Chương 168: Cái giá phải trả cho một lời yêu.
Niếp Niếp
05/08/2019
Trên vai Hoắc Duật Hy, một sự bất lực bủa vây và dần nặng xuống, mùi tanh của máu xộc vào mũi.
"Khụ..." Người đàn ông chỉ ho một tiếng, nhưng máu...
Hoắc Duật Hy kinh hoàng nhắm mắt lại, dòng chất lỏng nóng hổi chảy dọc qua trán của cô, thấm ướt khuôn mặt, nặng trĩu trên làn mi.
"Cảnh Hàn!!!"
Không còn biết đó là tiếng thét của ai, khi Tư Cảnh Hàn sụp xuống, tất cả mọi thứ đều quay cuồng và ai cũng trở nên bất lực.
Lần đầu tiên người ta thấy hắn ngã xuống, trước bao nhiêu người, quỷ vương - cũng là vị thần của sức mạnh đã ngã xuống, trên chiến trường, không phải bởi vì kẻ địch, hắn đã anh dũng chiến thắng trước kẻ đấy chứ nhưng lại ngã xuống một cách đáng thương, bởi người hắn yêu nhất, vì người hắn yêu nhất.
Hoắc Duật Hy cũng ngã xuống, đỡ lấy hắn dựa trên người của mình, giọng nói khô khốc nhưng cũng thực đáng sợ, trong hơi gió như mất đi một nữa âm thanh:
"Tại sao... tại sao không tránh? Tại sao hả?!!!"
Đến cuối cùng cô gần như thét lên, trước mắt như vẫn còn thấy nụ cười của hắn, hắn nhìn cô cầm con dao sắp xuyên vào lòng ngực của mình nhưng vẫn chấp nhận mỉm cười. Rồi hắn yếu ớt và bất lực, cô muốn giết hắn nhưng hắn vẫn ôm lấy cô, bảo bọc bằng hơi sức run rẩy đó, cô cảm nhận được giây phút chiếc ghế kia đập xuống, cả người hắn đã run lên, hắn đau...
Hoắc Duật Hy đờ đẫn, như một cổ máy khó khăn cúi đầu nhìn Tư Cảnh Hàn, hắn không gượng dậy được nữa, không giống như trước kia, hắn không gượng dậy được nữa!
Bây giờ hắn nằm đây, trong vòng tay của cô với hơi thở yếu ớt, máu vẫn chảy qua trán, từ đôi mày kiếm trượt dọc xuống phong áo mà từ lâu đã nhuộm đỏ vị của máu tanh.
Sau gáy của hắn và ở vùng sau đầu, một vết thương rạn nứt khủng khiếp làm cả người cô bủn rủn.
"Tư Cảnh Hàn, nói đi, anh có ý gì?! Anh như vậy là có ý gì?!"
Tư Cảnh Hàn gượng cười, không nói được gì, nhưng vẫn muốn lau nước mắt cho cô, hắn lại ho, máu từ miệng và mũi cũng bắt đầu chảy ra, cả bên tai nữa.
Tề Thiếu Khanh đã chết lặng, dưới chân anh tên thủ hạ của Mục Đương đã gục chết từ lúc hắn đập chiếc ghế vào người Tư Cảnh Hàn.
Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm cũng như hai kẻ ngốc đứng tại chỗ không có phản ứng, dường như không thể tin vào những điều đang xảy ra, tất cả đều ngoài tầm kiểm soát và họ không thể nào tưởng tượng ra được.
Chỉ có Mục Đương là cười ngạo nghễ, nằm bò ở đó nhưng thõa mãn cực cùng.
"Tại sao? Tiểu Hy, em phải làm như vậy..." Tề Thiếu Khanh tìm lại được giọng nói nhưng cũng lạc cả đi, thậm chí trong đó còn mang theo run rẩy.
Hoắc Duật Hy ôm chặt lấy Tư Cảnh Hàn nhưng giọng nói thật phẫn nộ: "Tại vì bảo bảo của em, vì Tử Mặc, vì cô nhỏ Diệc Hân, vì ước mơ đã bị hắn cướp mất, em nhất định phải giết chết hắn. Hắn bị như vậy là thật đáng đời, là đáng đời lắm, ha ha ha..."
Hoắc Duật Hy cười nhưng nước mắt sắp sửa tuôn rơi, cô vẫn cố kiềm nén lại: "Đáng đời hắn lắm, em đâu bảo hắn đỡ cho em, là hắn tự chuốc lấy, là tự hắn không chịu tránh ra... Không phải tại em."
"Ai bảo hắn bây giờ mới động lòng với em, nhưng hắn còn có Bảo Bối nữa thì tình cảm đối với em là bao nhiêu chứ, không đủ, tất cả đều không đủ bù đắp lại được những tổn thương hắn đã gây ra, em bắt hắn phải trả giá!" Hoắc Duật Hy lẩm bẩm, tự mình độc thoại nhưng đôi vai đang run lên khi hơi thở của Tư Cảnh Hàn yếu dần như ánh sáng chiếc đèn sắp cạn dầu.
"Ha ha ha, đúng là đồ ngu ngốc. Vậy ra là cô thật sự tin lời ta sao?" Mục Đương ở một bên bất giác cười hả hê, Hoắc Duật Hy bần thần nhìn ông ta, ông ta cố nén cơn đau ở cổ tay phải, hừ lạnh: "Không ngại nói cho cô biết, câu chuyện mà ta kể cho cô có một nửa là thật thôi. Nhưng cũng nhờ vậy mà cô đã giúp được ta hoàn thành được mục đích, ha ha ha... À, cảm giác giết chết người yêu mình nhất có phải là rất thú vị không?"
Cơ thể Hoắc Duật Hy run lên từng hồi, vì lởi nói của Mục Đương mà không còn sức sống:
"Không, không thể nào... ông gạt tôi!" Hoắc Duật Hy không chấp nhận dược đả kích, thét lên.
Tư Cảnh Hàn không yêu cô đến vậy, hắn không yêu cô, trước đó hắn đã có Bảo Bối rồi, hắn là kẻ thay lòng, không xứng được tha thứ.
Trong bất giác, lòng bàn tay cô lại cảm nhận được nhiệt độ, là Tư Cảnh Hàn gắng sức chạm vào cô.
"Tư Cảnh Hàn, anh nói đi, anh không yêu tôi đến vậy đâu, tôi không tin đâu."
"Bé Duật, đừng khóc..." Giọng của Tư Cảnh Hàn nhỏ đến mức nếu không chú ý thì sẽ chẳng nghe được gì, hắn thều thào bên tai cô trấn an: "Là tôi muốn như vậy, không phải lỗi của em... khụ khụ khụ... là tôi muốn em hận tôi, nên em không có lỗi, là do tôi tự chuốc lấy..." Hắn lại ho ra một búng máu, hơi thở mệt nhọc không thành tiếng, giữa cái rét của mùa đông, máu rơi đến đâu lại tan vào tuyết.
"Khụ..." Người đàn ông chỉ ho một tiếng, nhưng máu...
Hoắc Duật Hy kinh hoàng nhắm mắt lại, dòng chất lỏng nóng hổi chảy dọc qua trán của cô, thấm ướt khuôn mặt, nặng trĩu trên làn mi.
"Cảnh Hàn!!!"
Không còn biết đó là tiếng thét của ai, khi Tư Cảnh Hàn sụp xuống, tất cả mọi thứ đều quay cuồng và ai cũng trở nên bất lực.
Lần đầu tiên người ta thấy hắn ngã xuống, trước bao nhiêu người, quỷ vương - cũng là vị thần của sức mạnh đã ngã xuống, trên chiến trường, không phải bởi vì kẻ địch, hắn đã anh dũng chiến thắng trước kẻ đấy chứ nhưng lại ngã xuống một cách đáng thương, bởi người hắn yêu nhất, vì người hắn yêu nhất.
Hoắc Duật Hy cũng ngã xuống, đỡ lấy hắn dựa trên người của mình, giọng nói khô khốc nhưng cũng thực đáng sợ, trong hơi gió như mất đi một nữa âm thanh:
"Tại sao... tại sao không tránh? Tại sao hả?!!!"
Đến cuối cùng cô gần như thét lên, trước mắt như vẫn còn thấy nụ cười của hắn, hắn nhìn cô cầm con dao sắp xuyên vào lòng ngực của mình nhưng vẫn chấp nhận mỉm cười. Rồi hắn yếu ớt và bất lực, cô muốn giết hắn nhưng hắn vẫn ôm lấy cô, bảo bọc bằng hơi sức run rẩy đó, cô cảm nhận được giây phút chiếc ghế kia đập xuống, cả người hắn đã run lên, hắn đau...
Hoắc Duật Hy đờ đẫn, như một cổ máy khó khăn cúi đầu nhìn Tư Cảnh Hàn, hắn không gượng dậy được nữa, không giống như trước kia, hắn không gượng dậy được nữa!
Bây giờ hắn nằm đây, trong vòng tay của cô với hơi thở yếu ớt, máu vẫn chảy qua trán, từ đôi mày kiếm trượt dọc xuống phong áo mà từ lâu đã nhuộm đỏ vị của máu tanh.
Sau gáy của hắn và ở vùng sau đầu, một vết thương rạn nứt khủng khiếp làm cả người cô bủn rủn.
"Tư Cảnh Hàn, nói đi, anh có ý gì?! Anh như vậy là có ý gì?!"
Tư Cảnh Hàn gượng cười, không nói được gì, nhưng vẫn muốn lau nước mắt cho cô, hắn lại ho, máu từ miệng và mũi cũng bắt đầu chảy ra, cả bên tai nữa.
Tề Thiếu Khanh đã chết lặng, dưới chân anh tên thủ hạ của Mục Đương đã gục chết từ lúc hắn đập chiếc ghế vào người Tư Cảnh Hàn.
Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm cũng như hai kẻ ngốc đứng tại chỗ không có phản ứng, dường như không thể tin vào những điều đang xảy ra, tất cả đều ngoài tầm kiểm soát và họ không thể nào tưởng tượng ra được.
Chỉ có Mục Đương là cười ngạo nghễ, nằm bò ở đó nhưng thõa mãn cực cùng.
"Tại sao? Tiểu Hy, em phải làm như vậy..." Tề Thiếu Khanh tìm lại được giọng nói nhưng cũng lạc cả đi, thậm chí trong đó còn mang theo run rẩy.
Hoắc Duật Hy ôm chặt lấy Tư Cảnh Hàn nhưng giọng nói thật phẫn nộ: "Tại vì bảo bảo của em, vì Tử Mặc, vì cô nhỏ Diệc Hân, vì ước mơ đã bị hắn cướp mất, em nhất định phải giết chết hắn. Hắn bị như vậy là thật đáng đời, là đáng đời lắm, ha ha ha..."
Hoắc Duật Hy cười nhưng nước mắt sắp sửa tuôn rơi, cô vẫn cố kiềm nén lại: "Đáng đời hắn lắm, em đâu bảo hắn đỡ cho em, là hắn tự chuốc lấy, là tự hắn không chịu tránh ra... Không phải tại em."
"Ai bảo hắn bây giờ mới động lòng với em, nhưng hắn còn có Bảo Bối nữa thì tình cảm đối với em là bao nhiêu chứ, không đủ, tất cả đều không đủ bù đắp lại được những tổn thương hắn đã gây ra, em bắt hắn phải trả giá!" Hoắc Duật Hy lẩm bẩm, tự mình độc thoại nhưng đôi vai đang run lên khi hơi thở của Tư Cảnh Hàn yếu dần như ánh sáng chiếc đèn sắp cạn dầu.
"Ha ha ha, đúng là đồ ngu ngốc. Vậy ra là cô thật sự tin lời ta sao?" Mục Đương ở một bên bất giác cười hả hê, Hoắc Duật Hy bần thần nhìn ông ta, ông ta cố nén cơn đau ở cổ tay phải, hừ lạnh: "Không ngại nói cho cô biết, câu chuyện mà ta kể cho cô có một nửa là thật thôi. Nhưng cũng nhờ vậy mà cô đã giúp được ta hoàn thành được mục đích, ha ha ha... À, cảm giác giết chết người yêu mình nhất có phải là rất thú vị không?"
Cơ thể Hoắc Duật Hy run lên từng hồi, vì lởi nói của Mục Đương mà không còn sức sống:
"Không, không thể nào... ông gạt tôi!" Hoắc Duật Hy không chấp nhận dược đả kích, thét lên.
Tư Cảnh Hàn không yêu cô đến vậy, hắn không yêu cô, trước đó hắn đã có Bảo Bối rồi, hắn là kẻ thay lòng, không xứng được tha thứ.
Trong bất giác, lòng bàn tay cô lại cảm nhận được nhiệt độ, là Tư Cảnh Hàn gắng sức chạm vào cô.
"Tư Cảnh Hàn, anh nói đi, anh không yêu tôi đến vậy đâu, tôi không tin đâu."
"Bé Duật, đừng khóc..." Giọng của Tư Cảnh Hàn nhỏ đến mức nếu không chú ý thì sẽ chẳng nghe được gì, hắn thều thào bên tai cô trấn an: "Là tôi muốn như vậy, không phải lỗi của em... khụ khụ khụ... là tôi muốn em hận tôi, nên em không có lỗi, là do tôi tự chuốc lấy..." Hắn lại ho ra một búng máu, hơi thở mệt nhọc không thành tiếng, giữa cái rét của mùa đông, máu rơi đến đâu lại tan vào tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.