Chương 113: Tay anh đang để ở đâu
Cận Niên
30/03/2015
Ánh mắt cô sáng lên hàm chứa sự kính nể cùng yêu thương, không chút nào che giấu.
“Cho nên, chuyện này cần giúp đỡ gì, cứ nói với tôi một tiếng, tôi giúp cô! Tôi đi trước đây.”
Lam Đóa nháy mắt mấy cái.
Một dòng nước ấm áp chảy trong lòng Lâm Hi Hi, nhìn cô ấy nói: “Cảm ơn.”
“Được, vậy cô làm đi, tôi đi làm việc.” Lam Đóa vẫy vẫy tay, rời đi xa.
Lâm Hi Hi yên lặng ngồi dựa vào ghế ngồi, ngực có một tia rung động… Còn có người tin tưởng, còn có người ngyện ý giúp nàng, việc thu mua Nhạc Thị nàng phải hoàn thành, như vậy căn bản là chưa đủ, thế nhưng, cũng là bước đầu tiên giúp nàng trả thù.
Sự việc này, phải chính tay nàng hoàn thành.
Nhìn bảng số liệu trên bàn, Tần Dịch Dương nheo mắt, ánh mắt trăn trở: “Cái gì đây?”
“Từ hệ thống tài chính Nhạc Thị bên ấy tôi lấy ra một ít số liệu, kỳ thực kết quả có rất nhiều số liệu, đều là do nguồn vốn phi pháp rót vào, những số liệu này đều là những phần bị che giấu, kể cả việc bọn họ nhập số liệu khống nữa.” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Tần Dịch Dương không dừng trên bảng số liệu, mà nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Cô gái nhỏ bé và yếu ớt như vậy, đưa ra số liệu to lớn như thế này, đúng là hắn cũng nên coi trọng một chút, hắn quả thực không biết nàng lấy đâu ra những thứ này, trong con người nàng ẩn chứa bao nhiêu năng lực.
“Đứng lại gần đây một chút.” Hắn thản nhiên nói.
Ánh mắt Lâm Hi Hi khẽ động, có chút khó hiểu.
“Em đứng quá xa, tôi không quen.” Trên môi hắn nở một nụ cười, nhìn nàng đứng bên kia bàn công tác.
Lâm Hi Hi lúc này mới tỉnh ngộ, chần chờ một chút, đè nén hơi nóng trên mặt, hướng phía hắn đi qua. Tần Dịch Dương tựa vào lưng ghế xoay đẩy một cái, kéo chiếc ghế bên cạnh lên trước mặt, trầm giọng nói: “Ngồi xuống nói.”
Kéo ống quần dài, nàng nhu thuận ngồi xuống, cầm lấy bảng tài liệu nhanh trí giải thích, sử dụng máy vi tính của hắn làm mẫu.
Bàn tay trắng noãn của nàng đặt lên bàn tay hắn, có một vẻ đẹp rất khác biệt.
“Em với những thứ này… Đã nghiên cứu rất kỹ?” Tần Dịch Dương tựa vào lưng ghế ngồi, nửa ôm vai nàng, nghiêng mặt hỏi. Đường nét trên khuôn mặt nàng rất thanh thoát xinh xắn, khiến kẻ khác nhìn là muốn hôn lên đó.
“Đại học tôi học chuyên ngành điện tử thương mại, lúc học có học qua một ít kiến thức về hacker.” Nàng nhẹ giọng nói, lông mi rất dài khẽ rung động, thỉnh thoảng nghiêng mặt nhìn thẳng hắn, có chút thẹn thùng, “Thế nhưng để hoàn thành quá trình xâm nhập vào tài khoản hệ thống tôi có nhờ tới một số nhân viên trong công ty, còn có một số đồng nghiệp trước đây của tôi giúp đỡ.”
Tần Dịch Dương nhìn liếc qua màn hình, nói một câu tán thưởng: “Không tệ.”
Lâm Hi Hi gật đầu: “Có những số liệu này rất có lợi, chúng ta nắm trong tay nhược điểm của Nhạc Thị, tôi không dự định dùng những số liệu này để uy hiếp Nhạc Phong, trên thực tế hắn cũng không kiêng kị sự uy hiếp, cho nên…anh..”
