Chương 24: đối chọi gay gắt
Mễ Lạp Bạch
08/08/2019
Mình bây giờ lại bị chú ba của vị hôn phu, ôm vào trong ngực...
Cái cảm giác này, rất quái dị. Quái dị tới cực điểm.
Một lát...
Rốt cục không nhịn được.
"Chú ba..." Cô cẩn thận từng li từng tí một, thăm dò mở miệng. Giọng rầu rĩ.
"Nói."
"Chú thả con xuống, con... tự con đi."
"Câm miệng." Anh chỉ thẳng thắn dứt khoát trả lời cô hai chữ. Bọn họ có rất ít lúc có thể cách đến gần như thế, tạm thời, anh cũng không muốn cứ như thế thả cô ra.
Lại bị từ chối, cô thật buồn bực, càng ai oán, càng căm tức.
Quỷ đáng ghét vẫn là quỷ đáng ghét!
Trở lại biệt thự, Hoắc Thiên Kình còn ôm cô. Một đường từ ngoài hàng rào đi vào, người hầu dồn dập liếc mắt.
Anh da mặt dày, trên mặt vẫn thản nhiên. Nhưng cô là da mặt mỏng, chỉ dám cúi đầu, giả bộ ngủ.
Hoắc Thiên Kình một đường ôm cô lên lầu, vứt ở trên giường lớn. Cô thở một hơi, cuốn vào trong chăn, Hoắc Thiên Kình lại không có lập tức đi, trái lại xốc chăn lên.
"?" Cô không rõ nhìn anh.
"Cởi quần áo trên người ra!"
Mặt anh không cảm xúc, hầu như là giọng điệu ra lệnh.
Đồng Tích sửng sốt nháy mắt, hai cái. Lúc nháy tới cái thứ ba, rốt cục trố mắt, mạnh mẽ trừng anh.
Hai tay bản năng vòng lấy chính mình.
Nhìn bộ dáng vẻ này của Đồng Tích, Hoắc Thiên Kình vừa tức vừa bất đắc dĩ.
"Bây giờ mới biết tự vệ, vừa rồi ở chỗ Hoắc Viêm Chi vì sao không thấy em có đầu óc như thế?" Hoắc Thiên Kình tiện tay vơ vét bộ áo ngủ của cô, quăng trên đầu cô.
Cô khó chịu kéo quần áo xuống, phản bác: "Ai nói con không có đầu óc?"
"Thay áo ngủ! Còn có..." Hoắc Thiên Kình hơi dừng lại, bỗng nhiên cúi đầu.
Tuấn nhan đột nhiên áp sát cô, ngón tay dài nắm cằm dưới của cô, "Nếu em lại bị tôi phát hiện, dám to gan mặc áo ngủ của người đàn ông khác, đặc biệt là của Hoắc Viêm Chi, tự gánh lấy hậu quả!"
Cách đến thật gần.
Gần đến mức, anh hô hấp, toàn bộ phun ở trên mặt cô.
Nóng hầm hập, một hồi một hồi, như lông chim quét qua vậy, quét đến trái tim cô. Vừa nóng vừa nhột.
Lông mi, run dữ dội hơn. Cô hô hấp, đều rối loạn mấy phần.
Một lát, mới nhớ đến muốn phản bác anh.
"Con không thay."
ánh mắt Hoắc Thiên Kình lẫm liệt, "Em lặp lại lần nữa!"
"Lặp lại lần nữa con cũng không thay. Con mặc áo ngủ của chú tư thì sao? Con liền thích mặc áo ngủ của chú tư!" Người này, không quan tâm nguyện vọng của cô cũng coi như thôi, bây giờ ngay cả cô mặc quần áo gì anh cũng muốn xen vào.
Cô là có ý định muốn đối nghịch với Hoắc Thiên Kình, đơn giản cầm áo ngủ anh lấy tới trực tiếp quăng trên đất, sau đó, từ trên giường trượt xuống, đi ra ngoài.
"Đi đâu? !"
Anh lạnh giọng hỏi.
"Ngày hôm qua con liền nói không phiền toái chú nữa, vì vậy, con không ngủ ở nhà chú." Đồng Tích đi được cũng không quay đầu lại.
Cái cảm giác này, rất quái dị. Quái dị tới cực điểm.
Một lát...
Rốt cục không nhịn được.
"Chú ba..." Cô cẩn thận từng li từng tí một, thăm dò mở miệng. Giọng rầu rĩ.
"Nói."
"Chú thả con xuống, con... tự con đi."
"Câm miệng." Anh chỉ thẳng thắn dứt khoát trả lời cô hai chữ. Bọn họ có rất ít lúc có thể cách đến gần như thế, tạm thời, anh cũng không muốn cứ như thế thả cô ra.
Lại bị từ chối, cô thật buồn bực, càng ai oán, càng căm tức.
Quỷ đáng ghét vẫn là quỷ đáng ghét!
Trở lại biệt thự, Hoắc Thiên Kình còn ôm cô. Một đường từ ngoài hàng rào đi vào, người hầu dồn dập liếc mắt.
Anh da mặt dày, trên mặt vẫn thản nhiên. Nhưng cô là da mặt mỏng, chỉ dám cúi đầu, giả bộ ngủ.
Hoắc Thiên Kình một đường ôm cô lên lầu, vứt ở trên giường lớn. Cô thở một hơi, cuốn vào trong chăn, Hoắc Thiên Kình lại không có lập tức đi, trái lại xốc chăn lên.
"?" Cô không rõ nhìn anh.
"Cởi quần áo trên người ra!"
Mặt anh không cảm xúc, hầu như là giọng điệu ra lệnh.
Đồng Tích sửng sốt nháy mắt, hai cái. Lúc nháy tới cái thứ ba, rốt cục trố mắt, mạnh mẽ trừng anh.
Hai tay bản năng vòng lấy chính mình.
Nhìn bộ dáng vẻ này của Đồng Tích, Hoắc Thiên Kình vừa tức vừa bất đắc dĩ.
"Bây giờ mới biết tự vệ, vừa rồi ở chỗ Hoắc Viêm Chi vì sao không thấy em có đầu óc như thế?" Hoắc Thiên Kình tiện tay vơ vét bộ áo ngủ của cô, quăng trên đầu cô.
Cô khó chịu kéo quần áo xuống, phản bác: "Ai nói con không có đầu óc?"
"Thay áo ngủ! Còn có..." Hoắc Thiên Kình hơi dừng lại, bỗng nhiên cúi đầu.
Tuấn nhan đột nhiên áp sát cô, ngón tay dài nắm cằm dưới của cô, "Nếu em lại bị tôi phát hiện, dám to gan mặc áo ngủ của người đàn ông khác, đặc biệt là của Hoắc Viêm Chi, tự gánh lấy hậu quả!"
Cách đến thật gần.
Gần đến mức, anh hô hấp, toàn bộ phun ở trên mặt cô.
Nóng hầm hập, một hồi một hồi, như lông chim quét qua vậy, quét đến trái tim cô. Vừa nóng vừa nhột.
Lông mi, run dữ dội hơn. Cô hô hấp, đều rối loạn mấy phần.
Một lát, mới nhớ đến muốn phản bác anh.
"Con không thay."
ánh mắt Hoắc Thiên Kình lẫm liệt, "Em lặp lại lần nữa!"
"Lặp lại lần nữa con cũng không thay. Con mặc áo ngủ của chú tư thì sao? Con liền thích mặc áo ngủ của chú tư!" Người này, không quan tâm nguyện vọng của cô cũng coi như thôi, bây giờ ngay cả cô mặc quần áo gì anh cũng muốn xen vào.
Cô là có ý định muốn đối nghịch với Hoắc Thiên Kình, đơn giản cầm áo ngủ anh lấy tới trực tiếp quăng trên đất, sau đó, từ trên giường trượt xuống, đi ra ngoài.
"Đi đâu? !"
Anh lạnh giọng hỏi.
"Ngày hôm qua con liền nói không phiền toái chú nữa, vì vậy, con không ngủ ở nhà chú." Đồng Tích đi được cũng không quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.