pháp à?
Chí Vương lúc này nhìn Yên Yên.
\- Em không thích sao?
\- À...ờ đúng vậy.
\- Thôi gần đây cũng có một nhà hàng Trung bạn tôi nói cũng ngon chúng ta đến đó thử.
\- Được đó. \( Miêu Miêu và Yên Yên đồng thanh nói\)
Yên Yên và Miêu Miêu háo hức chạy trước còn Tống Thiên và Chí Vương đi đằng sau.
\- \(Tống Thiên ghé sát lại nói\) Là sếp mà lại không biết nhân viên mình không thích gì sao?
Nói xong Tống Thiên cũng chạy lên đi cùng Yên Yên và Miêu Miêu. Chí Vương lúc này vẫn chậm rãi đi đằng sau.
\- \( Anh nghĩ trong đầu\) Cô ấy thật sự không thích ăn món Pháp sao? Tại sao mỗi lần mình rủ đi ăn cô ấy vẫn đi cùng mà không hề nói cho mình biết cô ấy không thích chứ?
Đang thẫn thờ với những suy nghĩ của mình thì Yên Yên chạy lại gọi.
\- Anh sao vậy? Mệt ở đâu à?
\- À không anh không sao.
\- Vậy thì đi nhanh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.