Chương 66
Thiên Hiện
04/01/2021
Tập trước :
\- \( Chí Vương ghé sát vào Tống Thiên nói nhỏ\)
Có lẽ anh chưa biết nhỉ nhưng bọn tôi là người yêu của nhau đó, là người yêu cãi nhau một xíu là chuyện bình thường đúng không thế nên đừng bận tâm chuyện của bọn tôi nữa.
Nghe Chí Vương nói tới đây Tống Thiên như đứng hình, anh chỉ ngồi đó mắt nhìn xa xăm về một hướng.
Lúc này thì Chí Vương cũng đưa Yên Yên về.
\- Yên Yên đứng dậy nào, chúng ta về thôi.
\- Hai người về cẩn thận nha. \( Miêu Miêu nói\)
Sau khi Yên Yên và Chí Vương đã dời khỏi quán Miêu Miêu quay lại nói chuyện với Tống Thiên.
\- Vừa nãy Chí Vương nói gì với anh mà nhìn anh có vẻ bất ngờ vậy.
Tống Thiên không trả lời Miêu Miêu mà cứ liên tục uống.
\- Này anh sao thế? Đừng uống nữa, anh mà say ra đấy thì sao tôi đưa anh về được. \( Miêu Miêu giựt lấy ly rượu trên tay Tống Thiên lại\)
\- Cô để tôi uống đi.
\- Ơ hôm nay mọi người sao thế nhờ, hết Yên Yên lại tới anh rốt cuộc là có chuyện gì anh nói tôi biết đi.
\- Vừa nãy Chí Vương nói với tôi anh ta và Yên Yên là người yêu của nhau.
\- Người yêu? Từ khi nào? Chúng ta mới gặp họ mấy tháng trước mà giờ đã thành người yêu rồi á.
\- Tôi không biết tôi cũng thắc mắc như cô đây.
\- Tại sao Yên Yên lại không nói với chúng ta chuyện này chứ.
\- .....
Tự dưng Tống Thiên ngồi gục mặt xuống khóc thút thít.
\- Tống Thiên anh sao vậy? Anh ổn chứ?
\- Tôi không thể hiểu nổi tôi không tốt chỗ nào mà Yên Yên lại không thích tôi mà lại đi thích anh ta kia chứ. Chẳng phải cô ấy bảo anh ta hay bắt nạt cô ấy sao? Vậy sao cô ấy vẫn thích anh ta? Tại sao? \( Tống Thiên như gào lên trong tuyệt vọng\)
\- Con người có số phận và định mệnh của mình, số phận và định mệnh của họ có lẽ là của nhau ông trời đã định đoạt như vậy rồi.
\- Lại là số phận lại là định mệnh. Tôi không tin vào những thứ đó.
\- Tôi cũng nghĩ anh sẽ không tin đâu nhưng cái chắc chắn nhất vẫn là tình cảm của hai người họ. Người phụ nữ ấy mà bình thường trong cuộc sống có vẻ nhìn họ rất mạnh mẽ, chịu đương đầu với mọi thứ nhưng trong tình yêu họ lại rất yếu đuối và cần một người mà họ cảm thấy đủ tin tưởng để dựa dẫm thì tất nhiên họ sẽ chọn người đó.
\- Chả nhẽ tôi vẫn chưa đủ để Yên Yên tin tưởng sao? Tôi vẫn chưa tỏ tình với cô ấy kia mà.
\- Có lẽ Yên Yên chỉ coi anh là bạn thân không hơn không kém. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi thôi nếu anh muốn biết chắc hơn thì tỏ tình với cô ấy đi.
\- Tỏ tình? Giờ thì còn tỏ tình gì nữa chứ tôi hết cơ hội rồi. \( Nói với giọng bất cần\)
\- Đúng anh hết cơ hội rồi nhưng cứ thử tỏ tình đi ít ra anh vẫn còn dũng cảm để đối diện với tình cảm của mình, cứ tỏ tình đi để mai mốt anh sẽ không hối hận khi anh không nói ra tình cảm của mình với cô ấy. Anh cũng sẽ biết được cô ấy nghĩ gì về anh.
\- \( Tống Thiên nhìn Miêu Miêu\) Vậy cũng được sao?
\- Tất nhiên.
\- Được tôi sẽ thử.
Tống Thiên bây giờ cũng được an ủi phần nào nhưng Miêu Miêu lại khác ngoài mặt thì đi an ủi Tống Thiên chỉ Tống Thiên cách tỏ tình với người mình yêu nhưng bên trong cô, cô lại tự cười bản thân mình vì cô giúp người ta như vậy nhưng chính cô lại không làm được điều đó. Cô thích Tống Thiên nhưng lại không dám nói sợ rằng họ sẽ chẳng còn là bạn khi Tống Thiên biết tình cảm của cô dành cho anh.
\- \( Chí Vương ghé sát vào Tống Thiên nói nhỏ\)
Có lẽ anh chưa biết nhỉ nhưng bọn tôi là người yêu của nhau đó, là người yêu cãi nhau một xíu là chuyện bình thường đúng không thế nên đừng bận tâm chuyện của bọn tôi nữa.
Nghe Chí Vương nói tới đây Tống Thiên như đứng hình, anh chỉ ngồi đó mắt nhìn xa xăm về một hướng.
Lúc này thì Chí Vương cũng đưa Yên Yên về.
\- Yên Yên đứng dậy nào, chúng ta về thôi.
\- Hai người về cẩn thận nha. \( Miêu Miêu nói\)
Sau khi Yên Yên và Chí Vương đã dời khỏi quán Miêu Miêu quay lại nói chuyện với Tống Thiên.
\- Vừa nãy Chí Vương nói gì với anh mà nhìn anh có vẻ bất ngờ vậy.
Tống Thiên không trả lời Miêu Miêu mà cứ liên tục uống.
\- Này anh sao thế? Đừng uống nữa, anh mà say ra đấy thì sao tôi đưa anh về được. \( Miêu Miêu giựt lấy ly rượu trên tay Tống Thiên lại\)
\- Cô để tôi uống đi.
\- Ơ hôm nay mọi người sao thế nhờ, hết Yên Yên lại tới anh rốt cuộc là có chuyện gì anh nói tôi biết đi.
\- Vừa nãy Chí Vương nói với tôi anh ta và Yên Yên là người yêu của nhau.
\- Người yêu? Từ khi nào? Chúng ta mới gặp họ mấy tháng trước mà giờ đã thành người yêu rồi á.
\- Tôi không biết tôi cũng thắc mắc như cô đây.
\- Tại sao Yên Yên lại không nói với chúng ta chuyện này chứ.
\- .....
Tự dưng Tống Thiên ngồi gục mặt xuống khóc thút thít.
\- Tống Thiên anh sao vậy? Anh ổn chứ?
\- Tôi không thể hiểu nổi tôi không tốt chỗ nào mà Yên Yên lại không thích tôi mà lại đi thích anh ta kia chứ. Chẳng phải cô ấy bảo anh ta hay bắt nạt cô ấy sao? Vậy sao cô ấy vẫn thích anh ta? Tại sao? \( Tống Thiên như gào lên trong tuyệt vọng\)
\- Con người có số phận và định mệnh của mình, số phận và định mệnh của họ có lẽ là của nhau ông trời đã định đoạt như vậy rồi.
\- Lại là số phận lại là định mệnh. Tôi không tin vào những thứ đó.
\- Tôi cũng nghĩ anh sẽ không tin đâu nhưng cái chắc chắn nhất vẫn là tình cảm của hai người họ. Người phụ nữ ấy mà bình thường trong cuộc sống có vẻ nhìn họ rất mạnh mẽ, chịu đương đầu với mọi thứ nhưng trong tình yêu họ lại rất yếu đuối và cần một người mà họ cảm thấy đủ tin tưởng để dựa dẫm thì tất nhiên họ sẽ chọn người đó.
\- Chả nhẽ tôi vẫn chưa đủ để Yên Yên tin tưởng sao? Tôi vẫn chưa tỏ tình với cô ấy kia mà.
\- Có lẽ Yên Yên chỉ coi anh là bạn thân không hơn không kém. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi thôi nếu anh muốn biết chắc hơn thì tỏ tình với cô ấy đi.
\- Tỏ tình? Giờ thì còn tỏ tình gì nữa chứ tôi hết cơ hội rồi. \( Nói với giọng bất cần\)
\- Đúng anh hết cơ hội rồi nhưng cứ thử tỏ tình đi ít ra anh vẫn còn dũng cảm để đối diện với tình cảm của mình, cứ tỏ tình đi để mai mốt anh sẽ không hối hận khi anh không nói ra tình cảm của mình với cô ấy. Anh cũng sẽ biết được cô ấy nghĩ gì về anh.
\- \( Tống Thiên nhìn Miêu Miêu\) Vậy cũng được sao?
\- Tất nhiên.
\- Được tôi sẽ thử.
Tống Thiên bây giờ cũng được an ủi phần nào nhưng Miêu Miêu lại khác ngoài mặt thì đi an ủi Tống Thiên chỉ Tống Thiên cách tỏ tình với người mình yêu nhưng bên trong cô, cô lại tự cười bản thân mình vì cô giúp người ta như vậy nhưng chính cô lại không làm được điều đó. Cô thích Tống Thiên nhưng lại không dám nói sợ rằng họ sẽ chẳng còn là bạn khi Tống Thiên biết tình cảm của cô dành cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.