Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 228: Yêu thật đáng sợ

Cận Niên

09/04/2015

Trong tòa lâu đài, một thân thể nhỏ bé đang bước đi lắc la lắc lư, men theo vách tường mà đi ra đến cạnh cửa, thân thể cọ sát vào tường đi về phía trước.

Mọi nơi thực tĩnh lặng, không ai có thể nghe được lấy một tiếng động, thân thể nhỏ bé kia lắc lư vài cái suýt nữa ngã xuống, đôi mắt to tròn sáng rực lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu không một tỳ vết nào, cánh tay nhỏ bé mập mạp bắt được cánh cửa bằng gỗ lim có khắc hoa văn.

“Chi cha!” một tiếng . . . .

Thân thể đang chống đỡ của cục cưng bị tiếng mở cửa làm cho giật mình, ánh mắt ngập nước ngẩng lên, nhìn khuôn mặt của người phía trên.

Sau buổi trưa yên tĩnh, ngay cả nữ hầu cũng nghỉ ngơi. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tòa lâu đài rộng lớn như vậy càng thêm trống trải, cục cưng cũng có chút buồn ngủ, ánh mắt mơ màng trợn lớn nhìn bốn phía, không thấy mẹ mà mình thích nhất, cánh tay béo mập dụi dụi vài cái lên mắt, ngáp một cái thật to.

Một chỗ khác trên hành lang dài, một người hầu mới đem quà đến tặng Lan phu nhân trở về, đi ngang qua phòng công tước đại nhân, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh mềm mại như vậy xuất hiện ở ngoài cửa, nghi hoặc tiến đến, mãi cho tới khi đến gần mới thấy rõ thân ảnh kia, nhưng mà lại kinh ngạc quá đỗi.

“Ông trời của tôi ơi!” Người hầu cứng mặt kêu lên một tiếng, vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống đỡ lấy thân hình của cục cưng đang mệt chết vì dựa vào ván cửa để cố đứng vũng kia: “Tiểu vương tử, cậu . . . cậu. . .”

Trời ạ . . . . Người hầu sợ ngây người, tiểu vương tử mới chưa đến tám tháng, nó cư nhiên . . . . . Cư nhiên chính mình mon men đi từ trong phòng ra tới đây? Không ai dạy nó đã biết tự tập đi?

Cục cưng lập tức rơi vào một cái ôm ấp, phát ra thanh âm bi bô đáng yêu, cánh tay phấn nộn có lực, túm lấy lớp ren mỏng trước ngực áo của người hầu xé rách, đôi mắt vừa mới buồn ngủ rũ rượi đã sáng lên nhấp nháy liên hồi.

Kinh ngạc trên mặt người hầu thủy chung không có rút đi, chạy nhanh ôm lấy tiểu vương tử đi vào trong phòng, trong căn phòng trống trải mà tao nhã không có ai cả, bên cạnh chiếc giường lớn mềm mại có một cái nôi nhỏ như một cái giường nhỏ, nói vậy cục cưng chính là từ nơi này đi ra sao? Người hầu ngây ngốc nhìn nhìn, quan sát thật kỹ cái giường nhỏ kia, trong lòng càng thêm khiếp sợ.



Nhìn như vậy. . . . nó leo ra sao?

Trên mặt cô lại nở nụ cười kinh hỉ, nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cục cưng, “Thượng đế của tôi ơi! Tiểu vương tử thật tuyệt vời! Nhất định công tước đại nhân sẽ rất vui vẻ! Ha ha!”

Cục cưng không biết cô ấy vì sao mà cao hứng, chính là cũng vui vẻ toét miệng cười theo, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu khiến người ta chỉ muốn hôn lên đó.

Trong lòng người hầu vui sướng tràn trề, nghĩ là nên nói thế nào khi công tước đại nhân khi ngài trở về, cả tòa lâu đài ai cũng biết thể chất của tiểu vương tử rất tốt, mặc kệ là phát triển trí tuệ hay thân thể đều vượt mức bình thường, mà lúc này đây nó cư nhiên có thể tự mình leo khỏi giường run rẩy mon men đi đến tận cửa. Không phải trẻ con thường ngủ rất nhiều sao, so sánh với đây thì sao? Chính là thân thể nhỏ bé này dường như tinh lực dư thừa quá nhiều, đôi mắt ngập nước ôm lấy cổ người hầu, cựa tới cựa lui, nhìn mọi nơi đều i ô hô lên, miệng mấp máy muốn nó chuyện.

Trên mặt vui mừng nở rộ, người hầu ngồi ở bên cửa sổ, im lặng chờ bọn họ trở về.

Mà bên ngoài lâu đài, Một chiếc xe Lincoln thật dài đang từ từ tiến vào, chậm rãi dừng ở trước gara.

Lâm Hi Hi từ trong xe đi ra, thân ảnh mảnh khảnh thoảng qua bóng cây loang lổ, cử chỉ tao nhã động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo lộ ra chút lạnh lùng, có chút buồn bực, đóng của xe nhanh chóng hướng trong lâu đài đi vào.

Thân thể cao lớn của người đàn ông đi phía sau, miệng hắn khẽ nở một nụ cười, ánh mắt liếc qua xe một chút rồi bắt đầu chăm chú dừng ở nàng.

“Hi Hi!” Chân bước nhanh, một tay bắt lấy tay nàng giữ chặt lại, người đàn ông phía sau đem nàng ôm vào trongg lồng ngực, cười yếu ớt nói: “Làm sao vậy? Đi nhanh như vậy để làm gì?”

“Anh. . .” Lâm Hi Hi không nghĩ tới vừa mới xuống xe một chút đã bị hắn ôm ấy, cái vòng ôm chết tiệt này vẫn nhanh chóng và rộng lớn như vậy, giống như càng theo thời gian càng thêm rắn chắc, kiên cố, thân thể mảnh khảnh của nàng bị ôm chặt bên trong căn bản không thể động đậy, “Anh không cần ôm tôi . . . . Tần Dịch Dương, buông ra!”

Dung mạo xinh đẹp đang tức giận ngút trời không lưu tình chút nào hướng người đàn ông cao lớn trước mặt mà phát hỏa.

Tần Dịch Dương lại không nỡ nhìn nàng như vậy, biết nàng đang nóng giận, cánh tay kiên cố hơi nới lỏng một chút để cho nàng có thể dễ dàng cửu động hơn, chính là như vậy vẫn chưa đủ, nàng vẫn quật cường không muốn để ý đến hắn mà đi vào trong lâu đài, hắn cũng cười yếu ớt không miễn cưỡng nữa, ôn nhu ở bên tai nàng thì thầm, ôm nàng cùng một chỗ thất tha thất thểu đi vào bên trong. Người đàn ông cao lớn tựa như một vị thần, từ sau buổi lễ hội mừng được vạn dân chúc mừng kia đã rút đi toàn bộ hơi thở lạnh lùng trên cơ thể, tựa như một con dã thú biến thành ôn nhu, bình ổn lửa giận của nàng. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)



“Hi Hi, đừng tức giận. . . .” Tần Dịch Dương cười đến vui vẻ, hiếm khi có thể nhẫn nại như vậy, một lần nữa cầm lại cánh tay đang không ngừng đẩy tay hắn ra của nàng, rất nhanh đã đem nàng ôm vào đối diện với chính mình, bờ ngực mềm mại của nàng dán chặt vào vòm ngực rắn chắc của hắn, dán chặt vào chóp mũi đáng yêu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Đừng tức giận nữa được không? Có chuyện gì xảy ra sao? Anh vẫn đều giữ mình mà, cũng chỉ bởi vì công việc quá bận rộn mới không thể về phòng sớm được thôi . . . . Làm sao vậy? Nói cho anh biết đi . . .”

Tiểu nữ nhân của hắn, từ sau khi lễ mừng sáng nay kết thúc đã có biểu tình hơi hơi tức giận như vậy rồi. Lòng hắn ngứa ngáy, nàng vẫn cười yếu ớt không giải thích, ở trong xe hắn cũng lạnh với nàng cả nửa ngày, mãi cho đến khi về đến lâu đài mới mở thế tiến công, không ngờ nàng đã tức giận đến mức độ này rồi.

“Hừ . .” Lâm Hi Hi oán hận muốn giẫy ra, lại vẫn chỉ có thể thở hồng hộc mà nhìn thẳng hắn, thắt lưng bị hắn ôm chặt lấy chỉ có thể ngửa đầu đối diện với khuôn mặt đang dán sát của hắn, một cánh tay không ngừng đẩy bả vai đang ép tới gần của hắn, tay kia thì bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, “Tần Dịch Dương, anh không cần phải giả bộ!”

Nàng thở phì phì, khuôn mặt đỏ ửng, nhịn không được trừng mắt lườm hắn.

Ý cười trên môi Tần Dịch Dương càng sâu, cánh môi phun ra hơi thở nóng bỏng phả lên quanh quẩn ở chóp mũi nàng, “Giả bộ? Anh giả bộ cái gì nào?”

“Anh đừng tưởng rằng tôi không có nghe thấy, chủ buổi tiệc hôm nay không phải đã gọi điện thoại cho anh sao, không phải là ông ta chuẩn bị đem con gái của chính mình tặng cho anh sao? 18 tuổi, thời kỳ tươi đẹp nhất, hơn nữa lại cực kỳ thông minh xinh đẹp,vừa mới tốt nghiệp đại học Cambridge, chẳng lẽ anh không thích sao? Anh cư nhiên còn nói chuyện với ông ta lâu như vậy?”

Nàng đợi mãi cho đến tận nửa đêm cũng không thấy hắn trở về, thật sự không đợi được nữa liền nặng nề ngủ thiếp đi, nửa đêm gần sáng lại bị nụ hôn nhiệt tình của hắn đánh thức, toàn thân trần trụi nằm ở trong ngực hắn, nơi mềm mại nhất trên cơ thể bị hắn mạnh mẽ chiếm giữ, tham lam mà làm . . . . Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng đang ngủ an ổn thì lại bị hắn gây sức ép suốt của một đêm đến mồ hôi đầm đìa, nàng thật sự . . . . Mệt mỏi quá!

Sáng sớm tỉnh lại, hắn vẫn tinh thần sáng láng như trước, lật tung chăn mỏng ra đem cả cơ thể đang buồn thiu của nàng hôn một lượt, hỏi: “Bảo bối, đau không?”

Lâm Hi Hi thực sự buồn bực!

Nàng chưa từng có tức giận như vậy, cho dù là có mâu thuẫn với hắn, nàng cũng chỉ là thương tâm khổ sở, một mình chịu đựng thương tổn liếm láp miệng vết thương của chính mình, mà hiện tại, rốt cục nàng cũng có thể có đủ dũng khí để đối diện với người đàn ông tuấn lãng bức người này, ở trước mặt hắn mà trách móc, chất vấn hắn. Trong lòng nàng cũng lo lắng lắm chứ, một tia thắng lợi cũng không có.

Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương nổi lên một tia mờ mịt, như là nhớ lại điều gì đó, rốt cục cũng nhớ ra, quả thực người chủ buổi tiệc hôm nay có từng nhắc qua về con gái của ông ta, 18 tuổi, mới vừa tốt nghiệp Cambridge . . . Nàng làm sao có thể biết rõ như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook