Chương 170: Chương 102.3
Niếp Niếp
07/08/2019
Nước mắt của hắn vì đoạn tình cảm này lần nữa rơi rơi, nói với cô như tự thì thầm với mình:
"Nhất định không ép buộc em ở bên cạnh tôi, nhất định không làm khổ em như kiếp này..."
Cô im lặng, hắn sợ cô không tin, vội nói thêm: "Thật sự, tôi hứa đó..." Nhưng sau đó, hắn lại khóc, khóc thành tiếng: "Xin lỗi, vì đã yêu em..." Vì tôi yêu em nên em mới phải khổ sở.
Hắn yêu ai thì chính là một loại tội lỗi.
Yêu cô là lỗi của hắn, làm khổ cô hắn không muốn đâu, vì thế hắn không nên yêu cô nữa.
Đối với cô như vậy có lẽ là giải thoát, nhưng còn hắn thì sắp sửa đã mất đi linh hồn - cô là linh hồn của hắn.
Không được yêu cũng đồng nghĩa hắn đâu có linh hồn, tính mạng vì thế sẽ kết thúc.
"Tạch."
Vào lúc tuyệt vọng nhất, khi hắn sắp sửa buông lơi mọi thứ, trên môi lại cảm nhận được vị mặng đắng. Hắn cố mở mắt để nhìn cho rõ, sợ rằng bởi vì mình sắp không trụ được mà nảy sinh ảo giác hay không?
"Tạch tạch."
Nhưng lần này là chân thực hơn cả, đó là nước mắt của cô, đang rơi xuống, đậu trên mặt của hắn một cách nặng nề.
Hắn khẽ rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của cô, ánh mắt hắn đen kịt một mảng nhưng cố vin vào chút cảm giác còn lại muốn lau đi những giọt nước mắt to như hạt đậu.
Hắn lo lắng hỏi: "Em... đang khóc là vì tôi hay là vì sợ... sau này không được nhìn thấy khuôn mặt giống Tiểu Bạch của em nữa?"
Hoắc Duật Hy không trả lời, nhưng nước mắt rơi xuống càng dữ hơn, cúi đầu áp má vào lòng bàn tay của hắn. Tư Cảnh Hàn thực bối rối, van xin, cô khóc, hắn cũng khóc:
"Em đừng khóc... xin em đừng khóc, vì như vậy sẽ làm tôi hoang tưởng... em cũng có để ý đến tôi... tôi rất sợ lắm... rất sợ mình đã hiểu nhầm... khụ khụ khụ..." Chỉ thế, Tư Cảnh Hàn lại không nói được gì, hắn ho rất dữ, mỗi lần như thế cứ ngỡ tâm phế cũng theo đó ra ngoài, hắn đau đến khuôn mặt trắng bệch không còn chút sắc huyết, y hệt một con búp bê xinh đẹp.
Hoắc Duật Hy ý thức được Tư Cảnh Hàn đang yếu dần trong tay mình, cô biết thời gian của hai người không còn nhiều nữa, bàn tay run run lần mò tìm đến con dao nhỏ bên chân nhưng Tư Cảnh Hàn vẫn đoán được ý nghĩa của cô, hắn lắc đầu, nắm lấy tay cô.
"Buông ra!" Hoắc Duật Hy hét lên nhưng không dám rụt mạnh tay đi vì sợ làm hắn đau.
Ánh mắt cô chìm vào hoảng loạn, cô đã từng hứa với Tử Mặc, chỉ cần Tư Cảnh Hàn không còn trên đời này cô sẽ đi tìm Tử Mặc.
Nhưng bây giờ Tử Mặc đang ở đâu? Đang ở đâu, chính cô còn không biết nữa. Chỉ có kẻ mà cô hận nhất đang dần tan đi hơi thở cuối cùng, hắn là Tử Mặc của năm xưa, và cũng là Tư Cảnh Hàn của hiện tại.
Cô hận hắn, nhưng lại muốn cùng Tử Mặc đến thế giới bên kia.
"Hoắc Duật Hy, em đừng mơ tưởng nữa... tôi là một người thua cuộc nhưng vẫn cũng có tôn nghiêm trong tình yêu... khụ khụ..." Tư Cảnh Hàn nở nụ cười u ám, vào thời khắc này nhưng lời nói của hắn vẫn đủ uy quyền, dường như sự lạnh lùng và ngoan độc đã trở lại trong con người của hắn. Hắn không cho Hoắc Duật Hy có hành động tổn thương mình, dù không đủ sức ngăn cản nhưng hắn vẫn có cách khiến cô dừng lại ngay động tác.
Ban đầu Hoắc Duật Hy còn không tin, nhưng Tư Cảnh Hàn nhanh chóng làm cô lụi tàn ý nghĩ tự sát.
"Một dao này em đâm vào người tôi hôm nay chúng ta từ đây xem như không níu, không nợ, không thương, không oán... em trở về sống một đời thật tốt, tôi dù thế nào cũng không được liên quan."
"Cho dù hôm nay em ở đây theo tôi xuống địa ngục thì Hoắc Duật Hy... linh hồn của tôi cũng nhất định không dung nạp em, nhất định không cho em tìm được tôi trong cõi u linh đó, cái chết của em cũng trở nên vô nghĩa mà thôi..."
"Khụ khụ khụ... em tin tôi đi, dù ở đâu thì em cũng không thể trái ý tôi đâu, tôi muốn em không tìm gặp, thì cả đời này em cũng đừng mơ tưởng."
"Anh là đồ độc ác..." Hoắc Duật Hy lẩm bẩm một câu trong buốt lạnh, nước mắt rơi không có điểm dừng, Tư Cảnh Hàn hơi lay động bàn tay, nói khẽ:
"Hoắc Duật Hy, tôi lạnh quá... khụ khụ khụ..."
Hoắc Duật Hy run run áp má và má của hắn, bên tai nỉ non nghe được chuỗi âm cuối cùng của một sự sống:
"Cuộc sống của tôi thế này thật mệt mỏi, chẳng khi nào được nằm xuống thoải mái như bây giờ... Hoắc Duật Hy, tôi muốn nghỉ ngơi rồi, nghỉ thật lâu, thật lâu... không cần phải bận tâm những điều thế sự, không có lừa lọc trên thương trường, tranh chấp trong hắc đạo, càng không phải đêm đêm ganh tỵ với tình yêu em dành cho Tử Mặc... mà cũng chẳng được nói rõ lòng mình. Cuộc sống như vậy, thực sự rất mệt mỏi..."
"Nhất định không ép buộc em ở bên cạnh tôi, nhất định không làm khổ em như kiếp này..."
Cô im lặng, hắn sợ cô không tin, vội nói thêm: "Thật sự, tôi hứa đó..." Nhưng sau đó, hắn lại khóc, khóc thành tiếng: "Xin lỗi, vì đã yêu em..." Vì tôi yêu em nên em mới phải khổ sở.
Hắn yêu ai thì chính là một loại tội lỗi.
Yêu cô là lỗi của hắn, làm khổ cô hắn không muốn đâu, vì thế hắn không nên yêu cô nữa.
Đối với cô như vậy có lẽ là giải thoát, nhưng còn hắn thì sắp sửa đã mất đi linh hồn - cô là linh hồn của hắn.
Không được yêu cũng đồng nghĩa hắn đâu có linh hồn, tính mạng vì thế sẽ kết thúc.
"Tạch."
Vào lúc tuyệt vọng nhất, khi hắn sắp sửa buông lơi mọi thứ, trên môi lại cảm nhận được vị mặng đắng. Hắn cố mở mắt để nhìn cho rõ, sợ rằng bởi vì mình sắp không trụ được mà nảy sinh ảo giác hay không?
"Tạch tạch."
Nhưng lần này là chân thực hơn cả, đó là nước mắt của cô, đang rơi xuống, đậu trên mặt của hắn một cách nặng nề.
Hắn khẽ rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của cô, ánh mắt hắn đen kịt một mảng nhưng cố vin vào chút cảm giác còn lại muốn lau đi những giọt nước mắt to như hạt đậu.
Hắn lo lắng hỏi: "Em... đang khóc là vì tôi hay là vì sợ... sau này không được nhìn thấy khuôn mặt giống Tiểu Bạch của em nữa?"
Hoắc Duật Hy không trả lời, nhưng nước mắt rơi xuống càng dữ hơn, cúi đầu áp má vào lòng bàn tay của hắn. Tư Cảnh Hàn thực bối rối, van xin, cô khóc, hắn cũng khóc:
"Em đừng khóc... xin em đừng khóc, vì như vậy sẽ làm tôi hoang tưởng... em cũng có để ý đến tôi... tôi rất sợ lắm... rất sợ mình đã hiểu nhầm... khụ khụ khụ..." Chỉ thế, Tư Cảnh Hàn lại không nói được gì, hắn ho rất dữ, mỗi lần như thế cứ ngỡ tâm phế cũng theo đó ra ngoài, hắn đau đến khuôn mặt trắng bệch không còn chút sắc huyết, y hệt một con búp bê xinh đẹp.
Hoắc Duật Hy ý thức được Tư Cảnh Hàn đang yếu dần trong tay mình, cô biết thời gian của hai người không còn nhiều nữa, bàn tay run run lần mò tìm đến con dao nhỏ bên chân nhưng Tư Cảnh Hàn vẫn đoán được ý nghĩa của cô, hắn lắc đầu, nắm lấy tay cô.
"Buông ra!" Hoắc Duật Hy hét lên nhưng không dám rụt mạnh tay đi vì sợ làm hắn đau.
Ánh mắt cô chìm vào hoảng loạn, cô đã từng hứa với Tử Mặc, chỉ cần Tư Cảnh Hàn không còn trên đời này cô sẽ đi tìm Tử Mặc.
Nhưng bây giờ Tử Mặc đang ở đâu? Đang ở đâu, chính cô còn không biết nữa. Chỉ có kẻ mà cô hận nhất đang dần tan đi hơi thở cuối cùng, hắn là Tử Mặc của năm xưa, và cũng là Tư Cảnh Hàn của hiện tại.
Cô hận hắn, nhưng lại muốn cùng Tử Mặc đến thế giới bên kia.
"Hoắc Duật Hy, em đừng mơ tưởng nữa... tôi là một người thua cuộc nhưng vẫn cũng có tôn nghiêm trong tình yêu... khụ khụ..." Tư Cảnh Hàn nở nụ cười u ám, vào thời khắc này nhưng lời nói của hắn vẫn đủ uy quyền, dường như sự lạnh lùng và ngoan độc đã trở lại trong con người của hắn. Hắn không cho Hoắc Duật Hy có hành động tổn thương mình, dù không đủ sức ngăn cản nhưng hắn vẫn có cách khiến cô dừng lại ngay động tác.
Ban đầu Hoắc Duật Hy còn không tin, nhưng Tư Cảnh Hàn nhanh chóng làm cô lụi tàn ý nghĩ tự sát.
"Một dao này em đâm vào người tôi hôm nay chúng ta từ đây xem như không níu, không nợ, không thương, không oán... em trở về sống một đời thật tốt, tôi dù thế nào cũng không được liên quan."
"Cho dù hôm nay em ở đây theo tôi xuống địa ngục thì Hoắc Duật Hy... linh hồn của tôi cũng nhất định không dung nạp em, nhất định không cho em tìm được tôi trong cõi u linh đó, cái chết của em cũng trở nên vô nghĩa mà thôi..."
"Khụ khụ khụ... em tin tôi đi, dù ở đâu thì em cũng không thể trái ý tôi đâu, tôi muốn em không tìm gặp, thì cả đời này em cũng đừng mơ tưởng."
"Anh là đồ độc ác..." Hoắc Duật Hy lẩm bẩm một câu trong buốt lạnh, nước mắt rơi không có điểm dừng, Tư Cảnh Hàn hơi lay động bàn tay, nói khẽ:
"Hoắc Duật Hy, tôi lạnh quá... khụ khụ khụ..."
Hoắc Duật Hy run run áp má và má của hắn, bên tai nỉ non nghe được chuỗi âm cuối cùng của một sự sống:
"Cuộc sống của tôi thế này thật mệt mỏi, chẳng khi nào được nằm xuống thoải mái như bây giờ... Hoắc Duật Hy, tôi muốn nghỉ ngơi rồi, nghỉ thật lâu, thật lâu... không cần phải bận tâm những điều thế sự, không có lừa lọc trên thương trường, tranh chấp trong hắc đạo, càng không phải đêm đêm ganh tỵ với tình yêu em dành cho Tử Mặc... mà cũng chẳng được nói rõ lòng mình. Cuộc sống như vậy, thực sự rất mệt mỏi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.