Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 2: Người đàn ông khó hiểu​

Cận Niên

11/03/2015

Lâm Hi Hi khẽ chớp chớp hàng mi, nhìn thoáng qua những ngón tay có chút tái nhợt của mình, lắc đầu dời mắt đi: “Mình không sao.”

Nhưng là, làm sao có thể không có việc gì được.

Lẳng lặng ngây người một lúc, hoặc là nói là chịu được một lúc, Lâm Hi Hi cảm thấy trên người vã ra một lớp mỏng mồ hôi lạnh, đủ để cho chính mình bắt đầu nhè nhẹ run lên, nàng không thể tiếp tục ngồi nữa, lôi kéo người bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Viện Y…… mình muốn ra ngoài, một mình cậu từ từ chờ, được không?”

Tống Viện Y mở to hai mắt: “Hi Hi cậu không phỏng vấn à? Cậu không phải vẫn nói rất thích công ty này sao? Sắp đến lượt rồi, sao cậu lại không thử? Trước kia cậu phỏng vấn rất giỏi, hầu như chưa lần nào thất bại……”

“Viện Y……” Lâm Hi Hi hạ giọng nói, ngón tay giữ chặt lấy gấu áo, “Mình thấy thân thể không khỏe.”

“Ồ, như vậy à?” Tống Viện Y lý giải, vỗ vỗ lưng của nàng, “Vậy cậu đi ra ngoài trước đi, không thoải mái thì phải nghỉ ngơi thật tốt, gọi cho Nhạc Phong, để anh ấy chăm sóc cậu. Thực ra mình đã sớm nói rồi, cậu cần gì phải tìm việc, Nhạc Phong hoàn toàn có thể nuôi cậu, thật là, có bạn trai vừa đẹp trai lại nhiều tiền như vậy, kết hôn luôn mới là tốt nhất nha, còn muốn làm việc để làm chi……”

Lải nhải.

Tống Viện Y giỏi nhất là hay lải nhải.

Mí mắt Lâm Hi Hi hơi giần giật, nhắc tới Nhạc Phong, nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng lại bắt đầu đau đớn âm ỉ.

“Mình biết rồi, chúc cậu may mắn nha.” Nàng khẽ nở nụ cười, nhéo nhéo cằm Tống Viện Y.

“Ừ được! Hôn một cái, cậu đi về nghỉ ngơi thật tốt .”

Cầm lấy sơ yếu lý lịch trong tay, Lâm Hi Hi đi ra ngoài.

Bên ngoài ánh nắng thật ấm áp, cũng thật chói mắt, nàng ngửa đầu, nhẹ nhàng hít thở một hơi, áp chế cảm giác lạnh lẽo cùng sợ hãi.

Hai năm đã qua, đối với hoàn cảnh phỏng vấn, nàng vẫn là sợ hãi.

Lâm Hi Hi, tại sao lại như vậy?

Ngón tay mảnh khảnh của nàng gắt gao giữ chặt túi xách, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt như hoa bách hợp chớm nở có chút tái nhợt, nàng không kìm nén được, ở trong lòng nhỏ giọng mà run rẩy hỏi chính mình, Hi Hi, làm sao vậy?

Mày không sợ phỏng vấn. Trước kia mày chưa bao giờ sợ cả.

Một màn ngắn ngủi hai năm trước hiện lên trong đầu, Lâm Hi Hi đột nhiên mở to mắt, trong cặp mắt thanh lạnh hiện lên một tia sợ hãi.

Trong lòng nổi lên cảm giác khổ sở, sợ hãi, toàn thân còn cảm thấy hơi lạnh.

Ngày đó, nàng vốn vui vẻ như vậy, tìm được công việc mà mình yêu thích, có chút bất an nhưng vẫn là rất dũng cảm đi đối mặt với cha mẹ Nhạc Phong. Nhưng là. Nhưng là…

Nàng thật không ngờ lại gặp chuyện như vậy, đủ để hủy diệt tất cả, từng nơi tư mật trên thân thể nàng đều mang theo những dấu vết rõ ràng, một bí mật nhục nhã, nàng không dám nói, không dám khóc, ngay cả bước từng bước ra khỏi phòng đều khó khăn và chua xót.

Bởi vì xảy ra việc kia, công việc yêu thích của nàng cũng chỉ làm một khoảng thời gian ngắn rồi không tiếp tục nữa. Mà vì việc hôm đó không gặp được cha mẹ hắn, Nhạc Phong biết tính tình nàng nên không có truy hỏi chi tiết, nhưng là nàng rõ ràng cảm giác được Nhạc Phong không vui, hắn chưa bao giờ giận dữ với nàng, nhưng chỉ có ngày đó, hắn nói: “Hi Hi, nếu em không thích cha mẹ anh, hoặc là thật sự không muốn gặp họ, em nên nói cho anh trước, anh sẽ hiểu em, nhưng lại dùng cách này, em thật sự đã sai rồi.”



Nàng cố nén khóc, vẫn giải thích, nói, ‘Nhạc Phong thực xin lỗi, em chỉ là không dám.’

Nàng đem mọi chuyện đều đổ lên bản thân mình nhất thời khiếp nhược.

Dù sao Nhạc Phong yêu nàng, không hề ép nàng đi gặp mặt cha mẹ mình, nhưng là nhẹ giọng nói với nàng, hy vọng không có lần sau nữa.

Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy, trên thế giới này không có việc gì thống khổ, tuyệt vọng hơn so với việc người yêu dùng ánh mắt thất vọng nhìn mình. Nàng cầm nước mắt đáp ứng hắn, trong lòng lại càng ngày càng sợ.

Nàng hoàn toàn không biết, chuyện này một khi bị Nhạc Phong biết được, sẽ có hậu quả như thế nào.

Gió lạnh thổi qua.

Từ tòa nhà phía sau, có người lục đục đi ra, bàn luận quá trình phỏng vấn vừa rồi, Lâm Hi Hi tỉnh táo lại khỏi hồi ức, đôi mắt trong veo long lanh, hơi ửng hồng, nàng tự giác tránh ra, biết chính mình không nên chặn ngang cánh cửa, vì thế xoay người, đi về phía bậc thang bên kia.

Không ngờ lại đột nhiên đụng vào người.

“……” Lâm Hi Hi đi hơi nhanh, đụng vào trong ngực một người, bị bật ngược trở lại, lui vài bước mới đứng vững, nhưng sơ yếu lý lịch trong tay lại tuột ra, rơi thẳng xuống đất.

“A…… Tiểu thư, cô đang vội vàng đi đầu thai sao?” Một giọng nói trêu tức vang lên.

Lâm Hi Hi nén đau, ngước mắt nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc, dừng bước —– Người đàn ông trước mắt, dáng người cao lớn, mặt mày tuấn lãng, tỏa ra một loại lạnh lẽo mà mê hoặc. Trên người hắn mặc một bộ đồ Âu phục vừa vặn, có chút vẻ thanh trong nhưng lạnh lùng xa cách. Nàng chính là vừa bị lực đạo mạnh mẽ trên người hắn đẩy văng ra.

Nhưng giọng nói không phải phát ra từ hắn, Lâm Hi Hi chớp mắt một chút, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh hắn.

Một đôi mắt đào hoa, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt thản nhiên.

Lâm Hi Hi lắc đầu, không so đo tính toán, nhẹ nhàng nói một tiếng “Thực xin lỗi.”, cúi người nhặt sơ yếu lý lịch của mình.

Từng tờ từng tờ, rơi khắp mặt đất.

Người đàn ông đứng phía trước thoáng nhìn qua trang giấy dưới chân, cúi người, ngón tay thon dài cầm một tờ lên, cẩn thận xem—tờ giấy trên tay kia, chữ viết gọn gàng sạch sẽ, Lâm Hi Hi, nữ, 23 tuổi, chuyên ngành thương mại điện tử, trình độ tiếng anh CET cấp 6, giao tiếp thuần thục……

Lâm Hi Hi thấy động tác của hắn, hơi chút sửng sốt.

“Tiên sinh……” Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhưng đối phương dường như vẫn còn đặt sự chú ý lên sơ yếu lý lịch của nàng.

Đôi mắt sáng trong, thâm sâu mà tuấn lãng, thản nhiên đảo qua một hàng chữ nàng viết, thực tự nhiên như là đọc tin tức, mà nàng cho dù không nói câu nào, lại giống như tất cả bối cảnh gia đình đều bại lộ ở trước mặt hắn vậy.

Hắn vô cùng mị hoặc, chỉ là nhìn, cũng khiến cho tim nàng đập hỗn loạn

“Tiên sinh…… xin trả lại cho tôi được không?” Lâm Hi Hi vươn tay ra, đôi mắt to trong veo lộ ra một chút khẩn trương.

“Chậc chậc…… Ảnh chụp không tồi, chụp ở đâu vậy?” Cặp mắt đào hoa ở bên cạnh nhìn nhìn vọng sang, cười nhìn về phía nàng.



Lập tức, Lâm Hi Hi có chút buồn bực.

Nàng cũng không thích loại cảm giác này, để cho người ta dò xét, để cho người ta bình luận, trêu chọc, rất hứng thú sao?

“Tiên sinh, có thể trả lại cho tôi được không?” Trực tiếp bỏ qua không để tâm đến tên mắt đào hoa bên cạnh, Lâm Hi Hi nhẹ giọng mà kiên định nói với người đàn ông trước mắt.

Tần Dịch Dương đảo qua sơ yếu lý lịch của nàng, rồi cuối cùng liếc mắt một cái, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay to của nàng, chỉ dừng lại một giây, liền đặt sơ yếu lý lịch vào tay nàng, đút tay trở lại vào túi quần, thản nhiên để lại một câu thoảng qua.

—“Sơ yếu lý lịch không nên viết như vậy.”

Bên tai là tiếng cười khẽ trầm trầm lại sang sảng của tên mắt đào hoa, hắn cũng nghiền ngẫm liếc nhìn nàng một cái, vượt qua đi theo.

Lâm Hi Hi sửng sốt.

Nàng không biết chính mình có phải trong lòng mình còn có phần quá hiếu thắng hay không, trong câu nói kia, lộ ra từ tính trầm trầm, thực không hiểu sao lại khơi dậy hiếu thắng cùng quật cường trong nàng lòng.

Nàng nắm chặt sơ yếu lý lịch, quay người đi tới, vài bước liền đi đến trước mặt người kia.

“Tiên sinh……” Nàng gọi một tiếng, đôi mắt sáng trong veo, nhẹ nhàng kiên định, “Vì sao? Vì sao không nên viết như vậy?”

Tần Dịch Dương dừng bước.

Cô gái kia nhu nhược giống như bóp nhẹ liền tan thành nước, một thân áo sơmi trắng cùng váy dài đứng trước mặt hắn.

Đáy mắt hắn ngưng đọng, thâm sâu hấp dẫn người khác, lại lần nữa liếc mắt nhìn những ngón tay cầm giấy của nàng, nhẹ nhàng mở miệng: “Trật tự sắp xếp rất loạn, ít nhất năng lực cần cho công việc của cô, tôi không có nhìn thấy ở trong đó.”

Lâm Hi Hi sửng sốt, nhìn nhìn vài tờ giấy trước ngực, tiếp tục hỏi: “Vậy tôi phải sắp xếp thế nào?”

Đôi môi mỏng sắc sảo của Tần Dịch Dương mím lại , không nói gì, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt bình thản mà thanh lạnh: “Đây là điều trường học nên dạy cô, không hiểu, thì tự mình học.”

Hắn nói xong, hơi khẽ vuốt cằm, thanh lạnh mà không mất lễ độ rời đi.

Lâm Hi Hi lập tức đỏ mặt.

Tên mắt đào hoa phía sau vẫn cười hì hì như trước, ánh mắt nhìn nàng có chút nghiền ngẫm, lại không nói gì nữa, đuổi kịp bước chân Tần Dịch Dương.

Mất mặt. Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy, thật mất mặt!

Nàng đứng ở tại chỗ, bình ổn tâm trạng mất nửa ngày, nghĩ nghĩ vẫn là gọi điện thoại cho Nhạc Phong, lấy điện thoại di động ra, rất quen thuộc ấn xuống một dãy số, tuy trong lòng nàng vẫn xoay quanh câu nói của người kia như trước. Lời nói rất khó nghe nhưng cũng thật có ích.

“Alo ? Hi Hi, làm sao lại gọi đến lúc này?” đầu bên kia điện thoại, Nhạc Phong như là vừa mới vận động qua, giọng nói có chút hổn hển, lộ ra một chút khàn khàn trầm thấp.

Lâm Hi Hi lúc này mới phản ứng lại, đây là một loại hành vi bản năng, nàng không hề nghĩ ngợi liền gọi cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook