Chương 271: Chương 116.3
Niếp Niếp
15/09/2019
Thấy người đàn ông cứ chăm chú nhìn mình Tư Cảnh Hàn cũng tỉ mỉ quan sát hắn, nhưng không nói gì cả.
Sau cùng là người đàn ông kia lên tiếng trước, có thể xem như là một lời khen ngợi tấm tắc mà cũng có thể xem là một sự chế nhạo: "Quả nhiên mắt của chị gái tôi rất tốt, chọn được một người thế này trong trăm vạn con người."
Tư Cảnh Hàn không hiểu ý của hắn, đôi mi dài quạt một cái trên khuôn mặt trắng trẻo, muốn giành lại Đại Bạch nhưng người đàn ông kia đưa tay năng cản, thuận tiện bắt lấy cổ tay của Tư Cảnh Hàn mạnh mẽ kéo về phía của mình.
Khi mắt chạm mắt người đàn ông xoáy mâu quang ngoan độc dò xét sự trong sáng trong đáy mắt của Tư Cảnh Hàn rốt cuộc là đến đâu, loại non yếu này thật sự đến giờ phút này hắn vẫn không sao tin tưởng được.
Lúc này đây Tư Cảnh Hàn không thấy sợ hãi nhưng ánh mắt lại nổi lên chút dao động.
Riêng người đàn ông nghĩ đến dáng vẻ động lòng vừa rồi của hắn trong bộ quần áo ngủ ngồi bên lề đường ôm nhóc Đại Bạch không mang chút tạp niệm thì bỗng nhiên thấy buồn cười có xúc động muốn đưa tay chạm vào má của Tư Cảnh Hàn.
Thật sự là rất đẹp.
Hắn không thể phủ nhận bản thân mình rất yêu thương dáng vẻ xinh đẹp của Đại Bạch, thằng nhóc như một sự tự hào của hắn, nhưng mà thằng nhóc lại giống Tư Cảnh Hàn cho nên không ngoại lệ hắn cũng có thiện cảm với vẻ ngoài của người đàn ông mà chị hắn khổ sở yêu thương.
Chung quy hắn không thích những hành động của Tư Cảnh Hàn đã gây ra với chị mình nhưng không có nghĩa hắn bài xích việc nhìn thấy người đàn ông này, đặc biệt là tình cảm với Đại Bạch cũng không vì mối quan hệ của nó và Tư Cảnh Hàn mà bị ảnh hưởng.
Thấy anh đẹp trai cứ trừng mắt nhìn Tiểu Bạch của mình mãi làm Đại Bạch không hiểu, vỗ vỗ lên ngực của hắn, chu môi kêu: "Anh đẹp trai, Đại Bạch ngộp thở quá..."
Người đàn ông và Tư Cảnh Hàn lập tức có phản ứng nhìn đến cậu nhóc béo tròn đang bị kẹp giữa hai người đàn ông mà kêu là. Người đàn ông nén cười bưng nhóc lên trước mặt, đương nhiên tứ chi với chiều dài khiêm tốn khiến nhóc đung đưa như một con lật đật.
"Anh đẹp trai hôn... hôn." Đại Bạch cố giơ tay chạm vào mũi của người đàn ông mà nũng nịu.
Đương nhiên yêu cầu của nhóc lập tức được đáp ứng, người đàn ông bình thường không thích nói cười này duy chỉ đối với nhóc con là không tiết kiệm tình cảm.
Trước khi hắn trả Đại Bạch lại cho Tư Cảnh Hàn thì tháo khăn choàng của mình ra choàng cho thằng bé, sau lại nói gì đó với nhóc thêm vài câu rồi mới hoàn lại cho cố chủ.
Ôm trong tay Đại Bạch khiến Tư Cảnh Hàn thấy yên tâm hơn, ánh mắt nhìn người đàn ông với vẻ nghi hoặc. Người kia đứng thẳng, chỉnh lại cổ áo của mình, cao quý như một vị vương gia, giọng nói trầm nhưng lạnh nhạt, nhìn Tư Cảnh Hàn một cái đầy khiêu khích: "Em gái Tư Nhiên của anh tạm thời tôi sẽ trông chừng hộ."
Chỉ như vậy người đàn ông đã ngạo nghễ xoay người bỏ đi, trước lúc lên xe thì ấn điện thoại gọi đi một cú điện thoại: "Chị đến quảng trường thành phố đón người này."
Sau cùng là người đàn ông kia lên tiếng trước, có thể xem như là một lời khen ngợi tấm tắc mà cũng có thể xem là một sự chế nhạo: "Quả nhiên mắt của chị gái tôi rất tốt, chọn được một người thế này trong trăm vạn con người."
Tư Cảnh Hàn không hiểu ý của hắn, đôi mi dài quạt một cái trên khuôn mặt trắng trẻo, muốn giành lại Đại Bạch nhưng người đàn ông kia đưa tay năng cản, thuận tiện bắt lấy cổ tay của Tư Cảnh Hàn mạnh mẽ kéo về phía của mình.
Khi mắt chạm mắt người đàn ông xoáy mâu quang ngoan độc dò xét sự trong sáng trong đáy mắt của Tư Cảnh Hàn rốt cuộc là đến đâu, loại non yếu này thật sự đến giờ phút này hắn vẫn không sao tin tưởng được.
Lúc này đây Tư Cảnh Hàn không thấy sợ hãi nhưng ánh mắt lại nổi lên chút dao động.
Riêng người đàn ông nghĩ đến dáng vẻ động lòng vừa rồi của hắn trong bộ quần áo ngủ ngồi bên lề đường ôm nhóc Đại Bạch không mang chút tạp niệm thì bỗng nhiên thấy buồn cười có xúc động muốn đưa tay chạm vào má của Tư Cảnh Hàn.
Thật sự là rất đẹp.
Hắn không thể phủ nhận bản thân mình rất yêu thương dáng vẻ xinh đẹp của Đại Bạch, thằng nhóc như một sự tự hào của hắn, nhưng mà thằng nhóc lại giống Tư Cảnh Hàn cho nên không ngoại lệ hắn cũng có thiện cảm với vẻ ngoài của người đàn ông mà chị hắn khổ sở yêu thương.
Chung quy hắn không thích những hành động của Tư Cảnh Hàn đã gây ra với chị mình nhưng không có nghĩa hắn bài xích việc nhìn thấy người đàn ông này, đặc biệt là tình cảm với Đại Bạch cũng không vì mối quan hệ của nó và Tư Cảnh Hàn mà bị ảnh hưởng.
Thấy anh đẹp trai cứ trừng mắt nhìn Tiểu Bạch của mình mãi làm Đại Bạch không hiểu, vỗ vỗ lên ngực của hắn, chu môi kêu: "Anh đẹp trai, Đại Bạch ngộp thở quá..."
Người đàn ông và Tư Cảnh Hàn lập tức có phản ứng nhìn đến cậu nhóc béo tròn đang bị kẹp giữa hai người đàn ông mà kêu là. Người đàn ông nén cười bưng nhóc lên trước mặt, đương nhiên tứ chi với chiều dài khiêm tốn khiến nhóc đung đưa như một con lật đật.
"Anh đẹp trai hôn... hôn." Đại Bạch cố giơ tay chạm vào mũi của người đàn ông mà nũng nịu.
Đương nhiên yêu cầu của nhóc lập tức được đáp ứng, người đàn ông bình thường không thích nói cười này duy chỉ đối với nhóc con là không tiết kiệm tình cảm.
Trước khi hắn trả Đại Bạch lại cho Tư Cảnh Hàn thì tháo khăn choàng của mình ra choàng cho thằng bé, sau lại nói gì đó với nhóc thêm vài câu rồi mới hoàn lại cho cố chủ.
Ôm trong tay Đại Bạch khiến Tư Cảnh Hàn thấy yên tâm hơn, ánh mắt nhìn người đàn ông với vẻ nghi hoặc. Người kia đứng thẳng, chỉnh lại cổ áo của mình, cao quý như một vị vương gia, giọng nói trầm nhưng lạnh nhạt, nhìn Tư Cảnh Hàn một cái đầy khiêu khích: "Em gái Tư Nhiên của anh tạm thời tôi sẽ trông chừng hộ."
Chỉ như vậy người đàn ông đã ngạo nghễ xoay người bỏ đi, trước lúc lên xe thì ấn điện thoại gọi đi một cú điện thoại: "Chị đến quảng trường thành phố đón người này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.