Chương 193: Bé Duật của Tiểu Bao.
Niếp Niếp
23/08/2019
Tư Cảnh Hàn nằm trên bàn mổ trước khi mất đi hoàn toàn ý thức đã rơi nước mắt, một giọt duy nhất.
Thời gian còn lại lúc đó của hắn thật sự rất ngắn, nhưng trong tâm trí chỉ đinh ninh nghĩ về một chuyện không ai biết.
Đó chẳng phải là hình ảnh Hoắc Duật Hy xinh đẹp, cũng không phải Bảo Bối hắn thương nhất, mà ở trong miền ký ức đó của hắn có hai nhân vật.
Tiểu Bao và bé Duật.
Tiểu Bao và bé Duật gặp nhau cách đây đúng 20 năm.
Lúc đó Tiểu Bao chừng bảy, tám tuổi. Còn bé Duật khoảng chừng lên ba, lên bốn, nhỏ đến mức không đủ nhận thức để sau này lớn lên mà nhớ lại được Tiểu Bao.
Canada năm đấy cũng vào lúc có tuyết rơi, thậm chí là bão tuyết.
Tiểu Bao rúm ró trong bộ quần áo cũ bạc màu chật vật đứng ven đường, gió lạnh rét muốt cắt da, cắt thịt quật vào người cậu bé như sắp để lại ngàn vết xước trên làn da trắng nõn.
Tuy rằng thiếu thốn nhưng không lúc nào lấm lem, Tiểu Bao gầy gầy sạch sẽ trong bộ quần áo của một người chắc lớn hơn cậu rất nhiều, chỗ ống quần và tay áo đều dài lủng củng, nhưng chỉ khi mặc như vậy mới giúp cậu bé ấm hơn được đôi chút.
Đứng cạnh nhà ga ban đêm cậu luôn luôn ôm chặt cái hộp đựng kẹo cao su, vài món đồ vặt mà khách đi đường có thể dùng.
Vì là mùa đông nên cái lạnh bao trùm dữ dội, cộng thêm bão tuyết nên không mấy ai nhẫn nại nán lại ga tàu quá lâu, càng không có thời gian dành cho một cậu bé nhỏ nhắn đứng ở ven đường đang bán thứ gì.
Tiểu Bao vẫn đứng đó, khi tàu tiếp tục khởi hành cậu vẫn đứng đó đợi chuyến tàu tiếp theo, bên cạnh những quán ăn với mấy món đồ ăn nóng hổi bốc khói và thơm phức, Tiểu Bao ngửi được mùi thơm của bánh mì, bụng nhỏ lại khẽ sôi lên, đôi mắt xinh đẹp có chớp một cái nhưng cắn răng đứng yên một chỗ.
Hôm nay cậu vẫn chưa bán được gì, sẽ không có phần thưởng nào tự dành cho mình nếu cậu không kiếm được đồng nào.
"Bịch bịch..."
"Anh ơi, anh ơi..."
Tiểu Bao vì lạnh mà thất thần đông cứng một chỗ cúi cùng cũng bị thu hút bởi một giọng nói trong trẻo, cực dễ thương.
Quan trọng là bé con rất thấp, chỉ đứng tới eo của cậu thôi, cho nên khi không cúi xuống cậu cũng chẳng để ý thấy.
Ga tàu lửa ở đây chủ yếu là người địa phương, cực kỳ hiếm người châu Á, mà còn hẳn hoi là người Trung Quốc nên Tiểu Bao lập tức đáp bằng ngôn ngữ mà rất lâu rồi cậu không dùng đến.
"Nhóc con, có chuyện gì sao?"
"Anh ơi, em đói..."
Bé con rất ngây ngô, không phân biệt người lạ hay quen đã biểu đạt lòng mình.
Thoáng nhìn qua cô bé không nói được tiếng Anh, càng không hiểu những người xung quanh đang nói gì, cô bé chọn đến gần Tiểu Bao có lẽ là vì đặc trưng người châu Á trên ngũ quan của cậu giống với mình nên cô bé liền chạy đến kêu cứu.
Tiểu Bao nhìn cô bé một thoáng, liền biết nhóc con là người ở nhà có tiền, chiếc váy công chúa và chiếc áo lông cừu xinh đẹp đã nói lên tất cả.
"Ba mẹ em đâu?"
Nhóc con lắc đầu không biết, có lẽ bé đã đi lạc.
"Ba mẹ đưa em đến đây chơi... nhưng mà... nhưng mà không biết đã ở đâu rồi." Cô bé đớt giọng.
"Vậy anh dẫn em đến chỗ cô chú cảnh sát, họ sẽ dẫn em về nhà."
Cô bé không hiểu lời Tiểu Bao, chỉ chu môi: "Em đói."
Tiểu Bao khó xử, nắm lấy tay cô bé, nghĩ đến đang có bão tuyết, đồn cảnh sát cũng cách đây rất xa, cậu cũng không đủ tiền để đi xe, mà ga tàu cũng sắp dừng hoạt động trong mấy hôm sắp tới để tránh bão tuyết.
Cậu có thể dẫn con bé đến chỗ người lớn để nhờ giúp đỡ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng mấy an tâm, cậu mấy năm ở đây cũng biết thế nào là chợ đen, nhỡ như cô bé không được đưa để chỗ cảnh sát mà lại bị đưa đến chỗ nào đó để buôn người thì...
Tiểu Bao còn nhỏ nhưng lại lo xa, cậu thật ra cũng chưa nhìn nhận được vấn đề thấu đáo.
Cuối cùng trên lối về trở nhỏ quen thuộc, người ta thấy Tiểu Bao lại dẫn tay thêm một cô bé, trên bộ quần áo công chúa xinh đẹp quấn thêm một cái khăn choàng dầy cộp tầm thường mà Tiểu Bao vẫn hay khoác.
Cô bé ngây thơ không hề biết nhìn sắc mặt, ăn ngon lành ổ bánh mì nóng hổi mà anh trai lớn mới vừa mua cho mà không biết rằng anh trai lớn cũng đói.
Thời gian còn lại lúc đó của hắn thật sự rất ngắn, nhưng trong tâm trí chỉ đinh ninh nghĩ về một chuyện không ai biết.
Đó chẳng phải là hình ảnh Hoắc Duật Hy xinh đẹp, cũng không phải Bảo Bối hắn thương nhất, mà ở trong miền ký ức đó của hắn có hai nhân vật.
Tiểu Bao và bé Duật.
Tiểu Bao và bé Duật gặp nhau cách đây đúng 20 năm.
Lúc đó Tiểu Bao chừng bảy, tám tuổi. Còn bé Duật khoảng chừng lên ba, lên bốn, nhỏ đến mức không đủ nhận thức để sau này lớn lên mà nhớ lại được Tiểu Bao.
Canada năm đấy cũng vào lúc có tuyết rơi, thậm chí là bão tuyết.
Tiểu Bao rúm ró trong bộ quần áo cũ bạc màu chật vật đứng ven đường, gió lạnh rét muốt cắt da, cắt thịt quật vào người cậu bé như sắp để lại ngàn vết xước trên làn da trắng nõn.
Tuy rằng thiếu thốn nhưng không lúc nào lấm lem, Tiểu Bao gầy gầy sạch sẽ trong bộ quần áo của một người chắc lớn hơn cậu rất nhiều, chỗ ống quần và tay áo đều dài lủng củng, nhưng chỉ khi mặc như vậy mới giúp cậu bé ấm hơn được đôi chút.
Đứng cạnh nhà ga ban đêm cậu luôn luôn ôm chặt cái hộp đựng kẹo cao su, vài món đồ vặt mà khách đi đường có thể dùng.
Vì là mùa đông nên cái lạnh bao trùm dữ dội, cộng thêm bão tuyết nên không mấy ai nhẫn nại nán lại ga tàu quá lâu, càng không có thời gian dành cho một cậu bé nhỏ nhắn đứng ở ven đường đang bán thứ gì.
Tiểu Bao vẫn đứng đó, khi tàu tiếp tục khởi hành cậu vẫn đứng đó đợi chuyến tàu tiếp theo, bên cạnh những quán ăn với mấy món đồ ăn nóng hổi bốc khói và thơm phức, Tiểu Bao ngửi được mùi thơm của bánh mì, bụng nhỏ lại khẽ sôi lên, đôi mắt xinh đẹp có chớp một cái nhưng cắn răng đứng yên một chỗ.
Hôm nay cậu vẫn chưa bán được gì, sẽ không có phần thưởng nào tự dành cho mình nếu cậu không kiếm được đồng nào.
"Bịch bịch..."
"Anh ơi, anh ơi..."
Tiểu Bao vì lạnh mà thất thần đông cứng một chỗ cúi cùng cũng bị thu hút bởi một giọng nói trong trẻo, cực dễ thương.
Quan trọng là bé con rất thấp, chỉ đứng tới eo của cậu thôi, cho nên khi không cúi xuống cậu cũng chẳng để ý thấy.
Ga tàu lửa ở đây chủ yếu là người địa phương, cực kỳ hiếm người châu Á, mà còn hẳn hoi là người Trung Quốc nên Tiểu Bao lập tức đáp bằng ngôn ngữ mà rất lâu rồi cậu không dùng đến.
"Nhóc con, có chuyện gì sao?"
"Anh ơi, em đói..."
Bé con rất ngây ngô, không phân biệt người lạ hay quen đã biểu đạt lòng mình.
Thoáng nhìn qua cô bé không nói được tiếng Anh, càng không hiểu những người xung quanh đang nói gì, cô bé chọn đến gần Tiểu Bao có lẽ là vì đặc trưng người châu Á trên ngũ quan của cậu giống với mình nên cô bé liền chạy đến kêu cứu.
Tiểu Bao nhìn cô bé một thoáng, liền biết nhóc con là người ở nhà có tiền, chiếc váy công chúa và chiếc áo lông cừu xinh đẹp đã nói lên tất cả.
"Ba mẹ em đâu?"
Nhóc con lắc đầu không biết, có lẽ bé đã đi lạc.
"Ba mẹ đưa em đến đây chơi... nhưng mà... nhưng mà không biết đã ở đâu rồi." Cô bé đớt giọng.
"Vậy anh dẫn em đến chỗ cô chú cảnh sát, họ sẽ dẫn em về nhà."
Cô bé không hiểu lời Tiểu Bao, chỉ chu môi: "Em đói."
Tiểu Bao khó xử, nắm lấy tay cô bé, nghĩ đến đang có bão tuyết, đồn cảnh sát cũng cách đây rất xa, cậu cũng không đủ tiền để đi xe, mà ga tàu cũng sắp dừng hoạt động trong mấy hôm sắp tới để tránh bão tuyết.
Cậu có thể dẫn con bé đến chỗ người lớn để nhờ giúp đỡ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng mấy an tâm, cậu mấy năm ở đây cũng biết thế nào là chợ đen, nhỡ như cô bé không được đưa để chỗ cảnh sát mà lại bị đưa đến chỗ nào đó để buôn người thì...
Tiểu Bao còn nhỏ nhưng lại lo xa, cậu thật ra cũng chưa nhìn nhận được vấn đề thấu đáo.
Cuối cùng trên lối về trở nhỏ quen thuộc, người ta thấy Tiểu Bao lại dẫn tay thêm một cô bé, trên bộ quần áo công chúa xinh đẹp quấn thêm một cái khăn choàng dầy cộp tầm thường mà Tiểu Bao vẫn hay khoác.
Cô bé ngây thơ không hề biết nhìn sắc mặt, ăn ngon lành ổ bánh mì nóng hổi mà anh trai lớn mới vừa mua cho mà không biết rằng anh trai lớn cũng đói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.