Chương 243: Chương 113.3
Niếp Niếp
11/09/2019
Đùng một cái, lời qua tiếng lại, mỗi người một câu, thế là cãi nhau.
Tính khí của Hoàng Tịch Liên trong mắt Tề Thiếu Khanh nếu không phải nói là tệ thì cũng là rất tệ. Bởi vì cô được một sự hẫu thuẫn quá lớn về gia thế nên không xem ai ra gì, chẳng biết gì là quy củ, anh không chấp nhận được tính khí bất kham đó, mà nói cách khác là ở trước mặt anh cô đã dụng quá nhiều quyền thế mình có rồi.
"Nếu không phải bởi vì em đụng tay đụng chân lên người cậu ta thì tôi sẽ để ý đến em à?"
Hoàng Tịch Liên lại không nhịn, lớn giọng hơn mới ngoa: "Anh cũng thật nực cười, tôi làm gì anh ấy thì có liên quan gì đến anh, ngay cả Hoắc Duật Hy còn chưa lên tiếng anh đã muốn lên tiếng ghen thay, anh bị cô ấy từ chối nên bây giờ sinh ra cảm tưởng muốn ai cũng thất thế như mình?"
Những lời này của Hoàng Tịch Liên quả nhiên đã làm Tề Thiếu Khanh nổi giận không ít, tuy rằng sau đó anh im lặng không đáo nhưng nó càng đại biểu cho anh đang thịnh nộ. Tư Cảnh Hàn vốn dĩ ngồi một bên nhưng cũng đọc được sắc mặt của Tề Thiếu Khanh, hắn đứng lên đi đến giải hòa: "Được rồi, lúc nãy chúng tôi chỉ là đùa thôi, đừng lại vì chuyện nhỏ nhặt cãi nhau."
"Không phải nhỏ nhặt." Hoàng Tịch Liên cáu kỉnh gây sự, còn cố tình quay sang ôm lấy Tư Cảnh Hàn rồi nghênh mặt nhìn Tề Thiếu Khanh: "Có giỏi thì anh gọi Hoắc Duật Hy đến đây, chứ đừng ở đây mà thay cô ấy ghen bóng với chẳng ghen gió, trông anh đáng thương lắm đấy."
"Từ trước giờ không được ai dạy dỗ nghiêm khắc nên em không biết cái gì gọi là lễ độ rồi nữa phải không?" Lời này của Tề Thiếu Khanh gần như là rít qua từng kẽ răng, Tư Cảnh Hàn lần đầu thấy anh giận đến xanh mặt, không hiểu sao trong tiềm thức có một điểm khó nói.
Lúc tỉnh dậy đến giờ đối với hắn anh chỉ là một người bạn xa lạ, hắn cũng không hiểu được rốt cuộc anh là dạng người gì, nhưng mà lúc này từ sâu thẩm trong ký ức, có một chuỗi thông tin không tên cho hắn biết được anh sắp làm gì Hoàng Tịch Liên. Vì thế hắn kéo Hoàng Tịch Liên lại, để cô đứng sau lưng mình, chắn ngang trước mặt Tề Thiếu Khanh: "Được rồi, hai người cãi nhau cũng nên lựa địa điểm, đây là chỗ làm việc, còn có tôi ở đây, tôi vô tội."
Trong mấy giây này cũng đủ cho Tề Thiếu Khanh giữ được bình tĩnh hơn, tuy rằng vẫn giận dữ nhưng không kích động như lúc nãy muốn trực tiếp dạy dỗ Hoàng Tịch Liên một trận. Anh bị sao thế này, lại có thể vì một cô gái còn chưa vắt sạch mũi mà kích động đến đỏ mặt tía tai, anh của ngày xưa đâu rồi, cứ như vậy bị cô tiêu diệt?
Tính khí của Hoàng Tịch Liên trong mắt Tề Thiếu Khanh nếu không phải nói là tệ thì cũng là rất tệ. Bởi vì cô được một sự hẫu thuẫn quá lớn về gia thế nên không xem ai ra gì, chẳng biết gì là quy củ, anh không chấp nhận được tính khí bất kham đó, mà nói cách khác là ở trước mặt anh cô đã dụng quá nhiều quyền thế mình có rồi.
"Nếu không phải bởi vì em đụng tay đụng chân lên người cậu ta thì tôi sẽ để ý đến em à?"
Hoàng Tịch Liên lại không nhịn, lớn giọng hơn mới ngoa: "Anh cũng thật nực cười, tôi làm gì anh ấy thì có liên quan gì đến anh, ngay cả Hoắc Duật Hy còn chưa lên tiếng anh đã muốn lên tiếng ghen thay, anh bị cô ấy từ chối nên bây giờ sinh ra cảm tưởng muốn ai cũng thất thế như mình?"
Những lời này của Hoàng Tịch Liên quả nhiên đã làm Tề Thiếu Khanh nổi giận không ít, tuy rằng sau đó anh im lặng không đáo nhưng nó càng đại biểu cho anh đang thịnh nộ. Tư Cảnh Hàn vốn dĩ ngồi một bên nhưng cũng đọc được sắc mặt của Tề Thiếu Khanh, hắn đứng lên đi đến giải hòa: "Được rồi, lúc nãy chúng tôi chỉ là đùa thôi, đừng lại vì chuyện nhỏ nhặt cãi nhau."
"Không phải nhỏ nhặt." Hoàng Tịch Liên cáu kỉnh gây sự, còn cố tình quay sang ôm lấy Tư Cảnh Hàn rồi nghênh mặt nhìn Tề Thiếu Khanh: "Có giỏi thì anh gọi Hoắc Duật Hy đến đây, chứ đừng ở đây mà thay cô ấy ghen bóng với chẳng ghen gió, trông anh đáng thương lắm đấy."
"Từ trước giờ không được ai dạy dỗ nghiêm khắc nên em không biết cái gì gọi là lễ độ rồi nữa phải không?" Lời này của Tề Thiếu Khanh gần như là rít qua từng kẽ răng, Tư Cảnh Hàn lần đầu thấy anh giận đến xanh mặt, không hiểu sao trong tiềm thức có một điểm khó nói.
Lúc tỉnh dậy đến giờ đối với hắn anh chỉ là một người bạn xa lạ, hắn cũng không hiểu được rốt cuộc anh là dạng người gì, nhưng mà lúc này từ sâu thẩm trong ký ức, có một chuỗi thông tin không tên cho hắn biết được anh sắp làm gì Hoàng Tịch Liên. Vì thế hắn kéo Hoàng Tịch Liên lại, để cô đứng sau lưng mình, chắn ngang trước mặt Tề Thiếu Khanh: "Được rồi, hai người cãi nhau cũng nên lựa địa điểm, đây là chỗ làm việc, còn có tôi ở đây, tôi vô tội."
Trong mấy giây này cũng đủ cho Tề Thiếu Khanh giữ được bình tĩnh hơn, tuy rằng vẫn giận dữ nhưng không kích động như lúc nãy muốn trực tiếp dạy dỗ Hoàng Tịch Liên một trận. Anh bị sao thế này, lại có thể vì một cô gái còn chưa vắt sạch mũi mà kích động đến đỏ mặt tía tai, anh của ngày xưa đâu rồi, cứ như vậy bị cô tiêu diệt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.