Tiếng nói của nàng đột nhiên khó khăn đè nén lại, nhịn không được quay đầu lại hỏi: “Tay của anh đang để ở đâu thế?”
Bàn tay to lớn ưu nhã men theo vòng eo nhỏ nhắn của nàng mà trườn lên nơi mềm mại trên ngực nàng, Tần Dịch Dương đem thân hình nhỏ nhắn của nàng kéo vào trong lòng, khiến cho lưng nàng dán vào ngực hắn, nói giọng khàn khàn: “Em không cảm giác được sao? Hẳn là nói cho tôi biết nó đang để ở đâu.”
Hơi thở của Lâm Hi Hi bắt đầu bất ổn, mặt đỏ tim đập: “Không nên… Đây là phòng làm việc!”
Nàng đích thực đang rất khẩn trương, sợ bây giờ sẽ có người gõ cửa đi vào.
Tần Dịch Dương cũng biết như vậy là không thích hợp. Cho nên chỉ là ôm nàng vào trong ngực mà hôn thôi, coi như là giải khát. Cánh môi hôn lên vành tai trắng noãn của nàng, thanh âm của hắn đã phục hồi một chút thanh tỉnh: “Em muốn đem những thứ này đi trao đổi với Kiều Nhan?”
Ở trong lòng hắn, Lâm Hi Hi gật đầu nói: “Tôi nghĩ phải thử một chút mới biết được.”
Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, rồi thấp giọng hỏi: “Một mình em à?”
“Tôi…” Lâm Hi Hi cũng nói không nên lời, nàng vô thức không muốn một mình đối mặt, thế nhưng lại không muốn mở miệng bảo hắn, đơn giản quả quyết nói: “Một mình tôi.”
Tần Dịch Dương vuốt ve tóc nàng, nhìn nàng hồi lâu rồi khẽ nở nụ cười.
Thật đúng là cô gái nhỏ dũng cảm.
“Được,” Hắn cư nhiên cũng thực sự đồng ý, ánh mắt thâm thúy có chút khiến nàng khó hiểu, “Trước tiên hẹn cô ta, thời gian địa điểm nói cho tôi, nhớ kỹ em là người chủ động, không nên nhân nhượng bất kỳ điều kiện nào của cô ta.”
Lâm Hi Hi giật mình, nàng không nghĩ hắn thực sự yên tâm để nàng một mình đi đến đó.
Nhưng mà đâm lao thì phải theo lao, nàng cắn môi, gật đầu đáp ứng hắn.
Hay là do nàng thiếu sự tôi luyện… Lâm Hi Hi có chút hoảng hốt cầm lấy di động, không xác định nổi mục đích.
Nàng không thể nhìn thấy nét mặt Tần Dịch Dương ngồi dựa vào ghế, ánh mắt tự tin mọi việc đều nắm trong tay của hắn, đây cũng là lần đầu tiên hắn nảy sinh ý nghĩ muốn bảo hộ nàng, nên nói như thế nào đây? Trên người cô gái này mang dấu ấn của Tần Dịch Dương hắn, người khác sẽ không mơ ước viển vông có được nàng dù chỉ một chút.
“Alô, xin chào, tập đoàn Nhạc Thị đây.” Kiều Nhan cầm một xấp tài liệu đi vào phòng làm việc của Nhạc Phong, tiếp điện thoại di động.
“Chào cô, Kiều Nhan, tôi là Lâm Hi Hi.”
Bước chân Kiều Nhan dừng lại.
Lâm Hi Hi?
Lâm Hi Hi lại chủ động gọi điện cho mình?
Hồi lâu Kiều Nhan mới phản ứng lại, khóe miệng nổi lên một tràng cười nhạt, cô nhớ rõ người đàn bà này, trong buổi tiệc đã khiến cô khó chịu đến mức nào, trên tiêu đề báo chí kiêu ngạo như thế nào! Cô hoàn toàn bị người đàn bà này chà đạp nhục nhã, chính cô ta lại dâng mình đến miệng cọp hay sao?
“Thì ra là Tần phu nhân.” Kiều Nhan buông tập tài liệu trong tay, ôm vai, đi đến bên cửa sổ sát đất nói chậm lại: “Xin hỏi phu nhân có chuyện gì sao? Hay là ngài muốn tìm Nhạc Phong? Ngài hãy nhớ kỹ lời hắn nói, ngài cứ qua đây chúng ta sẽ bàn lại.”
“Không, tôi tìm cô.’ Phía bên kia điện thoại, tiếng nói của Lâm Hi Hi trầm ổn mà dịu dàng.
“Phải không?” Kiều Nhan càng cười lớn.
“Nói đi, chuyện gì.” Cô cũng không có kiên nhẫn cùng cái loại đàn bà không biết tự lượng sức mình này dây dưa.
“Trên tay tôi có một phần số liệu, là số liệu đáng ngờ của tập đoàn Nhạc Thị năm nay, toàn bộ nguồn vốn bên trong đều có vấn đề, chính là hệ thống bị Nhạc Thị thôn tính, đương nhiên, người thao túng là ai, cô so với tôi chắc là rõ ràng hơn, chỉ là những số liệu này … bị cô hủy đi nhưng hệ thống internet vẫn còn lưu lại, nó vô cùng rõ ràng, cô có muốn nhìn lại không?” Lâm Hi Hi hòa hoãn nói ra mục đích của mình, đợi phản ứng của cô ta.
“Cô!” Kiều Nhan đột nhiên biến sắc, không dám tin đây là sự thật, “Lâm Hi Hi, cô không cần hù dọa tôi, hệ thống internet của Nhạc Thị tôi rõ ràng hơn ai hết, số liệu kia của cô, cô muốn gì?”
Một mạch im lặng, tiếng nói ngọt ngào của Lâm Hi Hi có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cảm ơn cô đã phủ nhận sự tồn tại của những số liệu này, Kiều tiểu thư, xem ra so với tôi, cô thật sự rõ ràng hơn rất nhiều.”
Kiều Nhan thở gấp, như vậy mới biết chính mình bị lừa, tay day day ấn đường, làm dịu đi sự khẩn trương lúc này của mình, Kiều Nhan nhỏ giọng hỏi: “Lâm Hi Hi, nói cho tôi biết cô muốn gì, cô lấy phần số liệu kia để làm gì? Thua hai lần cô vẫn chưa biết sợ sao? Cô cho rằng cô đang nắm giữ ít nhiều tư liệu, chỉ bằng ấy cô cũng muốn lật đổ Nhạc Thị sao? Cô bớt ngây thơ một chút đi!”
“Cho nên, chuyện này cần giúp đỡ gì, cứ nói với tôi một tiếng, tôi giúp cô! Tôi đi trước đây.”
Lam Đóa nháy mắt mấy cái.
Một dòng nước ấm áp chảy trong lòng Lâm Hi Hi, nhìn cô ấy nói: “Cảm ơn.”
“Được, vậy cô làm đi, tôi đi làm việc.” Lam Đóa vẫy vẫy tay, rời đi xa.
Lâm Hi Hi yên lặng ngồi dựa vào ghế ngồi, ngực có một tia rung động… Còn có người tin tưởng, còn có người ngyện ý giúp nàng, việc thu mua Nhạc Thị nàng phải hoàn thành, như vậy căn bản là chưa đủ, thế nhưng, cũng là bước đầu tiên giúp nàng trả thù.
Sự việc này, phải chính tay nàng hoàn thành.
Nhìn bảng số liệu trên bàn, Tần Dịch Dương nheo mắt, ánh mắt trăn trở: “Cái gì đây?”
“Từ hệ thống tài chính Nhạc Thị bên ấy tôi lấy ra một ít số liệu, kỳ thực kết quả có rất nhiều số liệu, đều là do nguồn vốn phi pháp rót vào, những số liệu này đều là những phần bị che giấu, kể cả việc bọn họ nhập số liệu khống nữa.” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Tần Dịch Dương không dừng trên bảng số liệu, mà nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Cô gái nhỏ bé và yếu ớt như vậy, đưa ra số liệu to lớn như thế này, đúng là hắn cũng nên coi trọng một chút, hắn quả thực không biết nàng lấy đâu ra những thứ này, trong con người nàng ẩn chứa bao nhiêu năng lực.
“Đứng lại gần đây một chút.” Hắn thản nhiên nói.
Ánh mắt Lâm Hi Hi khẽ động, có chút khó hiểu.
“Em đứng quá xa, tôi không quen.” Trên môi hắn nở một nụ cười, nhìn nàng đứng bên kia bàn công tác.
Lâm Hi Hi lúc này mới tỉnh ngộ, chần chờ một chút, đè nén hơi nóng trên mặt, hướng phía hắn đi qua. Tần Dịch Dương tựa vào lưng ghế xoay đẩy một cái, kéo chiếc ghế bên cạnh lên trước mặt, trầm giọng nói: “Ngồi xuống nói.”
Kéo ống quần dài, nàng nhu thuận ngồi xuống, cầm lấy bảng tài liệu nhanh trí giải thích, sử dụng máy vi tính của hắn làm mẫu.
Bàn tay trắng noãn của nàng đặt lên bàn tay hắn, có một vẻ đẹp rất khác biệt.
“Em với những thứ này… Đã nghiên cứu rất kỹ?” Tần Dịch Dương tựa vào lưng ghế ngồi, nửa ôm vai nàng, nghiêng mặt hỏi. Đường nét trên khuôn mặt nàng rất thanh thoát xinh xắn, khiến kẻ khác nhìn là muốn hôn lên đó.
“Đại học tôi học chuyên ngành điện tử thương mại, lúc học có học qua một ít kiến thức về hacker.” Nàng nhẹ giọng nói, lông mi rất dài khẽ rung động, thỉnh thoảng nghiêng mặt nhìn thẳng hắn, có chút thẹn thùng, “Thế nhưng để hoàn thành quá trình xâm nhập vào tài khoản hệ thống tôi có nhờ tới một số nhân viên trong công ty, còn có một số đồng nghiệp trước đây của tôi giúp đỡ.”
Tần Dịch Dương nhìn liếc qua màn hình, nói một câu tán thưởng: “Không tệ.”
Lâm Hi Hi gật đầu: “Có những số liệu này rất có lợi, chúng ta nắm trong tay nhược điểm của Nhạc Thị, tôi không dự định dùng những số liệu này để uy hiếp Nhạc Phong, trên thực tế hắn cũng không kiêng kị sự uy hiếp, cho nên…anh..”
Tiếng nói của nàng đột nhiên khó khăn đè nén lại, nhịn không được quay đầu lại hỏi: “Tay của anh đang để ở đâu thế?”
Bàn tay to lớn ưu nhã men theo vòng eo nhỏ nhắn của nàng mà trườn lên nơi mềm mại trên ngực nàng, Tần Dịch Dương đem thân hình nhỏ nhắn của nàng kéo vào trong lòng, khiến cho lưng nàng dán vào ngực hắn, nói giọng khàn khàn: “Em không cảm giác được sao? Hẳn là nói cho tôi biết nó đang để ở đâu.”
Hơi thở của Lâm Hi Hi bắt đầu bất ổn, mặt đỏ tim đập: “Không nên… Đây là phòng làm việc!”
Nàng đích thực đang rất khẩn trương, sợ bây giờ sẽ có người gõ cửa đi vào.
Tần Dịch Dương cũng biết như vậy là không thích hợp. Cho nên chỉ là ôm nàng vào trong ngực mà hôn thôi, coi như là giải khát. Cánh môi hôn lên vành tai trắng noãn của nàng, thanh âm của hắn đã phục hồi một chút thanh tỉnh: “Em muốn đem những thứ này đi trao đổi với Kiều Nhan?”
Ở trong lòng hắn, Lâm Hi Hi gật đầu nói: “Tôi nghĩ phải thử một chút mới biết được.”
Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, rồi thấp giọng hỏi: “Một mình em à?”
“Tôi…” Lâm Hi Hi cũng nói không nên lời, nàng vô thức không muốn một mình đối mặt, thế nhưng lại không muốn mở miệng bảo hắn, đơn giản quả quyết nói: “Một mình tôi.”
Tần Dịch Dương vuốt ve tóc nàng, nhìn nàng hồi lâu rồi khẽ nở nụ cười.
Thật đúng là cô gái nhỏ dũng cảm.
“Được,” Hắn cư nhiên cũng thực sự đồng ý, ánh mắt thâm thúy có chút khiến nàng khó hiểu, “Trước tiên hẹn cô ta, thời gian địa điểm nói cho tôi, nhớ kỹ em là người chủ động, không nên nhân nhượng bất kỳ điều kiện nào của cô ta.”
Lâm Hi Hi giật mình, nàng không nghĩ hắn thực sự yên tâm để nàng một mình đi đến đó.
Nhưng mà đâm lao thì phải theo lao, nàng cắn môi, gật đầu đáp ứng hắn.
Hay là do nàng thiếu sự tôi luyện… Lâm Hi Hi có chút hoảng hốt cầm lấy di động, không xác định nổi mục đích.
Nàng không thể nhìn thấy nét mặt Tần Dịch Dương ngồi dựa vào ghế, ánh mắt tự tin mọi việc đều nắm trong tay của hắn, đây cũng là lần đầu tiên hắn nảy sinh ý nghĩ muốn bảo hộ nàng, nên nói như thế nào đây? Trên người cô gái này mang dấu ấn của Tần Dịch Dương hắn, người khác sẽ không mơ ước viển vông có được nàng dù chỉ một chút.
“Alô, xin chào, tập đoàn Nhạc Thị đây.” Kiều Nhan cầm một xấp tài liệu đi vào phòng làm việc của Nhạc Phong, tiếp điện thoại di động.
“Chào cô, Kiều Nhan, tôi là Lâm Hi Hi.”
Bước chân Kiều Nhan dừng lại.
Lâm Hi Hi?
Lâm Hi Hi lại chủ động gọi điện cho mình?
Hồi lâu Kiều Nhan mới phản ứng lại, khóe miệng nổi lên một tràng cười nhạt, cô nhớ rõ người đàn bà này, trong buổi tiệc đã khiến cô khó chịu đến mức nào, trên tiêu đề báo chí kiêu ngạo như thế nào! Cô hoàn toàn bị người đàn bà này chà đạp nhục nhã, chính cô ta lại dâng mình đến miệng cọp hay sao?
“Thì ra là Tần phu nhân.” Kiều Nhan buông tập tài liệu trong tay, ôm vai, đi đến bên cửa sổ sát đất nói chậm lại: “Xin hỏi phu nhân có chuyện gì sao? Hay là ngài muốn tìm Nhạc Phong? Ngài hãy nhớ kỹ lời hắn nói, ngài cứ qua đây chúng ta sẽ bàn lại.”
“Không, tôi tìm cô.’ Phía bên kia điện thoại, tiếng nói của Lâm Hi Hi trầm ổn mà dịu dàng.
“Phải không?” Kiều Nhan càng cười lớn.
“Nói đi, chuyện gì.” Cô cũng không có kiên nhẫn cùng cái loại đàn bà không biết tự lượng sức mình này dây dưa.
“Trên tay tôi có một phần số liệu, là số liệu đáng ngờ của tập đoàn Nhạc Thị năm nay, toàn bộ nguồn vốn bên trong đều có vấn đề, chính là hệ thống bị Nhạc Thị thôn tính, đương nhiên, người thao túng là ai, cô so với tôi chắc là rõ ràng hơn, chỉ là những số liệu này … bị cô hủy đi nhưng hệ thống internet vẫn còn lưu lại, nó vô cùng rõ ràng, cô có muốn nhìn lại không?” Lâm Hi Hi hòa hoãn nói ra mục đích của mình, đợi phản ứng của cô ta.
“Cô!” Kiều Nhan đột nhiên biến sắc, không dám tin đây là sự thật, “Lâm Hi Hi, cô không cần hù dọa tôi, hệ thống internet của Nhạc Thị tôi rõ ràng hơn ai hết, số liệu kia của cô, cô muốn gì?”
Một mạch im lặng, tiếng nói ngọt ngào của Lâm Hi Hi có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cảm ơn cô đã phủ nhận sự tồn tại của những số liệu này, Kiều tiểu thư, xem ra so với tôi, cô thật sự rõ ràng hơn rất nhiều.”
Kiều Nhan thở gấp, như vậy mới biết chính mình bị lừa, tay day day ấn đường, làm dịu đi sự khẩn trương lúc này của mình, Kiều Nhan nhỏ giọng hỏi: “Lâm Hi Hi, nói cho tôi biết cô muốn gì, cô lấy phần số liệu kia để làm gì? Thua hai lần cô vẫn chưa biết sợ sao? Cô cho rằng cô đang nắm giữ ít nhiều tư liệu, chỉ bằng ấy cô cũng muốn lật đổ Nhạc Thị sao? Cô bớt ngây thơ một chút đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.