Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 230: Ngoại truyện 3

Cận Niên

09/04/2015

Một cái dùng sức Lâm Hi Hi đã ngã vào vòm ngực cực nóng của hắn. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nàng có chút kinh ngạc, một cái lảo đảo, thắt lưng lại bị hắn nắm lấy, thân thể của nàng gắt gao dán chặt vào lồng ngực hắn, Tần Dịch Dương vùi đầu thật thấp, áp sát vào cánh môi nàng nói.

“Bổ sung . . . . Vận động?”

Lâm Hi Hi trố mắt một chút, lại lập tức hiểu được, ánh mắt trong veo có tia cảnh giác nhìn hắn, cánh tay đặt trên bờ vai của hắn, mẫn cảm chống cự: “Anh . . . Anh không cần như vậy, tối hôm qua em đã . . .”

Nàng nói không được nữa, rõ ràng còn nhìn thấy người hầu còn đứng sau lưng hắn, lúm đồng tiền nở rộ như hoa của nàng vì xấu hổ mà có chút ửng đỏ, không thể cứ như vậy mà cùng hắn thân thiết không chút kiêng kị nào.

“Hư . . . ?” Tần Dịch Dương làm sao lại không biết đang có người ngoài ở đây chứ? Thanh âm vỡ vụn của hắn lọt vào màng tai nàng, giọng khàn khàn nói: “Đừng nói, ngoan ngoãn theo anh đi, được chứ?”

Cục cưng ở trên giường chớp đôi mắt to tròn nhìn thấy thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương đem mẹ nó vây khốn, không hiểu được hắn muốn làm gì, thẳng đến khi ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương hướng nó cười cười, đem nữ tử xinh đẹp kia ôm vào lồng ngực mang đi, cục cưng mới hốt hoảng phản ứng lại, giang hai tay lên, miệng lả lướt nha nha phản kháng, đôi mắt ngập nước trừng lớn muốn từ trên giường đứng dậy.

Nó không khóc, chẳng qua là chỉ dùng một ít âm thanh kêu lên tỏ ý kháng nghị, thân thể nho nhỏ phấn nộn cố gắng muốn ngồi dậy, thậm chí còn muốn dùng khí lực nhỏ bé ngây thơ của mình đem mẹ đòi về.

“Tiểu vương tử!” Người hầu cả kinh kêu ra tiếng chạy nhanh ngăn nó lại, sợ nó rớt xuống giường.

Lâm Hi Hi cũng đau lòng, ý định ngăn cản bước chân của Tần Dịch Dương, nhẹ nhàng kéo lấy cổ áo của hắn cầu xin nói: “Anh từ từ, cục cưng còn nhìn thấy, con ban ngày không thể tách khỏi em, đừng náo loạn được chứ?” Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cổ áo bị khẽ động, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương vô cùng nóng bỏng, nhíu mày đem bàn tay nàng nắn nắn vài cái. Cho rằng hắn không biết sao? Tiểu tử kia tinh lực dồi dào, nó có thể chơi đến cả ngày, nếu hiện tại buông nàng ra, như vậy phỏng chừng đến đêm khuya mới có thể đợi cho tiểu gia hỏa kia ngủ, cho rằng hắn có thể đợi được lâu như vậy sao?

“Kệ nó đi!” Tần Dịch Dương nhíu mày nói, căn bản không để ý đến sự phản kháng của nàng, mạnh mẽ ôm nàng mang đi.

“A, đợi chút!” Lâm Hi Hi không dám cứ như vậy mà nghe theo, trong lòng có chút rối rắm, ánh mắt trong veo lướt qua bả vai hắn nhìn đến thân ảnh cục cưng đang đứng ở phía sau, cục cưng nhìn thấy ánh mắt của nàng càng thêm ầm ĩ, ở trong lòng người hầu giãy giụa phản kháng, nhưng là nó không khóc, dùng khí lực lớn nhất đấu tranh, tiếng hét rất lớn.



Tần Dịch Dương không kiên nhẫn ngoái đầu nhìn lại, dừng ở thân ảnh phấn nộn đang náo loạn kia, khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một tia mị hoặc, du dương nói: “Đừng có lăn qua lăn lại như vậy, không phải là thiên tài hay sao, vậy thì nhanh chóng học nói chuyện đi, nghĩ muốn cái gì, nói cho ba, ba cho . . . . Không cần mệt thế.”

Thực rõ ràng, cục cưng nghe không hiểu được lời hắn nói, nhưng là vừa nhìn qua đã hiểu ánh mắt của hắn.

Ánh mắt của người đàn ông kia thâm thúy sâu như biển khơi, có khí phách lạnh lùng, cũng có khiêu khích ngang ngạnh, những chuyện liên quan đến vợ của mình, hắn không khoan dung cũng không lùi bước.

Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tiểu nữ nhân của chính mình, ngang ngược đem nàng mang đi.

Cục cưng chớp chớp mắt, không hiểu sao lại tự nhiên im lặng luôn.

Cánh cửa phòng nhanh chóng bị mở ra, Lâm Hi Hi vẫn bị hắn ôm vào trong ngực, thắt lưng bị hắn trói chặt đến mức không thể cựa quậy.

Thật vất vả ngẩng đầu lên, cánh cửa “chi cha” một tiếng bị đóng lại, một cái xoay người tao nhã, thân thể đã bị hắn áp trên cửa.

Nàng còn chưa kịp thở gấp, cánh môi liền “Ưm” một tiếng bị ngăn chặn lại.

Khát vọng cất giấu trong thân thể Tần Dịch Dương nháy mắt đã bùng phát, khuôn mặt tuấn lãng có chút ửng đỏ, cuồng dã muốn cắn nuốt cánh môi của nàng, áp nàng thật chặt lên cánh cửa, mạnh mẽ hút lấy.

Tay phải thăm dò đi ra ngoài, sờ soạn đến chốt cửa, xoay mạnh sau đó lại rút chìa khóa ra ném trên mặt đất.

Tiếp theo cánh tay mang theo lửa nóng đã từ phía sau lưng vuốt ve về phía vòng eo của nàng, nặng nề mà nhào nặn, dùng thân thể cao lớn áp nàng thật chặt lên cửa, bàn tay cuồng loạn không kiêng nể gì vuốt ve toàn thân thể nàng, từ đường cong xinh đẹp dưới vòng eo nàng hướng lên trên, vượt khỏi một loạt cúc áo nhỏ vụn màu trắng trên áo nàng, tham lam thăm dò bắt được nơi mềm mại khiến tim kẻ khác phải đập loạn lên của nàng.

Thực rất vừa với bàn tay của hắn, một cái có thể bao trùm toàn bộ, dưới sự nắm bóp năm ngón tay của hắn hằn những vết đỏ trên nền da thịt trắng như tuyết, vô cùng ái muội.

“A. . .” Lâm Hi Hi khó nhịn vặn vẹo thân thể, bàn tay mềm mại bao trùm nên bàn tay đang không kiêng nể gì của hắn, có ý đồ ngăn cản, lại bị cánh tay kia của hắn nắm lấy, nắm chặt lấy cổ tay nàng ép về phía sau, bắt buộc nàng ngẩng đầu lên, lộ ra bả vai cùng xương quai xanh xinh đẹp của nàng. Thân thể phụ nữ thành thục tỏa ra một mùi hương thực đặc biệt, mùi hương trên người nàng hấp dẫn lại khiến cho lực đạo của Tần Dịch Dương càng không thể khống chế được, hơi thở dồn dập, cánh môi hôn nàng bắt đầu có những tiếng rên nhỏ vụn thoát ra, lực đạo vẫn cứng rắn như trước, cắn nuốt lấy thanh âm của nàng, khí lực vuốt ve nàng càng thêm cuồng loạn.



Đỉnh núi mẫn cảm bị ngón tay hắn vuốt phẳng, bắt đầu căng cứng dựng đứng lên, nở rộ, đỏ bừng như máu.

Lâm Hi Hi không thể chịu đựng được kích thích mãnh liệt này, ở dưới nụ hôn mãnh liệt của hắn ngân nga “Um, ưm” ra tiếng, Tần Dịch Dương càng thêm quá phận mà cởi quần áo của nàng ra, yêu thương mà hôn lấy toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, ngón tay xé nát cầu áo trên vai nàng xả xuống dưới, làm cho thân thể trắng nõn trơn bóng của nàng rơi vào trong khuỷu tay hắn, hắn nóng vội cởi cúc áo sơ mi ra, da thịt nhanh chóng dán chặt vào nhau.

Cảm giác kỳ diệu nhanh chóng từ hai người tràn ra, cứng rắn cùng mềm mại, tuyết trắng cùng màu đồng, cơ hồ thời điểm nàng vừa dựng đứng nên Tần Dịch Dương đã đem toàn bộ xương cốt của nàng nhào nặn.

Lâm Hi Hi than nhẹ ra tiếng, thật sự không thể chịu nổi công kích mạnh mẽ như vậy của hắn, cánh tay gắt gao ôm chặt cổ hắn, khổ sở cầu xin: “Chậm một chút . . . Dịch Dương . . . . . Đừng . . . .”

Từ trước đến nay nàng vẫn thích ôn nhu đùa giỡn lâu dài, mà không phải cảm tình mãnh liệt cuồng dã như thế này, cho dù là Tần Dịch Dương không phải lần nào cũng tốt bụng mà kiên nhẫn chờ cho khoái cảm của nàng được khơi mào, cơ hồ mỗi lần đều cấp tốc vọt vào thân thể của nàng, nhìn thấy hốc mắt sương mù có chút đau đớn hơi đỏ lên của nàng hắn mới cố nén dục vọng thong thả một chút, cúi đầu ôn như dỗ dành nàng, vẫn như trước không thể nhịn được nửa phút. Chỉ cần nàng hơi có chút thích ứng, liền lại khó có thể nhịn được mà tiếp tục điên cuồng.

Lúc này đây cũng không ngoại lệ.

“Nhẹ không đến nơi. . .” Tần Dịch Dương cắn vành tai yêu kiều nõn nà của nàng, mơ hồ nói, hơi thở ngắt quãng phả lên cổ nàng: “Hi Hi, . . . bảo bối . . . anh muốn ăn em luôn bây giờ.”

Cùng nàng hoan ái càng nhiều lần, hắn lại càng không kiêng nể gì, ngay cả lời nói trong lúc hoan ái cũng giống nhau, mỗi câu mỗi lời đều khiến nàng đỏ mặt tía tai, không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông cao lớn lạnh lùng như vậy lại có một mặt cuồng loạn bá đạo như vậy.

Hai người vội vã ngã nhào lên giường, Lâm Hi Hi hét lên một tiếng, cảm giác được tay hắn nháy mắt đã chui vào quần lót của nàng.

Ngón tay thon dài không kiêng nể gì ở trên mặt nơi mềm mại kia trượt đi trượt lại, không quan tâm đến nàng đang hấp khí cùng lùi bước, chế trụ thắt lưng của nàng không ngừng luồn vào thật sâu, nàng trốn, hắn liền kích thích càng sâu. Khơi mào một lớp vải mỏng manh kia, tay hắn cùng nàng thực hiện hành vi tiếp xúc thân mật nhất, ở nháy mắt là nàng chịu không được nữa kẹp chặt đùi ngọc lại, hắn đâm một cái thật sâu vào kẽ hở mất hồn kia của nàng. . . . Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Ngoan, Hi Hi, buông tay ra, đừng ngăn cản anh . . . .” Gắt gao áp chế tiểu nữ nhân dưới người, thanh âm khàn khàn của Tần Dịch Dương kề sát vào vành tai mẫn cảm của nàng, ong ong như rót mật vào tai, thậm chí còn đem đầu lưỡi tiến nhập vào trong vành tai nàng, dùng cánh môi ngậm lấy nhẹ nhàng dụ dỗ nàng, “Tối hôm qua em bất tỉnh mất rồi, hôm nay anh sẽ rất yêu thương em . . . . Buông ra nghe thấy anh nói không?”

Động tác tiếp cận của hắn quá mãnh liệt, không để ý đến bàn tay mềm mại của nàng đang ngăn cản, chân dài mạnh mẽ tách hai đầu gối của nàng ra, ngón tay ở kẽ hở chật hẹp gian nan tiến vào trong, hung hăng bất chấp tất cả tiến đế nơi sâu nhất . . . . .

. . . . Thực chặt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook