Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 235: Chi mê tình Đóa Thành

Cận Niên

09/04/2015

Máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay thành phố C – Trung Quốc.

Đây là lần đầu tiên sau 5 năm ở Anh, Lạc Thành chân chính không hề có bức bách mà trở về Trung Quốc.

Không vì công việc, không vì mệnh lệnh, không có bất kỳ mục đích cùng toan tính gì.

Năm năm quả thực là dài, thậm chí khiến cho anh không còn rõ ràng lắm bản thân mình đã là bao nhiêu tuổi. Lạc Thành tựa vào ghế sau chiếc Bugatti, ánh mắt mang theo một tia lãnh liệt nhìn bao quát phía sau, ở đôi mắt kính trong suốt của anh ngưng tụ thành một luồng sáng chói mắt, tao nhã thản nhiên miết miết môi, nghe được điện thọai di động mang bên mình có một tiếng “Đing” vang lên, là tiếng tin nhắn đến.

Một tin nhắn mới báo có mail gửi về.

Trước khi trở lại Trung Quốc anh đã đem tất cả mọi công việc bàn giao rõ ràng, ở đó làm việc gần 10 năm, tất cả ở đó Lạc Thành so với ai khác đều thông thạo thành thục hơn, Vinson là công tước, thế lực cùng địa vị đã rất cường đại, muốn loại người như thế nào đều chả được? Vậy nên anh nên công thành lui quân về phía sau, trước khi đi hẳn là anh nên chào hỏi Vinson cùng Lâm Hi Hi một chuyến, nhưng là khi đó bọn họ đang ở Hà Lan.

Cũng may, vẫn còn nhiều cơ hội khác đi Anh.

Ngón tay thon dài theo tói quen miết miết mi tâm, đột nhiên Lạc Thành nhớ tới lý do mình đột nhiên quay về Trung Quốc, càng nghĩ càng cảm thấy quỷ quái. Anh đem laptop mở ra đặt lên đùi, ngón tay thuần thục chỉ vài thao tác đã hiện ra tất thảy. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chủ đề của mail thực vô vị, tên là: “Đi xem mắt, mày dám lừa lão nương!”

Trong số một đống những mail mới của thị trường thương mại, có một cái mail được đánh dấu: “Thư mới.” Lại được có biểu tượng ngôi sao của mail quan trọng trông có vẻ không ăn khớp.

Chẳng biết tại sao, khóe miệng Lạc Thành lại nổi lên một nụ cười nhạt.

Anh mở bức mail mới ra, nhìn lướt qua nội dung bên trong, bất quá chỉ có mấy câu nhưng là như có ánh mặt trời từ đó toát ra.

Mở đầu một câu: “Này! Tôi nói cho anh biết nha!” Đúng, tốt thật, ngay cả xưng hô cũng tỉnh lược.

“Lạc tiên sinh, chúng ta trước mắt đi đến khách sạn hay thế nào? Hành lý của ngài cũng không nhiều lắm, hoặc là trực tiếp đi đến khách sạn phía trước mặt ở cũng được, thủ tục linh tinh tôi sẽ lo sau, ngài xem thế nào?” Lái xe ngồi hàng trước lễ phép hỏi.

Lạc thành nâng tầm mắt lên, khuôn mặt tuấn tú mị hoặc có góc cạnh rõ ràng, giống như điêu khắc.

Anh đảo qua liếc mắt một cái cảnh sắc bên ngoài, mở miệng nói: “Lâu lắm rồi tôi không quay về, đi shoping toàn thành phố C đi.”

Lái xe sửng sốt, sau đó liền chở anh đi quam sát sự đổi mới sau 5 năm của mấy khu buôn bán sầm uất nhất trong thành phố C.

Ánh mắt Lạc thành nhìn quan cảnh thất thần một hồi, cụp mắt, tiếp tục xem mail.

“Uy, tôi nói cho anh biết nha, lần sau nếu muốn đi tìm vợ, ngàn vạn lần đừng có đi xem mắt nha, cái tên tiện nhân đó dám lừa bà nó. Lão nương cũng không phải là hoa tàn liễu dại mà phải đi làm cái sự tình này. Thật sự là cái loại mặt hàng nào cũng đều hướng lão nương ném tới, ngày hôm qua sau khi đi nhìn một cái về, hắn ta há mồm ngậm miệng đều là hàng hiệu, sợ tôi nghe không hiểu, nói một câu lại giải thích một câu, nào là LV, cái quái gì mà cao cấp, hàng thủ công, vớ vẩn. Làm như lão nương ngu lắm không bằng! Chính là nói cái đó thì thôi cũng được, về sau hắn ta còn nói cái gì chăn chăn đệm đệm chứ? Hắn ta nói những chuyện đó đó, mặc dù mấy thứ này tôi đều không có, nhưng là – phụ nữ cũng không phải là loại nông cạn, nhìn về hắn mà coi, đàn ông như vậy thì có nghĩa lý gì chứ? Trực tiếp gả cho người có tiền không phải là tốt rồi sao? Lại còn thế này nữa: “Lam tiểu thư, tôi nhìn chúng ta cũng có chút thích hợp, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận cô là bạn gái, mang cô đi gặp dì và mẹ tôi cho bọn họ khỏi lẩm bẩm, bọn họ mới mua một tòa biệt thự nhỏ ba tầng, đương nhiên cũng chỉ là để ngắm mà thôi, cô cũng không phải là thứ con gái chết tiệt phải dựa vào biệt thự cao cấp gì đó thì mới gả chứ? Tôi là dựa vào chính mình mà lên, tôi cũng không phải thần mã mà phi một cái thì rũ sạch bùn lầy như đám con gái kia nhìn vào, tôi cũng là người a, cũng phải cấp ăn cấp mặc sinh hoạt cho ba mẹ tôi!” Đàn ông còn có cái gì khác chứ? A? A? Không thể cấp ăn, cấp uống, bộ dạng như vậy thực phải xin lỗi ba mẹ hắn, những người đó trước đây còn phải giặt quần áo, nấu cơm, chịu trả tiền xem tiền thuê nhà hầu hạ cho chính hắn, lão nương ngu quá sao?”

Lạc Thành mím môi, lộ ra một nụ cười mê người.

“Thật nha, anh có thể không hiểu tôi đang nói gì đi? Lão nương thực là đã bị tức đến muón ngất đi anh có hiểu không hử? Rốt cục anh có muốn về nước hay không hả? Dù gì nước Anh cũng chỉ có thể coi là mẹ kế của anh thôi, không phải là mẹ ruột nha, tốt nhất anh vẫn nên về đây đi. Về đây tỷ tỷ mời anh ăn súp lạnh. ! Thành phố C bữa nay nóng quá a a a a a!!!!!!!!”

Cuối cùng là dấu chấm lửng đến cả nửa trang mail.

Lạc Thành yên lặng xem hết, ý cười trên khóe môi còn chưa có tán đi, bấm tắt đi, ngón tay thon dài gập laptop lại.

Một cô gái nhỏ bé như vậy, sao mà công lực gào thét lại lợi hại như thế cơ chứ?

Năm năm tới nay, mail là liên hệ duy nhất của anh với Trung Quốc.

Đương nhiên đây là ngẫu nhiên mới liên hệ mà thôi, 10 ngày hoặc nửa tháng, hoặc là khi nào bận bịu quá có đến 2 tháng cũng không liên hệ, chính là gần đây nhất đã bắt đầu than phiền.

Nguyên nhân cũng chỉ có 1 rất đơn giản, Tiểu Lam Đóa rít gào nói, cô đã 27 tuổi, phụ huynh bắt cô ấy đi xem mặt a a a!

