Chương 275: Chương 116.7
Niếp Niếp
16/09/2019
"Chẹp chẹp..."
Đại Bạch tuy đang uống sữa vẫn không dời mắt khỏi Hoắc Duật Hy, thấy cô nhìn mình mãi không thôi nhóc lại cười: "Tiểu Bạch, anh xem mommy nhìn... nhìn Đại Bạch này."
Tư Cảnh Hàn phản ứng với nhóc, đi đến bế lên: "Qua đây ngồi với anh, mommy phải nói chuyện với các chú."
Đại Bạch có vẻ mê mẩn với sữa nên không quá quan tâm mình ngồi ở đâu, thật ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tư Cảnh Hàn bi bô nói chuyện với hắn.
Hoắc Duật Hy nhìn thằng bé rời xa vòng tay của mình có chút luyến tiếc, chỉ là trông thấy dáng vẻ của nó với ba mình giống nhau như đúc ngồi đó chờ cô thì tâm tình được xoa dịu chút ít.
Tề Thiếu Khanh cũng đang nhìn Đại Bạch, nó vẫy tay với anh nhưng bị Tư Cảnh Hàn thu tay lại: "Tập trung uống sữa, chú nói chuyện xong mới chơi với Đại Bạch được."
"Vâng."
Tề Thiếu Khanh cười khẽ, Đại Bạch lúc nào cũng dạ vâng khiến người khác phải yêu mến.
"Em không hiểu tại sao nó lại gọi Tư Cảnh Hàn là anh?" Hoắc Duật Hy vẫn luôn canh cánh chuyện này từ lúc đưa thằng bé và ba nó trở về biệt thự, thuận tiện ở đây nên làm rõ một thể.
Đối với chuyện này Tề Thiếu Khanh luôn luôn sẵn sàng nói thật: "Đại Bạch là người thừa kế duy nhất của Tư thị với thân phận đặc biệt này nhóc con phải được bảo mật đến năm 18 tuổi, nên khi ra ngoài bọn anh dặn nó hãy gọi Cảnh Hàn là anh để tránh vài thị phi không cần thiết."
Lạc Tư Vũ ở một bên cũng không ngại nói thêm: "Thằng bé được nuôi rất tốt, em cũng thấy đó. Đoạn thời gian trước hắn thường ra nước ngoài có khi kéo dài cả tháng cũng là vì nhóc, nhưng mà nói thế nào được khi càng lớn lên rồi thằng bé đã hiểu được thế nào là ba, thế nào là mẹ. Một mình hắn làm sao có thể cho nhóc cả hai vai trò đó, nhưng vì không muốn xảy ra bất trắc nào với Đại Bạch ba thằng bé tuyệt đối không để người phụ nữ nào có dụng ý đến gần mình. Kết quả, Đại Bạch vẫn rất thiếu thốn tình mẫu tử, cứ hễ đi đâu thấy cô gái nào xinh đẹp nhóc lại chạy đến luôn miệng gọi mommy."
Nghe đến đây lòng Hoắc Duật Hy lại cảm thấy đau nhói, nhìn thân ảnh ngây ngô của Đại Bạch trong lòng Tư Cảnh Hàn cứ như một thiên xứ nhưng ai biết được nhóc con vừa sinh ra đã có mọi thứ lại không có được thứ tình cảm cơ bản nhất mà con người bình thường ai cũng có.
Thảo nào khi vừa nhìn thấy cô nhóc đã phấn khích như vậy gọi mommy mà không hề xa lạ, là bởi vì nhóc luôn khát cầu một người mẹ đến gần mình.
Cô hít sâu thêm một hơi, đi đến chỗ Tư Cảnh Hàn bồng Đại Bạch lên, nhìn nó nhỏ thế thôi chứ thật ra nặng vô cùng, uống sữa được một lúc thì đã bắt đầu buồn ngủ ngáp một tiếng nhưng vẫn cố uống tiếp, không buông tha một giọt sữa nào.
"Cứ quyết định như vậy đi, em dọn đến đây sống, Tư Cảnh Hàn cũng có thể được chăm sóc sức khỏe tốt hơn."
"Tiểu Hy, em thật sự muốn giúp Tiểu Bạch nuôi con trai sao?" Mặc Lạc Phàm hỏi lần cuối.
Hoắc Duật Hy nhìn Đại Bạch thật đáng yêu thì gật đầu: "Vừa hay em cũng thiếu một đứa con."
Đại Bạch tuy đang uống sữa vẫn không dời mắt khỏi Hoắc Duật Hy, thấy cô nhìn mình mãi không thôi nhóc lại cười: "Tiểu Bạch, anh xem mommy nhìn... nhìn Đại Bạch này."
Tư Cảnh Hàn phản ứng với nhóc, đi đến bế lên: "Qua đây ngồi với anh, mommy phải nói chuyện với các chú."
Đại Bạch có vẻ mê mẩn với sữa nên không quá quan tâm mình ngồi ở đâu, thật ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tư Cảnh Hàn bi bô nói chuyện với hắn.
Hoắc Duật Hy nhìn thằng bé rời xa vòng tay của mình có chút luyến tiếc, chỉ là trông thấy dáng vẻ của nó với ba mình giống nhau như đúc ngồi đó chờ cô thì tâm tình được xoa dịu chút ít.
Tề Thiếu Khanh cũng đang nhìn Đại Bạch, nó vẫy tay với anh nhưng bị Tư Cảnh Hàn thu tay lại: "Tập trung uống sữa, chú nói chuyện xong mới chơi với Đại Bạch được."
"Vâng."
Tề Thiếu Khanh cười khẽ, Đại Bạch lúc nào cũng dạ vâng khiến người khác phải yêu mến.
"Em không hiểu tại sao nó lại gọi Tư Cảnh Hàn là anh?" Hoắc Duật Hy vẫn luôn canh cánh chuyện này từ lúc đưa thằng bé và ba nó trở về biệt thự, thuận tiện ở đây nên làm rõ một thể.
Đối với chuyện này Tề Thiếu Khanh luôn luôn sẵn sàng nói thật: "Đại Bạch là người thừa kế duy nhất của Tư thị với thân phận đặc biệt này nhóc con phải được bảo mật đến năm 18 tuổi, nên khi ra ngoài bọn anh dặn nó hãy gọi Cảnh Hàn là anh để tránh vài thị phi không cần thiết."
Lạc Tư Vũ ở một bên cũng không ngại nói thêm: "Thằng bé được nuôi rất tốt, em cũng thấy đó. Đoạn thời gian trước hắn thường ra nước ngoài có khi kéo dài cả tháng cũng là vì nhóc, nhưng mà nói thế nào được khi càng lớn lên rồi thằng bé đã hiểu được thế nào là ba, thế nào là mẹ. Một mình hắn làm sao có thể cho nhóc cả hai vai trò đó, nhưng vì không muốn xảy ra bất trắc nào với Đại Bạch ba thằng bé tuyệt đối không để người phụ nữ nào có dụng ý đến gần mình. Kết quả, Đại Bạch vẫn rất thiếu thốn tình mẫu tử, cứ hễ đi đâu thấy cô gái nào xinh đẹp nhóc lại chạy đến luôn miệng gọi mommy."
Nghe đến đây lòng Hoắc Duật Hy lại cảm thấy đau nhói, nhìn thân ảnh ngây ngô của Đại Bạch trong lòng Tư Cảnh Hàn cứ như một thiên xứ nhưng ai biết được nhóc con vừa sinh ra đã có mọi thứ lại không có được thứ tình cảm cơ bản nhất mà con người bình thường ai cũng có.
Thảo nào khi vừa nhìn thấy cô nhóc đã phấn khích như vậy gọi mommy mà không hề xa lạ, là bởi vì nhóc luôn khát cầu một người mẹ đến gần mình.
Cô hít sâu thêm một hơi, đi đến chỗ Tư Cảnh Hàn bồng Đại Bạch lên, nhìn nó nhỏ thế thôi chứ thật ra nặng vô cùng, uống sữa được một lúc thì đã bắt đầu buồn ngủ ngáp một tiếng nhưng vẫn cố uống tiếp, không buông tha một giọt sữa nào.
"Cứ quyết định như vậy đi, em dọn đến đây sống, Tư Cảnh Hàn cũng có thể được chăm sóc sức khỏe tốt hơn."
"Tiểu Hy, em thật sự muốn giúp Tiểu Bạch nuôi con trai sao?" Mặc Lạc Phàm hỏi lần cuối.
Hoắc Duật Hy nhìn Đại Bạch thật đáng yêu thì gật đầu: "Vừa hay em cũng thiếu một đứa con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.