Chương 263: Chương 115.5
Niếp Niếp
12/09/2019
Hoắc Duật Hy gạt tay hắn ra, "Thức ăn của người phụ nữ khác em ăn không vào."
"Bà xã tại sao không chịu nghe giải thích, hay là bà xã hoàn toàn không có chút tin tưởng nào vào ông xã?"
"Anh chất vấn em tại sao không tin anh, vậy lúc anh nói dối thì có nghĩ rằng người khác bị lừa gạt niềm tin cũng rất đau lòng?"
"Anh không có!" Tư Cảnh Hàn không chủ động được nâng giọng, Hoắc Duật Hy hoàn toàn không nói lý lẽ, cô đã nhận định hắn nói dối rồi, cho nên bây giờ lời nào hắn nói ra cũng làm cô phản cảm.
Cô cười nhạt: "Anh... lại vì cô gái kia mà nổi giận với em? Ha a... buồn cười thật đấy."
Thái độ này của cô làm Tư Cảnh Hàn sợ hãi, gần như cầu là cầu xin:
"Bà xã, anh xin lỗi, đừng đi mà." Hắn giữ chặt tay của Hoắc Duật Hy lại, cứ nghĩ buông ra thì cô lại bỏ rơi hắn.
Cũng bởi vì hắn không quá kiên định nên Hoắc Duật Hy càng khẳng định hắn chột dạ, cô dữ dội hơn: "Buông em ra."
"Bà xã, đừng nổi giận, buổi chiều chưa ăn gì rất dễ hại dạ dày." Hắn không thể buông cô ra được, đặc biệt là trong hoàn cảnh cô đang giận dữ thế này.
Nhưng nhắc đến bữa ăn Hoắc Duật Hy thêm phần cay cú: "Ăn sao? Có thì tự anh ăn đi!"
"Bà xã, đừng giận lẫy như vậy, không ăn sẽ kém sức khỏe."
Để cắt đứt trạng thái dùng dằng, Hoắc Duật Hy tay hất một cái, kèm theo đó là âm thanh vỡ nát.
"Xoảng!"
"Bà xã!" Tư Cảnh Hàn nhìn đĩa chân gà bị Hoắc Duật Hy xô xuống đất văng tứ tung thì cau mày, cô lại hất cằm: "Bây giờ thì anh hiểu em có phải là đang giận lẫy hay không? Tư Cảnh Hàn, em đang phẫn nộ đấy!"
Tư Cảnh Hàn ban đầu không nói, trước tiên cúi xuống muốn nhặt lại những mảnh vỡ và thức ăn nhưng sau đó lại vì câu nói của cô mà nhanh chóng đứng lên, thật sự là giận nói: "Bà xã, bà xã không ăn cũng được, sao lại ném đi chứ?"
"Thế nào, anh lại muốn cùng em to tiếng?"
"Bà xã không nói lý lẽ!" Hắn ấm ức, giọng nói cũng pha chút lạnh lùng.
Hoắc Duật Hy không ngờ hắn sẽ phản ứng dữ dội như vậy, càng tức giận hơn: "Muốn tìm lý lẽ thì đi mà kiếm Thẩm Vy của anh đấy, em đây không có!"
Đến đây thì hai người cùng thi gan, không ai nhượng ai. Tư Cảnh Hàn tức giận cũng không nghĩ đến sẽ nhượng bộ Hoắc Duật Hy: "Thật quá đáng!"
"Anh nói ai quá đáng chứ? Nếu không phải vì anh năm lần bảy lượt nói dối thì em cũng đã không tức giận."
"Ông xã nói rồi, anh không nói dối. Bà xã muốn tin hay không thì tùy tiện đi, không phải lúc nào anh cũng là người nhận lỗi."
"Bà xã tại sao không chịu nghe giải thích, hay là bà xã hoàn toàn không có chút tin tưởng nào vào ông xã?"
"Anh chất vấn em tại sao không tin anh, vậy lúc anh nói dối thì có nghĩ rằng người khác bị lừa gạt niềm tin cũng rất đau lòng?"
"Anh không có!" Tư Cảnh Hàn không chủ động được nâng giọng, Hoắc Duật Hy hoàn toàn không nói lý lẽ, cô đã nhận định hắn nói dối rồi, cho nên bây giờ lời nào hắn nói ra cũng làm cô phản cảm.
Cô cười nhạt: "Anh... lại vì cô gái kia mà nổi giận với em? Ha a... buồn cười thật đấy."
Thái độ này của cô làm Tư Cảnh Hàn sợ hãi, gần như cầu là cầu xin:
"Bà xã, anh xin lỗi, đừng đi mà." Hắn giữ chặt tay của Hoắc Duật Hy lại, cứ nghĩ buông ra thì cô lại bỏ rơi hắn.
Cũng bởi vì hắn không quá kiên định nên Hoắc Duật Hy càng khẳng định hắn chột dạ, cô dữ dội hơn: "Buông em ra."
"Bà xã, đừng nổi giận, buổi chiều chưa ăn gì rất dễ hại dạ dày." Hắn không thể buông cô ra được, đặc biệt là trong hoàn cảnh cô đang giận dữ thế này.
Nhưng nhắc đến bữa ăn Hoắc Duật Hy thêm phần cay cú: "Ăn sao? Có thì tự anh ăn đi!"
"Bà xã, đừng giận lẫy như vậy, không ăn sẽ kém sức khỏe."
Để cắt đứt trạng thái dùng dằng, Hoắc Duật Hy tay hất một cái, kèm theo đó là âm thanh vỡ nát.
"Xoảng!"
"Bà xã!" Tư Cảnh Hàn nhìn đĩa chân gà bị Hoắc Duật Hy xô xuống đất văng tứ tung thì cau mày, cô lại hất cằm: "Bây giờ thì anh hiểu em có phải là đang giận lẫy hay không? Tư Cảnh Hàn, em đang phẫn nộ đấy!"
Tư Cảnh Hàn ban đầu không nói, trước tiên cúi xuống muốn nhặt lại những mảnh vỡ và thức ăn nhưng sau đó lại vì câu nói của cô mà nhanh chóng đứng lên, thật sự là giận nói: "Bà xã, bà xã không ăn cũng được, sao lại ném đi chứ?"
"Thế nào, anh lại muốn cùng em to tiếng?"
"Bà xã không nói lý lẽ!" Hắn ấm ức, giọng nói cũng pha chút lạnh lùng.
Hoắc Duật Hy không ngờ hắn sẽ phản ứng dữ dội như vậy, càng tức giận hơn: "Muốn tìm lý lẽ thì đi mà kiếm Thẩm Vy của anh đấy, em đây không có!"
Đến đây thì hai người cùng thi gan, không ai nhượng ai. Tư Cảnh Hàn tức giận cũng không nghĩ đến sẽ nhượng bộ Hoắc Duật Hy: "Thật quá đáng!"
"Anh nói ai quá đáng chứ? Nếu không phải vì anh năm lần bảy lượt nói dối thì em cũng đã không tức giận."
"Ông xã nói rồi, anh không nói dối. Bà xã muốn tin hay không thì tùy tiện đi, không phải lúc nào anh cũng là người nhận lỗi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.