Ngày nào đó, đêm muộn Lạc Thành vội vàng dựa vào sofa dưỡng thần, biểu tình vẫn lãnh đạm như ban ngày khi xử lý công việc, trong bàn tay tao nhã chỉ có một ly café đen, anh nhìn thấy mail mới, uống xong một ngụm, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.

Cô ấy phải đi xem mắt.

Khép máy tính lại thế mà lại mất ngủ suốt nửa đêm, cuối cùng sắc mặt Lạc Thành xanh mét từ trên giường đứng dậy, lại mở hộp mail ra một lần nữa, và sau đó là quyết định trở về Trung Quốc.

Ngoại truyện 10: Chi mê tình Đóa Thành – P2

Uống một ly nước lớn, ủy khuất trong lòng Lam Đóa càng tràn trề đến cực điểm.

Cái tên tiện nhân đối diện cư nhiên còn ngại chưa đủ.

“Lam tiểu thư, tôi cảm thấy, làm ba món đồ ăn này có vẻ hơi đơn giản một chút, cô còn có thể làm món nào khác không? Tỷ như canh chua hay là sườn lợn linh tinh gì đó . . . .” Tên đào mỏ kia trong ánh mắt có một tia chán ghét.



Khóe miệng Lam Đóa quả là đã bắt đầu có chút run rẩy.

Trời đất quỷ thuần ơi, tôi please ông ngay lập tức đem tên đàn ông không biết xấu hổ này biến tận lên sao hỏa giùm tôi với!

Cuộc xem mắt, sau khi đi dạo một vòng trên đường cái, tiến vào quán café kêu uống gì cũng quá đắt, cuối cùng đề nghị đến nhà trọ của cô nấu cơm, nấu cơm được rồi thì nấu, tên đàn ông cư nhiên hai tay trống trơn, ngay cả một cọng xà lách cũng không chịu bỏ tiền ra mua, hiện tại lại còn không biết xấu hổ mà theo sát cô đòi ăn canh chua sườn lợn?

Trời ạ, sườn lợn 18 đồng 1 cân a! Lão nương phải vay nợ để đi hầu tên vương bát đản nhà ngươi sao?

“Không có, ăn kiêng nên không ăn!” Lam Đóa cầm giấy ăn có in hoa màu xanh, cố ý ngồi xuống.

“Lam tiểu thư, đây có vẻ không phải đạo đãi khách cho lắm, tôi vẫn luôn cảm thấy cô là kẻ ham hư vinh, mà đến bây giờ tôi thấy ngoài tham vinh hoa ra cô còn là người rất keo kiệt . . . .” Người đàn ông nhíu mày, lại bắt đầu liên miên cằn nhằn giảng đạo lý với cô.

Lam Đóa trừng lớn mắt, nhìn trân trối bộ dáng đang thao thao bất tuyệt của hắn.

Có biết là phụ nữ vì sao thường keo kiệt không? Bởi vì hơn phân nửa những người phụ nữ như vậy đứng phía sau họ là những tên đàn ông hãm tài không biết kiếm tiền! Lam Đóa cảm thấy sự nhẫn nại của mình thật là đáng nể nha, chưa có điên lên mà cầm dép phang thẳng vào mặt tên đàn ông đáng khinh này.

Tiếng chuông cửa vang lên.

“Lam Đóa ‘ba’ một cái ném đôi đũa xuống đĩa đồ ăn trước mặt mình, không thèm nhìn đến ánh mắt ngây ngốc của tên đàn ông kia, đứng dậy đi mở cửa.

Trong nháy mắt khi cửa được mở ra, Lam Đóa nghĩ đến mình gặp được thiên thần rồi.

Ối trời ơi!

Động tác hân hoan định bắt tay của cô cứng ngắc tại chỗ, nhìn thấy người đàn ông cao ngất như núi lạnh lùng đứng trước mặt, trong con ngươi tràn ngập hình ảnh của anh, một giây trong lúc đó quả là cô nói không lên lời: “Anh . . . Anh, anh , anh . . . . .”

Anh như thế nào lại có thể ở Trung Quốc chứ ?!!!!

Lam Đóa suýt nữa chết sặc nước bọt, người đàn ông này từ trước tới giờ chỉ có thể hiện ra trên hình ảnh máy tính cư nhiên lúc này đây đã đứng trước mặt cô, cô nói không lên lời kích động của chính mình, đúng là ngoài kích động cũng chỉ là kích động, nhất là hiện tại trong căn phòng của chính mình vẫn còn có một người đàn ông khác.

Lạc Thành liếc mắt một cái nhìn toàn bộ phòng khách, liền đại khái hiểu được đây là tình huống gì.

Hắn tới không phải lúc sao?

Trên một chiếc bàn nhỏ bằng thủy tinh, một nam một nữ ôn nhu dạt dào, thoạt nhìn có vẻ như là một đôi tình nhân thực hạnh phúc, người ta đang vội cùng nhau ăn trưa, hắn đến đây xem náo nhiệt gì chứ?

Khóe miệng nổi lên một nụ cười lãnh đạm, Lạc Thành nhìn Lam Đóa, tiéng nói dễ nghe đến muốn chết: “Quấy rầy cô sao?”

Lam Đóa từ trong kinh hồn bạt vía hoàn hồn lại, sống chết lắc đầu.

Lạc Thành nhìn thấy ánh mắt sâu xa của cô, miệng nói là quấy rầy, nhưng mà đôi chân thon dài lại từng bức tiến vào, tao nhã đem cánh cửa đóng lại. Trong căn phòng khách lớn như vậy, vốn không có một chút chen chúc nào, chính là người đàn ông này vừa tiến vào, thân thể cao lớn đã mang lại cảm giác mãnh liệt áp bức, mà người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn giờ phút này đã kinh ngạc đến mức há hốc miệng ra, như thể không thể tin được mặt hàng cao giá này dĩ nhiên lại có quen biết với Lam Đóa.

Ở thời khắc mà hắn sắp thu phục được một tiểu nữ nhân như thế nào lại xuất hiện một đại soái ca cản đường chứ?

“Lạc Thành . . . . .” Lam Đóa biết tính tình hắn không tốt đến cỡ nào, chạy nhanh tới, giật nhẹ tay áo của hắn, cũng đồng nghĩa xác định hắn chính là Lạc Thành, mặt khác là lấy lòng: “Anh trở về khi nào thế? Anh . . . . Anh có muốn cùng ăn cơm hay không?”

Ăn cơm?

Dưới mắt kính Lạc Thành lộ ra một tầng sáng, đảo qua mặt cô.

Cùng ăn cơm với đối tượng xem mắt của cô?

Có phải là hai năm nay cô ấy phải xem mắt nhiều quá đâm ra chỉ số thông minh đã hội tụ về 0?

“Vị tiên sinh này, cần phải xưng hô thế nào đây?” Người đàn ông trên bàn không thể chịu được tình huống xấu hổ này, chống đỡ hỏi.

Lạc Thành thản nhiên liếc hắn một cái, cảm giác áp bức mãnh liệt nhất thời ngưng tụ tại đây, bàn tay tao nhã vươn ra: “Lạc Thành.”

Người đàn ông nuốt nuốt nước miếng, cũng bắt tay với anh.

Lam Đóa hớp một ngụm khí lạnh . . . lừa bà mày à? Làm sao cô lại có cảm giác giống như tình địch chạm mặt nhau thế này? Lạc đồng học, anh trở về tốt xấu cũng nên nói cho tôi một tiếng, hiện tại làm lão nương trở tay không kịp a!!!

“Kìa . . . . Anh ngồi, anh ngồi đi . . . .” Lam Đóa kéo cái ghế dựa lại đây, cười quyến rũ tiếp tục lấy lòng hắn. “Không phải anh vừa mới xuống máy bay sao? Anh có mệt không? Anh vất vả quá rồi, ở đây ăn một bữa cơm đi, được chứ?” Van xin anh tổ tông của tôi ơi, khuôn mặt cùng ánh mắt lạnh như tiền của anh nhất định có thể giết chết người đó.

