Chương 229: Chương 111 - 8: Ông xã cũng muốn đi làm
Niếp Niếp
04/09/2019
"Hắn lại dễ bị dị ứng từ mỹ phẩm cho tới thức ăn. Thích ngọt, ghét cay, dị sợ cua nhưng ưa món tôm, không uống nước có ga nhưng là tín đồ của bánh ngọt. Không ăn được hồng, đu đủ, kiwi, nhưng
lại dị ứng thêm đủ thứ khác, nuôi hắn không chỉ có tốn tiền mà còn vất
vả."
"Hàng tuần hàng tháng phải đưa hắn tới bệnh viện kiểm tra. Sinh hoạt hàng ngày đối với em có thể chi phí không phải là vấn đề nhưng mà chi phí phát sinh trong quá trình điều trị cho hắn là con số không hề nhỏ. Anh biết em đang hoạt động bất động sản kiếm ra được nhiều tiền, nhưng con số đó chỉ đáp ứng đủ cho Tiểu Bạch mà thôi, vậy còn em thì sao, chẳng lẽ hai người lấy phần tài chính cá nhân của hắn đã sang tên cho em dùng thâm hụt vào đó. Nhưng anh biết có chết em cũng không động vào số tài sản mà hắn đã cho em. Cho nên bây giờ chỉ có một người phụ nữ mà lại nuôi đến hai miệng ăn, trong đó lại có một tên có mức chi tiêu gấp mười lần người khác thì em nói em sẽ vất vả thế nào?"
Mặc Lạc Phàm nói đến đây đã quán thông một lượt những vấn đề vật chất cơ bản khi Hoắc Duật Hy chung sống với Tư Cảnh Hàn.
Có lẽ Hoắc Duật Hy do dự, nhưng với một cô tiểu thư chưa nếm trãi sự cực khổ về mặt vật chất nên cứ nghĩ đó là phù du bên ngoài, cô có thể chịu được.
Mặc Lạc Phàm biết thế nên lại nói thêm: "Có thể em cho rằng mình vì cuộc sống vật chất mà để hắn đi thì mình chỉ là người phụ nữ tầm thường. Không sai, suy nghĩ như vậy rất đáng khích lệ. Nhưng mà anh phải nhắc với em một điều, Tư Cảnh Hàn chỉ tạm thời bị mất trí nhớ, vậy một khi hắn nhớ lại tất cả thì phải thế nào, em cũng biết Tư Cảnh Hàn trước giờ nói được làm được, những gì hắn nói với em trước khi tách ra em còn nhớ không?"
Hoắc Duật Hy lạnh người, câu nói của người đàn ông kia lúc đó tuy thật nhợt nhạt nhưng chẳng bao giờ bị lãng quên, thậm chí còn khắc sâu vào trí nhớ của cô hơn bất kỳ câu nói nào khác.
Tuy nhạt nhưng khó phai mờ.
Nếu có cơ hội nhìn thấy ánh dương một lần nữa... tôi nhất định không yêu em.
"Tiểu Hy, bây giờ cách xa thì sau này em mới ít chịu tổn thương. Để Tư Cảnh Hàn trở về với bọn anh đi." Giọng nói của Mặc Lạc Phàm đột nhiên như ru ngủ, vừa dọa nạt tinh thần Hoắc Duật Hy nhưng cũng như đang thôi miên lý trí của cô.
"Em..."
Đứng ở trong một góc, Tư Cảnh Hàn đã nghe được cuộc đối thoại của ba người bên ngoài.
Hắn nắm gấu áo nhìn bản thân mình.
Hắn không hiểu chuyện của Tư Cảnh Hàn đã nói là gì, hắn cũng không nhớ mình có phải là Tư Cảnh Hàn không, nhưng mọi người lại hay gọi hắn với cái tên đó, tiềm thức của hắn cũng không xa lạ với cái tên này, ai gọi hắn thì theo trực giác hắn đều phản ứng, chỉ là một khi cố suy nghĩ chút gì về người đó thì đầu hắn lại đau như búa bổ, hắn sợ đau nên luôn trốn tránh, luôn không muốn nghĩ.
Cho nên rốt cuộc hắn chẳng nhớ được gì và chẳng hiểu được vế sau của Mặc Lạc Phàm, hắn chỉ biết được vế trước anh ấy đang nói đến vấn đề nuôi hắn rất tốn tiền, và bà xã của hắn đang do dự. Liệu bà xã của hắn có vì nuôi hắn tốn tiền quá mà bỏ rơi hắn hay không?
"Bà xã..." Hắn kêu khẽ, đôi mắt có chút u buồn.
Nhưng mà rất nhanh đã nổi lên một cơn sóng.
Hắn quay người đi lên tầng.
"Hàng tuần hàng tháng phải đưa hắn tới bệnh viện kiểm tra. Sinh hoạt hàng ngày đối với em có thể chi phí không phải là vấn đề nhưng mà chi phí phát sinh trong quá trình điều trị cho hắn là con số không hề nhỏ. Anh biết em đang hoạt động bất động sản kiếm ra được nhiều tiền, nhưng con số đó chỉ đáp ứng đủ cho Tiểu Bạch mà thôi, vậy còn em thì sao, chẳng lẽ hai người lấy phần tài chính cá nhân của hắn đã sang tên cho em dùng thâm hụt vào đó. Nhưng anh biết có chết em cũng không động vào số tài sản mà hắn đã cho em. Cho nên bây giờ chỉ có một người phụ nữ mà lại nuôi đến hai miệng ăn, trong đó lại có một tên có mức chi tiêu gấp mười lần người khác thì em nói em sẽ vất vả thế nào?"
Mặc Lạc Phàm nói đến đây đã quán thông một lượt những vấn đề vật chất cơ bản khi Hoắc Duật Hy chung sống với Tư Cảnh Hàn.
Có lẽ Hoắc Duật Hy do dự, nhưng với một cô tiểu thư chưa nếm trãi sự cực khổ về mặt vật chất nên cứ nghĩ đó là phù du bên ngoài, cô có thể chịu được.
Mặc Lạc Phàm biết thế nên lại nói thêm: "Có thể em cho rằng mình vì cuộc sống vật chất mà để hắn đi thì mình chỉ là người phụ nữ tầm thường. Không sai, suy nghĩ như vậy rất đáng khích lệ. Nhưng mà anh phải nhắc với em một điều, Tư Cảnh Hàn chỉ tạm thời bị mất trí nhớ, vậy một khi hắn nhớ lại tất cả thì phải thế nào, em cũng biết Tư Cảnh Hàn trước giờ nói được làm được, những gì hắn nói với em trước khi tách ra em còn nhớ không?"
Hoắc Duật Hy lạnh người, câu nói của người đàn ông kia lúc đó tuy thật nhợt nhạt nhưng chẳng bao giờ bị lãng quên, thậm chí còn khắc sâu vào trí nhớ của cô hơn bất kỳ câu nói nào khác.
Tuy nhạt nhưng khó phai mờ.
Nếu có cơ hội nhìn thấy ánh dương một lần nữa... tôi nhất định không yêu em.
"Tiểu Hy, bây giờ cách xa thì sau này em mới ít chịu tổn thương. Để Tư Cảnh Hàn trở về với bọn anh đi." Giọng nói của Mặc Lạc Phàm đột nhiên như ru ngủ, vừa dọa nạt tinh thần Hoắc Duật Hy nhưng cũng như đang thôi miên lý trí của cô.
"Em..."
Đứng ở trong một góc, Tư Cảnh Hàn đã nghe được cuộc đối thoại của ba người bên ngoài.
Hắn nắm gấu áo nhìn bản thân mình.
Hắn không hiểu chuyện của Tư Cảnh Hàn đã nói là gì, hắn cũng không nhớ mình có phải là Tư Cảnh Hàn không, nhưng mọi người lại hay gọi hắn với cái tên đó, tiềm thức của hắn cũng không xa lạ với cái tên này, ai gọi hắn thì theo trực giác hắn đều phản ứng, chỉ là một khi cố suy nghĩ chút gì về người đó thì đầu hắn lại đau như búa bổ, hắn sợ đau nên luôn trốn tránh, luôn không muốn nghĩ.
Cho nên rốt cuộc hắn chẳng nhớ được gì và chẳng hiểu được vế sau của Mặc Lạc Phàm, hắn chỉ biết được vế trước anh ấy đang nói đến vấn đề nuôi hắn rất tốn tiền, và bà xã của hắn đang do dự. Liệu bà xã của hắn có vì nuôi hắn tốn tiền quá mà bỏ rơi hắn hay không?
"Bà xã..." Hắn kêu khẽ, đôi mắt có chút u buồn.
Nhưng mà rất nhanh đã nổi lên một cơn sóng.
Hắn quay người đi lên tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.