Chương 191: Muốn trở lại giải thích với nàng
Cận Niên
02/04/2015
Cả bầu trời đều xám xịt u ám.
Tay cầm giỏ, tựa như ngày đặc biệt trong năm nào đó, lần đầu tiên nàng đi vào thành phố C, cảm giác được thành phố này phồn hoa xa xỉ giống như trong mơ, tình yêu cùng tương lai của nàng đều đơn giản như vậy.
Tựa như đã rất nhiều năm, mà cũng tựa như vừa mới đây.
Tại một ngã tư của thành phố C phồn hoa, có thể nhìn thấy một cô gái tóc dài tung bay, dọc theo khúc uốn quanh đường mà đi tới, xinh đẹp mà cô đơn như vậy, hình dáng đơn thuần như nước.
Nàng mờ mịt đi, vẫn đi, không biết nên đi nơi nào.
Trên đường lớn, ngựa xe như nước.
Mặt trời có vẻ lớn, trên thân thể người đang phơi nắng hơi hơi thấm ra mồ hôi, Lâm Hi Hi cảm giác mình đã đi một quãng đường rất dài, rất dài, xa tới mức nàng cũng không biết đây là nơi nào, nàng mệt mỏi quá, đơn giản là ngồi xuống ven đường, chậm rãi thở dốc.
Bụng có chút đau, nàng có một chút hoảng hốt, che bụng nhẹ nhàng xoa.
Nàng lo lắng cho sinh mệnh nhỏ bé bên trong như vậ , không dám khóc, không dám tức giận, không dám làm cho cảm xúc có kích động quá lớn, thậm chí không dám chạy ra đường lớn đi tìm cái chết . . . .
Nàng yêu thương đứa nhỏ chưa thành hình này, trong đầu hiện lên hình ảnh, là Tần Dịch Dương nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khẽ hỏi mọi thứ về đứa nhỏ, giọng nói của hắn luôn lãnh đạm thản nhiên, nhưng là thời điểm mà nàng nói về đứa nhỏ, ánh mắt lại luôn luôn mềm mại như vậy. Hắn nói: ‘Hi Hi, em có nghĩ đến sẽ theo anh đi về Anh không?’
Thậm chí nàng đã từng mặc sức tưởng tượng qua.
Nước Anh, Công Tước, hoàn cảnh thần bí mà cường thế của hắn, như thế nào lại có thể tạo ra hình ảnh tuyệt vời đến như vậy.
Nhưng tất cả cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. . . . (đẹp nhưng không thực). Khẽ chạm liền biến mất.
Chính là hắn xoay người, thản nhiên lưu lại cho nàng một vẻ mặt lãnh liệt mà hờ hững, ngóe ngóe khóe miệng, sải bước rời đi. Để lại cho nàng tình yêu trôi dạt khắp nơi, lưu lại cho nàng một sinh mệnh nhỏ bé vô tội trong bụng, để lại cho nàng sự tuyệt vọng trong thành phố trống vắng.
Thế giới này, thật hoang vắng.
Bụng thực sự đau quá . . . . Lâm Hi Hi gục đầu xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, làm dịu đi sự bi thống của chính bản thân mình, không kích động, không oán hận, chẳng qua là trong nháy mắt khi tóc dài rũ xuống kia, nước mắt nóng bỏng cũng rơi xuống.
Một giọt, hai giọt, đem mặt đường nóng hầm hập tẩm ướt.
***
Một chiếc máy bay xa xỉ hạ cánh xuống sân bay.
Ánh chiều tà chậm rãi bị tầng mây bao phủ, những vệt hoàng hôn màu tím tuyệt đẹp, sặc sỡ tới chói mắt.
Cổ tay áo màu bạc sáng lấp lánh trong ánh chiều tà, sơ mi trắng nổi bật trong Âu phục màu đen, cả người hắn tản ra sự cao lớn mị hoặc, sắc mặt hắn đã có một tia tái nhợt, nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi tới.
Đôi mắt màu nâu khoa trương trợn to, ý cười kiêu ngạo mà sâu xa, Bruce từ xa đi lại, hai tay mở lớn thực hiện cái ôm lễ nghĩa, lớn giọng nói: “Ha, Vinson! Đã lâu không gặp, đây là lần đầu tiên tôi đi vào thành phố C, đây là Trung Quốc, nửa quê hương của cậu, tại sao cậu lại không ở đây hưởng thụ một thời gian, cũng giúp tôi hiểu biết về Trung Quốc nhiều hơn một chút chứ?”
Tần Dịch Dương cũng vươn tay vỗ lưng của hắn, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà đạm bạc, khóe miệng cong lên, thảm nhiên nói: “Anh có thể tiếp tục ở lại Trung Quốc quan sát tỉ mỉ, chuyện đó không liên quan đến tôi. Mọi việc của tôi ở đây đều đã xong xuôi, tất nhiên phải về thôi, nếu anh muốn tiếp tục ở đây, tôi có thể sai người đưa anh đi gặp mặt từng người, nhất định anh sẽ cảm thấy hứng thú.”
Khóe mắt Bruce hơi hơi nheo lại.
Trời mới biết hắn đến Trung Quốc vì cái gì, chẳng qua là muốn tóm được nhược điểm của Tần Dịch Dương, chính là hắn vừa tới Trung Quốc có hai ngày mà thôi, chợt nghe được tin tức từ giới truyền thông đưa ra.
Bác Viễn Thế Kỷ do chính tay Tần Dịch Dương ủy thác cho người khác, cũng cùng với một người phụ nữ trong nước hoàn toàn giải trừ hôn ước, một thân không vướng bận bước lên máy bay đi về Anh, như vậy hắn ở đây còn có ý nghĩa gì nữa?
Bruce ngóe ngóe (giật giật) khóe miệng, cả người toát ra hơi thở giết chóc.
“Tôi nghe nói, cậu cưới một người phụ nữ trong nước.” Ánh mắt hắn sáng như đuốc, gắt gao nhìn đứa em trước mắt có thực lực cạnh tranh với hắn.
Tần Dịch Dương gật gật đầu: “Xem ra anh đã điều tra rất rõ ràng.’’
Ánh mắt Bruce bỗng nhảy dựng, cảm giác được hắn không thèm quan tâm, chính là nghe nói, hắn và người vợ Trung Quốc của hắn ân ân ái ái, ngay cả Lily là một mỹ nữ cực phẩm cũng bị đuổi phải chạy về Anh, như vậy lại nhanh chóng ly hôn, làm sao có thể đơn giản như vậy?
Bruce ha ha cười rộ lên: “Tôi chỉ là tò mò đàn bà mà cậu từng nếm thử có bộ dạng như thế nào thôi mà.”
Ánh mắt xa xăm của Tần Dịch Dương hiện nên một tia sáng nhạt, ngóe ngóe khóe miệng, thản nhiên nói: “Đàn bà có trăm ngàn bộ dáng, chẳng qua là anh không biết tới, phụ nữ Trung Quốc có một ý nghĩ thâm căn cố đế – nếu anh chỉ là người đàn ông của cô ta, thì cả cuộc đời này bọn họ sẽ chết tâm mà tháp tùng. . . .”
Đôi mắt Bruce chậm rãi trợn to.
Tần Dịch Dương cười yếu ớt đứng lên, tao nhã tựa vào lan can, dùng thanh âm vô cùng khiêu khích nói: “Anh không tin sao?”
Ánh mắt Bruce có tia vằn đỏ, tự hỏi hình ảnh này, có chút tỉnh ngộ: “Chính vì vậy mà cậu cưới phụ nữ Trung Quốc làm vợ?”
Tần Dịch Dương nhìn phương xa, ngừng lại rồi thở hắt ra. Hắn không thể kiềm chế mà không nhớ tới thân ảnh của nàng, nhớ tới từng vẻ mặt của nàng, thanh âm thản nhiên có chút khàn khàn nói: “Có lẽ.”
Tình yêu của nàng, chẳng qua là không thể che giấu.
Ánh mắt Bruce lắng đọng rất nhiều phức tạp, hắn từ chối cho ý kiến, lạnh lùng cười gật gật đầu.
“Em họ thân mến của tôi. . . .” Hắn nghiêng mặt, dáng người to lớn như đấu sĩ quyền anh suýt nữa khiến Âu phục nứt ra, thanh âm u ám nói: “Chúc mừng cậu khải hoàn rời khỏi Châu Á, chỉ cần cậu trở về, chúng tôi cũng sẽ không lưu lại lâu như vậy, cạnh tranh giữa mọi người có thể quang minh chính đại. . . .”
Rõ ràng là ánh mặt trời chiều quyến rũ chiếu rọi khắp nơi, nhưng toàn thân Tần Dịch Dương lại nổi lên lạnh lẽo.
Khuôn mặt hắn im lặng không có chút biến hóa, chẳng qua là tao nhã mà chậm rãi xoay người, đến gần bên trong cabin.
Ánh mắt Bruce nổi lên một tia lạnh như băng, giấu rất sâu, nhưng một khắc lộ ra kia làm cho người ta dựng tóc gáy.
Đi gần vào trong cabin, sắc mặt Tần Dịch Dương vô cùng tái nhợt.
“Tần tiên sinh!” Lạc Thành đi đến, theo sát hắn, luôn luôn bình tĩnh nhưng hiện tại trong mắt lại có một tia ngưng trọng mà lo lắng: “Có việc gì sao?”
Thời điểm một mạch đuổi tới đây, trời biết bọn họ gặp phải truy sát tàn nhẫn đến mức nào.
Tần Dịch Dương ngồi xuống ghế dựa êm dày, sắc mặt buộc chặt giãn ra một chút, ngón tay tao nhã xoa xoa mi tâm, nhưng tay kia thì không động đậy, mà xuyên qua phản quang của cabin, người ta có thể nhìn thấy lòng bàn tay hắn có một vết máu.
Miệng vết thương nằm ở xương vai cánh tay bên trái, đã bị vỡ ra, ồ ồ chảy máu, hiện tại đã thấm ướt vào bên trong áo sơ mi, chảy xuống lòng bàn tay, hơi nóng ấm, mang theo mùi máu tanh.
Tần Dịch Dương nhắm mắt lại, mím môi dựa người vào ghế không nói một lời nào.
Lạc Thành cũng không dám nói gì, lại tựa như là khuyên hắn: “Tần tiên sinh, khi nào thì chúng ta lên đường?”
Đôi mắt đang nhắm nghiền kia rút cục cũng chậm rãi mở ra.
“Có kịp quay về nhà trọ một chuyến không?” Hắn vẫn tiếp tục xoa mi tâm, trong đầu hiện lên thân ảnh Lâm Hi Hi, trong lòng đau đớn quặn thắt lan tràn, còn có một ý nghĩ, quay về tìm nàng giải thích.
Tay cầm giỏ, tựa như ngày đặc biệt trong năm nào đó, lần đầu tiên nàng đi vào thành phố C, cảm giác được thành phố này phồn hoa xa xỉ giống như trong mơ, tình yêu cùng tương lai của nàng đều đơn giản như vậy.
Tựa như đã rất nhiều năm, mà cũng tựa như vừa mới đây.
Tại một ngã tư của thành phố C phồn hoa, có thể nhìn thấy một cô gái tóc dài tung bay, dọc theo khúc uốn quanh đường mà đi tới, xinh đẹp mà cô đơn như vậy, hình dáng đơn thuần như nước.
Nàng mờ mịt đi, vẫn đi, không biết nên đi nơi nào.
Trên đường lớn, ngựa xe như nước.
Mặt trời có vẻ lớn, trên thân thể người đang phơi nắng hơi hơi thấm ra mồ hôi, Lâm Hi Hi cảm giác mình đã đi một quãng đường rất dài, rất dài, xa tới mức nàng cũng không biết đây là nơi nào, nàng mệt mỏi quá, đơn giản là ngồi xuống ven đường, chậm rãi thở dốc.
Bụng có chút đau, nàng có một chút hoảng hốt, che bụng nhẹ nhàng xoa.
Nàng lo lắng cho sinh mệnh nhỏ bé bên trong như vậ , không dám khóc, không dám tức giận, không dám làm cho cảm xúc có kích động quá lớn, thậm chí không dám chạy ra đường lớn đi tìm cái chết . . . .
Nàng yêu thương đứa nhỏ chưa thành hình này, trong đầu hiện lên hình ảnh, là Tần Dịch Dương nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khẽ hỏi mọi thứ về đứa nhỏ, giọng nói của hắn luôn lãnh đạm thản nhiên, nhưng là thời điểm mà nàng nói về đứa nhỏ, ánh mắt lại luôn luôn mềm mại như vậy. Hắn nói: ‘Hi Hi, em có nghĩ đến sẽ theo anh đi về Anh không?’
Thậm chí nàng đã từng mặc sức tưởng tượng qua.
Nước Anh, Công Tước, hoàn cảnh thần bí mà cường thế của hắn, như thế nào lại có thể tạo ra hình ảnh tuyệt vời đến như vậy.
Nhưng tất cả cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. . . . (đẹp nhưng không thực). Khẽ chạm liền biến mất.
Chính là hắn xoay người, thản nhiên lưu lại cho nàng một vẻ mặt lãnh liệt mà hờ hững, ngóe ngóe khóe miệng, sải bước rời đi. Để lại cho nàng tình yêu trôi dạt khắp nơi, lưu lại cho nàng một sinh mệnh nhỏ bé vô tội trong bụng, để lại cho nàng sự tuyệt vọng trong thành phố trống vắng.
Thế giới này, thật hoang vắng.
Bụng thực sự đau quá . . . . Lâm Hi Hi gục đầu xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, làm dịu đi sự bi thống của chính bản thân mình, không kích động, không oán hận, chẳng qua là trong nháy mắt khi tóc dài rũ xuống kia, nước mắt nóng bỏng cũng rơi xuống.
Một giọt, hai giọt, đem mặt đường nóng hầm hập tẩm ướt.
***
Một chiếc máy bay xa xỉ hạ cánh xuống sân bay.
Ánh chiều tà chậm rãi bị tầng mây bao phủ, những vệt hoàng hôn màu tím tuyệt đẹp, sặc sỡ tới chói mắt.
Cổ tay áo màu bạc sáng lấp lánh trong ánh chiều tà, sơ mi trắng nổi bật trong Âu phục màu đen, cả người hắn tản ra sự cao lớn mị hoặc, sắc mặt hắn đã có một tia tái nhợt, nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi tới.
Đôi mắt màu nâu khoa trương trợn to, ý cười kiêu ngạo mà sâu xa, Bruce từ xa đi lại, hai tay mở lớn thực hiện cái ôm lễ nghĩa, lớn giọng nói: “Ha, Vinson! Đã lâu không gặp, đây là lần đầu tiên tôi đi vào thành phố C, đây là Trung Quốc, nửa quê hương của cậu, tại sao cậu lại không ở đây hưởng thụ một thời gian, cũng giúp tôi hiểu biết về Trung Quốc nhiều hơn một chút chứ?”
Tần Dịch Dương cũng vươn tay vỗ lưng của hắn, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà đạm bạc, khóe miệng cong lên, thảm nhiên nói: “Anh có thể tiếp tục ở lại Trung Quốc quan sát tỉ mỉ, chuyện đó không liên quan đến tôi. Mọi việc của tôi ở đây đều đã xong xuôi, tất nhiên phải về thôi, nếu anh muốn tiếp tục ở đây, tôi có thể sai người đưa anh đi gặp mặt từng người, nhất định anh sẽ cảm thấy hứng thú.”
Khóe mắt Bruce hơi hơi nheo lại.
Trời mới biết hắn đến Trung Quốc vì cái gì, chẳng qua là muốn tóm được nhược điểm của Tần Dịch Dương, chính là hắn vừa tới Trung Quốc có hai ngày mà thôi, chợt nghe được tin tức từ giới truyền thông đưa ra.
Bác Viễn Thế Kỷ do chính tay Tần Dịch Dương ủy thác cho người khác, cũng cùng với một người phụ nữ trong nước hoàn toàn giải trừ hôn ước, một thân không vướng bận bước lên máy bay đi về Anh, như vậy hắn ở đây còn có ý nghĩa gì nữa?
Bruce ngóe ngóe (giật giật) khóe miệng, cả người toát ra hơi thở giết chóc.
“Tôi nghe nói, cậu cưới một người phụ nữ trong nước.” Ánh mắt hắn sáng như đuốc, gắt gao nhìn đứa em trước mắt có thực lực cạnh tranh với hắn.
Tần Dịch Dương gật gật đầu: “Xem ra anh đã điều tra rất rõ ràng.’’
Ánh mắt Bruce bỗng nhảy dựng, cảm giác được hắn không thèm quan tâm, chính là nghe nói, hắn và người vợ Trung Quốc của hắn ân ân ái ái, ngay cả Lily là một mỹ nữ cực phẩm cũng bị đuổi phải chạy về Anh, như vậy lại nhanh chóng ly hôn, làm sao có thể đơn giản như vậy?
Bruce ha ha cười rộ lên: “Tôi chỉ là tò mò đàn bà mà cậu từng nếm thử có bộ dạng như thế nào thôi mà.”
Ánh mắt xa xăm của Tần Dịch Dương hiện nên một tia sáng nhạt, ngóe ngóe khóe miệng, thản nhiên nói: “Đàn bà có trăm ngàn bộ dáng, chẳng qua là anh không biết tới, phụ nữ Trung Quốc có một ý nghĩ thâm căn cố đế – nếu anh chỉ là người đàn ông của cô ta, thì cả cuộc đời này bọn họ sẽ chết tâm mà tháp tùng. . . .”
Đôi mắt Bruce chậm rãi trợn to.
Tần Dịch Dương cười yếu ớt đứng lên, tao nhã tựa vào lan can, dùng thanh âm vô cùng khiêu khích nói: “Anh không tin sao?”
Ánh mắt Bruce có tia vằn đỏ, tự hỏi hình ảnh này, có chút tỉnh ngộ: “Chính vì vậy mà cậu cưới phụ nữ Trung Quốc làm vợ?”
Tần Dịch Dương nhìn phương xa, ngừng lại rồi thở hắt ra. Hắn không thể kiềm chế mà không nhớ tới thân ảnh của nàng, nhớ tới từng vẻ mặt của nàng, thanh âm thản nhiên có chút khàn khàn nói: “Có lẽ.”
Tình yêu của nàng, chẳng qua là không thể che giấu.
Ánh mắt Bruce lắng đọng rất nhiều phức tạp, hắn từ chối cho ý kiến, lạnh lùng cười gật gật đầu.
“Em họ thân mến của tôi. . . .” Hắn nghiêng mặt, dáng người to lớn như đấu sĩ quyền anh suýt nữa khiến Âu phục nứt ra, thanh âm u ám nói: “Chúc mừng cậu khải hoàn rời khỏi Châu Á, chỉ cần cậu trở về, chúng tôi cũng sẽ không lưu lại lâu như vậy, cạnh tranh giữa mọi người có thể quang minh chính đại. . . .”
Rõ ràng là ánh mặt trời chiều quyến rũ chiếu rọi khắp nơi, nhưng toàn thân Tần Dịch Dương lại nổi lên lạnh lẽo.
Khuôn mặt hắn im lặng không có chút biến hóa, chẳng qua là tao nhã mà chậm rãi xoay người, đến gần bên trong cabin.
Ánh mắt Bruce nổi lên một tia lạnh như băng, giấu rất sâu, nhưng một khắc lộ ra kia làm cho người ta dựng tóc gáy.
Đi gần vào trong cabin, sắc mặt Tần Dịch Dương vô cùng tái nhợt.
“Tần tiên sinh!” Lạc Thành đi đến, theo sát hắn, luôn luôn bình tĩnh nhưng hiện tại trong mắt lại có một tia ngưng trọng mà lo lắng: “Có việc gì sao?”
Thời điểm một mạch đuổi tới đây, trời biết bọn họ gặp phải truy sát tàn nhẫn đến mức nào.
Tần Dịch Dương ngồi xuống ghế dựa êm dày, sắc mặt buộc chặt giãn ra một chút, ngón tay tao nhã xoa xoa mi tâm, nhưng tay kia thì không động đậy, mà xuyên qua phản quang của cabin, người ta có thể nhìn thấy lòng bàn tay hắn có một vết máu.
Miệng vết thương nằm ở xương vai cánh tay bên trái, đã bị vỡ ra, ồ ồ chảy máu, hiện tại đã thấm ướt vào bên trong áo sơ mi, chảy xuống lòng bàn tay, hơi nóng ấm, mang theo mùi máu tanh.
Tần Dịch Dương nhắm mắt lại, mím môi dựa người vào ghế không nói một lời nào.
Lạc Thành cũng không dám nói gì, lại tựa như là khuyên hắn: “Tần tiên sinh, khi nào thì chúng ta lên đường?”
Đôi mắt đang nhắm nghiền kia rút cục cũng chậm rãi mở ra.
“Có kịp quay về nhà trọ một chuyến không?” Hắn vẫn tiếp tục xoa mi tâm, trong đầu hiện lên thân ảnh Lâm Hi Hi, trong lòng đau đớn quặn thắt lan tràn, còn có một ý nghĩ, quay về tìm nàng giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.