Hai người đàn ông bắt tay xong, tên tiện nam nhân trên bàn ăn nói: “Anh có thể ngồi xuống cùng nhau ăn một chút, anh là bạn của Lam Đóa sao? Tôi không ngại đâu, cô ấy như vậy tôi cũng không để ý lắm đâu, cho nên cũng không để ý đến việc cùng ăn cơm với bạn của cô ấy, nhưng mà thoạt nhìn có vẻ hai người không đơn giản như vậy thì phải, cho nên lần sau anh có đến thì nên cân nhắc coi cô ấy đã dùng cơm trưa hay chưa, bằng không anh nhìn xem hiện tại đây, cô ấy làm sao mà chuẩn bị kịp chứ? Nếu không anh uống súp đi? Đường vẫn còn nhiều đó.”

Lam Đóa toát mồ hôi . . . .



Hiện tại cô mới biết được, tiện nam nhân cũng chỉ có thể là tiện nam nhân, đó là thành quả nhiều năm khổ sở tu luyện mới có được thu hoạch này . . . .

Nếu không hắn làm sao dám giảng đạo với Lạc Thành như vậy chứ? “Suy luận có logic” người đàn ông như vậy . . . .

Quả nhiên, dưới mắt kính của Lạc Thành là một đôi mắt hàm chứa ý giễu cợt, mỗi con ngươi dưới mắt kính ngưng tụ lại, một tiếng “Đinh” chói lọi vang lên, cúi người xuống đem Lam Đóa kéo đến đè ngồi lên ghế, ngữ khí cực kỳ khó chịu: “Đóa Đóa có bộ dáng gì so với bất kỳ ai tôi là người rõ hơn hết, vị tiên sinh này, anh bị bại não hả? Lại dám hoa chân múa tay với người phụ nữ của tôi?”

Lam Đóa giật bắn người đứng dậy.

Người đàn ông đối diện cũng dựng đứng dậy.

Nguyên nhân Lam Đóa dựng đúng có hai cái, một là cái từ ‘Đóa Đóa’ cái còn lại là ‘người phụ nữ của tôi’ được nhấn mạnh cuối câu kia. Cô không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông lãnh đạm có khí chất sát thủ bẩm sinh lại có thể hỏi ra một câu khôi hài như vậy, “Vị tiên sinh này, anh bị bại não hả? ’

Mà người đàn ông phía đối diện, sắc mặt quả là đã vàng như nghệ.

“Vị tiên sinh này, không nên xúc phạm nhân phẩm của người khác như vậy, tôi đã từng tu nghiệp ở nước ngoài cũng có tìm hiểu qua một chút về luật pháp, hành vi xúc phạm danh dự người khác như anh hiện tại ở nước ngoài đã có thể bị khỏi tố rồi đó. Đương nhiên là anh không biết rồi, anh làm sao mà biết được chuyện tình của nước khác chứ . . . .” Tên tiện nam nhân lại cằn nhằn nói, một chút cũng không biết rằng lời mình nói đã phạm phải bao nhiêu sai lầm.

Lạc Thành đẩy đẩy mắt kính, cảm thấy rằng vừa mới mình tiếp lời với tên đàn ông này quả là hạ thấp chính mình.

Anh không nói nữa, nhưng mà ánh mắt lãnh liệt nhìn thoáng qua Lam Đóa, có mang theo tia khiêu khích lạnh như băng, ý tứ như muốn nói: “Đối tượng xem mắt thật là tốt đẹp a, đây là đối tượng xem mắt tiếp theo của cô sao?”

Sắc mặt Lam Đóa hết trắng rồi đen, từ hồng thấu đến đủ loại màu sắc trông rất đẹp mắt.

“Hơn nữa vị tiên sinh này, anh ở tại thời điểm người Trung Quốc chúng tôi ăn cơm mà quấy rầy như vậy quả là rất không lễ phép, hiện tại anh cứ ngồi đây chúng tôi làm sao có thể ăn cơm chứ? Tiên sinh anh hẳn là nên học chút phép lịch sự của người nước ngoài đi, còn về những lễ nghi cơ bản nhất của người Trung Quốc, anh làm sao chỉ có tý tẹo thế mà cũng không hiểu chứ . . . .”

Lạc Thành gật gật đầu, tính nhẫn nại vốn không được nhiều lắm của anh đã bị hắn đập nát không còn một mảnh.

Anh đứng dậy, một tay xách cổ tên tiện nam nhân đang ngồi trên ghế, tay còn lại bẻ oặt tay của hắn ra sau lưng, ở thời khắc mà hắn đau đớn cùng hoảng sợ hét lên oe óe, ánh mắt càng trở lên lạnh lùng, trực tiếp kéo hắn đi ra, mở cửa nhà trọ ra, đem hắn tống cổ ra ngoài.

“Phanh” một tiếng giòn tan, cửa phòng đóng lại.

Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lam Đóa sợ tới mức run cầm cập, tim đập loạn lên.

“Ực!” cô nuốt nước miếng, nhìn Lạc Thành mình đầy sát khí đang đi lại đây, nhất thời chột dạ rất muốn chạy trốn . . . . Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng mà, vì sao? Vì sao cô phải chột dạ chứ?

Bởi vì Trung Quốc đương thời, có một cái danh từ đang điên cuồng thịnh hành, đó là “cưới vội”!

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi thân ảnh người đàn ông cao ngất đứng ở ven đường, cánh tay tao nhã đóng cửa xe lại.

Lái xe chậm rãi đem xe dừng lại, ở bên cạnh im lặng chờ anh.

Phía trước chiếc xe là một dãy những nhà trọ sắp bị phá bỏ phải dời đi nơi khác, cánh cửa lớn có thông báo viết như vậy.

“Các hộ gia đình xin chú ý: Nhà trọ sắp tới sẽ bị dỡ bỏ, mời những hộ gia đình chưa dọn dẹp xong mau chóng đến chỗ quản lý cho thuê nhà để báo cáo, cũng nhanh chóng thanh toán hết nửa năm tiền nhà trước đó. Cám ơn đã hợp tác!”

Bị phá bỏ?

Ngón tay thon dài của Lạc Thành dừng một giây ở trên mặt, sau đó tao nhã thu hồi lại ánh mắt xuyên thấu qua mắt kính đảo đến lầu 3.

Hắn nhớ không lầm thì Lam Đóa ở nơi này, bây giờ còn ở không?

Năm năm trôi qua, ở Trung Quốc, một cô gái có thể thuê một căn phòng suốt 5 năm không có thay đổi sao? Thời gian lâu như vậy, một cô gái chắc là cảm thấy nó thực là phí thời gian, hận không thể thoát khỏi đó mới lạ đấy.

“Lạc tiên sinh, ngài muốn đi lên hay không?” Lái xe đi tới hỏi, “Ngài có thể đi lên nhìn xem một chút, vạn nhất mọi người đều đã chuyển đi rồi thì xem cũng không có việc gì đâu, tôi ở dưới này chờ ngày, không sao đâu, bao nhiêu lâu cũng được.

Thân thể Lạc Thành khẽ cứng đờ một chút.

Hắn muốn đi lên nhìn xem, ý đồ này chẳng lẽ hiển lộ rõ như vậy sao?

Hồi lâu hai chân hắn vẫn là hướng về phía trước, thản nhiên nói: “Tôi đi làm một số việc cần thiết, chờ tôi.”

Hắn nói với chính mình, đi xem đi, không có gì cả, cùng lắm thì . . .

Cách 5 năm, lại lần nữa đi vào khu nhà trọ cũ kỹ oi bức không chút thoáng gió này, loại nhà trọ này quả là không giống với nha đầu kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook