Chương 196: Chương 106.4
Niếp Niếp
24/08/2019
"Bịch bịch..."
"Anh ơi..."
Tiểu Bao từ trong giấc mơ cuối cùng cũng tỉnh dậy, bên tai quả nhiên là tiếng gọi nũng nịu của bé Duật Hy. Cậu lập tức ngồi bật dậy, mất ba giây mới biết thì ra tất cả đều là thật không phải mơ, bé Duật Hy vẫn còn ở đây.
Bé Duật Hy ngồi ở trong lòng của Tiểu Bao lòm còm bò ra chăn, khuôn mặt mủm mỉm hồng hào đầy khả ái, cô nhóc chu môi: "Anh ơi, em muốn đi xi xi..."
"Sao cơ?"
"Em... muốn đi xi xi thế này này." Bé Duật Hy nhăn mày, đứng lên muốn làm ra động tác mô phỏng.
Khi thấy cô nhóc muốn vén gấu váy lên Tiểu Bao lập tức tỉnh ra, vội vàng ngăn động tác của bé con lại. Cậu đứng lên, gấp gáp: "Được, anh dẫn em đi."
Sau khi mang giày cho bé Duật Hy, Tiểu Bao khoác thêm áo cho bé con rồi mang theo một chiếc khăn sạch sẽ và kem đánh răng dẫn bé con đến nhà tắm công cộng ở dưới tầng trệt của dãy nhà cho thuê.
Chỉ cần vài động tác cậu cũng nhận ra bé con chưa thể tự mình vệ sinh cá nhân. Tiểu Bao phải giúp cô bé, rất vất vả mới hoàn thành được thủ tục buổi sáng, theo thông lệ giờ này cậu đã ra nhà ga nhưng vì bão nên các tuyến xe cũng đã dừng, cậu cũng phải về gác nhà chờ bão tan đi.
Bé Duật Hy lúc nào cũng kề sát không rời cậu một giây, đến lúc trở về cậu phải lúi húi sắp xếp lại đồ đạc trong phòng để cô bé phải ngồi trong ổ chăn, có lẽ vì thế mà bé con bắt đầu cảm thấy buồn.
Tiểu Bao xuống tầng đổ rác, lúc trở lại thấy nhóc con to mắt nhìn mình nhưng không nói gì nên gọi khẽ: "Bé Duật qua đây ăn bánh bao."
Thế mà nghe xong cô bé lập tức đứng dậy chạy lại, bây giờ Tiểu Bao mới hiểu thì ra là nhóc con đang đói. Nhưng không hiểu sao chẳng giống hôm qua, cô nhóc lại không nói với cậu tiếng nào.
Cái bánh bao được chia làm đôi, nói là làm đôi nhưng thực ra phần của Tiểu Bao được cố tình cắt nhỏ hơn, cậu đưa cho bé Duật Hy phần lớn, bé Duật Hy đương nhiên không biết, lúc cả hai cùng ngồi bệch xuống tấm chăn mà ăn ngon lành cô nhóc còn chẳng biết bánh này từ đâu mà có, và nó đã cỡm đi mất bao nhiêu phần trăm tài sản của anh trai Tiểu Bao.
Trong ký ức của Tư Cảnh Hàn chỉ chập chờn nhớ được vài hình ảnh đẹp đẽ, không liền mạch mà như một đĩa phim bị trầy xước, đứt quãng, ráp nối.
Nhớ một buổi chiều Tiểu Bao dẫn bé Duật Hy đi tắm, cậu thử độ ấm nước xong xuôi rồi dắt cô bé đến, dặn:
"Quần áo cũ em để ở chỗ này để tránh bị ướt, quần áo sạch anh để ở đây, mặc vào xong rồi thì gọi anh vào."
Bé Duật Hy ngoan ngoan làm theo, Tiểu Bao đứng ở bên ngoài đợi, khoảng chừng năm phút thì hỏi: "Bé Duật, em xong chưa?"
"Hu hu hu... anh ơi, em không mặc được áo này."
Tiểu Bao hơi do dự, nhưng nghe tiếng khóc của bé Duật Hy lớn hơn thì ngập ngừng đi vào, cậu lấy cái khăn lớn quấn người cô bé lại, giữ cho cô không bị nhiễm lạnh. Sau đó thì kéo cô ra khỏi ống tay áo, nhóc con bị nhầm lẫn giữ cổ áo và tay áo nên chui không lọt.
Cả chiếc quần cũng bị cô bé mặc ngược đi, Tiểu Bao lần đầu thay quần áo cho em nhỏ nên cũng không biết hướng dẫn thế nào, cứ như vậy theo cách mình làm mặc cho bé con.
Tiểu Duật Hy nhăn nhó: "Anh ơi, em không cho tay vào được."
Khi cái áo đã chui qua cổ rồi bé Duật Hy vẫn không xỏ tay lên được, Tiểu Bao nhíu mày, lần ngược vào ống tay áo tìm kiếm nắm tay của bé rồi kéo ra.
Sau khi mặc xong bộ quần áo của anh trai Tiểu Bao lên người, bé Duật Hy càng thêm nhỏ nhắn, còn Tiểu Bao thì như vừa trãi qua đại chiến, vừa mệt vừa buồn cười, nắm lấy tay cô nhóc trở ra.
"Anh ơi, mình đi đâu thế?" Bé Duật Hy tò mò hỏi, con đường này không giống con đường vẫn hay đi về nhà.
Tiểu Bao giải thích: "Chúng ta ra ga tàu."
Bão tuyết đã qua rồi, cậu cũng phải tiếp tục trở lại làm việc thì may ra mới có thể mua bánh mì cho bé Duật Hy được.
Bé Duật Hy đi theo anh trai Tiểu Bao, khi đến ga tàu, cô bé lại hỏi: "Mình đưa cái này cho người lớn sao anh?"
Tiểu Bao ngạc nhiên, "Sao em biết?"
Bé Duật Hy cười khúc khích chỉ về phía những đứa trẻ khác cũng như anh trai Tiểu Bao, cằm chiếc hộp này rồi đưa cho người lớn, sau đó lại nhận được tờ giấy mà anh trai Tiểu Bao hay dùng để mua bánh bao.
Có vẻ rất hứng thú, bé Duật Hy tinh nghịch cầm lấy vài thanh kẹo cao su, bắt chước theo em thanh nghe được từ những cậu bé gần đó, lứng cứng nói theo, âm thanh tuy không rõ ràng, nhưng lại rất dễ thương.
"Cô ơi... mua giúp con với."
Đa phần người đi đường không hiểu được câu nói của cô bé bởi vì cách phát âm, nhưng dựa theo hành động liền suy đoán được ý của bé con là gì.
Không biết có phải cô nhóc là thần may mắn của Tiểu Bao hay không, nhưng mà người qua đường khi nhìn đến nhóc con nhỏ xíu trong bộ quần áo nam rộng thùng thình lại đặc biệt yêu thích mua giúp hết kẹo trong tay cô.
Bé Duật Hy thật chất chỉ đang chơi đùa nghịch phá, không nhận thức được việc làm của mình là thế nào nhưng lại bán rất hăng, đặc biệt nhiệt tình chào khách, chạy lon ton qua lại trước mặt người này lại đến người khác, còn không quên cúi đầu sau khi được nhận tờ giấy có thể mua bánh bao.
Tiểu Bao đi theo phía sau còn không chạy kịp theo bé con, cứ như vậy một buổi bán hàng trôi qua đầu thuận lợi.
"Anh ơi..."
Tiểu Bao từ trong giấc mơ cuối cùng cũng tỉnh dậy, bên tai quả nhiên là tiếng gọi nũng nịu của bé Duật Hy. Cậu lập tức ngồi bật dậy, mất ba giây mới biết thì ra tất cả đều là thật không phải mơ, bé Duật Hy vẫn còn ở đây.
Bé Duật Hy ngồi ở trong lòng của Tiểu Bao lòm còm bò ra chăn, khuôn mặt mủm mỉm hồng hào đầy khả ái, cô nhóc chu môi: "Anh ơi, em muốn đi xi xi..."
"Sao cơ?"
"Em... muốn đi xi xi thế này này." Bé Duật Hy nhăn mày, đứng lên muốn làm ra động tác mô phỏng.
Khi thấy cô nhóc muốn vén gấu váy lên Tiểu Bao lập tức tỉnh ra, vội vàng ngăn động tác của bé con lại. Cậu đứng lên, gấp gáp: "Được, anh dẫn em đi."
Sau khi mang giày cho bé Duật Hy, Tiểu Bao khoác thêm áo cho bé con rồi mang theo một chiếc khăn sạch sẽ và kem đánh răng dẫn bé con đến nhà tắm công cộng ở dưới tầng trệt của dãy nhà cho thuê.
Chỉ cần vài động tác cậu cũng nhận ra bé con chưa thể tự mình vệ sinh cá nhân. Tiểu Bao phải giúp cô bé, rất vất vả mới hoàn thành được thủ tục buổi sáng, theo thông lệ giờ này cậu đã ra nhà ga nhưng vì bão nên các tuyến xe cũng đã dừng, cậu cũng phải về gác nhà chờ bão tan đi.
Bé Duật Hy lúc nào cũng kề sát không rời cậu một giây, đến lúc trở về cậu phải lúi húi sắp xếp lại đồ đạc trong phòng để cô bé phải ngồi trong ổ chăn, có lẽ vì thế mà bé con bắt đầu cảm thấy buồn.
Tiểu Bao xuống tầng đổ rác, lúc trở lại thấy nhóc con to mắt nhìn mình nhưng không nói gì nên gọi khẽ: "Bé Duật qua đây ăn bánh bao."
Thế mà nghe xong cô bé lập tức đứng dậy chạy lại, bây giờ Tiểu Bao mới hiểu thì ra là nhóc con đang đói. Nhưng không hiểu sao chẳng giống hôm qua, cô nhóc lại không nói với cậu tiếng nào.
Cái bánh bao được chia làm đôi, nói là làm đôi nhưng thực ra phần của Tiểu Bao được cố tình cắt nhỏ hơn, cậu đưa cho bé Duật Hy phần lớn, bé Duật Hy đương nhiên không biết, lúc cả hai cùng ngồi bệch xuống tấm chăn mà ăn ngon lành cô nhóc còn chẳng biết bánh này từ đâu mà có, và nó đã cỡm đi mất bao nhiêu phần trăm tài sản của anh trai Tiểu Bao.
Trong ký ức của Tư Cảnh Hàn chỉ chập chờn nhớ được vài hình ảnh đẹp đẽ, không liền mạch mà như một đĩa phim bị trầy xước, đứt quãng, ráp nối.
Nhớ một buổi chiều Tiểu Bao dẫn bé Duật Hy đi tắm, cậu thử độ ấm nước xong xuôi rồi dắt cô bé đến, dặn:
"Quần áo cũ em để ở chỗ này để tránh bị ướt, quần áo sạch anh để ở đây, mặc vào xong rồi thì gọi anh vào."
Bé Duật Hy ngoan ngoan làm theo, Tiểu Bao đứng ở bên ngoài đợi, khoảng chừng năm phút thì hỏi: "Bé Duật, em xong chưa?"
"Hu hu hu... anh ơi, em không mặc được áo này."
Tiểu Bao hơi do dự, nhưng nghe tiếng khóc của bé Duật Hy lớn hơn thì ngập ngừng đi vào, cậu lấy cái khăn lớn quấn người cô bé lại, giữ cho cô không bị nhiễm lạnh. Sau đó thì kéo cô ra khỏi ống tay áo, nhóc con bị nhầm lẫn giữ cổ áo và tay áo nên chui không lọt.
Cả chiếc quần cũng bị cô bé mặc ngược đi, Tiểu Bao lần đầu thay quần áo cho em nhỏ nên cũng không biết hướng dẫn thế nào, cứ như vậy theo cách mình làm mặc cho bé con.
Tiểu Duật Hy nhăn nhó: "Anh ơi, em không cho tay vào được."
Khi cái áo đã chui qua cổ rồi bé Duật Hy vẫn không xỏ tay lên được, Tiểu Bao nhíu mày, lần ngược vào ống tay áo tìm kiếm nắm tay của bé rồi kéo ra.
Sau khi mặc xong bộ quần áo của anh trai Tiểu Bao lên người, bé Duật Hy càng thêm nhỏ nhắn, còn Tiểu Bao thì như vừa trãi qua đại chiến, vừa mệt vừa buồn cười, nắm lấy tay cô nhóc trở ra.
"Anh ơi, mình đi đâu thế?" Bé Duật Hy tò mò hỏi, con đường này không giống con đường vẫn hay đi về nhà.
Tiểu Bao giải thích: "Chúng ta ra ga tàu."
Bão tuyết đã qua rồi, cậu cũng phải tiếp tục trở lại làm việc thì may ra mới có thể mua bánh mì cho bé Duật Hy được.
Bé Duật Hy đi theo anh trai Tiểu Bao, khi đến ga tàu, cô bé lại hỏi: "Mình đưa cái này cho người lớn sao anh?"
Tiểu Bao ngạc nhiên, "Sao em biết?"
Bé Duật Hy cười khúc khích chỉ về phía những đứa trẻ khác cũng như anh trai Tiểu Bao, cằm chiếc hộp này rồi đưa cho người lớn, sau đó lại nhận được tờ giấy mà anh trai Tiểu Bao hay dùng để mua bánh bao.
Có vẻ rất hứng thú, bé Duật Hy tinh nghịch cầm lấy vài thanh kẹo cao su, bắt chước theo em thanh nghe được từ những cậu bé gần đó, lứng cứng nói theo, âm thanh tuy không rõ ràng, nhưng lại rất dễ thương.
"Cô ơi... mua giúp con với."
Đa phần người đi đường không hiểu được câu nói của cô bé bởi vì cách phát âm, nhưng dựa theo hành động liền suy đoán được ý của bé con là gì.
Không biết có phải cô nhóc là thần may mắn của Tiểu Bao hay không, nhưng mà người qua đường khi nhìn đến nhóc con nhỏ xíu trong bộ quần áo nam rộng thùng thình lại đặc biệt yêu thích mua giúp hết kẹo trong tay cô.
Bé Duật Hy thật chất chỉ đang chơi đùa nghịch phá, không nhận thức được việc làm của mình là thế nào nhưng lại bán rất hăng, đặc biệt nhiệt tình chào khách, chạy lon ton qua lại trước mặt người này lại đến người khác, còn không quên cúi đầu sau khi được nhận tờ giấy có thể mua bánh bao.
Tiểu Bao đi theo phía sau còn không chạy kịp theo bé con, cứ như vậy một buổi bán hàng trôi qua đầu thuận lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.